Ta thủy chung không rõ, người giả Sầu Thiên Ca rốt cuộc là ai, mà nay nếu bị giả nhân giả nghĩa bắt được rồi cũng có cơ hội để hỏi.
Nghe giả nhân giả nghĩa nói, nguyên lai Sầu Thiên Ca giả vốn chính là chủ nhân của thân thể kia, tên Điền Nhiễm, là một đệ tử bình thường của Nhất Trọng môn, cũng chính là đại bá của Điền Mật Nhi.
“Chỉ là tạm thời thôi.” Câu trả lời của Bộ Phong Trần làm cho ta có chút giật mình, cái gì gọi là tạm thời?
“Đúng vào ngày hắn thức tỉnh một năm sau, hắn sẽ chìm vào giấc ngủ rồi không bao giờ tỉnh lại được nữa, ta bất quá tạm thời đưa hồn phách của hắn lưu lại thế gian, trên thực tế, hắn cũng không thật sự sống lại.” Bộ Phong Trần giải thích đơn giản chính là hắn làm cho Điền Nhiễm sống lại nhưng chỉ trong một thời gian hạn chế.
Nếu thật sự muốn cho một người sống lại thì phần công lực hao phí đó, Bộ Phong Trần cũng không nguyện ý tiêu phí.
“Vậy hắn biết không?” Mạc danh kỳ diệu bị Bộ Phong Trần kéo vào chuyện này, Điền Nhiễm kia cũng là một người đáng thương, dù sao ta cũng từng chiếm dụng thân thể của hắn, tuy rằng chỉ thấy bản thân hắn một lần mà thôi nhưng đối với nam tử kia vẫn có vài phần áy náy.
Bộ Phong Trần lắc đầu, khảng định trả lời: “Dĩ nhiên sẽ không nói cho hắn, cứ vui vẻ mà sống cho đến ngày cuối cùng, cứ để hắn không biết gì hết mà chìm vào trong giấc ngủ, chấm dứt sinh mệnh chính là bắt đầu một cái khác.”
Loại chuyện này, dĩ nhiên không thể nói cho Điền Nhiễm, nếu không đối với hắn quá tàn nhẫn, người còn sống nếu biết ngày chết của bản thân hẳn sẽ có cuộc sống không dễ chịu.
“Ngừng lại đi, đừng bảo Điền Nhiễm tiếp tục giả làm ta.” Ta nói với Bộ Phong Trần.
Nguyên nhân trong đó bao gồm ta muốn thế giới này không tồn tại Sầu Thiên Ca thứ hai, ta cũng không muốn để người khác tiếp tục bị liên lụy vào ân oán tình thù giữa ta và Bộ Phong Trần, không ai nguyện ý mạc danh kỳ diệu sắm vai người khác.
Huống hồ, giả trang ta cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Dĩ nhiên.” Bộ Phong Trần đột nhiên nói: “Ta sẽ đưa hắn trở lại Thánh môn.”
Điền Nhiễm nếu là người của Thánh môn, thân làm môn chủ, Bộ Phong Trần hẳn nên biết xử lý loại chuyện này thế nào, ta cũng không cần phải lo lắng nhiều.
Dù sao, hiện tại ta nên lo lắng hẳn là chính mình.
Vốn tưởng rằng sau khi bị giả nhân giả nghĩa phát hiện, nam nhân hẳn là phải làm một vài chuyện quá đáng để trút giận, chỉ là giả nhân giả nghĩa ngoài đánh mông ta ra cũng không có hành động nào khác.
Chỉ là với tuổi tác cùng trải nghiệm của ta thế nhưng còn bị người khác đánh mông, thật sự là… Giả nhân giả nghĩa thật sự là một tên đáng giận đến cực điểm!
May là không có ai biết chuyện này, nếu không ta sẽ không tha thứ cho Bộ Phong Trần.
“Còn có cái gì muốn hỏi, hỏi một lần luôn đi.” Dị thường im lặng, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần ngồi ở trong thư phọng tùy ý lật trang sách, áo choàng vừa mới khoác cũng cởi xuống, lộ ra nguyên bản bộ dáng của nam nhân.
“Phong Vô Cấu… Là chuyện gì?” Vừa mới nghe xong việc làm của Bộ Phong Trần với Điền Nhiễm, khiến ta không thể không liên tưởng đến Phong Vô Cấu mới sinh ra cũng chết đi sống lại, bất đồng chính là Phong Vô Cấu đã sống hơn hai mươi năm.
Hơn nữa, bộ dáng của Phong Vô Cấu rốt cuộc là như thế nào, thủy chung cảm thấy rất giống Bộ Phong Trần, có thể nào kỳ thật chính là con của Bộ Phong Trần trộm cùng nữ nhân sinh ra?! Hay là cháu nội cũng nên?!
“Thế nhưng lại gặp được Phong Vô Cấu, Sầu Thiên Ca, ngươi thật sự có duyên phận khó hiểu với chúng ta.” Than nhẹ một tiếng, ánh mắt Bộ Phong Trần đưa về phía ta “Mày nhíu chặt như vậy, là đang nghĩ cái gì?”
“Hắn không phải là con trai hoặc cháu nội của ngươi chứ?” Ta trực tiếp hỏi ra, ở trước mặt Bộ Phong Trần cũng không có gì hay để che giấu.
Lúc ở bên cạnh Bộ Phong Trần luôn phá lệ thoải mái, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân, bởi vì căn bản không cần phải ngụy trang, cũng không tất yếu phải ngụy trang.
Bộ Phong Trần nhất thời sửng sốt, nam nhân này đầu tiên hồ nghi nhìn ta một cái, rồi sau đó thấp giọng bật cười, giống như nghe được chuyện vô cùng tức cười.
Ở chung lâu như vậy, nhìn thấy Bộ Phong Trần cười đến mức muốn ăn đấm loại này thật không phải nhiều, nhưng người này rốt cuộc cười đủ chưa?!
“Cười cái gì chứ, ta thật sự muốn hỏi.” Lạnh lùng liếc mắt nam nhân cười đến híp cả mắt, ta khẽ hừ một tiếng.
Phong Vô Cấu đích xác rất giống Bộ Phong Trần, từ thân hình, khuôn mặt, âm sắc, chính là khí chất trên người có thể cho người ta cảm giác Phong Vô Cấu nhỏ tuổi cùng từng trải ít.
Làm sao giống Bộ Phong Trần, cả người đều lộ ra cảm giác thần bí, trên người có một loại lắng đọng bề dày lịch sử, cũng có thể xưng là trầm ổn, ổn trọng làm cho người ta muốn dựa vào.
“Dĩ nhiên không phải.” Lắc lắc đầu, Bộ Phong Trần suy nghĩ, nói: “Nhưng mà Phong Vô Cấu là hoàng tộc huyết mạch, cẩn thận tính cũng có thể là hậu bối của ta.”
“Hắn có vài chỗ rất giống ngươi.” Ta nói.
Bộ Phong Trần chỉ đơn giản đáp: “Có lẽ ngàn năm sau, cũng sẽ có một người giống ngươi như đúc đến thế gian. Thế giới này cũng không phải không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau, chỉ là chúng nó không cùng lúc xuất hiện mà thôi.”
Theo ý tứ của Bộ Phong Trần thì… Dưới mặt nạ kia, khuôn mặt thật của Phong Vô Cấu giống hệt Bộ Phong Trần sao?
Trong nháy mắt, ta dường như hiểu được dụng ý Bộ Phong Trần làm cho Phong Vô Cấu chết đi sống lại.
“Các ngươi, muốn mượn thân thể Phong Vô Cấu để tách ra?” Nếu kết quả cuối cùng giả nhân giả nghĩa hoặc ngụy thánh chiếm dụng thân thể Phong Vô Cấu, vậy Phong Vô Cấu thì sao, hắn sẽ đi đâu?
“Có một số việc, bây giờ ngươi không cần phải biết, càng biết nhiều, phiền não cũng càng nhiều.” Bộ Phong Trần đứng lên, đi tới bên người ta, nam nhân đưa tay nhẹ nhàng ôm hai má ta, độ ấm của ngón tay làm cho người ta mất đi tự chủ.
Ta, đích thật đã yêu Bộ Phong Trần.
Khi khuôn mặt quá mức tuấn mỹ xuất hiện trước mắt ta, mặc kệ giờ phút này có phải là giả nhân giả nghĩa hay không, tim ta không khỏi kịch liệt đập loạn.
Sầu Thiên Ca nguyên bản đều là một người cố ý giữ khoảng cách với người khác, bị người khẽ vuốt hai má thế nhưng cũng sẽ làm cho thân thể ta hơi cứng lại.
“Hiện tại ta không có trúng phải dược, Bộ Phong Trần, ngươi không nên xằng bậy.” Nhẹ nhàng vỗ bàn tay Bộ Phong Trần, ta kỳ thật rất muốn xem thử người này tiếp theo sẽ làm như thế nào, sẽ không dễ dàng buông tha.
“Nghe khẩu khí của ngươi như là rất muốn khiến cho ta xằng bậy vậy, ha hả.” Cười khẽ, Bộ Phong Trần lắc đầu, nói: “Yên tâm đi, lúc này ta sẽ không tiếp tục xằng bậy, ít nhất không giống như lần đầu tiên trực tiếp đem ngươi…”
“Bộ Phong Trần!” Tên hỗn đản này, chẳng đâu vào đâu cả.
Khinh đạm cười, Bộ Phong Trần tiếp tục nói: “Ngươi thích cái gì ở hắn, là hắn ôn nhu cùng bao dung hay sao? Sầu Thiên Ca, ôn nhu cùng bao dung ta cũng chưa từng vứt bỏ, bất quá chỉ với một mình ngươi mà thôi.”
Bộ Phong Trần nói với ta chuyện này để làm gì?
“Ta sẽ làm cho ngươi yêu ta.” Bộ Phong Trần đột nhiên nghiêng người về phía trước, hắn nhanh chóng chạm lên môi ta một chút, rồi sau đó lui về sau, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên hôn, huống chi loại hành động như chuồn chuồn lướt nước cũng không tính là hôn môi chân chính, nhưng đây xác thực là lần đầu tiên ta dùng thân thể Sầu Thiên Ca… Lần đầu tiên hôn môi.
“Ô, nguyên lai thân thể gốc của ngươi mẫn cảm đến vậy, mặt đỏ hết rồi.” Nhướn mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tâm tình Bộ Phong Trần có vẻ không tồi.
“Không nói lời nào sẽ chết sao?” Sờ sờ khuôn mặt nóng bừng, ta hít sâu một hơi tận lực làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, loại chuyện mặt đỏ này cũng không phải bản thân ta có thể khống chế!
Ta không phải nên nói một câu ‘Ta tuyệt đối sẽ không yêu ngươi’ sao? Chỉ là nhìn Bộ Phong Trần, loại lời nói này không nói ra được, đều là nam nhân từng trải, tuy rằng đối với chuyện tình cảm không nhạy bén cho lắm, nhưng biết loại lời nói này ngoại trừ làm tổn thương người ta cũng không có tác dụng gì nhiều.
Quý mến, tuyệt đối có.
Có lẽ, lúc trước nếu không phải ngụy thánh đi trước một bước, ta cũng không biết hiện tại chính là tình huống gì.
“Phải về Thánh môn sao?” Đã bị giả nhân giả nghĩa bắt được, ta phỏng chừng cũng chỉ có thể theo Bộ Phong Trần đi.
“Phong Nguyệt quốc, ngươi vẫn là lần đầu tiên đến đây phải không?” Bộ Phong Trần thản nhiên cười nói “Nếu đã đến liền ở lại một khoảng thời gian, bất quá một tháng thôi.”
Lại một tháng, một tháng sau Bộ Phong Trần thật sự biến thành hai người sao?
“Vô Cấu… Vô Cấu sẽ chết sao?” Cho dù Bộ Phong Trần không nói cho ta biết sự thật, ta cũng có thể đoán được vài phần, quen biết Phong Vô Cấu không lâu, nam tử kia cũng xem như là một người không tồi, chỉ tiếc sinh ra ở hoàng gia, nếu không phải Bộ Phong Trần cố ý bảo hộ, chỉ sợ Phong Vô Cấu hiện giờ đã sớm biến mất trong hoàng cung.
“Có một sinh mệnh mới không phải rất tốt sao? Đối với Phong Vô Cấu mà nói, cuộc sống hơn hai mươi năm vô ưu vô lo, tùy tâm sở dục (tùy theo lòng mình), vậy là đủ rồi, kiếp sau sẽ không sinh ra trong hoàng cung lạnh lùng này nữa.” Bộ Phong Trần trả lời quả nhiên giống như dự kiến của ta, nhưng khó tránh làm cho người ta có điều tiếc nuối.