Kỳ Hinh thở gấp, cô vung tay hất tay hắn ra.
"Anh bíêt tôi là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường mà còn dám nói chuyện như vậy sao?" Cô thật sự không còn biện pháp nào cả, chỉ có thể đem Lăng Thiếu Đường ra làm lá chắn cho mình.
Kanve cười gian: "Em cho rằng chỉ vì một người phụ nữ bình thường hắn sẽ nổi giận với tôi sao? Đàn bà bên cạnh hắn không thiếu, so với tôi chỉ có hơn chứ không bao giờ kém!"
Tuy rằng ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại hoang mang, bởi vì Kỳ Hinh có thể làm đại biểu cho Lăng thị trong buổi cạnh tranh đấu thầu công trình điạ chấn thế giới, có thể thấy được cô gái này rất có điạ vị ở trong lòng Lăng Thiếu Đường.
Nhưng mà hắn muốn đánh cược một lần, bởi vì cô gái này khiến hắn phải mê muội.
Kỳ Hinh hoàn toàn sợ ngây người, vì lời nói vừa rồi của hắn đồng thời cũng vì hắn rất hiểu biết về Lăng Thiếu Đường.
Kanve thừa dịp Kỳ Hinh đang khϊếp sợ đứng yên tại chỗ, hắn đeo dây chuyền lên trên chíêc cổ mảnh khảnh của cô, cảm giác mềm mại trong tay khiến hắn hơi khó kiềm chế chình mình.
"Bây gìơ em cự tuỵêt tôi hay không cũng vậy, nhưng - - tôi nhất định phải có đựơc em!"
Kanve khép hờ ánh mắt, nhìn không ra là thật là giả, hắn cười không đứng đắn, kế tiếp hắn nói một câu: "Còn nữa, tôi muốn em nhớ kỹ tên của tôi, tôi gọi là - - Cung - Quý - Dương!"
Nói xong, hắn cười ha ha đi ra khỏi phòng triển lãm.
Thân thể Kỳ Hinh chấn động mạnh một cái, cô kinh hãi nhìn người đàn ông vừa đi khỏi phòng triển lãm - -
Khó trách tại sao cô lại có cảm giác quen quen!
Cung Quý Dương!
Tổng giám đốc công ty tài phiệt quốc tế Cung Thị - - Cung Quý Dương!.
Lavender - loài hoa bé nhỏ màu tím mang ý nghĩa " chờ đợi tình yêu", không biết đã làm chao đảo bao nhiêu người.
Một chiếc xe xa hoa đi trên nền gạch đá màu trắng xuyên từng vườn hoa hướng dương màu vàng, rốt cục cũng chịu dừng lại trên một mảnh đất.
Kỳ Hinh không đợi xe dừng hẳn đã sốt ruột mở cửa xe, triều này phiến màu tím hải dương chạy vội đi qua.
"Hinh Nhi - - "Lăng Thiếu Đường từ chỗ điều khiển xe cũng vội vàng bứơc xuống, biểu cảm tức giận hiện lên trên mặt, anh lớn tiếng quát Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh phát hoảng, sợ hãi quay đầu nhìn Lăng Thiếu Đường.
Cách đó không xa anh đã nhìn thấy biểu cảm trên mặt của người mình yêu, trong lòng cũng mềm hẳn đi, anh đưa tay qua, ra lệnh: "Đi lại!"
Kỳ Hinh bĩu môi quay trở lại bên cạnh Lăng Thiếu Đường.
Bàn tay nắm chặt tay cô, giọng nói khàn khàn mang theo sự trìu mến nói: "Vừa mới dừng xe còn chưa ổn định đã nhảy xuống, em có bíêt như vậy sẽ nguy hiểm lắm không?"
Một nụ cười xuất hiện trên môi Kỳ Hinh, cô vươn cánh tay, kéo đầu Lăng Thiếu Đường xuống sau đó kiễng chân lên, đôi môi mềm mại đặt lên trên đôi môi lỳ lợm bướng bỉnh của anh.
Hơi thở nam tính quen thuộc khiến cô an tâm, nhất là ở tại nơi lãng mạn này khiến cô càng thêm say mê.
"Đường - - đừng tức giận ! Lần sau em không dám nữa!"
Con ngươi của Kỳ Hinh trong súôt như giọt nước, cô ngửa đầu, bàn tay nhỏ bé vuốt lên hàng lông mày đang nhíu lại của anh.
Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười, hai tay của anh đặt trên cái eo nhỏ của cô, anh cúi người đặt lên trên trán của cô một nụ hôn: " Vật nhỏ xảo quyệt!"
Kỳ Hinh cười dịu dàng.
Anh kéo tay cô đi đến vườn hoa màu tím, thân hình cao lớn rắn rỏi của anh đối lập với thân hình bé bỏng nhu nhược của cô, biển hoa màu tím biến họ trở thành một cặp xứng đôi vừa lứa.
"Đường, nơi này đẹp quá! Anh có thấy vậy không?" Từ đáy lòng Kỳ Hinh vội tán thưởng, trong mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc.
Một biển hoa màu tím thuần khíêt, vào ngày hè, hoa ở trong gío tạo nên khung cảnh lãng mạn, giống như buổi đêm trầm tĩnh đầy suy tư, một buổi tối đầy ngọt ngào , giống như một tình yêu đang ẩn náu ở trong lòng nhưng vĩnh viễn không thể nắm bắt hết sự ấm áp tỏa ra từ thứ tình cảm đó mà đôi khi còn có chút cảm giác ưu thương...
Con ngươi thâm trầm dần dần lộ ra vẻ cưng chiều: "Đúng, rất đẹp!"
Thời điểm nói ra những lời này, con ngươi sâu thẳm của anh luôn luôn đặt ở trên người Kỳ Hinh .
Chẳng lẽ vật nhỏ này không biết, ở trong lòng anh, cô mới là người đẹp nhất!
Ánh mặt trời chiếu vào những bông hoa Lavender, trong không khí, tóc Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường cùng tung bay, cơ thể của hai người đều nhiễm mùi thơi của hoa Lavender.
Bầu trời Provence xanh thẳm sáng rõ, không khí tươi mới giống như cốc nước chanh lạnh thấm vào trong phổi, ở sâu trong lòng Kỳ Hinh có một dòng nước chảy qua, vang lên một giọng hát.
Lăng Thiếu Đường nhìn bóng hình xinh đẹp vui vẻ trước mặt, trong lòng anh cũng cảm thấy vui sướиɠ, xem ra lựa chọn lần này của anh không hề sai, đã đem lại niềm vui lớn cho cô gái xinh đẹp này.
Hôm nay anh dặn dò tất cả các vệ sĩ đều ở lại khách sạn, bởi vì anh biết Kỳ Hinh không thích người khác đi theo mình, lại nói, anh cũng tham lam rất muốn hưởng thụ thế giới riêng của hai người.
"Lăng tiên sinh, ngài đã tới! Rượu của tôi đã mở ra để chào đón ngài và tiểu thư xinh đẹp này rồi!"
Một ông cụ tao nhã đi đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, ông ta nói tiếng Pháp, theo như giọng điệu và cách nói chuyện của ông ấy, có vẻ ông ấy là một người thú vị và vô cùng lãng mạn.
Lăng Thiếu Đường mỉm cười nhìn ông, đồng thời cũng dùng tiếng Pháp đáp trả lại:
"Ông cụ Jean, đã lâu không gặp, ông vẫn khoẻ chứ?"
Ông cụ Jean cười ha ha, ngay sau đó, ông nhìn Kỳ Hinh, nói với Lăng Thiếu Đường:
"Xem ra hôm nay rượu của tôi sẽ không cô đơn như mấy năm trước nữa rồi, rất khó để cậu có thể đem theo một cô gái đến đây đấy!"
"Đường - -"
Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường nói chuyện cùng một ông cụ già, cô rất tò mò, sôi nổi chạy đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường.