Có Một Loại Yêu Quái Gọi Là Nhân Yêu

Chương 26: Cái gọi là ám sát

[] của tác giả

() của editor

Đêm đó, Hắc Sâm Lâm cùng La Băng ôm nhau ngủ.

Xác thực mà nói, La Băng ngủ đến giống lợn chết, Hắc Sâm Lâm cũng ngủ đến giống lợn chết, cánh tay Hắc Sâm Lâm vừa lúc ôm eo La Băng, đầu La Băng vừa lúc dán ở ngực Hắc Sâm Lâm.

Kỳ thực hai người đều vô thức, ngươi không biết ta ôm ngươi, ta cũng không biết ngươi ngủ trong lòng ngực ta.

"Sâm Lâm, ôm tôi..."

La Băng thấp giọng nỉ non, tựa như tiểu hài tử muốn cha mẹ kẹo vậy, mang theo ngữ khí ủy khuất làm nũng.

"Ừ." Cánh tay ôm La Băng của Hắc Sâm Lâm chặt thêm chút, thân thể hai người dính sát vào nhau.

"Cậu không sợ tôi lây cảm mạo cho cậu a." La Băng đỏ mặt, nhẹ nhàng cười.

"Virus cảm cúm nho nhỏ sao có thể làm khó dễ được tớ." Hắc Sâm Lâm nhẹ nhàng cười, xoay người một cái, đè trên người La Băng.

Trong ánh mắt La Băng tựa hồ có một tầng thủy quang, lấp lánh, lóa mắt như vậy,... Mà trên mặt, lại đỏ ửng nhàn nhạt, tản ra, như đánh lên mặt một lớp phấn mỏng.

Tay La Băng bám lên lưng Hắc Sâm Lâm, rướn lên, nhẹ nhàng hôn hôn khóe miệng Hắc Sâm Lâm.

"Tôi muốn ăn bánh kem..." ( Tên của Hắc Sâm Lâm còn là tên của một loại bánh ngọt:))

"Hừ..." Hắc Sâm Lâm buồn bực hừ một tiếng, cúi người xuống nhẹ nhàng ngậm lấy môi La Băng, xúc cảm lạnh lẽo khiến toàn thân Hắc Sâm Lâm chấn động, trong cơ thể đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.

Hắc Sâm Lâm dùng tay nâng cổ La Băng, kéo lại gần, làm nụ hôn sâu hơn.

La Băng đỏ mặt thở hổn hển, Hắc Sâm Lâm nhân cơ hội duỗi đầu lưỡi đi vào, quấn lấy lưỡi La Băng có chút ngượng ngùng né tránh, điên cuồng mυ'ŧ vào.

Hô hấp hai người dần dần dồn dập lên, một tay khác của Hắc Sâm Lâm cũng không nhàn rỗi, duỗi đi vào áo ngủ rộng thùng thình, vuốt nhẹ vai La Lăng mượt mà, thời gian dần qua, đem áo ngủ cởi ra, thuận tiện cũng cởi luôn quần ngủ.

Cơ thể La Băng lõα ɭồ trước mắt, nổi lên hồng nhạt đẹp mắt, Hắc Sâm Lâm cho La Băng một cái hôn mềm nhẹ, sau đó theo cổ một đường hôn xuống, ngậm lấy hầu kết xinh xắn của La Băng nhẹ nhàng gặm cắn, La Băng kịch liệt thở dốc, một tiếng rêи ɾỉ áp lực từ bên môi tràn ra.

Hắc Sâm Lâm cười xấu xa, hôn lên xương quai xanh La Băng, một đường xuống phía dưới, đem điểm đỏ trước ngực ngậm vào trong miệng, dùng lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng liếʍ láp, xuất phát từ phản ứng thành thật của cơ thể, đầu v* La Băng thực nhanh liền sung huyết đứng thẳng dậy, màu sắc như anh đào đỏ tươi, khiến Hắc Sâm Lâm nhịn không được nuốt nuốt nước miếng..........

Hắc Sâm Lâm nhẹ nhàng tách mở hai chân La Băng, cửa huyệt chặt chẽ phía sau hoàn toàn bại lộ trước mắt, từ ngăn kéo đầu giường lấy ra kem bôi trơn đã sớm chuẩn bị tốt, bóp một lượng lớn, nhẹ nhàng bôi lên xung quanh cửa huyệt, La Băng toàn thân run rẩy, lại không hề cự tuyệt, chỉ càng khẩn trương ôm lấy Hắc Sâm Lâm, vùi đầu mình vào trước ngực hắn.

Ngón tay Hắc Sâm Lâm nhẹ nhàng cắm vào, ở bên trong nội bích ấn ấn, nguyên bản cửa huyệt vốn chặt chẽ chậm rãi khuếch trương mở ra, gắt gao bao bọc lấy ngón tay Hắc Sâm Lâm, vừa thu vừa co rụt lại, mỗi một tế bào tựa hồ đều hưng phấn lên...

"La Băng, tớ tiến vào rồi." Hắc Sâm Lâm thấp giọng nói bên tai La Băng, La Băng run rẩy gật đầu.

Hắc Sâm Lâm đem phân thân đã sớm đứng thẳng đỉnh ở cửa huyệt, ôm eo La Băng, đem phân thân toàn bộ đi vào.

"A... A... Hắt xì!"

La Băng hắt xì kinh thiên động địa một cái, Hắc Sâm Lâm giật mình, bị dọa tỉnh.

Nguyên lai chỉ là một giấc mộng, một hồi mộng xuân.

(Các cậu, cái mộng xuân này tớ đếm được 6 từ "nhẹ nhàng" và 2 từ "nhẹ"....)

[ Ta biết sói tới sói tới, kêu hai lần liền vô dụng rồi, cho nên lần này mở đầu là H rất nhiều người liền biết là gạt người rồi... Thỉnh đập Hồ Điệp a a a... Ta cũng muốn rút miệng mình... Lần này đáp ứng Tiểu Thư Thiêm Nhi Đồng Hài để Hắc Sâm Lâm mộng xuân

a a a... Chỉ có thể giúp người sốt... Không được để ta viết lại, tế bào não ta đã chết một đám lại một đám a a a... ]

Hắc Sâm Lâm nhìn La Băng ngủ an ổn trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn môi La Băng.

Trong lúc ngủ, La Băng mơ đang cuồng ăn bánh ngọt "Hắc Sâm Lâm", mùi thơm của bơ tràn ngập toàn bộ khoang miệng, cảm giác ở trên môi có xúc cảm mềm mềm mại mại, La Băng duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, còn vừa lòng mà cười cười.

Toàn thân Hắc Sâm Lâm chấn động, nửa ngày không có phản ứng lại.

Thật lâu sau đó, Hắc Sâm Lâm tính thử hôn hôn môi La Băng, đầu lưỡi La Băng duỗi ra liếʍ liếʍ môi Hắc Sâm Lâm.

Hôn một chút, liếʍ một chút.

Hắc Sâm Lâm vui vẻ, gia hỏa này xem chừng coi mình là bánh kem mà ăn.

Vì thế, Hắc Sâm Lâm không chút khách khí hôn La Băng, đưa đầu lưỡi vào, để La Băng ăn hết cho đủ.

Đương nhiên, thời khắc La Băng vì hô hấp khó khăn phát ra tiếng kêu rên, Hắc Sâm Lâm lập tức rút quân... Bị phát hiện liền rất thảm nha.

Sáng sớm hôm sau, lớn lớn trong nhà vệ sinh, La Băng đánh răng, Hắc Sâm Lâm cúi đầu rửa mặt.

La Băng nhìn môi mình trong gương có

chút sưng đỏ, cảm thấy không thể hiểu được. Theo lý mà nói muỗi cắn hẳn là đau, không đau cũng ít nhất ngứa một chút chứ, nhưng lại không đau cũng không ngứa vì sao liền sưng lên vậy.

"Sâm Lâm, cậu nói xem miệng tôi bị sao vậy? Như cái miệng núi lửa ấy."

"Ừ, ừ." Hắc Sâm Lâm cúi đầu, "Khả năng là nóng trong đi."

"Ngày hôm qua không phải chỉ đi uống ly cà phê sao, uống cà phê cũng nóng trong?"

"Ừ....."

"Nga."

La Băng có điểm hoang mang đánh răng xong rửa mặt, nhìn Hắc Sâm Lâm rửa mặt hơn nửa giờ đồng hồ còn chưa xong, nhún nhún vai đi ra ngoài.

Hắc Sâm Lâm ăn xong bữa sáng sau đó liền tránh ở trong phòng ngủ nói muốn tra tư liệu, La Băng nhàn rỗi nhàm chán, liền mở máy tính đăng nhập QQ, thuận tiện đăng nhập vào game.

Rất nhiều người nói, thế giới này, thời thời khắc khắc có biến hóa, cả đời một người, không có khả năng bước trên cùng một dòng sông —— bởi vì thời điểm ngươi đi bước thứ hai, nước sông kia đã không phải là nước sông của lúc trước, chân kia của ngươi cũng không phải chân kia lúc trước.

Thế giới Võng du, lại một lần nữa xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đầu tiên là sự thay đổi trong thông báo nhóm của Gia Tộc Rách Nát.

"Nhóm lớn nhỏ Rách Nát gần nhất tận lực ít đi Lâu Lan, giữa các gia tộc phân tranh, chúng ta không đi quản, chúng ta làm tốt rách nát, vui vẻ mới quan trọng!"

Tiếp theo là kho đồ của La Băng thay đổi.

La Băng phóng tới kho đồ trang phục mùa thu, cư nhiên bị người trộm!!!

La Băng buồn bực, ngươi trộm cái gì không tốt ngươi trộm trang phục mùa thu của ta, này thế nhưng ta còn muốn trả cho Hôn Mê Tỷ Tỷ đó!

Cái kẻ da đen như vậy không phẩm hạnh còn không có ánh mắt!

La Băng ở trước máy tính tức giận đến chùy bàn, lúc này, trong nhóm Gia Tộc Rách Nát lại bắt đầu ồn ào.

[ Hà Diệp Phi Vũ ]: Ta nói, lão đại ở đây không.

[ Long Hành Thiên Hạ ]: Ở đây.

[ Hà Diệp Phi Vũ ]: Kho đồ cũng bị trộm, lần trước Hôn Mê Tỷ Tỷ chộp tới con cua con nhện toàn không có.

[ Long Hành Thiên Hạ ]: Ta biết, ta và Chu Châu hai ngày nay cùng phục vụ khách hàng bên kia liên hệ, bọn họ hồi đáp là phải bảo vệ riêng tư người chơi, không thể nói nội sủng vật ở trên tay ai gì đó.

[ Lão Ni Cô ]: Đào đào đào, vậy chính là mặc kề roài.

[ La La Băng Băng ]: Xin hỏi... Xảy ra chuyện gì sao?

[ Chờ Đến Hôn Mê ]: Cũng hỏi.

[ Nhánh Cỏ Bự ]: A a a a nương tử tới, buồn chết ta, lại đây ôm một cái thân thân!!!

[ Làm cú điện thoại ]:

Nương tử.

[ Chờ Đến Hôn Mê ]: Ừ.

[ Hà Diệp Phi Vũ ] trò chuyện riêng với [ Dung Cách Cách ] nói: Đây là chênh lệch a...

[ Dung Cách Cách ] trò chuyện riêng với [ Hà Diệp Phi Vũ ] nói: Ân, một đôi như tình yêu cuồng nhiệt của phu thê mới cưới, đôi còn lại thì... Mồ hôi lạnh.

[ Hà Diệp Phi Vũ ] trò chuyện riêng với [ Dung Cách Cách ] nói: Quả nhiên thiên đường cùng địa ngục khác biệt...

[ Chờ Đến Hôn Mê ]: Long Hành Thiên Hạ, xảy ra chuyện gì?

[ Long Hành Thiên Hạ ]: Chậm rãi nói với mấy người.

[ Long Hành Thiên Hạ ]: Hai ngày trước, trong game đột nhiên xuất hiện một gia tộc gọi là Vô Cực Môn, tuyên bố muốn xưng bá giang hồ gì đó, bọn họ hiện tại chiếm tuyến 1 xoát rất nhiều quái địa phương, gặp người liền gϊếŧ, làm đến lòng người hoảng sợ.

[ Chờ Đến Hôn Mê ]: Gϊếŧ người của nhà chúng ta sao?

[ Long Hành Thiên Hạ ]: Này thật không có, nghe nói Nam Cung Thế Gia tử thương nghiêm trọng, còn có một ít người của các gia tộc khác đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, kết quả đều bị diệt.

[ Chờ Đến Hôn Mê ]: Bọn họ là nghĩ một đường độc chiếm?

[ Hà Diệp Phi Vũ ]: Ừm, ta biết mấy việc khác mà tỷ muội gia tộc nói, người Vô Cực Môn từ Q huyễn sang, là kẻ biếи ŧɦái yêu gϊếŧ người. Bọn họ ở tuyến 1 cuồng sát, bây giờ lại tới tuyến 2, thật không biết họ muốn làm gì.

[ Chờ Đến Hôn Mê ]: Từng có chính thức giúp chiến? Diệt tộc chiến?

[ Long Hành Thiên Hạ ]: Chỉ là rải rác gϊếŧ người mà lấy, không có bang chiến, rất nhiều người hiện tại đều không đi tuyến 1, đi cũng tận lực tránh xa bọn họ.

[ La La Băng Băng ]: Giơ tay ~~

[ Long Hành Thiên Hạ ]: Ừ, mời lên tiếng.

[ La La Băng Băng ]: Xin hỏi, cái kia kho đồ ném đồ vật theo chân bọn họ có quan hệ?

[ Long Hành Thiên Hạ ]: Không xác định.

[ Chờ đến hôn mê ] trò chuyện riêng với [ La La Băng Băng ] nói: Ngươi ném đồ vật sao?

La Băng ngẩn người, cái này có nên hay không nói ra với nàng? Thứ bị trộm là nàng đưa nga, giống như không tốt lắm đâu......

Do dự mãi, La Băng vẫn quyết định trước gạt nàng, nghĩ còn đồ vật rời khỏi, sư môn tính toán cũng liền chậm lại.

[ La La Băng Băng ] trò chuyện riêng với [ Chờ Đến Hôn Mê ] nói: Không có ném >_