Lúc mua xong hết mọi thứ, vẫn chưa đến mười một giờ.
Đi ra khỏi cửa hàng chính với Lục Diệp, Thiển Thiển bắt đầu thấy có chút mờ mịt. Trước khi ra cửa, mẹ cô nói có hẹn đánh mạt chược cả ngày với dì Trịnh, còn có dì Tống, anh trai cũng chắc phải đến tầm ba bốn giờ chiều mới có thể về nhà, nói cách khác cho dù bây giờ cô đi về, cũng không có người làm cơm trưa…
Lại nói thật ra thì sau khi hẹn với bọn Giang Đường, Hạ Văn, Thiển Thiển đã chắc chắn rằng hôm nay minh nhất định không cần về ăn cơm trưa, thiên tính của con gái chính là đi dạo phố nha, để cho Giang Đường đi dạo sân tập, đi dạo không tới ba vòng cô sẽ kêu mệt, nhưng mà nếu để cho Giang Đường đi dạo phố, đi dạo xung quanh khu phố buôn bán mười vòng tám vòng cô đều sẽ không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại sẽ càng hăng hái, càng đi dạo càng có tinh thần.
Mặc dù Thiển Thiển không yêu thích đi dạo phố, nhưng mà cô thích ăn nha.
Cho nên lúc đầu Thiển Thiển vốn định buổi sáng đi mua hểt các đồ vật cần thiết trong lớp với nhóm Giang Đường, sau đó ăn cơm trưa, buổi chiều thì đi dạo qua vài cửa hàng được con gái yêu thích với các cô ấy, ví dụ như cửa hàng quần áo này, quầy bán đồ trang sức này, sau đó chinh là các cô ấy đi theo cô đến quán ăn nhỏ mà cô thích nhất.
Chỉ là kế hoạch rất phong phú, thực tế lại… Giữa chừng lại xuất hiện một Vương Mẫu nương nương sống sờ sờ tách cô và nhóm Giang Đường, Hạ Văn ra…
Lúc ấy cô còn chưa phản ứng kịp, thì đã bị lớp trưởng đại nhân lôi đi…
Nghĩ như vậy, Thiển Thiển nghiêng đầu nhìn Vương Mẫu nương nương… Không đúng, vấn đề là ở Lục Diệp, không hiểu tại sao cậu ấy lại kiên trì muốn chia ra làm hai đường, mặc dù đồ muốn mua có chút nhiều, nhưng mà bọn họ có thời gian cả ngày, không cần phải gấp gáp như vậy chứ.
Nhưng bây giờ có muốn suy nghĩ cái vấn đề này cũng đã quá muộn, chỉ cần trong lòng Thiển Thiển không còn ý kiến gì nữa thì sẽ quên ngay vấn đề đó đi, việc cấp bách bây giờ phải là…
Tiếp theo nên làm gì?
Cô nhìn Lục Diệp đang đứng bên cạnh minh một chút, gương mặt của cậu ấy đúng là rất đẹp trai, lông mày như lưỡi kiếm xiên ngang, hai mắt có hồn, tư thế đứng thẳng, cho dù trên tay xách theo ba bốn túi nylon, cũng không làm mất đi chút nào vẻ đẹp trai của cậu. Trong lúc lơ đãng, áo sơ mi trắng may bó sẽ phác hoạ ra bả vai
cùng bắp thịt trên cánh tay của cậu ấy, quần dài màu đen ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, phối hợp đơn giản nhưng lại làm cho cả người của cậu đã cao lại càng thêm cao, chỉ là tuỳ ý đứng như vậy, đã liên tục thu hút ánh mắt thẹn thùng e lệ của những cô gái trẻ tuổi, thậm chí còn có cô gái mạnh dạn chủ động đi đến muốn xin cách liên lạc, chỉ là cho tới bây giờ cậu cũng chưa phản ứng đối với một người nào.
… Thật là đáng tiếc, có mấy cô gái dáng vẻ đều vô cùng xinh đẹp mà.
Thiển Thiển đang thầm nghĩ những chuyện không đâu.
Chỉ là lớp trưởng cũng đúng là một trợ thủ vô cùng tận tuỵ với công việc, đi dọc một đường cô nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó, không hỏi một câu dư thừa nào. Sau khi cô chọn đồ xong, cậu ấy lại vượt lên trả tiền, rồi lại giành nhận lấy đồ đã bọc cẩn thận từ tay chủ cửa hàng, trừ anh ra, cô cũng không gặp qua nam sinh nào lại cẩn thận với cô như vậy… Cũng vì thế mà làm sao cô có thể bảo lớp trưởng đi dạo cửa hàng bán quần áo, cửa hàng bán đồ trang sức của nữ rồi cả quán ăn nhỏ cùng mình được chứ? Cho tới bây giờ chỉ thấy bạn trai đi mua quần áo cùng bạn gái, còn chưa bao giờ thấy bạn học nam đi mua quần áo cùng bạn học nữ.
Ngay từ lúc Thiển Thiển liếc nhìn cậu lần đầu tiên thì Lục Diệp đã phát hiện ra, nhưng mà để tránh cho Thiển Thiển cảm thấy lúng túng, cậu cũng không vạch trần, chẳng qua là bày ra tư thế mời người thưởng thức. Nhưng mà thấy Thiển Thiển liếc mình nhiều lần nhưng lại không có ý định lên tiếng, Lục Diệp cũng có chút nóng nảy, không nhịn được liếc mắt ra hiệu cho Thiển Thiển: cậu nhìn người qua lại trên đường này, mặc dù mình thích tạo tư thế cho cậu nhìn, nhưng mà không có nghĩa là mình thích tạo tư thế cho người ngoài nhìn đâu, hay là chúng ta tìm một chỗ chỉ có mình và cậu, nhà cậu hoặc cũng có thể là nhà mình, mình có thể đứng ngay ngắn để cho cậu từ từ nhìn, nhìn bao lâu cũng không sao cả, muốn nhìn mình mặc quần áo thì mình mặc quần áo cho cậu nhìn, muốn nhìn không mặc quần áo thì mình liền cởϊ qυầи áo cho cậu nhìn, ý của cậu thế nào?
Cái ánh mắt này ẩn chứa ý nghĩa quá phức tạp, Thiển Thiển nhìn không hiểu chút nào, chỉ là nhìn không hiẻu cũng không sao, vì vậy ánh mắt lại làm cho cô nhớ đến một chuyện khác.
“Đúng rồi lớp trưởng, không phải cậu nói muốn mua một vài đồ cá nhân sao? Là đồ gì vậy? Bây giờ chúng ta đi mua đi!”
Lục Diệp nghe vậy có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã kịp phản ứng Thiển Thiển nói hôm đó vì cậu muốn chủ nhật có thể có buổi hẹn hò với Thiển Thiển mà đã nói bừa một lí do.
Dưới sự nghi vấn và ánh nhìn soi mói của Thiển Thiển, khoé miệng Lục Diệp không khống chế được nhếch lên. Mặc dù cậu thật sự muốn tìm thêm một ít chuyện để kéo dài thời gian ở cùng Thiển Thiển. Vậy mà… Trên thực tế cậu cũng không muốn mua cái gì cả.
Đang trong lúc miệng Lục Diệp há ra nhưng lại không biết nói gì, ánh mắt của cậu đột nhiên nhìn thấy một con chó có lỗ tai và lông đuôi nhuộm màu hồng đang được một người phụ nữ trung niên quý phái dắt đi qua trước mặt hai người.
Đúng rồi, chó!
Ý tưởng loé lên trong đầu Lục Diệp, đầu lưỡi đang cà lăm cũng đã được uốn thẳng: “Mình muốn mua cho con chó nhà mình một chút đồ, đồ chơi gì đó cho chó ấy, nhưng mà mình lại không biết nên mua ở đâu.”
“Con chó?” Nghe cậu nói như vậy, cặp mắt Thiển Thiển còn đang phủ sương mù chợt sáng lên, hào hứng bừng bừng, hỏi: “Thì ra nhà lớp trưởng nuôi chó sao?”
Thấy bộ dạng của Thiển Thiển giống như cảm thấy hứng thú, trong lòng Lục Diệp cũng vui vẻ, đáp: “Đúng vậy, nhà mình nuôi hai con chó.”
“Là loại chó gì vậy?” Thiển Thiển hỏi: “Là loại chó lớn hay loại chó nhỏ? Kiểu dịu dàng hay kiểu hung dữ? Loại chó nhỏ thì mình thích chó Teacup, hoặc như chó gấu hay Teddy, loại chó lớn thì mình thích chó Samoyed và Husky, bọn chúng đều đáng yêu, có lông xù mềm mại! Đặc biệt là Husky, sinh ra đã có khuôn mặt gây cười, ngu ngốc ngu ngốc!~\\(≧▽≦)/~ Nhưng mẹ không cho phép mình nuôi, mẹ nói trong nhà đã nhiều súc sinh, nhiều hơn nữa mẹ sẽ không quan tâm được hết. ←_←"
Lúc nói xong câu cuối cùng, Thiển Thiển còn cố ý nhướng chân mày, rũ mi mắt, cong khoé miệng, bắt chước vẻ mặt của mẹ lúc nói lời này.
Lục Diệp: “…”
Thiển Thiển nhanh chóng đổi thành vẻ mặt uất ức, giọng nói uất ức: “Nhưng mà thật sự mình lại rất muốn nuôi nha. Cậu không cảm thấy lúc không vui, có thể có một con động vật lông lá dùng thân thể tròn vo của nó cọ cọ bàn chân của cậu, dung cái lưỡi mềm mềm của nó, liếʍ lòng bàn tay của cậu, là một cách chữa khỏi chuyện buồn ư! Đặc biệt là lúc xin nghỉ bệnh ở nhà nghỉ ngơi, mẹ phải đi làm, anh trai phải đến trường, bố luôn đi công tác, trong nhà cũng chỉ có một mình mình. Mình thật sự hi vọng mẹ có thể đồng ý cho mình nuôi một con chó nhỏ, nhưng có nói gì mẹ cũng không để cho mình nuôi.”
Bộ dạng này của cô khiến Lục Diệp thấy hết sức đau lòng, nhưng mà phải thừa nhận cách làm của mẹ Thiển Thiển là đúng. Mỗi ngày đều phải cho chó ra khỏi cửa đi dạo, vừa ra khỏi cửa chỉ thích nhào tới bụi cỏ hay nghịch ngợm trên đất, cho dù có lập tức mang nó về tắm thì cũng không thể hoàn toàn rửa sạch sẽ vi khuẩn trên người. Loại vi khuẩn này đối với người khỏe mạnh có thể không coi là gì, nhưng thân thể Thiển Thiển từ nhỏ đã không tốt, sức miễn dịch thấp, ngộ nhỡ lại bị vi khuẩn trên thân chó lây sang vậy thì cái có sẽ không bù nổi cái mất.
Lục Diệp không tìm được lời thích hợp để an ủi cô, không thể làm gì khác hơn là chuyển toàn bộ đồ bên tay trái để sang bên tay phải, sau đó lấy ra điện thoại di động từ trong túi quần, mở photo album ra đưa cho Thiển Thiển: “ Đây chính là con chó của nhà mình bên trái là con đực, gọi là Tướng quân, bên phải là nàng dâu của nó, cho nên gọi là Tướng quân phu nhân.”
“Tướng quân, Tướng quân phu nhân? Vẻ mặt của Thiển Thiển quỷ dị, suy nghĩ một chút về hai cái tên gọi này, bật cười một cái “phóc”, vừa đưa tay nhận điện thoại di động, vừa cười hỏi: “Người nào của nhà cậu đặt tên vậy? Lại tài như thế.”
Sắc mặt của Lục Diệp tối sầm lại, không kìm được lòng đỡ trán, vô lực nói: “Là cha mình…”
Thiển Thiển vội nhịn cười, sắc mặt nghiêm chỉnh, nói: “Thật sự là rất có tài, mình không lừa cậu. Được rồi hiện tại mình muốn xem qua Tướng quân cùng Tướng quân phu nhân.”
Vừa nói thì lại muốn cười, cô lập tức cắn xuống môi dưới, Lục Diệp bật sáng màn hình điện thoại đưa đến trước mắt. Cô tỉ mỉ nhìn chằm chằm hai con chó ngồi nghiêm chỉnh trong hình một lúc lâu liếc qua Lục Diệp nhìn được sự đồng ý lại tiếp tục lật mấy bức tiếp theo. Cô trả điện thoại di động lại cho Lục Diệp, vẻ mặt bối rối nói: “Con chó này nhìn không quá đáng yêu lắm…”
Mặc dù cô đã rất cố gắng cân nhắc chọn lời, còn đặc biệt đem “ có chút xấu xí” thành “ không quá đáng yêu”, thế nhưng chóp mũi nhăn lại cùng giọng nói chần chừ đã làm sự ghét bỏ trong lòng của cô bị bại lộ toàn bộ.
Lục Diệp đưa tay nhận điện thoại di động, động tác cứng nhắc chỉ nhìn bức tranh, chó yêu của mình bị người yêu chê cả người cũng rơi vào vực sâu không đáy.
Phát hiện lời nói của mình tạo ra một cú đả kích với Lục Diệp, Thiển Thiển chột dạ chuyển ánh mắt qua một bên, nhìn xung quanh nhìn lên nhìn xuống, không dám nhìn Lục Diệp ở bên kia nữa.
Một phút sau, Lục Diệp phục hồi tinh thần, nhận lấy điện thoại di động, nhìn màn hình, nhìn Tướng quân và Tướng quân phu nhân đang nhìn lên hoặc ngồi hoặc nằm hoặc chạy hoặc nhảy, cũng đều tỏ ra uy phong lẫm liệt, mặc dù trong lòng đang rỉ máu, nhưng vẫn không thay đổi suy nghĩ tự tìm cho mình một lí do: cô gái mười sáu, mười bảy tuổi mà, là lúc đang vô cùng vui vẻ với toàn bộ sự vật xảy ra, không thể thưởng thức được tư thế oai hùng của Tướng quân và Tướng quân phu nhân cũng có thể hiểu được…
Dù trong lòng nghĩ như vậy, Lục Diệp vẫn không nhịn được vì muốn xứng danh với con chó mà mình đã yêu mến bầu bạn ba năm: “chó Berger vô cùng trung thành cũng rất thông minh, được sử dụng rộng rãi cho quân đội. Gương mặt cảnh sát thích hợp để truy bắt. hung dữ, lục soát cùng truy đuổi hung thủ các loại. Đôi Berger này là một người bạn của ba mình từ nước ngoài mang về cho ông, sau đó bị bố mình cho vào quân đội huấn luyện chung với chó của quân đội hơn nửa năm, mới đưa trở lại cho mẹ.. mình, dùng để trông nhà. Cậu đừng xem hình dáng của chúng nó không ra gì nhưng mà bảo vệ nhà thì rất lành nghề.” Sau khi nói tới chỗ này, Lục Diệp còn có mấy phần không tình nguyện, Tướng quân và Tướng quân phu nhân rất đẹp cơ mà, tại sao có thể trái lương tâm mà nói dáng vẻ của hai chúng nó ‘không ra gì’ chứ.”
Cậu đưa điện thoại di động tới trước mặt Thiển Thiển, chỉ một tấm hình lúc mình chơi đùa cùng Tướng quân, Tướng quân phu nhân nhưng không cẩn thận hai chúng nó làm mình ngã nhào, nói: “Cậu nhìn kĩ một chút, có phải vẫn rất đẹp không? Khi chúng ta nhìn sự vật không thể chỉ nhìn có yêu hay không yêu mà còn phải xem thực dụng hay không thực dụng nữa. Sau khi tới nhà của mình không lâu, Tướng quân cùng phu nhân đã giúp an ninh bắt được hai tên trộm xe.”
Thiển Thiển theo ý cậu nhìn tấm hình kia, chú ý tới cũng không phải Tướng quân cùng phu nhân của nó có đẹp trai hay không mà là người bị hai con chó nhào tới, trên mặt đầy nước miếng, tóc cũng rối loạn, Lục Diệp thấy cô vểnh môi lên cười nhạo.
Lục Diệp thấy cô không nói lời nào, chỉ ra sức cười trộm, liền đem điện thoại di động thu hồi, nghi ngờ nhìn, phát hiện ra cái vấn đề này, gương mặt tuấn tú liền có chút ửng đỏ, ho khan hai tiếng, nhanh chóng lật liên tục những bức hình đằng sau, cuối cùng dừng ở một tấm Tướng quân cùng phu nhân ở trong sân huấn luyện chạy như bay mới dừng lại đưa cho Thiển Thiển nhìn.
“Đúng là một đôi Berger đẹp, thân thể bền chắc, bắp thịt nở nang, ngay cả lúc chạy nhanh, hai lỗ tai nhọn cũng dựng lên thẳng tắp, dáng vẻ như luôn cảnh giác cao độ, người căng thẳng tỏ ra khỏe mạnh có lực, bộc lộ vẻ đẹp, chỉ liếc mắt nhìn cũng làm cho người ta có cảm giác an toàn .
“Nghe cậu nói như vậy, dáng vẻ trông thật tuấn tú.” Thiển Thiển nghiêng đầu, lại nhìn hình Tướng quân và phu nhân, mới ngẩng đầu nói với Lục Diệp: “Quả nhiên trước kia ánh mắt nhìn vật vẫn là không phóng khoáng, lớp trưởng nói đúng, chúng ta nhìn vật không thể chỉ nhìn có thể có yêu hay không yêu, còn phải xem thực dụng hay không thực dụng, mình tiếp nhận chỉ bảo. Hơn nữa bây giờ nhìn lại một cái, hai chúng nó ngã nhào trên người của cậu, dáng vẻ trên mặt của cậu dính đầy nước miếng vẫn là rất đáng yêu mà.”
Trước kia Thiển Thiển đối với vẻ đẹp của chó còn hạn chế với lông xù mềm mại tròn vo, toàn thân chỉ là một con chó cảnh, cho nên ban đầu bộ dạng của đôi chó Berger không đủ mềm mại ngốc nghếch, cảm giác khi nhìn bộ lông không quá đẹp, thân thể cũng quá khỏe mạnh không có chọc trúng điểm yêu thích ngốc nghếch của Thiển Thiển, nhưng mà từ lúc nghe từ miệng Lục Diệp nói về sự tích anh dũng của cặp đôi Berger này, lại nhìn thấy chúng nó đẩy lớp trưởng đại nhân ngã nhào, trên mặt của cậu ấy đầy nước miếng và cả dáng người khỏe mạnh lúc chạy như bay trong sân huấn luyện, Thiển Thiển bày tỏ cô càng xem càng thuận mắt đôi chó không hề ngốc nghếch này rồi!