Sư Phụ Con Yêu Người

Chương 20: Trở lại nguyên hình

Người nhìn ta thờ ơ và lạnh nhạt, người không quen ta sư phụ nói không quen ta, khi yêu vương cho ta xem sư phụ và Tử Dao đang bên nhau, ta không tin cứ nghĩ do hắn lừa ta nên hắn đã đưa ta đến đây để chứng kiến tận mắt, sư phụ thật sự bên Tử Dao người không thèm nhìn ta dù lấy một cái, mắt ta đã nhòa vì lệ chân cũng đứng không vững mà gục ngã xuống đất, ta cố bò đến bên người cố đưa tay nắm lấy áo người, ta không tin tất cả chỉ là lừa gạt.

"Sư..phụ..nhìn Tương Nhi con là Tương Nhi đây"

"Lãnh..Hàn chàng nhìn con yêu hồ này xem, thật đáng thương chưa"(Tử Dao đắc ý nhìn ta đầy ghét bỏ)

"Ta không biết ngươi, nơi đâu thì về nơi đó đi"

Sư phụ buông một câu nhàn nhạt rồi xoay người dìu Tử Dao rời đi, tim ta như bị ai đó dùng dao từng nhát từng nhát đâm vào, đau đến không thể nào chịu nổi, ta cố gắng vương tay, nắm lấy chút hi vọng.

"Sư..phụ..sư phụ..sao người lại đối với con như thế..người không phải nói chỉ yêu mình Tương Nhi sao..tại.sao? Tại sao à sư phụ.."

Người khựng lại, chút hi vọng cuối cùng của ta người cũng tàn nhẫn mà giẫm nát nó, bỏ lại một câu mà khi ta nghe xong nước mắt ta cũng không thể nào rơi được nữa.Ta đau đến tâm can liệt phế..

"Ngoài Tử Dao ra ta không yêu ai cả"

Người đi rồi, ta không thể khóc cũng không thể nháo, mắt ta vô hồn cứ ngây ngốc nhìn về vô định, ánh sáng và hi vọng của cuộc đời ta đã tắc mãi mãi.

"Ồ..vậy ta nên gọi ngươi là Bạch Bạch hay Nhạc Tương đây"(hắn nhếch môi đầy chế giễu)

"Sư phụ ngươi không yêu ngươi mà yêu Tử Dao chân nhân, ngươi sống trên thế gian này còn làm gì nữa, giao yêu châu cho ta"

Ta dường như không nghe được hắn nói gì nữa, đến khi hắn đánh một chưởng về phía ta vì đau đớn máu tươi đã chảy dài đầy khóe miệng, ta mới sực tỉnh.

"Khốn kiếp..giao yêu châu ra đây.."(hắn gầm giọng)

Ta đưa mắt nhìn hắn rồi phá lên cười như điên như dạy, vừa cười lại khóc nhìn chật vật thê lương đến không thể nào tưởng..

"Sư..cô"

Ta vội đưa mắt nhìn người đang gọi ta, Linh Châu đã bị yêu lực treo giữa không trung, miệng con bé cũng đầy máu tươi, nó đau đớn nhìn ta như cầu cứu.

"Giao yêu châu ra..không thôi ta sẽ giết nó"

"Sư...cô con..xin..lỗi nguời..người không cần cứu con đâu"

Ta đứng lên rồi từng bước khó nhọc đi đến, miệng ta treo một nụ cười nhạt chứa đầy bao nổi đau thương.

"Ta..sẽ cứu con.."

"Hãy tha cho nó"(ta hướng yêu vương cầu xin)

Dứt câu bằng ý niệm của mình ta có cố gắng dùng chút yêu lực cuối cùng, nhả viên yêu châu ra khỏi cơ thể, mắt thấy yêu châu, yêu vương mắt đã sáng lên vội buông Linh Châu ra, nhào đến đoạt lấy.

"Đưa yêu châu cho ta.."

Mất đi yêu châu ta ngã xuống trong sự hoang mang lo lắng của Linh Châu, con bé ôm ngực chạy đến bên ta vừa nói nói mắt nước mũi đã rơi lã chã.

"Sư..cô..con..hại người rồi..con xin lỗi sư cô.."

"Có..lẻ..đây là..số mệnh của..ta, con đừng tự trách mình.."

Trong những phút cuối ta về cõi hư vô ta lại thấy những kỉ niệm ngày xưa của ta và người.

"Sư..phụ! phu thê người nông phu đó thật tốt à..sư phụ con cũng muốn được như thế"

Người chỉ nhìn ta lắc đầu không nói..

"Sư..phụ sao ta phải tu tiên! Sư phụ..người có thích Tương Nhi không..sư phụ.."

Chút ánh sáng cuối cùng cũng vụt tắc ta khẽ gọi.. người, mắt rơi lệ, miệng mỉm cười như thỏa mãng như đau đớn như ngàn nổi tuyệt vọng...

"Sư..phụ..người..đã từng.. yêu con không?"

Giọng cuối cùng ta nghe được là tiếng gào khóc của Linh Châu, ta lại một lần nữa chìm vào bóng tối vô định..

================

50 năm sau.

Đưa lưỡi ta liếm liếm lông trên chân mình, ta là một con bạch hồ sống vô tư trong rừng xanh nước ngọc, ta ngoại trừ làm bạn với cây cỏ thì chẳng có lấy một đồng loại hay một động vật khác làm bạn, vì ta có linh tính còn chúng thì không, nhưng ta cảm thấy cuộc sống cũng không tồi à.

Rồi một ngày kia ta thấy hai tên loài người đang cầm thứ gì đó đến đây để giết các con thú khác và trong số đó có ta nữa.

"Ngươi nhìn xem là một con hồ ly trắng à"(một trong hai tên đó hí hửng)

"Bắt sống nó được không?.."

Tiếng bước chân vừa động ta đã thính tai nghe được vội vàng chạy thì một thứ trên tay hắn lao về phía ta,trúng ngay chân làm ta ngã lăn mấy vòng rít lên trong đau đớn, hay tên thợ săn cười hề hề chạy nhanh đến bắt ta lại, một luồng chân khí ở đâu vụt đến đã bảo vệ lấy ta, hai tên đó hoảng hồn thì một giọng nói theo đó một là nam nhân từ trên cao hạ xuống.

"Ta ghét nhất là ai săn bắt hồ ly..."

Bọn hắn hơi ngẩn ngơ một lúc rồi lấp bắp kinh sợ..

"Ngươi.. là người...hay yêu quái à?"

Nam nhân không trả lời mà vương tay bế ta lên, rồi nhàn nhã bước đi.