Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 29: Là ai sỉ nhục ai? (H+)

Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 29: Là ai sỉ nhục ai? ( H+)

Từ Lâm vừa lái xe vừa quan sát tình trạng của người con gái bên cạnh, thấy cô càng lúc càng khó chịu, nụ cười chế nhạo trên môi càng đậm.

Hàn Dĩ Xuyến nóng đến muốn cào rách cả da thịt, một tay cô sờ soạng khắp người để tìm cách cởi chiếc váy dạ hội này ra, tay còn lại níu chặt ghế ngồi, khó chịu đến vặn vẹo cơ thể, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng kêu ư ử.

- Từ Lâm.... mau thả tôi ra... tôi rất khó chịu... xin anh...!

Từ Lâm ném cho cô cái nhìn khinh miệt, môi bạc khẽ nhếch

- Dám xem thường lời cảnh cáo của tôi, đây coi như là bài học nhỏ dành cho em!

Lửa giận trong lòng hắn vẫn chưa nhỏ đi chút nào, cứ nhớ đến ánh mắt đầy nhu tình của Phàm Diệc nhìn Hàn Dĩ Xuyến, gương mặt tuấn mỹ của hắn lại thêm tầng tầng băng lạnh.

Tiếng thở gấp gáp của Hàn Dĩ Xuyến vẫn vang lên bên cạnh, có thể nghe ra cô đang rất phẫn nộ

- Từ Lâm.... rốt cuộc thì anh đã cho thứ gì vào ly rượu?

Tuy cơ thể bây giờ rất muốn phóng túng một lần nhưng đầu óc cô vẫn còn chút tỉnh táo, chút lý trí cuối cùng nhắc cô nhớ đến ly rượu mà Lisa đưa cô uống, sau đó Lisa liền biến mất, Từ Lâm xuất hiện, và bây giờ là biểu hiện đáng sợ trên người cô. Tất cả đều là do Từ Lâm sắp xếp! Ly rượu đó, chắc chắn có gì bất thường!

Nghe cô truy hỏi, khoé môi Từ Lâm càng cong lên, hắn quay đầu nhìn cô đang đấu tranh giữa du͙© vọиɠ và lý trí

- Em thật sự rất thông minh!

Hàn Dĩ Xuyến cắn chặt môi dưới, trừng mắt nhìn hắn như nhìn kẻ thù, cô muốn quên đi cảm giác khó chịu của cơ thể

- Rốt cuộc anh đã cho tôi uống gì?

Từ Lâm lạnh lùng nhìn cô, nụ cười tà mị nở trên môi, giọng điệu bỡn cợt trêu chọc

- Chỉ là một chút xuân tình dược mà thôi, cứ nhịn đi! Một lát nữa thôi, sẽ rất khó nhịn đấy!

Hai tay Hàn Dĩ Xuyến bấu chặt vào hai bên đùi, dùng sức để tìm cảm giác đau đớn; răng cắn mạnh vào môi đến sắp nát, cô nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai chữ

- Bỉ ổi!

Từ Lâm không giận mà còn cười, ánh mắt vẫn không có chút nhiệt độ dương nào

- Cứ mắng đi! Tôi không ngại đem em ném cho đám lưu manh ngoài đường thoả mãn một trận đâu!

Tác dụng của thuốc càng lúc càng rõ, xông đến tận đại não của Hàn Dĩ Xuyến; cô vẫn ngoan cố chống cự, móng tay đã cắm vào trong da thịt, máu tươi chảy từng chút khắp đùi cô, môi đã bị cô cắn đến rách, nước mắt chảy từ trên gò má xuống, thấm vào vết thương trên môi đến đau rát, giọng bất lực hỏi Từ Lâm vẫn bình thản bên cạnh

- Từ Lâm! Tôi đã làm gì sai mà anh hết lần này đến lần khác đối xử với tôi như vậy?

Kít!!!!!!

Từ Lâm đột nhiên thắng xe lại và tắp vào lề đường. Hắn chồm người qua bên cạnh Hàn Dĩ Xuyến, hai tay bao vây cô trong phạm vi giữa l*иg ngực của hắn và ghế xe. Nhìn Hàn Dĩ Xuyến vừa thống khổ vừa tức giận, nụ cười yêu mị cứ ẩn ẩn hiện hiện trên mặt hắn

- Dĩ Xuyến của tôi, đưa em lên giường quả là rất đơn giản, có được một lần rồi lại có lần thứ hai, bây giờ cũng đâu khác gì! Em còn giả vờ thanh cao cho ai xem? Tôi cho em biết, tôi để em hầu hạ tôi đã là cho em chút giá trị rồi, bằng không, ngay cả kỹ nữ, em cũng không bằng!

Phụt

Hàn Dĩ Xuyến không chút sợ hãi mà đối diện với cơn thịnh nộ sắp bùng phát của Từ Lâm, miệng vẫn nở nụ cười khinh bỉ.

Từ Lâm đưa tay lên lau sạch nước bọt trên mặt, đưa tới trước mặt xem, ánh mắt hắn không còn chút nhân nhượng nào nữa.

Chát

Một bạt tai giáng xuống gương mặt nhỏ nhắn, trắng hồng của Hàn Dĩ Xuyến làm cho mặt cô nghiêng rõ sang một bên. Từ Lâm bóp chặt cằm của cô, ép mặt cô quay lại chính diện đối mặt với hắn, ánh mắt hắn bây giờ thật sự rất đáng sợ, có thể sẽ gϊếŧ chết cô ngay lập tức, môi hắn mím chặt, có thể thấy một cơn sống ngầm sắp bùng nổ.

- Tiện nhân, có phải tôi đã quá nhẹ tay với cô rồi không? Tốt! Bây giờ tôi sẽ từ từ nặng tay với cô hơn!

Đáng chết!

Từ trước đến giờ, chưa bao giờ có phụ nữ nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính nhẫn nại của hắn như vậy, cũng như dám sỉ nhục hắn, càng không có chuyện dám phun nước bọt vào mặt hắn!

Cái tát này dành cho cô vẫn còn quá nhẹ!

Hàn Dĩ Xuyến vẫn không hề nao núng, trừng mắt nhìn hắn tới cùng.

Từ Lâm cởi bỏ áo khoác và ném về ghế phía sau, một tay hắn vẫn bóp chặt cằm của Hàn Dĩ Xuyến, một tay vừa tháo carvat và cởϊ áσ sơmi.

Tay thì bận cởi từng cúc áo, cả người hắn đè lên cơ thể nhỏ bé của Hàn Dĩ Xuyến, môi bạc tiến tới áp đảo môi anh đào xinh xắn. Triền miên rất lâu nhưng nụ hôn lại rất thô bạo......

Hai tay Hàn Dĩ Xuyến vẫn đang bấu chặt trên đùi, sợ chỉ cần buông tay, cô sẽ lập tức cùng Từ Lâm phóng túng....

Nếm được vị máu tanh trên đầu lưỡi, Từ Lâm như cá gặp nước mà mυ'ŧ chặt môi của người đẹp, không để cô có cơ hội hít thở.

Áo sơmi trên người hắn đã được cởi bỏ và ném sang bên cạnh; cơ bụng, cơ ngực săn chắc cùng làn da màu đồng quyến rũ phơi bày trước mắt Hàn Dĩ Xuyến, cô xấu hổ nghiêng mặt nhưng lại bị Từ Lâm khống chế, đành phải nhìn thẳng.

Bộ váy dạ hội trên người Hàn Dĩ Xuyến cũng nhanh chóng bị Từ Lâm cởi sạch, sau đó đến bộ đồ lót còn lại, cũng bị cởi nốt; da thịt trắng nõn nà như phấn bị lộ ra trước mắt con sói háu ăn, trên đó đã sớm lưu lại từng dấu vết của những nụ hôn cuồng nhiệt do Từ Lâm để lại.

Hàn Dĩ Xuyến chỉ có thể bất động tiếp nhận từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ tấn công không thương tiếc, tác dụng của thuốc cũng phát tán không ngừng; cô sắp không nhịn được nữa rồi!

Từ Lâm vừa sờ vừa hôn lên gò má đã đỏ ửng in dấu năm ngón tay của Hàn Dĩ Xuyến, cẩn thận vuốt mái tóc đã rối lên của cô

- Dĩ Xuyến, tại sao em phải chọc giận tôi hết lần này đến lần khác cơ chứ?

Hàn Dĩ Xuyến không trả lời, cô vẫn đang cố gắng từng chút một để khống chế cơn ham muốn đáng xấu hổ này!

Từ Lâm không vội, hắn từ từ kéo hai tay cô ra khỏi đùi và luồn nó qua nách của mình, để nó ôm chặt trên lưng....

Quả như hắn mong đợi, Hàn Dĩ Xuyến đã bắt đầu ôm chặt lưng hắn như người chết đuối vớ được cây cọc, hô hấp của cô càng lúc càng rối loạn nhưng đầu vẫn lắc như kẻ mất trí

- Từ Lâm... Đừng ép tôi....

Nụ hôn của Từ Lâm vẫn triền miên không dứt, hắn như một đứa trẻ ham ăn mà cứ ngấu nghiến trên đôi ngực sữa của cô, sau lại xoa nắn, nhào nặn ra đủ loại hình dạng, ác ý lưu lại trên đó những dấu vết đỏ chói....

- Ưʍ.... Từ Lâm... Không cần.....

Người con gái phía dưới cứ cọ qua cọ lại như mèo con thật sự khiến hắn sắp bốc hoả rồi, hạ thân đã trướng to đến đáng sợ, cự long hùng dũng bên trong chỉ muốn được giải phóng ngay lập tức!

Từ Lâm tiếp tục công việc mơn trớn, hôn mυ'ŧ trên cơ thể run rẩy đáng yêu phía dưới, dừng lại trên cặp đùi thon thả, hắn đột nhiên trở nên dịu dàng khi nhìn thấy những vết tích trên đùi Hàn Dĩ Xuyến, không kìm lòng được mà hôn lên từng dấu, bàn tay ma thuật lại thừa lúc di chuyển vào trong nơi tư mật của người con gái, mơn trớn, vuốt ve đủ kiểu....

Thân thể Hàn Dĩ Xuyến run lên từng đợt, ngón tay bấm vào trong da thịt của Từ Lâm, ngón chân cũng co chặt lại như con bạch tuộc bị nướng chín. Cộng với tác dụng của thuốc, cô quả thực chịu không nổi nhưng vẫn cố mắng ra từng chữ

- Từ Lâm.. Anh dừng lại ngay! Anh chỉ khiến tôi càng thấy thêm buồn nôn mà thôi!

Câu nói của cô quả nhiên đã chọc đến Từ Lâm, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hung ác không biết sẽ làm gì tiếp theo, lạnh lùng quát

- Mẹ kiếp! Em vừa nói gì?

Hàn Dĩ Xuyến mạnh miệng nói to

- Tôi nói rất rõ ràng, anh điếc hay là thiểu năng không hiểu gì? Từ Lâm, tôi thấy hành động của anh thật dơ bẩn, buồn nôn! Anh đúng là trai bao chuyên nghiệp đấy!

Những lời này như từng gáo nước lạnh tát vào mặt Từ Lâm, cô chửi hắn là " trai bao"! Hai từ này đã đυ.ng đến sự tôn nghiêm cuối cùng của hắn!

Từ Lâm lần nữa bóp chặt cằm của cô, giọng hắn vô cùng lạnh lẽo, ra lệnh

- Thu hồi lại những gì em vừa nói, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì!

Hàn Dĩ Xuyến cắn chặt môi, đánh chết cô cũng không mở miệng.

Từ Lâm thật sự bị chọc điên rồi, hắn bóp cằm cô đến sắp nát luôn rồi!

Cô gái này thật to gan, không những dám nhổ nước bọt vào mặt hắn, bây giờ còn dám mắng hắn!

- Không nghe lời? Không phải tối nay em đã định sẽ lên giường hầu hạ tên phế vật Phàm Diệc?

Hàn Dĩ Xuyến trừng mắt nhìn hắn, hung hăng nhả ra từng chữ

- Tôi ngủ với ai thì cũng không liên quan gì đến anh!

Chát

Một bạt tai lần nữa giáng bên gò má bên kia của Hàn Dĩ Xuyến, cô nghiêng mặt lần nữa, nở nụ cười tự giễu, cắn chặt răng chịu đựng.

Từ Lâm dùng ánh mắt sắc lạnh nhất nhìn cô, hắn thuận tay cởi bỏ vật cản cuối cùng trên người, giải phóng con cự long khổng lồ của hắn; không một dấu hiệu báo trước, hắn đè xuống cơ thể cô, để cự long to lớn nóng rực xâm nhập vào nơi tư mật đã ẩm ướt từ lâu....

- Aaaa! Khônggggg!

Bị xâm nhập bất ngờ, thô bạo, vừa đau vừa rát, ngứa ngáy đến khó chịu, nước mắt trên gương mặt Hàn Dĩ Xuyến càng lúc càng nhiều, cô cúi đầu cắn chặt môi và nhắm mắt chịu đựng cơn ác mộng này nhưng từ sau ót cô, một lực kéo rất mạnh kéo cả đầu cô ngẩng lên, gương mặt đầy nước mắt đối diện với gương mặt hung ác của Từ Lâm. Cô lắc đầu sợ hãi

- Đừng mà....!

Từ Lâm túm lấy tóc của Hàn Dĩ Xuyến kéo ra sau, hạ thân thì tàn nhẫn xâm nhập, càng lúc càng sâu, tốc độ cũng tăng nhanh liên tục....

Hắn nhìn cô nức nở trong tuyệt vọng, du͙© vọиɠ càng tăng vọt đến kinh ngạc, động mạnh thắt lưng hơn nữa. Ánh mắt trầm đυ.c, chìm trong du͙© vọиɠ; giọng nói khàn khàn nói

- Dĩ Xuyến, em chống đối tôi vui lắm ư?

Hàn Dĩ Xuyến không thể mở miệng nổi nữa, cô chỉ có thể nức nở bật ra từng tiếng rêи ɾỉ ngâm nga mê hoặc.

- Ânnnn...! Ưʍ....!

Từ Lâm bỏ tay ra khỏi tóc Hàn Dĩ Xuyến, vuốt ve xuống gò má cô để lau đi những giọt nước mắt trên đó, môi bạc lần nữa cuối xuống, bắt đầu một nụ hôn....

Thắt lưng liên tục đẩy vào và đi ra....

Thật lâu sau, Từ Lâm mới tạm dừng nụ hôn, hắn lấy điện thoại của Hàn Dĩ Xuyến lên, nhìn cô và cười nhạt, sau đó dùng điện thoại của cô gọi cho Phàm Diệc. Chuông điện thoại vừa reo, hắn đã đưa cho cô xem màn hình điện thoại.

Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi nhìn vào tên hiện trên màn hình điện thoại, cô lắc đầu như điên

- Không được....!

Từ Lâm hơi nhướn mày, nở nụ cười đểu giả, tiếp tục nghe từng hồi chuông

- Từ chối lời tỏ tình vừa nãy của anh ta!

Hàn Dĩ Xuyến còn đang do dự thì cuộc gọi đã được kết nối, cô bất động một hồi khi giọng của Phàm Diệc ở bên kia cứ vang lên dồn dập

- Alo, tiểu Xuyến! Em gọi anh có gì không? Tiểu Xuyến, tiểu Xuyến,.....

Nhìn gương mặt ngụ ý cảnh cáo của Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến run run mở lời

- Phàm Diệc.... Em... em gọi để nói về lời tỏ tình của anh lúc ở bữa tiệc.....

Giọng của Phàm Diệc trở nên khẩn trương hơn, nín thở để chờ đợi cô nói tiếp

- Phàm Diệc... Em... Em xin lỗi... anh cũng biết là chúng ta không thể nào....!

Phàm Diệc im lặng, chắc lúc này anh đang rất đau khổ, nhưng vẫn vui vẻ trả lời

- Tiểu Xuyến, anh hiểu, anh vẫn có thể đợi!

Từ Lâm từ nãy giờ vẫn nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, hắn ghé sát môi vào tai bên kia của Hàn Dĩ Xuyến, nói nhỏ

- Đau lòng?

Đồng thời thắt lưng thúc một lực rất mạnh.

- Aaaa!

Thanh âm vừa phát ra đã bị Hàn Dĩ Xuyến dùng tay bịt chặt miệng, phẫn uất nhìn Từ Lâm.

Nghe tiếng kêu lớn của Hàn Dĩ Xuyến, Phàm Diệc lo lắng hỏi

- Tiểu Xuyến! Em sao vậy? Không khoẻ à?.

Hai tay Hàn Dĩ Xuyến thoả hiệp ôm lấy lưng Từ Lâm, hai chân cũng bắt đầu thả lỏng nghênh đón sự xâm nhập của Từ Lâm, miệng không kìm được bật ra từng tiếng rêи ɾỉ

- Phàm Diệc.... em không sao....Chỉ là vừa rồi... bị sẩy chân té.... cũng muộn rồi... em cúp máy đây...!

Từ Lâm tắt điện thoại giúp cô rồi thuận tay ném lên ghế phía sau, hạ thấp cơ thể lần nữa, xâm nhập vào nơi sâu nhất của cô.

- Aaaaa! Không! Dừng lại.....!

Tiếng kêu lập tức bị Từ Lâm bịt lại bằng nụ hôn sâu và day dư....

- Ưʍ....

Khi hắn nhả môi cô ra lại phải đối mặt với ánh mắt đầy chán ghét của cô. Hắn bực nhọc đẩy mạnh lực lần nữa

- Một mình tôi vẫn chưa thể thoả mãn cô sao? Muốn một lần hai người đàn ông, con điếm!

Nước mắt không thể ngừng rơi, thân xác cô đau đến đứt ra từng khúc, tim thì liên tục rỉ máu.

Hắn không ngừng nói những lời xúc phạm cô như vậy!

Nhìn gương mặt điển trai chìm trong ngọn lửa du͙© vọиɠ qua một màn nước mỏng, Hàn Dĩ Xuyến tuyệt vọng nói

- Ác quỷ!

L*иg ngực như bị đâm sâu một lỗ, Từ Lâm hung hăng động mạnh hạ thân, đem tất cả những phẫn nộ của mình đâm vào nơi sâu nhất, khi một dòng tinh hoa nóng hổi rót đầy vào cơ thể nhỏ nhắn, xụi lơ đến đáng thương, người con gái dưới thân đã hoàn toàn ngất đi.