Ngũ Đại Tài Phiệt

Chương 45: Tàn nhẫn (3)

Sau khi rời khỏi tập đoàn, Bạc Ngôn Dương định trở về nhà thì thấy Lôi có 1 cuộc điện thoại gọi đến. Sau khi nhận máy xong thì Lôi bước tới trước mặt anh trầm giọng nói:

- "Bạc tổng! Vệ sĩ của chúng ta không xử lí được chuyện vợ con của Trương Quân"

- "Tại sao?" - Bạc Ngôn Dương nhíu mày.

- "Có người gây cản trở. Là 1 cô gái nhưng không biết rõ tên tuổi!"

- "Ở đâu?"

- "Dạ! Ở bệnh viện A" - Nghe Bạc Ngôn Dương hỏi vậy, Lôi thật sự có chút giật mình "Không lẽ Bạc tổng định tới đó sao?". Dù thắc mắc nhưng hắn vẫn im lặng đứng đợi lệnh.

- "Tới đó! Tôi muốn xem là ai là gan dạ như vậy!" - Bạc Ngôn Dương ngồi vào xe. Anh khoanh hai tay trước ngực, mắt híp lại và đôi môi mỏng hơi nhếch lên.

- "Vâng!" - Lôi nhận lệnh thì nhanh chóng lên xe, lái đến bệnh viện A.

---------- """"" ----------

30 phút trước. Tại phòng bệnh ### bệnh viện A.

- "Phó tổng giám đốc Mone, đa tạ cô đã đến thăm con trai tôi" - Một người phụ nữ trung niên cúi đầu đa tạ Mone.

- "Dạ! Không có gì đâu ạ! Dù sao cũng là do Tập đoàn chúng tôi thất trách nên mới khiến cho cậu ấy bị thương. Là chúng tôi có lỗi với gia đình bác" - Mone dịu dàng cười với người phụ nữ đó.

- "Không sao đâu! Chỉ là tai nạn thôi mà Phó tổng giám đốc Mone. Dù sao tôi cũng chỉ bị thương nhẹ. Không đáng lo ngại đâu!" - Một người đàn ông trẻ nằm trên giường bệnh xua tay tỏ vẻ không có gì.

- "Đúng vậy! Thằng bé cũng chỉ bị nứt xương thôi! Bó bột vài tuần là có thể đi lại được. Thật sự đã làm phiền các vị Tổng giám đốc và Phó tổng giám đốc phải mất thời gian tới đây thăm nom" - Người phụ nữ cười hiền hòa, bà rót nước cho Mone rồi đưa cho cô.

- "Sao lại phiền chứ ạ? Đây là trách nhiệm của tụi cháu mà!" - Mone đón lấy cốc nước mỉm cười trả lời.

Người đàn ông trẻ này là nhân viên của tập đoàn các cô. 3 ngày trước, khi anh ta ra công trình giám sát tiến độ thì xảy ra tai nạn. Một chiếc giàn giáo bị tuột ốc mà sập xuống. Lại đúng lúc anh ta đang đứng dưới nó. Tuy là tránh kịp thời nhưng anh ta vẫn bị thanh sắt rớt trúng chân nên bị nứt xương. SMG là Tập đoàn quốc tế lớn và có đãi ngộ với nhân viên rất lớn. Dù chỉ là tai nạn nhỏ nhưng có thể thấy Tập đoàn khá là chú ý đến nhân viên. Ví dụ như phòng bệnh cao cấp này là do Tập đoàn sắp xếp, các bác sĩ và nhân viên y tá chăm sóc cũng đều là những người giỏi nhất do Tập đoàn mời đến. Không những thế, các vị lãnh đạo cấp cao cũng đến tận nơi để thăm hỏi và tạ lỗi. Ngày hôm qua Shizuka, cùng Eri, Luka và Ahim đã đến thăm hỏi trước. Do có việc bận nên đến hôm nay Mone mới đến được.

Mone ngồi trò chuyện với gia đình anh ta một chút rồi xin phép rời khỏi. Khi cô đi đến hoa viên của bệnh viện thì nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ đằng xa. Thính giác của cô xưa nay khá là nhạy cảm. Vì thế mà những âm thanh dù rất nhỏ ở đằng xa cô vẫn có thể nghe thấy. Mone từng bước đi về phía đó. Đằng sau một bụi cây lớn cô nghe thấy có tiếng khóc nức nở của trẻ con cùng với mùi máu tanh. Mone lập tức vòng qua bụi cây đó, thì đập vào mắt cô là một cảnh tượng chết chóc.

Ba người đàn ông mặt đồ đen, đeo kính râm. Từ trang phục có thể nhận ra là vệ sĩ của ai đó. Mặt của họ đều đằm đằm sát khí đứng bao quanh một vũng máu. Trên vũng máu đó là một người phụ nữ trẻ. Cô ấy dường như đã tắt thở vì Mone không nhìn thấy cô ấy còn động đậy. Cô nhíu mày khi phát hiện ra từ trong lòng của người phụ nữ ấy có 1 đứa trẻ tầm 2 tuổi đang òa lên khóc vì sợ hãi. Hơn nữa, một tên vệ sĩ cầm một con dao đang đi từng bước về đứa trẻ đó. Từ hành động của hắn Mone có thể nhìn ra hắn có ý định gϊếŧ đứa trẻ nhỏ đáng thương kia.

- "Dừng tay. Ba tên đàn ông to lớn lại đi gϊếŧ một người phụ nữ yếu đuối. Giờ lại còn định gϊếŧ 1 đứa trẻ nhỏ vô tội sao? Các người đúng là không bằng cầm thú!" - Khi thấy con dao được giơ lên không trung rồi lóe sáng. Mone không suy nghĩ gì nhiều mà xông tới ngăn cản. Cô dùng chân đá con dao trong tay tên vệ sĩ kia. Rồi rất nhanh nhẹn bồng lấy đứa trẻ. Máu của người phụ nữ từ người đứa bé cũng nhuộm một mảng đỏ lên chiếc áo sơ mi trắng của cô.

- "Cô là ai? Tránh ra bằng không đừng trách chúng tôi xử luôn cả cô" - Tên vệ sĩ có vẻ như là cầm đầu lạnh lùng lên tiếng.

- "Tôi là ai các người không cần biết. Để đứa bé lại và cút đi!" - Mone không còn vẻ dịu dàng như bình thường nữa mà cô lạnh lùng nhìn chúng, nghiến răng nói.

- "Hừ! Cô đây là muốn xuống địa phủ sao?" - Tên vệ sĩ đó hừ mũi. Nói rồi hắn hơi ngừng lại, hắn quay ra sau nói với 1 tên khác cái gì đấy. Vì đứa trẻ khóc quá lớn nên cô không nghe thấy được hắn nói gì. Chỉ thấy tên vệ sĩ được ra lệnh kia gật đầu rồi rời khỏi. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm về phía 2 tên vệ sĩ còn lại.

- "Tôi nhắc lại! Tốt nhất cô hãy giao đứa bé lại cho tôi và rời khỏi! Nếu không thì đừng trách!" - Tên cầm đầu nhìn cô nhắc nhở.

- "Bớt nói nhảm!" - Mone không thèm để ý.

Cô ôm chặt đứa bé vào lòng rồi vung chân về phía chúng. Khi nãy có tới 3 người, với thân thủ của cô thì bình thường có thể dễ dàng đối phó. Nhưng giờ lại có thêm đứa bé trên tay, cô thật sự không dám khinh suất. Giờ chỉ còn 2 tên thì phần thắng sẽ lớn hơn. Chân của cô vung lên đá trúng vào chỗ hiểm của tên cầm đầu. Vì hắn không phòng bị nên lãnh trọn cú đá đó mà nằm lăn ra đất quằn quại. Tên còn lại thấy thế thì vung tay về phía cô. Mone nhẹ nhàng né sang 1 bên rồi đạp vào lưng hắn thật mạnh. Cô mỉm cười hài lòng khi nghe thấy tiếng "rắc... rắc..." rồi tiếng kêu thảm thiết của hắn. Tên vệ sĩ thứ 3 kia, dường như là nghe thấy tiếng kêu thì chạy tới. Mone đợi hắn chạy đến gần thì lại tiếp tục vung chân đá vào hàm của hắn. Hắn lăn ra đất ôm lấy miệng. Cô lại càng vui hơn khi nhìn thấy trong tay hắn có 3 cái răng nằm trong 1 vũng máu nhỏ.

- "Thân thủ cô tốt thật, nhưng nếu mạnh tay hơn chút nữa thì sẽ có án mạng đấy, Phó tổng giám đốc Mone!" - Bạc Ngôn Dương vừa hay đi tới. Anh liếc nhìn một vòng xung quanh rồi lại nhìn tới cô gái đứng trước mặt.

- "Án mạng? Tôi không chắc là mình có thể độc ác như Bạc tổng! Coi mạng sống như cỏ rác, ngay cả 1 đứa trẻ 2 tuổi cũng không tha!" - Mone quay đầu liếc nhìn người đàn ông trước mặt. Cô nhận ra anh là 1 tổng tài trong Ngũ đại tài phiệt - Bạc Ngôn Dương. Thấy anh ở đây, điều đầu tiên cô nghĩ tới là "3 tên vệ sĩ kia là người của anh".

- "Ha! Người không vì mình, trời tru đất diệt. Đây là lẽ sống thường thôi! Chồng của cô ta hãm hại tôi, làm cho người của tôi bị thiệt mạng tận 6 người. Gϊếŧ cả nhà hắn, lấy 3 mạng đền 6 mạng, không phải là hắn lời rồi sao?" - Bạc Ngôn Dương cười lạnh. Ánh mắt của anh tràn đầy sát khí.

- "Cho dù là vậy, nhưng anh cũng không thể vì lỗi lầm của chồng mà gϊếŧ vợ, lỗi của bố mà gϊếŧ con được. Huống hồ đứa bé cũng chỉ mới 2 tuổi" - Mone nghe thế thì lại càng nhíu mày.

- "Diệt cỏ phải diệt tận gốc" - Bạc Ngôn Dương chậm rãi nói.

- "Ha! Diệt cỏ phải diệt tận gốc? Hay cho 6 chữ "Diệt cỏ phải diệt tận gốc". Bạc tổng đây là đang sợ sao? Sợ đứa bé này sau khi lớn lên sẽ trả thù cho bố mẹ mình ư? Ha... ha... ha. Thật nực cười! Nói thẳng ra thì là lương tâm của anh bị chó tha rồi!" - Mone khinh thường nhìn Bạc Ngôn Dương. Mấy chữ cuối " lương tâm của anh bị chó tha rồi!" được cô đặc biệt nhấn mạnh.

- "Cô! Phó tổng giám đốc Mone. Mong cô nói năng cẩn thận!" - Lôi đứng đằng sau Bạc Ngôn Dương lớn tiếng với cô. Giọng nói của hắn khá lớn nên khiến cho đứa trẻ trong lòng cô vừa mới im lặng lại khóc toáng lên. Mone vỗ nhẹ vài cái lên lưng đứa bé thì nó cũng im lặng rồi rúc vào lòng cô. Cô thương xót cho đứa trẻ mồ côi này rất nhiều và cô quyết tâm phải cứu được nó.

- "Tôi cho rằng mình đã nói năng cẩn thận lắm rồi! Nhất là khi đối với 1 con sói đội lốt người. Nếu là con người thì sẽ không tàn nhẫn như vậy. Mong là chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Đứa trẻ này tôi phải đưa đi!" - Mone ôm chặt đứa bé, liếc nhìn Bạc Ngôn Dương gằn giọng. Xong cô quay lưng rời khỏi.

- "Cô!" - Lôi đang định đuổi theo thì bị Bạc Ngôn Dương ngăn lại - "Bạc tổng?"

- "Để cho cô ấy đi! Xử lí cái xác này đi! Vụ này dừng lại ở đây" - Bạc Ngôn Dương nhếch khóe miệng. Từ sâu trong ánh mắt lóe lên 1 tia dịu dàng nhưng cũng nhanh chóng biến mất "Sau bao nhiêu năm, em vẫn như vậy. Vẫn coi tôi như 1 ác ma!".

Lôi đi theo anh đã nhiều năm. Vì thế mà hành động của anh đã khiến cho hắn 1 phen khó hiểu. Hơn nữa dường như hắn thấy trong mắt Bạc tổng vừa xuất hiện sự dịu dàng dù chỉ trong chốc lát. Hắn thật sự đã rất tò mò về cô gái kia - người được gọi là Phó tổng giám đốc Mone của SMG. Rốt cuộc giữa 2 người này đã xảy ra chuyện gì? Những biểu hiện khác thường của Bạc tổng khi nhìn thấy cô ấy là gì?

---------- Như Song ----------