Con Đường Sủng Thê

Chương 55-1

Thái phu nhân mỉm cười nhìn cháu dâu đang ngồi phía dưới.

Ninh thị hết lòng che chở nhi tử của mình, nhiều năm như vậy, nàng cũng hiểu được trong lòng nhi tử chỉ có nữ nhân kia, có lẽ bởi vì nhi tử từ nhỏ thích đối nghịch với nàng, ít nhất là tới trước khi Tần gia triệt để suy tàn và Tần thị rời khỏi Triệu gia, nhi tử sẽ không coi trọng người khác, mà Ninh thị giả chết lại phạm tội khi quân, nàng không thể quang minh chính đại quản lý Ninh thị.

Nhưng cháu dâu trưởng này nàng có thể quản a!

Bên người nàng có vài nha hoàn, vốn để hầu hạ cho nhi tử, nhưng nhi tử không cần, đúng lúc cho cháu trai.

Trưởng tôn long chương phượng tư(bản lĩnh của rồng, tư thái của phượng hoàng), tiền đồ cực tốt, đáng tiếc nhiều năm như vậy hai bà cháu bởi vì Ninh thị nên không thể giao hảo, trong lòng trưởng tôn cũng chán ghét nàng. windchimedđlqđ Cuối cùng xa cách với nhau, nàng không thể giống đối đãi với trưởng tôn như nhi tử, không thể đưa người cho người ta. Hiện tại tốt lắm, An vương phi giúp nàng tìm lý do, nàng là tổ mẫu, quan tâm cháu dâu trưởng, tặng người để nhắc nhở nàng, cháu dâu chắc chắn sẽ cảm kích nàng đúng không?

Trước tiên cứ đưa người qua, nàng cũng không tin nam nhân Triệu gia đều là kẻ si tình, cũng không tin một cô nương thôn dã cũng có thể vững chãi giữ lấy tâm của trượng phu. Khuôn mặt Mộc Cẩn còn kém chút so với cháu dâu trưởng, nhưng cũng là một mĩ nhân trăm dặm mới tìm được, tầm nhìn của nàng so với cô nương thôn dã cũng tốt hơn nhiều, thời gian dài đưa hai người ra so sánh so sánh , trưởng tôn chắc chắn sẽ động tâm. Chỉ cần trưởng tôn chán ghét cô nương thôn dã kia, tương lai sẽ có rất nhiều lý do để bỏ thê tử chẳng ra gì, đến lúc đó nàng lại tìm cho trưởng tôn nhà môn đăng hộ đối. cháu dâu trưởng dòng chính của Triệu gia làm sao có thể là cô nương thôn dã được chứ?

"Ngươi đi ra ngoài, là đại diện cho thể diện hầu phủ chúng ta, mọi chuyện đều phải cẩn thận, đừng làm cho người chê cười hầu phủ chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Mộc Cẩn là người đã ở lâu trong phủ, nhãn giới(mắt nhìn) hay kiến thức đều có, sau này ngươi có cái gì không biết, cứ việc thương lượng với nàng."

Thấy A Kết buông mi không nói, thái phu nhân nghĩ rằng trong lòng nàng không thoải mái, vẻ mặt ôn hoà dùng lời nói thấm thía định giảng đạo lý cho nàng, rồi quay về phía Mộc Cẩn nói: "Ngươi hãy dụng tâm hầu hạ đại phu nhân, giúp đại phu nhân quản lý nha hoàn, nhanh chóng khiến các nàng học được quy củ của Hầu phủ."

Mộc Cẩn thuận theo, cúi thấp người nói: "Thái phu nhân yên tâm, Mộc Cẩn chắc chắn sẽ làm thế, mọi chuyện đều lấy đại phu nhân làm đầu."

Thái phu nhân gật gật đầu, ánh mắt lần nữa rơi đến trên người A Kết: "Thừa Viễn tức phụ, tại sao ngươi lại không nói chuyện?"

A Kết mới nâng mi mắt, nhìn Mộc Cẩn, có chút không xác định hỏi: "Tổ mẫu thật sự muốn đem Mộc Cẩn cho cháu sai sử sao?"

Thái phu nhân nhìn chằm chằm nàng, thanh âm có chút không vui: "Đó là tự nhiên, chẳng lẽ ta sẽ lấy việc này lừa ngươi? Nhưng mà chỉ là đưa ngươi sai sử một thời gian, đợi tương lai ngươi có thể một mình đảm đương mọi việc, ta lại để cho Mộc Cẩn trở về. windchimedđlqđ Ai, không phải tổ mẫu keo kiệt ngay cả nha hoàn đều luyến tiếc cho ngươi, thật sự là bên người tổ mẫu Mộc Cẩn phục vụ tốt nhất, tổ mẫu xa nàng không được."

Như thế trưởng tôn cũng sẽ không hoài nghi nàng có tâm tư khác. Về phần Mộc Cẩn khi nào trở về, còn không phải do nàng định đoạt sao? Chờ Mộc Cẩn thành công được trưởng tôn thu dùng, thì dù nàng muốn thu hồi nha hoàn, trưởng tôn e rằng sẽ không nỡ thả người.

Nàng nói còn dễ nghe hơn hát, A Kết mím môi, cúi đầu nói: "Đã để cho tổ mẫu vì ta cùng tướng công quan tâm."

Bộ dáng không tình nguyện.

Thái phu nhân ngược lại thập phần vui sướиɠ, nàng là tổ mẫu, nàng là vãn bối, dù không tình nguyện, nàng đưa người cháu dâu cũng không dám không nhận.

"Được rồi, ngày mai các ngươi đi An vương phủ, rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, mang theo Mộc Cẩn trở về đi." Sự tình đã xong, thái phu nhân lười nhìn A Kết, thuận miệng sai bảo.

A Kết xoay người đi ra ngoài.

Cẩm Mặc giữ ở ngoài cửa, thanh âm bên trong nghe cũng được rõ ràng, A Kết vừa ra tới, nàng lập tức liền nhìn về phía nha hoàn cao gầy thay thế Cẩm Thư và Như Ý để theo sát bên cạnh phu nhân.

Mộc Cẩn quả thật rất ưa nhìn, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, mắt xếch hơi hơi nhướn lên, mũi khéo léo. Môi đầy son đỏ, trời sinh có sức quyến rũ, dáng người của nàng cao hơn thiếu phu nhân một chút, eo thon nhỏ, ngực lớn cũng không biết là dưỡng lên như thế nào.

Cẩm Mặc càng xem, trong lòng càng tràn ngập phiền muộn. windchimedđlqđ Đại phu nhân đẹp nàng không có nửa điểm ghen tị, Mộc Cẩn này thì lại vừa nhìn liền không vừa mắt, Mộc Cẩn là người thái phu nhân cố tình đưa đến, đại phu nhân dịu ngoan như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho Mộc Cẩn thành nha hoàn quan trọng nhất đi? Đến lúc Mộc Cẩn lắc lư ở bên người đại gia, đại gia đối với nàng cũng từng động chút tâm tư, Mộc Cẩn xuất sắc như vậy, đại gia sẽ không động tâm ư?

Nàng phải nhắc nhở đại phu nhân!

Nhớ đến nơi này, Cẩm Mặc lặng lẽ nhìn về phía đại phu nhân.

A Kết không thấy được nha hoàn nhìn trộm, mặt không thay đổi nhìn vườn hoa một bên hành lang.

Ngực lại có chút buồn bã.

Trên đường Triệu Trầm nhắc nhở nàng, nói thái phu nhân hoặc Tần thị đều có khả năng nhét người vào viện bọn họ. Tần thị có thể trực tiếp từ chối, nhưng thái phu nhân thì không thể quá cường ngạnh, Triệu Trầm từng nói qua rằng nàng không cần lo lắng, hắn sẽ không chạm các nàng, thứ hai sẽ tìm lý do đuổi người đi.

A Kết tin hắn không?

Kỳ thật nàng không có nghĩ sâu về vấn đề này, bởi vì từ lúc gả cho Triệu Trầm đến nay, Triệu Trầm gần như mỗi ngày đều ở với nàng. windchimedđlqđ Hắn quá bám nàng, hoặc là nói chút lời nói gây xấu hổ hoặc là liền trực tiếp động thủ động cước, trong lòng nàng tất cả đều là ngọt ngào và ngượng ngùng, làm sao nghĩ đến những chuyện kia? Nếu là Triệu Trầm đối với nàng như vậy mà nàng còn lúc nào cũng lo lắng Triệu Trầm về sau sẽ có người khác, sao có thể sống qua ngày được chứ?

Nhưng bây giờ không giống nhau, thái phu nhân không phải trực tiếp ttặng người, mà là khiến nàng không nhìn ra nửa điểm có tâm tư khác, làm cho người hoài nghi nàng dụng tâm, chính là việc Mộc Cẩn khả ái quá nhưng điều này cũng không tính là gì, nha hoàn bên cạnh thái phu nhân dung mạo cũng không tệ.

Bên người nàng có bốn nha hoàn, tư sắc trung bình, Triệu Trầm quả thật không nhìn các nàng, cũng không biết tới một nha hoàn như hoa như ngọc, những cam đoan của hắn có còn nữa hay không...

Lo lắng, bất an, mấy chủ tớ trở về Vọng Trúc hiên.

Triệu Trầm bị Triệu Duẫn Đình gọi đi, không hề ở đây.

A Kết liền giới thiệu Mộc Cẩn với đám người Tưởng ma ma: "Đây là Mộc Cẩn cô nương bên cạnh thái phu nhân, về sau sẽ làm việc ở bên cạnh ta. Mộc Cẩn ở bên người thái phu nhân hầu hạ nhiều năm, kiến thức rộng rãi, các ngươi có cái gì không biết, đều có thể hỏi nàng, bình thường cũng học theo lời nói cử chỉ của Mộc Cẩn một ít, xem xem chính mình có nơi nào làm không đủ tốt hay không."

Bốn nha hoàn, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, đều kêu Mộc Cẩn một tiếng Mộc Cẩn cô nương.

Mộc Cẩn cười nói: "Phu nhân coi trọng ta, ta chỉ là ở hầu phủ nhiều hơn vài năm, không có sở trường gì đáng được nhắc tới. windchimedđlqđ Mấy người tỷ muội bên cạnh thiếu phu nhân đều thông minh lanh lợi, tin tưởng rằng không bao lâu, các nàng có thể hơn ta."

Khi nàng cười rộ lên, khóe miệng có lúm đồng tiền, vừa quyến rũ vừa hoạt bát, A Kết không khỏi đưa mắt nhìn mấy lần, ý thức được bản thân cũng bị mĩ mạo của nàng hấp dẫn, trong lòng càng phức tạp, sau khi khách sáo hai câu liền nhìn Tưởng ma ma nói: "Ma ma, Mộc Cẩn vừa đến chỗ chúng ta, đối với sự tình trong viện không rõ, ma ma thay ta nói cho nàng một chút đi. Tiền tiêu vặt hàng tháng, thái phu nhân cho xem như là của thái phu nhân, chúng ta ở bên này cũng phải cho, so với bọn Lục Vân nhiều hơn một lượng bạc."

Thái phu nhân cũng nói Mộc Cẩn đến giúp nàng dạy nha hoàn , nàng tự nhiên phải cho Mộc Cẩn địa vị cao hơn một chút.

Tưởng ma ma cười xác nhận, nâng tay Mộc Cẩn khen: "Không hổ là người hầu hạ bên người thái phu nhân, nhìn nhìn bộ dáng khí phách, so với một ít tiểu thư thế gia mà ta đã thấy qua cũng chẳng kém gì, thái phu nhân đối với đại phu nhân thật là tốt a."

Nàng cười chân thành, trong lòng Mộc Cẩn lại dựng lên cảnh giác, cảm giác ban nãy biến mất. Bốn nha hoàn bên cạnh đại phu nhân nhìn thấy nàng thì ít nhiều cũng có chút khác thường, chỉ có vị Tưởng ma ma này, từ đầu tới cuối đều cười, giống như thật sự không biết nàng rất có khả năng trở thành người trong phòng đại gia.

Một ma ma ở thôn quê, nếu quả thật đơn thuần như vậy, nàng nhìn không ra nửa điểm sai về lễ nghi là sao?

Sự ra khác thường tất có chuyện, chắc chắn người này không đơn giản.

Nghĩ như vậy, Mộc Cẩn có chút thẹn thùng cúi đầu: "Ma ma khen nhầm, Mộc Cẩn chỉ là một đứa nha hoàn, sao có thể so sánh với tiểu thư thế gia chứ?"

Tưởng ma ma tiếp tục khen hai câu.

A Kết mỉm cười nhìn các nàng, hợp thời mở miệng nói: "Mộc Cẩn, Tưởng ma ma là do dì ta cố ý thưởng cho ta, khi còn nhỏ Tưởng ma ma đối với ta cũng đã chiếu cố rất nhiều, nói là một nửa trưởng bối của ta cũng không quá đáng windchimedđlqđ. Nay ma ma tuổi lớn, về sau trong sân chúng ta có chuyện gì ma ma không thể nghĩ tới, ngươi ở một bên giúp đỡ một chút..."

"Đại phu nhân nhanh chóng tha cho ta đi, thân thể ta sắp không được rồi, chỉ là bởi vì Lục Vân các nàng còn gánh không nổi mọi chuyện mới miễn cưỡng giúp người quản lý, hiện tại Mộc Cẩn tới, ta cũng có thể an tâm nhàn hạ, phu nhân vẫn nên để Mộc Cẩn quản sự đi, thưởng cho ma ma chút thanh nhàn đi?" Tưởng ma ma lập tức nói tiếp, nói xong ngồi vào trên ghế, một vẻ thỏa mãn vì đã tháo được gánh nặng trên vai.

Tưởng ma ma thoạt nhìn vẫn chưa tới 40 tuổi, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sung mãn, đâu có chút nào giống người lớn tuổi?

Biết rõ đây là phu nhân cùng Tưởng ma ma diễn trò, Mộc Cẩn vẫn phải nhảy xuống, cũng không thể ở tại Vọng Trúc hiên vênh mặt hất hàm sai khiến, khiến đại gia phản cảm.

"Ma ma sao lại nói như vậy, ngài là người trưởng mệnh trăm tuổi, biết nhiều khổ nhiều, ngài hiện tại muốn nhàn hạ không được đâu." Mộc Cẩn cười tủm tỉm đi đến phía sau Tưởng ma ma, vừa bóp vai cho nàng, vừa cười nói với A Kết: "Phu nhân trăm ngàn lên đừng nghe ma ma, ở Vinh Thọ đường nô tỳ hoàn toàn nghe thái phu nhân phân phó để làm việc, nhưng không quản cả viện, ma ma để nô tỳ quản lý thì chính là muốn nhìn nô tỳ bị chê cười. Về sau vẫn là ma ma quản lý đi, ma ma thật sự muốn nhàn hạ, thì hãy phân phó ta, ta quản không tốt, thay ma ma chạy chân cũng không vấn đề gì."

Tưởng ma ma còn muốn khách sáo, A Kết cười quyết định: "Nếu Mộc Cẩn nói như vậy, ma ma đừng từ chối, tiếp tục thay ta làm lụng vất vả vài năm đi."

Tưởng ma ma lắc đầu thở dài.

Sắp xếp xong xuôi, A Kết đi vào nội thất.

Cơm trưa xong còn sớm, A Kết cởi giày trèo lên giường. Trên cửa sổ đặt một quyển sách, hẳn là Triệu Trầm xem, A Kết tiện tay cầm tới, lật hai trang, nói đến chiến sự chiến trường.

A Kết đột nhiên nghĩ tới thời điểm hắn làm chuyện đó rất thích nói nhảm về đánh nhau hay tướng quân, trên mặt nóng lên, vội đặt sách trở về chỗ cũ.

Không đọc sách, thiêu thùa may vá tay lại có chút lạnh, A Kết không biết nên làm cái gì .

Nàng cúi đầu, nhìn đệm chăn trước mặt.

Tối qua hắn điên cuồng như vậy, nàng vừa thẹn vừa giận, lại cũng vui vẻ, hắn ép buộc càng lợi hại, chứng tở hắn càng thích nàng a. Nếu một ngày kia, Triệu Trầm cùng người bên ngoài làm chuyện như vậy...

Chỉ là nghĩ thôi mà nàng đã chịu không nổi.

Từ trong chăn lấy gối đầu ra, A Kết nằm xuống, nhắm mắt lại chợp mắt.

Một lát sau, nàng nghe nha hoàn phía bên ngoài hướng Triệu Trầm hành lễ, nghe được thanh âm Mộc Cẩn. windchimedđlqđ Không biết vì sao, nàng lại cảm thấy thanh âm Mộc Cẩn so với mấy cái nha hoàn khác đều đặc biệt, làm cho nàng lập tức phân biệt ra được nàng.

Triệu Trầm đâu, hắn có cảm thấy như vậy không, sau đó liếc mắt nhìn Mộc Cẩn?

"Sao lại nằm đây?" Nam nhân tiến vào, sau phút im lặng, cúi người nói với đỉnh đầu nàng.

A Kết không nói gì.

Triệu Trầm lẳng lặng nhìn nàng, sắc mặt nàng không tốt, khóe miệng nhếch lên.

Nghĩ tới đến nha hoàn bên ngoài, Triệu Trầm cười cười, thoát giày lên giường bá đạo chen vào, hắn đoạt nửa cái gối đầu, sau đó xoay nàng qua, hôn nhẹ trán nàng: "Bà ta dùng lý do gì nhét người cho nàng vậy? Nói với ta xem."

A Kết nhắm mắt lại nói một lần.