*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tố Dĩ ở trên giường nằm suốt năm năm, tuy rằng tỉnh lại, nhưng thân thể còn cần trường kỳ điều dưỡng.
Mạc Duật mỗi ngày đều đến nhìn nàng, chính xác là chỉ nhìn nàng.
Tố Dĩ đang đọc sách, Mạc Duật đang nhìn nàng.
Tố Dĩ đang ăn cơm, Mạc Duật đang nhìn nàng.
Tố Dĩ đang ngủ, Mạc Duật đang nhìn nàng.
Người thật cùng vị Ma Tôn đại nhân lãnh ngạo vô tình kia tương phản thật lớn a!
Tố Dĩ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Duật. Mạc Duật vừa vặn bị bắt gặp. Hắn mặt không chút thay đổi chuyển ra ánh mắt, làm bộ xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lỗ tai đều đỏ.
Tố Dĩ khẽ cười một tiếng:
“Mạc Duật, chúng ta ra ngoài một chút đi?”
Tố Dĩ ngồi ở trên xe lăn, Mạc Duật giúp đẩy nàng ra ngoài. Không khí trong lành xông vào khoang mũi, ánh mặt trời giống như một bàn tay vô hình ấm áp nhẹ vuốt qua khuôn mặt, làm cho Tố Dĩ tinh thần chấn động. Nàng hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại cảm thụ.
Mạc Duật nhìn nàng thả lỏng cảm xúc, biểu tình cũng dần nhu hòa xuống.
“Hôm nay anh hai có hỏi, rốt cuộc chúng ta là quan hệ gì?”
Cước bộ của Mạc Duật khựng lại một chút, hai tay nắm tay vịn có chút căng thẳng. Hắn nghe Tố Dĩ chậm rãi nói tiếp:
“Chúng ta là đồng đội, cùng nhau chơi một trò chơi.”
Trái tim Mạc Duật bỗng nhiên đập chệch một nhịp rồi trầm xuống, có cái gì đó đang chuẩn bị triển khai lại chậm rãi ngưng đọng. Hắn hé môi, muốn nói gì đó, mới phát hiện khả năng truyền đạt của mình thật sự khiếm khuyết. Nếu Tố Dĩ còn đang mê man, hắn nhất định có thể không hề cố kị đem ý nghĩ của mình nói ra khỏi miệng, nhưng hiện tại...
“Mạc Duật, nguyện ý cùng em chơi một trò chơi khác không?”
Mạc Duật khẽ giật mình, bất tri bất giác dừng cước bộ. Tố Dĩ nghiêng đầu, cười nhìn hắn:
“Trò chơi này có chút lâu dài, cũng có chút phức tạp. Cả hai chúng ta đều không có manh mối gì để qua màn. Có lẽ sẽ có tiền bối chỉ dẫn chúng ta, tuy nhiên, bản thân chúng ta cũng cần cố gắng mới có thể đi đến cuối. Trên đường còn có khả năng hội ngộ đến suy sụp, có vui vẻ, có buồn đau. Nhưng em tin tưởng, chỉ cần chúng ta luôn sát vai nhau, cùng kiên trì bước tiếp, hết thảy đều không đáng sợ hãi.”
Mạc Duật tựa hồ hiểu được cái gì. Hắn bình tĩnh đối diện với ánh mắt sáng ngời của Tố Dĩ. Bên trong mơ hồ ảnh ngược ra thân ảnh của hắn. Có lẽ trong mắt hắn, cũng đang ảnh ngược ra nụ cười kiên định của nàng. Bọn họ đã từng cùng nhau đi qua nhiều thế như vậy, còn do dự cái gì đâu.
“Mạc Duật, trò chơi nhân sinh này, anh nguyện ý vẫn theo em chơi đến cuối không?” Tố Dĩ vươn ra tay phải, nhìn hắn.
Mạc Duật gật đầu, thận trọng cầm lấy bàn tay của nàng, cúi người thành kính hôn lên.
Đây chính là ước định của chúng ta.
Vẫn luôn tại một góc tối nhìn lén, Thẩm Mộc Phong cơ hồ muốn đem thân cây bóp gãy. Vì sao hắn cứ có cảm giác muội muội của mình đang lừa gạt một thanh niên ngây thơ ngay thẳng.
Tiểu Dĩ, ngươi rốt cuộc đã học được tánh xấu gì ở trong trò chơi!?
Tố Dĩ cười cong cong hai mắt, đắc ý nói thầm ở trong lòng. Từ chỗ Sở tiểu thư học được kinh nghiệm, một khi nhìn trúng, lập tức tiên hạ thủ vi cường*.
*Nhìn trúng là phải vớt
liền.
******
T
ố Dĩ cùng Mạc Duật xác định kết giao. Tuy nhiên, lúc bọn họ ở chung cũng không có gì biến hóa so với lúc trước. Thẩm Mộc Phong vừa nhẹ nhõm thở ra một hơi, đồng thời lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Mạc Duật vẫn mỗi ngày đẩy Tố Dĩ đi phơi nắng, không nói lời nào.
Thẩm Mộc Phong sốt ruột, đây là muốn chán chết Tố Dĩ sao?!
Thời điểm Tố Dĩ trò chuyện với Mạc Duật. Mặc dù số lần hắn đáp lại không nhiều lắm, nhưng cũng ngẫu nhiên nở nụ cười, làm cho Tố Dĩ rất kinh hỉ.
Thẩm Mộc Phong nghiến răng, cư nhiên dùng mỹ nam kế, thật là mưu mẹo!
Tố Dĩ cảm thấy đồ ăn trong bệnh viện không hợp khẩu vị, Mạc Duật liền tự mình nấu cơm, một ngày ba bữa đúng giờ đưa tới.
Thẩm Mộc Phong bẻ gãy đôi đũa, quá xảo quyệt, thế mà lại âm mưu chinh phục vị giác của Tố Dĩ, làm cho nàng không rời được hắn!
Mặc kệ Thẩm Mộc Phong có sầu lo thế nào, hai người vẫn ổn định phát triển.
Bất quá, bầu không khí hài hòa giữa hai người ngẫu nhiên vẫn sẽ xuất hiện chút hiểu lầm nhỏ. Tỷ như một ngày nọ, Tố Dĩ đột nhiên thập phần tò mò hỏi Mạc Duật lúc trước vì sao thích nàng.
Mạc Duật trầm mặc.
Mạc Duật mặt đỏ.
Mạc Duật chạy.
Sau đó, hắn né Tố Dĩ mấy ngày.
Đây đã không chỉ là vấn đề thẹn thùng!
Vốn luôn nhạy bén, Tố Dĩ cũng có chút hồ đồ. Nàng thậm chí còn hoài nghi, chẳng lẽ......sau khi nàng tỉnh lại, Mạc Duật mới phát hiện người mà hắn chân chính thích là nàng...lúc ngủ, mà không phải lúc nàng tỉnh, có thể nói, có thể đi?
Vấn đề lớn!
Tố Dĩ gấp đến độ luống cuống, rốt cuộc ở một ngày thành công ngăn cản Mạc Duật. Bàng thậm chí đem cửa phòng khóa lại, chặn hết mọi đường ra, không cho Mạc Duật rời đi.
Mạc Duật nhìn thấy Tố Dĩ biểu tình nghiêm túc, khẩn trương hỏi:
“Làm sao vậy? Thân thể có chỗ nào không khỏe? Trước tránh ra, anh đi tìm bác sĩ lại đây.”
“Mạc Duật, gần đây anh rất kỳ quái.”
“Kỳ quái? Làm gì có?”
Nhìn thấy biểu tình khó hiểu của Mạc Duật, Tố Dĩ quay đầu sang một bên, khổ sở nói:
“Anh......có phải đã không còn thích em hay không? Không cần lo lắng em tiếp nhận không được, cơ thể của em đã bình phục. Bác sĩ nói qua vài ngày liền có thể xuất viện, nếu như......”
Nàng dùng sức nắm chặt nắm tay, vừa định nói tiếp, đột nhiên phát hiện bầu không khí có chút không đúng, quay đầu lại liền sợ ngây người:
“Mạc Duật, làm sao vậy?”
Mạc Duật đang tay chân luống cuống lau nước mắt trên khóe mi, lau đến con mắt đều đỏ. Hắn nghẹn ngào nói:
“Không biết......nhìn thấy em khó chịu, liền muốn thay em khóc......”
Tố Dĩ đành bất đắc dĩ đem khăn tay đưa cho hắn. Mạc Duật rốt cuộc bình tĩnh lại, chậm rãi nói:
“Anh chưa từng nghĩ tới muốn cùng em tách ra.”
“Vậy...vì sao vẫn né tránh em.”
“Né tránh? Không có......” Mạc Duật khẩn trương giải thích, nhưng vừa chạm đến ánh mắt Tố Dĩ, lại kích động chuyển ra ánh mắt.
Tố Dĩ nhạy bén nói:
“Anh chột dạ.”
Mạc Duật trầm mặc, một lát sau, rốt cuộc nhỏ giọng nói:
“Chỉ là cảm thấy em...càng ngày càng đẹp.”
"???”
Mạc Duật hít sâu một hơi, nhìn về phía Tố Dĩ:
“Sau khi thân thể em hồi phục, lại càng thêm dễ nhìn, có đôi khi anh đều......chuyển không ra tầm mắt, nhất là thời điểm em hỏi anh vấn đề này, đặc biệt.....đáng yêu, anh sợ mình sẽ...nhịn không được......”
Tố Dĩ hơi giật mình, nhìn Mạc Duật xuất thần, sau đó phụt một tiếng bật cười. Nàng lắc đầu nói:
“Cái gì a......anh thật là......Có làm sao? Em là bạn gái của anh, thời điểm nhìn anh, em cũng sẽ nhịn không được......”
Tố Dĩ đột nhiên đưa hai tay vòng qua sau gáy Mạc Duật, đem đầu hắn kéo xuống, hôn lên môi hắn, vui vẻ nhìn Mạc Duật kinh ngạc mở to hai mắt, bên trong phản chiếu ra khuôn mặt tươi cười đắc ý của nàng.
Sau khi Tố Dĩ thối lui, khuôn mặt Mạc Duật liền lấy tốc độ nhanh nhất đỏ bừng lên. Hắn vừa định chạy, lại phát hiện ống tay áo bị kéo lại.
“Đừng chạy, em sẽ khổ sở.”
Mạc Duật không dám nhìn Tố Dĩ, khuôn mặt nóng giống như bị nướng chín, làm cho toàn bộ lý trí của hắn đều mất hết, cảm giác toàn thân tựa hồ đều đọng lại trên môi, có chút tê dại, chút nóng bỏng, cũng có chút ngứa.
Thấy Tố Dĩ còn đang chờ hắn đáp lại, hắn bối rối gật đầu.
“Mạc Duật, về sau có chuyện gì cứ trực tiếp nói cho em biết, có thể chứ?”
Nàng đem hắn kéo đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
“Tuy rằng em có thể lý giải anh, nhưng có đôi khi khó tránh khỏi sẽ đoán sai lầm, không cẩn thận làm tổn thương đến cả hai. Em cũng sẽ có thời điểm không lý trí, sẽ xúc động, sẽ hoài nghi, sẽ đố kị. Em chỉ là một nữ tử bình thường, thời điểm toàn tâm toàn ý nghĩ đến một người, bởi vì quá để ý mà luôn miên man suy nghĩ......A? Anh nói cái gì?”
Gió mát nhẹ nhàng thổi tới, bầu không khí giữa trưa ấm áp chan hòa, ánh mặt trời ngưng đọng trên người bọn họ, lưu lại trên mặt đất hai thân ảnh thân mật dựa sát vào nhau.
“Rất thích em.”
Mọi lời thầm oán không biết đều đi đến nơi nào, mọi cảm xúc khổ sở thương tâm phút chốc đều trở thành hư không. Hôm nay là một ngày cực kỳ tốt đẹp, bọn họ không nên lãng phí thời gian tại những chuyện nhỏ nhặt này. Chỉ cần hai người vẫn cùng một chỗ, không cần giải thích nhiều như vậy.
Tố Dĩ cong lên khóe môi. Nàng đem tay mình đặt trong lòng bàn tay Mạc Duật.
“Em cũng thích anh, thích anh nhất.”
******
Thẩm Mộc Phong mặt không chút thay đổi nhìn một đôi bích nhân tay trong tay trước mặt.
Ai có thể nói cho hắn đây là có chuyện gì!?
Mấy hôm trước không phải hai người này còn giận dỗi lẫn nhau sao, hiện tại đột nhiên đến nói cho hắn muốn kết hôn? Không! Đây khẳng định không phải sự thật!
Thẩm Mộc Phong hung hăng trừng Mạc Duật, khẳng định là tiểu tử ti bỉ này nói gì đó nói mê hoặc Tố Dĩ. Em gái của hắn đơn thuần, không chút tâm cơ như vậy, làm sao có thể nghĩ đến việc bỏ xuống anh trai theo một nam nhân rời đi!
Dưới ánh mắt cổ vũ của Tố Dĩ, Mạc Duật nhấc lên dũng khí nói:
“Tôi sẽ xem anh như mẹ ruột mà hầu hạ!"
“......”
Những người hóng chuyện xung quanh vừa nghe được lập tức ồn ào:
“Ai da! Mộc Phong không tệ a, gả một cô em gái, liền đổi lấy một cậu em rể cùng một đứa con trai, quá lời rồi!”
“Chẳng lẽ mấy người không cảm thấy kỳ quái vì sao lại là mẹ mà không phải là cha sao?”
“Mộc Phong tri kỷ quan tâm như vậy, nhất định phải là mẹ rồi, có thể mang đến cho mọi người vô tận ấm áp, ha ha!”
Mấy người đều nghĩ sai trọng điểm rồi đi!
Thẩm Mộc Phong kích động đuổi đánh đám người xem náo nhiệt kia. Xong việc, hắn đột nhiên dừng cước bộ, cảm xúc có chút trầm trọng.
“Mộc Phong khóc, ôi chao!”
Thẩm Mộc Phong ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, hung hăng trừng vị bằng hữu chuyên môn tổn hại hắn kia:
“Hỗn đản, đừng có quá đáng! Ta làm thịt ngươi bây giờ!”
Tố Dĩ đột nhiên tiến lên ôm lấy Thẩm Mộc Phong. Mới đầu thân thể hắn có chút cứng ngắc, nhưng dần dần trầm tĩnh lại, đưa tay ôm trở ngược lại Tố Dĩ.
“Anh hai, thực xin lỗi, cũng rất cám ơn. Em hứa với anh, nhất định sẽ làm bản thân hạnh phúc.”
Thẩm Mộc Phong buông ra Tố Dĩ, ôn nhu vuốt ve đầu nàng. Nhìn thấy Mạc Duật đang muốn mở miệng, hắn lập tức ngăn cản:
“Trước đừng nói chuyện, cậu vừa mở miệng tôi liền muốn đánh cậu.”
Mạc Duật nhìn nắm đấm của Thẩm Mộc Phong, có chút ngần ngại. Nhưng hắn vẫn tiến lên, nắm lấy nắm tay của Mộc Phong đặt trên trái tim mình, thành khẩn nói:
“Tôi lấy linh hồn của mình thề, thỉnh đem Tố Dĩ giao cho tôi.”
Thẩm Mộc Phong cười nhạo một tiếng:
“Mạnh miệng! Linh hồn của cậu không phải đã sớm cho Tố Dĩ sao?”
“Cho nên, cả đời tôi đều rời không được Tố Dĩ.”
Thẩm Mộc Phong đột nhiên sợ ngây người:
"Tiểu tử này thế mà cũng có lúc nói được loại lời nói này.”
Hắn khẩn trương lôi kéo Tố Dĩ, chỉ vào Mạc Duật nói:
“Em gái, thấy rõ ràng chưa, đừng xem tiểu tử này luôn trầm mặc, nếu hắn nổi lên tâm địa cũng gian xảo không kém. Vẫn là nên cân nhắc thêm một chút đi!”
“Mộc Phong, đã lớn rồi đừng lại kề cận em gái a, rất khiến người ta chê cười!”
Tố Dĩ bất đắc dĩ nhìn Thẩm Mộc Phong lại cùng đám bạn tốt của mình nháo lên. Nàng cùng Mạc Duật nhìn nhau cười.
Về sau, chúng ta nhất định sẽ càng thêm hạnh phúc, đúng không?
Bên cửa sổ, một nhánh hoa màu vàng nho nhỏ khẽ vươn cành lá dưới ánh mặt trời, tựa như đang đồng ý với lời nói của bọn họ.