New York - thủ đô nước Mĩ, phân bộ ở tài phịêt Lăng thị.
Đã gần đến rạng sáng , tòa nhà này như không có buổi đêm lúc nào cũng sáng rực, ngoài cửa sổ là một mảnh phồn hoa rất nổi bật, mà phân bộ bên trong của tài phịêt Lăng thị còn đang rất bận rộn.
Ngôi sao lấp lánh, các nhân viên ở tài phiệt Lăng thị đang phải làm tăng ca.
Bên ngoài, nhiệt độ rất nóng bức, nhưng chỉ cần bứơc vào Lăng thị, trong nháy mắt nhịêt độ cơ thể sẽ đựơc hạ xuống, thậm chí máu trong người sẽ trở nên lạnh như băng.
Một giọng nói nghiêm khắc, lạnh như băng mang theo ý trách móc của vị tổng giám đốc nào đó truyền ra:
"Đây là thành quả sau một tuần của các người sao? Quả thực chỉ là đồ bỏ đi! Lập tức sửa lại!"
"Nếu còn vấp phải sai lầm một lần nữa, anh có thể nghỉ việc đựơc rồi! Đi ra ngoài!"
Tập hồ sơ bị ném ra phía sau, mặt mày trưởng phòng Vương xám như tro, sắc mặt trắng bệch như không có một giọt máu.
Ở văn phòng này mọi người nhìn nhau, ai cũng sợ tới mức thở cũng không dám thở ra tiếng.
Trên trán mỗi người đều đổ mồ hôi lạnh, kỳ thực, trong tay bọn họ thật sự có rất nhiều việc phải làm, nhưng mà bọn họ tình nguyện bị mệt chết, cũng không muốn trở thành người bị tổng giám đốc Lăng khai đao!
Buổi trưa hôm nay đột nhiên tổng giám đốc Lăng đi máy bay tư nhân đến phân bộ ở Mĩ, tham gia hội nghị lâm thời khẩn cấp, làm toàn bộ nhân viên đều phải kêu khổ với trời.
Tất cả mọi người đều biết tổng giám đốc Lăng là người điên cuồng trong công việc, hơn nữa dù đã tối, tuy rằng trên danh nghĩa nói là tham gia hội nghị lâm thời, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ, có thể khiến tổng giám đốc Lăng bay đến Mĩ ngay lúc này, sự tình sẽ phải rườm rà một chút, mà bọn họ cũng đừng mơ tưởng sẽ có khoảng thời gian thoải mái cho mình.
Mỗi người chỉ có thể nói thầm với nhau, nhưng công việc trên tay vẫn phải làm, cho dù tăng ca đến nửa đêm cũng không dám lơi lỏng, bởi vì Lăng thị có chế độ đãi ngộ khiến người người phải ca ngợi, bọn họ cũng không muốn đánh mất chén cơm vàng này.
Bọn họ luôn luôn biết tổng giám đốc Lăng rất lạnh lùng và hung dữ, đôi khi điên cuồng. Nhưng hôm nay lại phá lệ làm mọi người phải dè dặt cẩn trọng hơn!
Chính là không đến một ngày, anh đã như gió bão muốn nhấn sụp cả tòa nhà lớn, tuy rằng không mắng chửi người, nhưng ngôn ngữ nghiêm khắc cùng con ngươi lạnh như băng khiến người khác sợ muốn chết.
Từ ban ngày đến ban đêm, giống như anh thấy ai cũng không vừa mắt, kể cả thư ký mang trà cũng không thoát khỏi, đều bị anh chém gọt đến nỗi thương tích đầy mình!
Phòng tổng giám đốc lại truyền ra một tiếng vang, sau đó, thư ký MIKI mang vẻ mặt cầu xin đi ra ngoài.
"MIKI, cô cũng bị Lăng tiên sinh trách móc sao. Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ của ngài ấy!" Một nhân viên trong đó dè dặt cẩn trọng hỏi cô ta.
"Đúng đó, MIKI, cô không nghĩ giống chúng tôi sao? Tôi thấy cho dù cô có bị mắng cũng vẫn thích thú đó"! Một nhân viên khác nói.
MIKI hung hăng trừng mắt nhìn đám ngừơi đang vui sướиɠ khi đồng nghịêp gặp nạn, sau đó hắng giọng một cái, nói với mọi người: "Tôi nghĩ mấy người nên lo lắng cho chính mình trứơc đi, chuẩn bị cho tốt vào, vừa nãy Lăng tiên sinh nói năm phút sau mọi người vào họp!"
Tất cả nhân viên thở dốc vì kinh ngạc, mặt mày của mọi người xám như tro tàn...
Không thể nào? Bây gìơ đã gần rạng sáng, năm phút sau còn muốn họp sao? Chẳng lẽ thân mình của tổng giám đốc Lăng thật sự làm bằng sắt hay sao?
Trong lòng mỗi người muốn khóc thét! Nhưng mà không có cách nào, ở Lăng thị, hiệu suất làm việc là điều quan trọng cần chú ý đến, bởi vậy, bọn họ không nói hai lời, lập tức chuẩn bị tư liệu, báo cáo để dùng trong cụôc họp.
Phòng họp phát ra các tia sáng lạnh lùng, cửa sổ to như vậy, bọn họ có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa ở New York.
Nhưng mà mỗi người đều không rảnh để thưởng thức cảnh đêm gì đó, bọn họ ngồi nghiêm chỉnh, cố nén lại sự bối rối.
Lăng Thiếu Đường ngồi ở đó, mày rậm nhíu lại, con ngươi đảo quanh tất cả những người tham dự hội nghị, trên người mặc bộ tây trang màu đen, biểu cảm lãnh khốc có thể khiến người ta chết lạnh.
Trong lòng mỗi người đều giống như con thỏ nhỏ, rất sợ tổng giám đốc Lăng sẽ hạ câu ở chỗ mình.
Ngay tại lúc người người cảm thấy bất an, đột nhiên lại nghe được tiếng nói của Lăng Thiếu Đường.
"Phân bố ở nước Mĩ trên nửa năm nay đã lập công vượt qua tỉ lệ phần trăm.dành cho cả năm, tốt lắm, không tồi!" Giọng nói trầm thấp nghe không ra nửa điểm vui sướиɠ
Tiền tài đối với Lăng Thiếu Đường mà nói, đã trở thành chữ số bình thường!
Khi mọi người nghe được câu cuối cùng của tổng giám đốc Lăng, trên mặt lộ ra biểu cảm vui mừng, tốt lắm, không tồi! Đây là sự đánh giá rất cao mà bọn họ nhận được!
Lăng Thiếu Đường thu hết biểu cảm của mỗi người vào trong đáy mắt, anh bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói một câu:
"Hiện tại đến phần báo cáo tổng kết cuối tháng và kế hoạch cuối năm!"
Đám nhân viên lại bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Trong máy tính hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường, bộ mặt nghiêm nghị lạnh như băng, từ trên mặt anh không thể nhìn ra bất cứ biểu cảm gì.
Anh là một người chú trọng thời gian và hiệu suất làm việc, thật hiển nhiên, bản quy hoạch và báo cáo của mọi người không thể làm anh vừa lòng.
Lăng Thiếu Đường ném cái bút trong tay, ngón tay gõ trên mặt bàn có tiết tấu.
Con ngươi thâm thúy, tuy rằng khép hờ nguy hiểm, nhưng dần dần tâm tư bắt đầu phản bội ánh mắt.
Không biết hiện tại Hinh Nhi như thế nào?
Hắn lo lắng thân thể của cô.
Lo lắng bởi vì không có mình bên cạnh cô sẽ không ngoan ngoãn ăn cơm.
Trong lòng dần dần nảy lên cảm giác lo lắng, Hinh Nhi, cô gái khiến anh đau lòng.
Chỉ cần cạnh tranh đấu thầu vừa kết thúc, anh sẽ lập tức cầu hôn cô, anh đã cho người làm nhẫn cầu hôn dựa theo sở thích của Kỳ Hinh, anh muốn cô bất ngờ và hạnh phúc tột cùng.