Em tưởng thở ra một hơi, có thể biến thành mây trắng trời xanh, không nghĩ rằng ở khóe mắt lại đọng thành hạt mưa. Ở đêm đông giá rét này.
Bên trong, tình yêu giống một thứ xa hoa, khiến người yêu nhau muốn hạnh phúc hơn, khiến người cô đơn không chịu nổi. . . . . .
Trong nháy mắt không khí ngập tràn yếu tố ngầm, trong lòng hai người phụ nữ mỗi người đều có một mục đích
khác nhau.
Một kẻ muốn cướp đoạt tình yêu, một người muốn bảo vệ tình yêu!
Đúng ở lúc này, tiếng điện thoại trong túi Kỳ Hinh vang lên, cô nhìn điện thoại xong, trên mặt hiện lên nụ cười tĩnh lặng mềm mại.
“A lô?”
“Hinh Nhi, sao còn chưa tới?” Giọng Lăng Thiếu Đường khàn khàn lại gợi cảm vang lên ở đầu kia điện thoại, đồng thời cũng chứa đựng sự lo lắng và khẩn trương.
“Đường, em gặp một người bạn, cho nên không thể ăn cơm cùng anh, rất xin lỗi, Đường!” Âm thanh dịu dàng của KỳHinh chứa đựng cảm giác có lỗi.
“Bạn? Người bạn nào? Là đàn ông hay phụ nữ?” Giọng Lăng Thiếu Đường lại truyền tới, nhưng lần này là sự ghen tuông.
Kỳ Hinh làm nũng: “Đương nhiên là phụ nữ, anh bá đạo như vậy, có người đàn ông nào dám tiếp cận em!”
“Sau khi gặp bạn, lập tức về công ty ngay, biết không?” Lăng Thiếu Đường bá đạo ra lệnh nói.
“Được… đã biết!”
Kỳ Hinh mỉm cười tắt điện thoại.
Lúc này, sắc mặt An Vũ Ân càng thêm khó nhìn. Trái tim bị sự ghen tuông sâu sắc không ngừng ăn mòn, tay không tự giác được nắm thật chặt cái cốc.
Nhưng, lúc cô ta nhìn Kỳ Hinh tắt điện thoại xong, trên mặt cố tỏ ra vẻ thản nhiên tươi cười: “Thiếu Đường, anh ấy… thật rất lo lắng cho cô!”
Giọng nói đã chuyển sang dịu dàng, đầy nhạy cảm và nhàn nhạt đau khổ.
Kỳ Hinh nhìn thấy bộ dạng của An Vũ Ân như vậy, có chút không nỡ, giọng nói cũng hơi mất tự nhiên: “Đường, anh ấy rất tốt với tôi, có anh ấy ở bên cạnh, tôi rất hạnh phúc!”
Thực ra, cô cũng không muốn nhất định phải gây tổn thương cho An Vũ Ân, phụ nữ khi muốn bảo vệ tình yêu thì khó tránh khỏi việc phải trở thành kẻ thù của người khác.
Dù sao yêu một người là không sai, sai ở chỗ cô và cô ấy cùng yêu một người đàn ông, tuy rằng Kỳ Hinh tuyệt đối không có khả năng dễ dàng nhường Lăng Thiếu Đường cho cô ta, nhưng cô cũng không có khả năng đẩy lùi trận chiến tình cảm này, cũng không biết nên biểu diễn tiết mục tình yêu này như thế nào.
Nếu đổi lại đây là lời cô ấy nói ra, cô cũng sẽ buồn bã và đau khổ!
Đáy mắt An Vũ Ân dần dần tối đi: “Trước kia Thiếu Đường cũng đối xử với tôi tốt như vậy!”
Nói tới đây, cô ta dừng lại, không nói thêm gì nữa, thực ra, trong lòng cô ta rất rõ ràng, cho dù đây đang là lúc hâm nóng tình yêu, cô ta cũng không cần quá căng thẳng như vậy.
Anh ấy, thật sự yêu người phụ nữ này ư?
Kỳ Hinh định nói gì đó, nhưng không biết nói như thế nào.
Đúng lúc này, tiểu Phong ngồi bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, phá vỡ bầu không khí đau thương.
“Mẹ, bóng của con!”
Đứa trẻ đến tuổi này đều rất hiếu động, lúc tiểu Phong nhìn thấy quả bóng của mình lăn ra chỗ bên cạnh, thân thể nho nhỏ nhanh chóng chạy sang đó.
Thời điểm cậu bé chạy đến bên cạnh Kỳ Hinh, thì vô tình làm rơi túi đồ của Kỳ Hinh.
“Tiểu Phong! Không được nghịch ngợm như thế!” An Vũ Ân nghiêm khắc quát lớn, ôm Tiểu Phong trở lại trong lòng.
“Thật ngại quá, đứa bé Tiểu Phong này rất nghịch ngợm!” Lúc An Vũ Ân nhìn chiếc túi của Kỳ Hinh bị Tiểu Phong làm rơi, lập tức tiến lên, muốn giúp cô nhặt đồ.
“Không sao. đừng lo!” Kỳ Hinh vội vàng nói, sau đó cũng cúi người.
Khi hai người cùng nhặt chiếc túi, ánh sáng chói mắt hiện lên, “Khuynh quốc nhan” từ trong túi rơi ra.
“Khuynh quốc nhan” tỏa ra mùi gỗ thơm mát, đồng thời ở mặt trên chiếc hộp được khảm đá quý, ánh lên sắc màu rực rỡ.
Nhưng khi An Vũ Ân nhìn thấy chiếc hộp trang sức, bỗng tay run lên, sắc mặt tái nhợt.
“Tiểu thư An, cô… cô làm sao thế?” Kỳ Hinh đã phát hiện ra phản ứng khác thường của An Vũ Ân, không nhịn được, quan tâm hỏi.
“Tiểu thư Kỳ, hộp trang sức này… cô lấy ở đâu?” Giọng nói của An Vũ Ân cũng run run, đôi mắt xinh đẹp dần dần chìm trong sương mù, nhìn Khuynh quốc nhan trong tay Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh thấy biểu hiện của cô ta, tức khắc trong lòng có chút bất an, cô nhẹ giọng nói: “Trong một lần tham gia buổi đấu giá, tôi đã đấu giá được nó! Làm sao vậy?”
An Vũ Ân không trực tiếp trả lời câu hỏi của Kỳ Hinh, chỉ khẽ hỏi một câu: “Thiếu Đường… anh ấy đã nhìn thấy hộp trang sức trong tay cô chưa?”
Kỳ Hinh gật gật đầu.
“Sau khi anh ấy nhìn thấy Khuynh quốc nhan, có nói gì với cô không?” An Vũ Ân hỏi đến cùng.
“Không có!” Sau khi trả lời câu hỏi của cô ta, cô lại cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng: “Tiểu thư Ân, sao cô biết tên của nó là Khuynh quốc nhan?”
Lúc nói chuyện, cô chưa từng nói với An Vũ Ân tên của hộp trang sức này, vì sao cô ta lại biết? Trừ khi là… cô ta có quan hệ với Khuynh quốc nhan!
Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh cảm thấy đau đầu.
Tất nhiên An Vũ Ân hiểu rõ suy nghĩ của Kỳ Hinh, cô ta dở khóc dở cười, không che giấu chút nào, thản nhiên mở miệng nói: “Đúng vậy, trước kia Khuynh quốc nhan là của tôi, đây là quà Thiếu Đường tặng cho tôi!”
Một câu nói, khiến Kỳ Hinh phải sững sốt.