Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 35: Bẫy rập (2)

Editor: Puck - Diễn đàn

Trong đầu Trương Diệu Huy không ngừng nghĩ đối sách, nếu biết ai đối phó với ông, ông tự nhiên phải nghĩ cách tối đa hóa lợi ích của chính mình, ông cũng không phải là bánh bao mềm, ai muốn bóp đều có thể bóp mấy cái.

Sắc mặt Trương Diệu Huy tối tăm, chân mày nhíu chặt một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Khải Phát.

“Tôi xác định, trạm trưởng Trương anh đừng cho rằng anh là trạm trưởng thì có thể một tay che trời, ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, hôm nay anh phải cho chúng tôi một công đạo.” Chu Khải Phát cao giọng gào thét, trên mặt tỏ vẻ chính nghĩa nghiêm nghị không sợ cường quyền.

“Nếu tôi nói không được thì sao?” Mắt Trương Diệu Huy híp lại, giọng nói lạnh như băng.

“Anh…” Chu Khải Phát không ngờ đã lúc này rồi mà Trương Diệu Huy còn dám ương ngạnh phản kháng, hiện giờ chỉ bằng một mình ông khẳng định không đấu lại Trương Diệu Huy, vì vậy Chu Khải Phát nháy mắt với Triệu Quang Tông ý bảo ông ta ra tay.

“Trạm trưởng Trương, chuyện này tôi thấy vẫn kiểm tra một chút thì tốt hơn, nếu không chỉ sợ khó có thể khiến mọi người tin phục.” Lúc này Triệu Quang Tông cuối cùng đứng dậy, vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ về phía đám người vây xem, trên mặt cũng có vẻ mặt hả hê.

Hai người kia cho rằng lần này Trương Diệu Huy khẳng định gặp hạn, chờ một chút chỉ cần tìm ra hàng cấm Trương Diệu Huy chắc chắn phải xuống đài, bọn họ náo loạn lớn như vậy chính là vì đề phòng nhà họ Trương đến lúc đó đè ép chuyện này xuống.

Giờ phút này quần chúng vây xem cũng tụm năm tụm ba châu đầu ghé tai cùng thảo luận cũng thỉnh thoảng chỉ chỉ chỏ chỏ mấy người giữa sân.

Hai người Triệu Chu rất hài lòng với tình thế bây giờ.

Nếu như ông không cho kiểm tra vậy chính là ông lạm dụng chức quyền cố ý bao che cho cha mình, nếu như cho kiểm tra, vậy nếu điều tra ra cái gì đó chính là vạn kiếp bất phục, tình huống lúc này Trương Diệu Huy đã là cưỡi hổ khó xuống.

(*) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được, vĩnh viễn không có khả năng khôi phục.

Sắc mặt Trương Diệu Huy đen đến có thể chảy ra nước, tiểu nhân trong lòng lại đang vui mừng cười lăn lộn, đợi chính là mày!

“Phó trạm trưởng Triệu, anh chắc chắn muốn kiểm tra?”

“Xác định.” Triệu Quang Tông và Chu Khải Phát đồng thanh nói.

Trong lúc nhất thời Trương Diệu Huy trầm mặc không nói, thật sự giống như hết sức bị làm khó.

“Trương Diệu Huy sẽ không phải có tật giật mình, sợ chứ?” Chu Khải Phát phách lối kêu gào.

Trương Diệu Huy ngăn lại vừa định vọt tới trước cha mình.

“Muốn lục soát cũng được, chỉ có điều trước đó phải nói rõ ràng, nếu như tìm ra hàng cấm, như vậy tôi liền từ nhận lỗi từ chức, tôi cũng sẽ đại nghĩa diệt thân dẫn đầu phê đấu cha tôi, nhưng nếu như không tìm ra…” Trương Diệu Huy trầm mặc nói với hai người Triệu Chu. Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Nếu như không tìm ra, hai chúng tôi liền tự động nghỉ việc, rời khỏi trạm thu hồi.” Triệu Quang Tông tràn đầy tin tưởng nói.

Nghe đến đó đám người Trương Diệu Huy cười, vung tay lên không chút do dự nói: “Được, một lời đã định, lục soát đi!”

Thấy đám người Trương Diệu Huy lộ ra nụ cười, Triệu Khải Phát đột nhiên trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, một dự cảm chẳng lành luẩn quẩn trong lòng.

Chẳng lẽ…

Không thể nào không có khả năng, bọn họ tuyệt đối không có khả năng biết được kế hoạch của mình, cũng không thể kịp chuẩn bị trước đó, bọn họ nhất định đang làm bộ làm tịch định lừa dối vượt qua kiểm tra.

Triệu Quang Tông ý bảo Chu Khải Phát kiểm tra trước, Chu Khải Phát đi tới trước mặt Bạch Mộ Ngôn, nhanh chóng đoạt lấy cái túi, tay nhấc túi đổ toàn bộ đồ đựng bên trong ra.

“Rào rào…”

Theo động tác của Chu Khải Phát, từng quyển sách tất cả đều từ trong túi rơi ra đầy đất, Chu Khải Phát ngồi chồm hổm ở đó tìm kiếm trong chồng sách, càng tìm mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều!

Sao sẽ không có? Cái này không thể nào, không có khả năng, hai lão đầu này rõ ràng mỗi một lần tới đều sẽ trộm mấy quyển, không thể có khả năng lần này không mang, gặp quỷ!

Triệu Quang Tông cũng bắt đầu mơ hồ cảm giác có gì không đúng, chuyện này dường như có lẽ đã thoát khỏi tầm tay của bọn họ, nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao chỉ có thể kiên trì tiếp.

“Như thế nào? Đã tìm được chưa?” Trương Diệu Huy đứng bên cạnh khoanh tay trước ngực, ánh mắt bén nhọn nhìn hai tôm tép nhãi nhép này.

“Chuyện này…” Triệu Quang Tông vừa thấy tình hình hiện giờ bất lợi cho bọn họ, vừa định nói gì đó hoàn hoãn quan hệ.

“Nhất định do hai lão bất tử này giấu trên người.”

Một câu nói của Chu Khải Phát trong nháy mắt phá hư tính toán của ông.

Mẹ nó, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng bọn như heo.

Đã đến

lúc này rồi mà Chu Khải Phát còn không nhìn ra người ta rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, mày lúc này còn gấp gáp vu hãm, không phải tự mình đưa lên cửa tìm chết sao, thật đúng là hư việc nhiều hơn thành công. Ông sao lại gặp phải một kẻ đồng bọn như vậy, Triệu Quang Tông khóc lớn trong lòng!

Nghe Chu Khải Phát nói, Trương Hoài Dật và Bạch Minh Viễn lập tức bắt đầu cởϊ qυầи áo, ngay cả Bạch Mộ Ngôn cũng bị Bạch Minh Viễn yêu cầu cùng cởϊ qυầи áo, mặt Bạch Mộ Ngôn sạm lại, bất đắc dĩ chỉ có thể cởi theo. Lúc này mới vừa cởϊ áσ bông xuống thay trang phục mùa xuân, quần áo không nhiều lắm, hai ba cái liền cởi ra chỉ còn lại quần áσ ɭóŧ.

“Còn phải cởi tiếp sao?” Trương Hoài Dật tỏ vẻ nếu như mày không tin tao có thể cởi nốt quần áo còn dư lại.

“Không cần, cha.” Trương Diệu Huy lập tức ngăn cản, nói giỡn nếu như thật sự để lão già nhà mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt công chúng, vậy về sau khẳng định ông cũng chịu không nổi đi. die nd da nl e q uu ydo n

Lúc này dư luận đã hoàn toàn đảo hướng về phía mấy người Trương Diệu Huy.

“Cái này không thể nào, không có khả năng, tôi rõ ràng nhìn thấy…” Chu Khải Phát không thể tiếp nhận lật chuyển như vậy, trực tiếp định vọt tới bên người Trương Hoài Dật soát người, vừa mới định ra tay đã bị Bạch Mộ Ngôn một phát túm lấy.

“Buông tôi ra, buông tôi ra…” Chu Khải Phát càng không ngừng giãy giụa, kêu gào.

“Đủ rồi, Chu Khải Phát, người đâu, bắt cậu ta lại ném ra cho tôi, còn có phó trưởng trạm Triệu cậu cũng xin mời.” Trương Diệu Huy hét lớn cắt đứt quấy nhiễu của Chu Khải Phát.

“A…” Bạch Mộ Ngôn xách phía sau cổ áo Chu Khải Phát giơ ông ta lên rồi ném ra ngoài trạm thu hồi.

Triệu Quang Tông mang vẻ mặt sa sầm ánh mắt âm u nói với Trương Diệu Huy: “Chuyện này còn chưa chơi xong, hãy đợi đấy.”

Mặc dù kế hoạch ở trạm thu hồi chưa thành công, không sao, chỉ cần Hồng vệ binh đi nông thôn xét nhà có thể tịch thu ra đồ ông có thể gϊếŧ chết Trương Diệu Huy. Kế hoạch này tạm thời lập ra, cho dù bọn họ biết chuyện trạm thu hồi, kịp chuẩn bị, trong thời gian ngắn như vậy tuyệt đối không thông báo được ở nông thôn, ông còn có cơ hội trở mình.

Ý tưởng của Triệu Quang Tông tốt đẹp, nhưng ông tính sót một người, đó chính là Tô Mặc Nhiên.

Trạm thu hồi, bên trong phòng làm việc của trưởng trạm.

“Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa xong mẹ nó rồi.” Cha con nhà họ Trương và ông cháu nhà họ Bạch lúc này đều thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi tình huống nguy hiểm, nếu thật sự bị phát hiện bí mật mang theo chỉ sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, cũng may có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm thành công biến nguy thành an.

“Đúng, mới vừa rồi quá nguy hiểm, thiếu chút nữa liền…, lần này làm phiền Mặc Nhiên.” Trương Hoài Dật may mắn vì ban đầu đáp ứng người bạn lâu năm giúp ông ấy chăm sóc cháu gái, quả nhiên người tốt có tốt báo, giúp người chính là giúp mình.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bạch Minh Viễn gật đầu.

“Không xong!” Trương Diệu Huy đột nhiên kêu khẽ một tiếng.

“Sao vậy?” Mấy người khác bị dọa cho phát hoảng.

“Ở nông thôn có thể có biến, nếu mấy người Triệu Quang Tông biết mỗi lần hai người tới đều bí mật mang theo đồ trở về, như vậy ông ta không thể nào chỉ tiến hành bắt giữ ở trạm thu hồi, khẳng định cũng bố trí người mang Hồng vệ binh đi nông thôn lục soát, nguy hiểm rồi…” Trương Diệu Huy đột nhiên nhớ tới một câu Triệu Quang Tông nói trước khi đi, càng nghĩ càng thấy nguy hiểm.

“Vậy còn chờ gì nữa, chạy nhanh, trở về nhanh lên một chút.” Trương Hoài Dật lo lắng nói, mới vừa rồi ông cụ cũng có nghĩ đến có khả năng này, hiện giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên trên người Tô Mặc Nhiên, hy vọng cô có thể xử lý xong mấy thứ tước khi đội Hồng vệ binh tới, trong nhà còn có Từ Tiền Tiến, hy vọng cậu ta có thể giúp một tay.

“Con đi lái xe.” Trong trạm thu hồi có xe, hiện giờ ra bến xe ngồi xe khẳng định không còn kịp nữa, chỉ có thể mượn dùng trước xe của trạm thu hồi.

Bốn người động tác nhanh chóng leo lên xe, Trương Diệu Huy tăng thêm mã lực, xe một đường bay tới Trương gia truân. TruyenHD

Vừa vào thôn, đám người Trương Hoài Dật đã cảm thấy không khí trong thôn không bình thường, trong huyên náo lộ ra nặng nề, không ít người đều tụ tập một chỗ thảo luận. Chờ bọn họ phát hiện ra đám người Trương Hoài Dật đều dừng nói chuyện lại, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy giống như đặt mình trong ánh đèn sáng, chờ sau khi bọn họ đi xa những người này lại ở sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ bàn luận xôn xao.

Không khí hết sức quỷ dị!

Lúc này trong lòng Trương Diệu Huy đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, sẽ không phải trong nhà xảy ra chuyện gì chứ?

Bọn họ nhanh chóng chạy tới nhà họ Trương, chờ bọn họ đến nhà họ Trương lại phát hiện trong sân không có ai, chỉ có điều đồ đạc trong viện bị lật đến ngã trái ngã phải, trên đất hoàn toàn hỗn loạn, nhìn dáng dấp giống như vừa trải qua một trận ác đấu.

Trái tim đoàn người lập tức treo lên, bà cụ Trương cũng chính là Hoa Cầm, lúc tuổi còn trẻ bà cụ là cô gái can trường, bây giờ mặc dù lớn tuổi, ngoài mặt cả người trở nên ôn hòa hiền lành, nhưng cương liệt trong xương không có gì thay đổi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì chỉ sợ bà cụ sẽ thật sự liều mạng với người ta!

Đúng lúc khi mấy người bọn họ đang vẻ mặt nghiêm túc đứng sững sờ trong sân, một bóng người bưng chậu nước rửa mặt từ trong nhà đi ra, nhìn thấy mấy người đứng trong sân đầu tiên sửng sốt sau đó lập tức cười nói: “Mọi người đã về rồi, đứng ở bên ngoài làm gì, vào nhà đi.”

Tô Mặc Nhiên vừa ra tới đã nhìn thấy mấy đấng mày râu đứng ở trong sân, mới vừa rồi cô vốn còn lo lắng đám người Trương Hoài Dật có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra hay không, bây giờ nhìn bọn họ tốt đẹp trở lại, xem ra không sao, lần này thật sự rất nguy hiểm. Nếu như cô không đi tiểu viện đó, cô cũng sẽ không biết trước được âm mưu của những người đó, nếu như bọn họ không hề có chuẩn bị, vậy bây giờ sẽ không có khả năng nhàn hạ như vậy.

Người trong phòng nghe Tô Mặc Nhiên nói mấy người Trương Hoài Dật trở lại, lập tức đã chạy ra ngoài, Hoa Cầm, Từ Tiền Tiến, Từ Tường, Thạch Cương, Liễu Nghiên Vũ, Tôn Hiểu Mỹ.

Hoa Cầm vừa nhìn thấy Trương Hoài Dật không có việc gì lập tức cực vui mà khóc, nhào vào trong ngực ông cụ lại bật khóc: “Ông lão bất tử này, lại khiến cho tôi sợ muốn chết, ông có biết lần này rất nguy hiểm không, nguy hiểm cỡ nào… Hu…”

Ngay từ khi sự kiện bắt đầu Hoa Cầm liền cố nén lo lắng và sợ hãi, bây giờ nhìn thấy Trương Hoài Dật hoàn hảo không sứt mẻ lúc này hoàn toàn bộc phát. Chuyện lần này xảy ra đột nhiên như vậy, bà cụ thật lòng sợ lão già nhà mình gặp chuyện không may, không chỉ riêng lo lắng cho lão già còn lo lắng cho con trai hơn, nếu như bọn họ gặp chuyện không may kêu bà sống như thế nào!

“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, không phải tôi đây không có chuyện gì sao.” Trương Hoài Dật khó có được thủ thỉ thù thì an ủi bà xã mình.

“Chờ có chuyện đã trễ.”

“Được rồi, được rồi, vào nhà đi, đứng ở bên ngoài giống kiểu gì, bà nhìn xem bọn con cháu cũng cười bà.” Trương Hoài Dật cố ý chỉ vào một vòng người đứng bên cạnh nói.

Hốc mắt Hoa Cầm rưng rưng, nghe Trương Hoài Dật vừa nói như thế, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lại hiện đầy đỏ ửng khả nghi, trừng mắt quét nhìn người đứng chung quanh.

“Cháu cái gì cũng không nhìn thấy.” Tô Mặc Nhiên lập tức phủi sạch quan hệ, ngẩng đầu nhìn trời.

Hoa Cầm lại nhìn những người khác, bọn họ mỗi người không phải nhìn mây trắng trên trời cũng chính là đếm con kiến dưới đất, hoặc đang nghiên cứu cấu tạo mái hiên, không hề có ai nhìn hai cụ già bọn họ.

Nói giỡn, lỡ như đến lúc đó thẹn quá thành giận sau đó tính sổ, bọn họ đám con cháu này không ai có thể chịu nổi!

Trương Hoài Dật nhìn nhóm người không biết điều này, đúng là vật họp theo loài người chia theo nhóm. Ông cụ chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu một cái nói: “Được rồi, tất cả mọi người vào nhà đi, nói cho tôi nghe một chút, tình huống hôm nay rốt cuộc như thế nào.”