Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 3

Tư Kiêu Kỳ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không nhịn được nở nụ cười.

Hành khách như vậy anh đã gặp rất nhiều, bởi vì xe đi đường vòng, do đó số người ngủ quên qua khỏi trạm rồi sau đó đợi xe vòng về mới xuống không phải ít. Nếu như anh nhớ không lầm, người này lên xe từ bệnh viện An Hải, Tư Kiêu Kỳ đẩy đẩy kính râm, xoay tay lái quẹo về.

Vùng khai thác chỉ mới khánh thành từ năm ngoái, người đi đường lẫn xe cộ đều rất ít. Tư Kiêu Kỳ vừa lái xe vừa không nhịn được miết miết kính chiếu hậu. Người kia dựa vào cửa kính xe nhắm hai mắt lại như vậy không mệt mỏi sao? Tư Kiêu Kỳ nghĩ, ánh mặt trời chói mắt như thế làm sao mà ngủ?

Khi âm thanh báo đã tới trạm Thất Gia Kiều, Tư Kiêu Kỳ phát hiện người khách kia đứng lên, chậm rãi đi tới cửa sau chờ xe tới trạm. Hắn hơi ngẩng đầu lên ngáp một cái, từ màn hình quan sát, Tư Kiêu Kỳ nhìn thấy hắn hất lên hàm dưới và cổ tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt.

Cũng đã ngồi qua sáu trạm rồi!

Tư Kiêu Kỳ buồn cười nghĩ, nếu bản thân hắn không tự tỉnh dậy e rằng mình phải trực tiếp mang người này về trạm cuối ở Tĩnh Hải Hinh Uyển, đến khi bị nhốt trong xe xem hắn phải làm sao.

Cửa xe mở ra người này loạng choạng đi xuống, xem chừng còn chưa tỉnh ngủ, hắn đứng trên trạm chờ sửng sốt vài giây, sau đó lắc lắc đầu mà đi tiếp.

Tư Kiêu Kỳ bật đèn chuyển hướng, lái xe ra khỏi trạm lại nhìn kính chiếu hậu một chút thấy người kia một đôi chân thon dài giấu sau ống quần jean, mỗi bước đi vừa mạnh mẽ lại tùy hứng, thật có cảm giác a!

Tư Kiêu Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía trước, âm thầm cười nhạo một tiếng: sinh hoạt gần đây thật sự quá thanh tâm quả dục, bất lợi cho sức khỏe. Tư Kiêu Kỳ làm nghề này cũng sắp nửa năm rồi, lúc vừa bắt đầu muốn kiếm tiền thật nhiều, một ngày mười mấy tiếng đều ngồi trên xe. Sau hai tháng làm việc mới phát hiện thời gian làm việc quả thật muốn gϊếŧ người, khoảng thời gian làm việc không thì sao, vấn đề chính là năm giờ sáng đã phải rời giường. Liền chủ động yêu cầu làm ca luân phiên, mỗi ngày chín giờ hai mươi đi làm, kiểm tra xe, quét dọn vệ sinh, báo cáo điều hành, chuẩn bị thật kĩ để tới chín giờ năm mươi lái xe ra khỏi trạm, bắt đầu một ngày làm việc. Ca ba tuyến cần phải chạy cuối cùng nên lúc xong việc về nhà thì cũng phải mười hai giờ khuya.

Kiểu sinh hoạt này chỉ có thể đảm bảo buổi sáng nằm trên giường được thêm một chút, muốn sung sướиɠ nữa cũng đừng mơ, nhưng việc này Tư Kiêu Kỳ cũng không quá để ý, anh có kế hoạch cho cuộc đời mình, chiếc xe này chỉ là tạm thời lệch khỏi con đường, cuối cùng cũng sẽ quay đầu lại.

Tháng ngày cứ vòng đi vòng lại như thế này bình thản đến lạ thường.

Thứ hai, Tư Kiêu Kỳ lái xe số 29 đúng mười giờ có mặt tại trạm bệnh viện An Hải, khoảng thời gian này tại cửa bệnh viện trước giờ thường là người xuống xe nhiều lên xe ít, huống chi đây mới là trạm thứ hai, ở ngay trạm chờ xe buýt không có nhiều người. Tư Kiêu Kỳ vừa định đóng cửa xe rời đi, chỉ là theo bệnh nghề nghiệp liếc mắt nhìn một chút thì thấy cách mười mấy mét có người vội vã đi tới.

Tư Kiêu Kỳ cầm tay lái thầm nghĩ: nhìn cách hắn bước đi, hẳn là bắt xe, chỉ là vẻ mặt có hơi bình tĩnh rồi. Thông thường người bắt xe hoặc là chạy chầm chậm, hoặc là liều mạng gọi “bác tài chờ chút”, lại nhìn người này ngoại trừ bước có chút nhanh thì một chút dáng dấp vội vã đều không có. Hắn còn liếc mắt nhìn vào xe tiện lợi bán đồ ăn sáng bên cạnh trạm chờ xe, còn dừng chân một chút, mặc dù lúc này cửa hàng chỉ còn bán đồ uống thôi.

“Ha, lên xe sao!” Tư Kiêu Kỳ nghiêng người, xuyên qua cửa xe vừa mở ra nói với người vừa lên xe.

“Lên.” Người kia còn lưu luyến liếc mắt nhìn xe bán đồ ăn sáng, nhanh chóng bước hai bước lên xe.

Cửa xe nhanh chóng đóng lại, hắn nhìn Tư Kiêu Kỳ khách khí cười: “Cảm ơn anh.”

Tư Kiêu Kỳ đẩy đẩy kính râm trên mặt, quay mặt qua chỗ khác tiếp tục lái xe. Từ kính chiếu hậu, anh thấy người này đi ra phía sau thùng xe, ngồi ở vị trí hàng thứ ba từ dưới đổ lên. Sau đó lấy túi xách trên vai đặt dưới chân sát vách thùng xe, kế tiếp sẽ cởϊ áσ khoác màu bạc ra để trên đùi. Một chuỗi động tác liên tiếp tự nhiên như nước chảy mây trôi đến không thể tự nhiên hơn, sau đó hắn nghiêng đầu tựa vào cửa kính xe, hơi ngẩng đầu lên ngáp một cái, hàm dưới phối hợp với chiếc gáy tạo nên một đường nét hài hòa đẹp đẽ.

Trong đầu Tư Kiêu Kỳ đường nét này phảng phất tạo nên một chiếc cầu nối lại hai thứ vốn không có liên hệ gì với nhau là bệnh viện An Hải và Thất Gia Kiều.

Người này không phải là người hai ngày trước ngồi ngủ quên bỏ lỡ trạm sao? Tư Kiêu Kỳ buồn cười nghĩ, hắn ngày hôm nay có lại ngủ quên nữa hay không?

Xe đi qua được bảy, tám trạm người trong xe lại càng ngày càng nhiều, dần dần kính chiếu hậu bên trọng cũng không còn nhìn thấy người khách kia. Có điều Tư Kiêu Kỳ biết, cách đây hai trạm thì người này đã tiến vào mộng đẹp rồi.

Tới khi còn cách Thất Gia Kiều hai trạm, người trong xe đã dần thưa thớt, Tư Kiêu Kỳ theo bản năng nhìn qua kính chiếu hậu một chút, phát hiện vị khách kia còn đang mê man ngủ. Anh thông qua chiếc loa bắt đầu lên giọng: “Phía trước sắp có cua quẹo, xin quý khách cẩn thận.”

Hành khách trên xe điều chỉnh vị trí ngồi một chút, chỉ có người kia là vẫn ngủ mê man.

Tư Kiêu Kỳ lại cất cao giọng nói: “Phía trước có cua quẹo, xin quý khách ngồi cẩn thận.”

Khách trong buồng xe đều giật giật chỉ có người khách kia mí mắt cũng không thèm động đậy.

Xe chạy tới trạm rồi lại chạy ra, Tư Kiêu Kỳ tắt máy phát thanh, dùng microphone hét lên: “Thất Gia Kiều, Thất Gia Kiều, trạm kế là Thất Gia Kiều a, hành khách nào xuống tại Thất Gia Kiều chuẩn bị sẵn sàng.”

Trong buồng xe có mấy hành khách lớn tuổi, đổ dồn về chỗ điều khiển với ánh mắt tò mò và ngạc nhiên.

Tư Kiều Kỳ cách một cặp kính râm to, nét mặt già nua cảm nhận được những ánh mặt kia, sau đó lại bình tĩnh nói tiếp: “Thất Gia Kiều, Thất Gia Kiều, ai xuống Thất Gia Kiều không!”

Câu nói cuối cùng đó không phải câu nghi vấn mà là câu đề nghị.

Người khách kia rốt cuộc cũng nhíu nhíu mày, chậm rãi ngồi thẳng dậy, mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mấy giây. Trong mấy giây đó, Tư Kiêu Kỳ có thể thấy bộ não của hắn đang như cái bánh răng mà chậm rãi chuyển động, trúc trắc mà gian nan, con mắt chầm chậm tiếp thu cảnh vật bên ngoài truyền vào tới đại não, đại não mới đem những hình ảnh kia gắn với hình ảnh trong trí nhớ…

Sau đó, hắn không nhịn được nhíu mày, bất mãn nhìn phương hướng từ chỗ điều khiển một chút, lại quyết đoán cúi đầu xuống nhắm mắt.

Mẹ kiếp, hắn không phải xuống xe tại Thất Gia Kiều sao? Tư Kiêu Kỳ nghĩ lại hành động của mình cảm thấy quả thực tưởng bở tới cực điểm, anh yên lặng sờ sờ mũi mở máy phát thanh.

Rất nhanh xe vòng qua vùng khai thác Tân An đang trên đường chạy về, Tư Kiêu Kỳ nhìn qua kính chiếu hậu, người khách kia hiển nhiên không có ý định xuống xe, hắn ngủ nãy giờ tư thế cũng chưa từng thay đổi.

Tới khi xe một lần nữa đến trạm Thất Gia Kiều, Tư Kiêu Kỳ không nói gì nhìn thấy người khách kia đứng ở cửa sau chuẩn bị xuống xe. Tư Kiêu Kỳ mở cửa, người này chậm rãi đi xuống, giống như hai ngày trước tại trạm xe sửng sốt vài giây, sau đó lắc lắc đầu đi tiếp.

Hóa ra là hắn chưa ngủ đủ a, Tư Kiêu Kỳ phì cười.

Sau này, Tư Kiêu Kỳ lần thứ ba nhìn thấy người này lại ở trong xe ngủ, khi báo đến trạm Thất Gia Kiều anh đều tương đối nhẹ giọng, sợ đánh thức người này. Dù sao nhìn thấy một anh chàng đẹp trai dễ nhìn như vậy ngủ bên trong xe của mình, mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn qua kính chiếu hậu có thể vui tai vui mắt một chút, tội gì mà không làm?

Vì lẽ đó, khi hành khách xuống hết ngay tại Thất Gia Kiều, Tư Kiêu Kỳ đang định đóng cửa xe lại thì nghe thấy âm thanh: “Bác tài chờ chút.” Tâm trạng ủ rũ của anh liền có thể tưởng tượng được.

Tư Kiêu Kỳ tức giận nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, nhìn thấy người kia vội vàng đi tới cửa sau xuống xe, anh không nhịn được hô to một tiếng: “Gấp gáp làm cái gì!”

Hét xong, đóng cửa lại cái rầm, đạp chân ga chạy đi.

Chỉ là anh vẫn theo bản năng liếc nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy anh chàng đẹp trai chân dài kia phủi phủi quần áo chính mình cho chỉnh tề, tóc tung bay nhấc chân đi về phía trước.

Lần xuất phát thứ tư, trong lòng Tư Kiêu Kỳ lại có chút chờ mong. Là một người cực kỳ cực kỳ GAY, nếu như mỗi ngày đều có thể gặp được một anh chàng đẹp trai phù hợp với mắt thẩm mỹ của mình, chuyện này tất nhiên là động lực để đi làm, mục tiêu của cuộc sống. Huống hồ người này còn xuất hiện với tư thái của một “mỹ nam đang ngủ”. Thuận tiện cho mình thực hiện hành vi lưu manh qua ánh mắt.

Xe vẫn chưa vào trạm, Tư Kiêu Kỳ liếc mắt nhìn thấy “mỹ nam đang ngủ” kia, mặc quần jeans màu lam nhạt, tay cầm bình nước suối, đang đứng ở trạm chờ lắc lắc cái cổ. Tư Kiêu Kỳ cực kỳ khao khát mà nhìn chằm chằm cặp chân dài kia đắn đo một chút, bỗng nhiên hiểu lầm rồi. Anh nghiêng đầu, xuyên qua cặp kính râm, dùng ánh mặt cực kỳ không đứng đắn không kiên kị mà nhìn người khách kia lên xe ngồi vào vị trí thứ ba từ dưới đếm lên.

Người khách kia cứ như vậy lên ở trạm này.

Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên nổi hứng, liền cầm microphone nói:” Ngồi cẩn thận rồi chúng ta chạy thôi.”

Tư Kiêu Kỳ nhấn mạnh từ “chúng ta”, sau đó anh nhìn thấy khóe miệng người khách kia co rút lại một chút, giống như đang cười. Loại miệng lưỡi này cũng không chiếm được chút lợi lộc nào thế mà Tư Kiêu Kỳ lưu manh lại cảm thấy vui vẻ, anh cũng cười khanh khách dời ánh mắt đi, đạp chân ga, bắt đầu một ngày làm việc tốt đẹp.

Chỉ là thời gian anh vui vẻ cũng không được bao lâu, bỗng nhiên một đám nhóc cùng nhau lên xe, chen hết một phần xe, cứ chút chút lại thì thầm như muốn cãi nhau ầm ĩ, Tư Kiêu Kỳ liền cảm thấy đau đầu.

“Giờ này sao có nhiều học sinh vậy? Tụi con không lên lớp sao?” Tư Kiêu Kỳ đóng cửa xe thuận miệng hỏi một học sinh.

“Hôm nay thi thể dục, tụi cháu phải đi tới sân thể dục lớn hơn.”Cô bé kia cười hì hì nói, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi bạn học: “Trời ơi, tui cảm thấy hôm nay cũng phải chạy tới 800 mét, làm sao bây giờ!”

“Đúng rồi đúng rồi, bà nhớ chờ tui chạy theo, đừng có chạy nhanh quá nha.” Cô bé khách nhẹ nhàng nói.

Một đám học sinh lớp chín ở trong buồng xe quả thật ồn muốn chết, Tư Kiêu Kỳ không còn tâm tư nghĩ tới “mỹ nam ngủ gật” kia nữa, anh dùng loa nhắc nhở mọi người không chen chúc, cũng đừng đưa tay ra ngoài. Qua khe hở giữa đám người, anh nhìn qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy người kia đã nhắm mắt lại, khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Thật là đẹp mắt! Tư Kiêu Kỳ tận dụng thời gian dừng đèn đỏ, thư thả dựa lưng vào ghế ngồi, xuyên qua khe hở giữa đám đông

chiêm ngưỡng “mỹ nam đang ngủ” trong lòng thoải mái cực kỳ.

“Đáng ghét,” Một nữ sinh nhẹ giọng nói: “Thi xong nhớ chờ tui nha” nói xong nhẹ nhàng lui nửa bước tới gần một nam sinh, hai người đứng sát nhau đem toàn bộ mặt kính che lại sạch sẽ.

Chậc chậc Tư Kiêu Kỳ bất mãn mà líu lưỡi, nhìn về phía đèn xanh đèn đỏ phía trước biến sắc, nhấc cao giọng hét một tiếng: “Hai bạn học kia ơi, hai người ôm nhau chặt như vậy, che hết tấm kính lại rồi!”

Trong buồng xe vang lên một trận cười, hai người liền nhanh chóng tách ra, lại từ trong khe hở anh đã có thể nhìn thấy mỹ nam kia khóe miệng đang vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, hàm dưới ngửa ra kết hợp với chiếc cổ một cách hoàn hảo.

Tư Kiêu Kỳ chép miệng một cái, hài lòng đạp chân ga.

Một tiếng sau, khi xe sắp tới Thất Gia Kiều, đám học sinh đã xuống hết, trong buồng xe chỉ còn lại vài hành khách, Tư Kiêu Kỳ vừa định thông báo sắp tới trạm thì lại đổi ý. Anh bật máy dùng âm thanh không lớn nói vào máy phát thanh: “Xin quý khách ngồi chắc chắn, phía trước sắp có cua quẹo.”

Sau đó điều chỉnh tư thế ngồi, người kia vẫn còn đang ngủ.

Tư Kiêu Kỳ sau khi quẹo qua góc đường thì lái xe vào trạm, không nặng không nhẹ đạp phanh, quanh năm lái xe đối với anh việc khống chế khoảng cách dễ như trở lòng bàn tay, phanh sâu cạn thế nào cũng có thể thuận buồm xui gió. Cái cái đạp phanh, thùng xe hơi nghiêng về phía trước một chút, hành khách lúc trước đã được nhắc nhở ngồi cho cẩn thận rồi.

Nhưng là con mèo nào đó đang ngủ…

Tư Kiêu Kỳ hứng thú nhìn người kia vỗ vỗ trán, nhe răng nhếch miệng đi xuống xe, anh nhún vai đóng cửa xe lại, âm thầm nói: “Tôi có thể đánh thức cậu a, hôm nay không ngồi quá trạm rồi.”