Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 80: Mạc Duật bút ký (Đệ tứ thế)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tu đạo hai mươi năm, Mạc Duật luôn mơ thấy một giấc mộng.

Một nữ tử nhìn không rõ dung mạo đang kêu to tên của hắn. Mỗi khi mơ thấy nàng, hắn liền đặc biệt phiền chán. Toàn bộ linh khí trong cơ thể đều bị điều động, hỗn loạn rối bời. Hắn liền không thể lại tĩnh tâm tu hành.

Trùng Dương đại sư nói, đây là tâm ma, là kiếp số mà mỗi một người tu đạo đều phải ngộ đến.

Mạc Duật quyết định xâm nhập thế gian. Hắn muốn nhanh chóng trừ bỏ tâm ma này.

Linh khí trong thế gian thập phần đυ.c ngầu. Người tu đạo nơi nơi cùng yêu ma vui cười kết bạn. Xung quanh hỗn tạp người không ra người, yêu không ra yêu, thật sự không biết nên gọi là cái gì. Mạc Duật chán ghét linh khí nơi này, không ngừng lưu đãng. Tốc độ tu hành quá thong thả cũng làm cho nội tâm hắn thêm vội vàng xao động.

“Dị tượng giáng xuống, tất có đại họa!”

Kết giới suốt trăm ngàn năm trước đã bị rách thành một khe hở. Tam giới không ổn định, yêu ma nhân cơ hội lẫn vào nhân gian. Mạc Duật tay cầm Thanh Phong Kiếm, hành tẩu khắp nơi. Thanh Phong Kiếm là linh kiếm từ thượng cổ lưu lại, được rèn bằng huyền thiết cứng rắn nhất, yêu ma nào ở dưới kiếm đều không thể che giấu. Mạc Duật đã chém gϊếŧ hơn một ngàn yêu quái, nhưng vẫn không tìm được tâm ma của hắn.

“Mạc Duật, ngươi gϊếŧ người như ma, quả thực giống như yêu ma vậy!”

Thanh Phong Kiếm của hắn chỉ gϊếŧ những kẻ đáng gϊếŧ. Yêu ma vốn giả dối, thế nhân lại ngu muội, bị lừa vẫn ngây ngô không biết. Nếu đã không thể thuyết phục bọn họ, Mạc Duật liền không để ý đến nữa, độc lập chạy khắp nhân gian mấy năm. Hắn không cùng ai kết bạn, cũng không cảm thấy tịch mịch. Hắn không lo lắng thanh danh của mình, chỉ muốn diệt được tâm ma luôn ám ảnh hắn mỗi đêm kia.

Một ngày nọ, hắn gặp phải hai con xà yêu, nhưng thứ làm hắn để ý lại không phải là tu vi không tầm thường của hai con yêu nọ, mà là trên người một trong hai xà yêu kia mang theo hơi thở mà hắn quen thuộc, khiến hắn nhớ tới giấc mộng hồi lâu chưa mơ thấy kia. Cảm xúc lại trở nên cuồng bạo, hắn rút kiếm, định đem hai con xà yêu gϊếŧ chết. Bất cứ thứ gì có liên hệ với tâm ma của hắn, đều phải trừ bỏ!

Bọn họ chạy thoát, nhưng Mạc Duật không nhìn lầm, đó là một đóa hoa đã mở ra thần trí.

Nhất định phải tìm được nó, trong đầu Mạc Duật vẫn xuất hiện những lời này. Sau đó, tại một buổi ban đêm, hắn thấy được cảnh tượng giống như trong mơ. Nữ tử mang theo khí chất lạnh nhạt tương tự hắn, lại có hơi thở có thể làm cho người ta bình ổn mọi cuồng bạo trong lòng. Mạc Duật đã lâu chưa từng thử qua bình tĩnh nhìn một yêu quái như vậy. Nàng quả thật là yêu quái, chính xác hơn là yêu quái có bộ dạng không giống yêu quái nhất.

Mạc Duật biết, hắn đã tìm được tâm ma của mình.

******

Phát hiện con xà yêu kia, Mạc Duật liền không chút khách khí hạ sát thủ, nhưng cảm giác được hơi thở quen thuộc, mới tha cho nó một mạng. Trong thâm tâm luôn có một cảm giác, tựa hồ ở nơi hoa yêu kia tồn tại, hắn không thể lại tạo sát nghiệt. Mạc Duật cũng không để ý, gϊếŧ yêu hay không cũng là do hắn tùy tính mà làm.

Mọi người ở Tu Chân Giới đều bị Sở Nghi Nhân mê hoặc, liên hợp lại bảo hộ cái gọi là yêu quái thiện lương. Mạc Duật cười nhạt, không có hứng thú theo nhóm người này chơi đùa, đến một người gϊếŧ một người, đến một đôi liền gϊếŧ một đôi. Nhưng những người nhu nhược vô năng đến bực này, lại thừa dịp hắn bị thương mà thay nhau đoạt mệnh, một con xà yêu khác lại ra tay cứu giúp, sau đó hắn bị nó đeo bám.

Mạc Duật cũng không hiếu kì thanh tu Phùng Bội Như như thế nào rơi vào ma đạo. Hắn không tin thế gian này có yêu quái nào thực sự thiện lương, nàng sa đọa chỉ là chuyện sớm hay muộn. Sau đó, hắn gặp lại Tố Dĩ, một lần nữa bị choáng váng não đau, thần trí không hề do chính mình khống chế. Nữ tử trong mộng cùng Tố Dĩ lẫn nhau thay đổi, lần lượt trùng lặp, hắn theo bản năng giơ kiếm, muốn gϊếŧ chết tâm ma này!

Yêu quái mê hoặc lòng người.

******

Máu của nàng làm cho hắn bình tĩnh, cũng làm cho hắn càng thêm điên cuồng.

Thì ra......đây cũng không phải tâm ma, mà là linh hồn đang kêu gọi. Tìm kiếm ngàn năm, gặp nhau lại chia lìa, trải qua luân hồi, bọn họ mới có thể đoàn viên. Trời cao thật dữ dội tàn nhẫn, đoạt đi trí nhớ của bọn họ, chỉ lưu lại thời khắc tương tư cùng chia cách khắc cốt ghi tâm, khiến bọn họ tra tấn lẫn nhau.

May mắn, bọn họ rốt cuộc gặp lại.

Đời trước, Tố Dĩ mất đi cảm giác đau đớn. Đời này, nàng mất đi cách cảm nhận độ ấm. Mỗi khi nhớ tới nguyên do khiến Tố Dĩ bị thiếu sót, Mạc Duật đều hận không thể đào ra hồn phách của mình, đem tất cả những thứ mình sở hữu đều trả lại cho nàng. Nhưng mà, nàng cũng không cần. Bất cứ lúc nào, nàng đều dùng thân hình kiều nhỏ kia thay hắn ngăn cản hết thảy thương tổn.

******

Tố Dĩ bị đánh trở về nguyên hình.

Mạc Duật một đời cô tịch. Trước kia hắn chưa từng tưởng tượng đến cảnh lúc nhìn Tố Dĩ chết đi, sẽ là nỗi đau cắt tim cắt thịt thế nào. Hiện tại, lúc nàng thật sự biến mất ở trước mắt hắn, hắn liền có một loại cảm xúc điên cuồng, cho dù bị mất hết tu vi cũng muốn làm cho thiên địa chôn cùng.

******

Hắn thiết lập ấn ký liên kết, đưa tất cả những gì hắn sở hữu ngưng tụ vào trên đóa hoa nhỏ bé mảnh mai trong lòng bàn tay. Chỉ cần gió táp mưa sa hơi lớn một chút, nàng liền bị thương tổn. Mà khi đó, hắn cũng đồng dạng bị đả kích. Lần đầu tiên hắn phát hiện, thì ra mình có thể yếu ớt như vậy.

Tố Dĩ, mau trưởng thành. Nếu ngươi không kiên cường, ta đây liền không thể sống sót.

******

Đi đến mây mù chi cảnh, linh trí của Tố Dĩ rốt cuộc khôi phục. Thời điểm trong đầu hắn xuất hiện thanh âm của nàng, hắn phải dùng rất nhiều ý chí mới có thể đè nén nỗi kích động điên cuồng. Hắn rốt cuộc được nàng đáp lại, rốt cuộc có thể xác định mình cũng không phải đang ở trong một giấc mộng - một giấc mộng mà chỉ mình hắn mang theo Thanh Phong Kiếm, cùng một đóa hoa lưu lạc thiên nhai.

Linh khí trong mây mù chi cảnh làm cho hắn thập phần khó chịu, toàn bộ tu vi đều bị đè nén, thậm chí hô hấp cũng bị hỗn loạn với độc khí như có như không. Nếu không phải linh khí của Tố Dĩ có thể tinh lọc độc khí, chỉ sợ ở thời khắc hắn vừa mới tiến vào, liền biến thành một cỗ thi thể.

Tố Dĩ trưởng thành rất tốt, mỗi ngày hắn đều lấy tay ước lượng kích cỡ của nàng. Hắn cũng không phải một người có tính kiên nhẫn, không thích chậm chạp đợi ở một chỗ, bởi vì nó luôn làm hắn có chút phiền chán. Nhưng ở bên cạnh Tố Dĩ, suy nghĩ kia của hắn liền bị phi lên thiên mã hành không, hắn có thể giống như một người bình thường im lặng hưởng thụ ánh nắng mặt trời. Mỗi lần phơi nắng, hắn đều nhớ tới cái sân trong ký ức, thật lưu luyến cuộc sống an tường như vậy.

Thì ra, nơi có nàng mới là nơi linh hồn quy túc.

******

“Mạc Duật, ngươi chính là ác ma!”

“Ngươi tàn bạo như thế, phải nhận lấy báo ứng!”

“Một kẻ không hiểu cảm tình, vĩnh viễn sẽ không thể nhận được chân tình!”

Hắn quả nhiên bị nguyền rủa, nhưng người nhận đau khổ lại không là hắn.

Sau khi biến hóa, Tố Dĩ thực xinh đẹp động lòng người. Vẻ đẹp của nàng chẳng phân biệt được giới tính, chẳng phân biệt được chủng tộc. Nàng là từ thiên địa linh khí sinh ra, ẩn chứa mĩ quan của vạn vật trong thiên hạ, nhưng vẻ đẹp của nàng lại rất hư ảo không chân thật. Nàng muốn một lần nữa tu luyện, dùng linh khí bổ toàn chỗ thiếu hụt trong hồn phách. Nhưng Mạc Duật vĩnh viễn không quên, một nửa linh hồn còn tại của nàng đang ở trong người hắn, cho dù nàng bổ khuyết thế nào, đều không thể bù lại chỗ thiếu hụt này.

Vì sao mỗi lần hắn đều phải trơ mắt nhìn nàng chết đi? Nếu trước kia không có cách nào, nhưng tại cái Tu Chân Giới này, việc hoàn hồn không hề chỉ là truyền thuyết...

Lấy hồn đổi hồn!

Mạc Duật đã đáp ứng Tố Dĩ sẽ không dùng đến phương pháp này, nhưng La Chi Hoán lại tự mình đưa đến tận cửa. Hồ yêu luôn luôn nổi danh là âm hiểm giả dối. Cho dù bị bắt bao nhiêu lần, La Chi Hoán đều có biện pháp đào tẩu, có thể thấy được bản lĩnh của hắn cao đến cỡ nào. Hơn nữa, đề nghị của La Chi Hoán khá ý vị sâu xa.

Giam cầm Tố Dĩ mười năm để khống chế hành động của hắn sao? La Chi Hoán thực sự nghĩ hắn rất vô năng, cũng nghĩ Tố Dĩ rất đơn giản. Hắn không muốn cùng Tố Dĩ chia lìa, nhưng Tố Dĩ rất kiên quyết. Nàng vẫn luôn tự tin kiên cường như vậy, độc lập đến mức làm cho hắn vừa yêu vừa hận. Cho dù hắn không đồng ý, nàng cũng sẽ tự mình đi một chuyến.

Đành chấp nhận, không biết nơi đó có cái gì hấp dẫn nàng, coi như tạm thời cho nàng đến làm khách đi.

Mười năm, mặc dù có chút khổ sở, nhưng có một số chuyện hắn cũng cần đi tìm hiểu rõ ràng.

******

“Tố Dĩ là dị loại, tất phải diệt trừ.”

Mạc Duật làm sao có thể tin tưởng lời nói này, hiển nhiên đây lại là Sở Nghi Nhân làm ra. Hắn không đành lòng nhìn Trùng Dương đại sư khó xử, ba nhát kiếm hoàn trả lại ân tình. Nhưng ân dưỡng dục nhiều năm cũng không phải chỉ nhẹ nhàng như vậy liền có thể hoàn lại hết. Hắn đã là người sát nghiệp quấn thân, không thể lại liên lụy đến Trùng Dương Sơn.

Rời đi môn phái, ngọn núi đè nặng trên người phảng phất như cũng được dời đi. Mạc Duật nói không rõ đây là thoải mái hay là tiếc nuối, giống như mọi tín niệm mà hắn vẫn luôn tin tưởng lập tức đều bị đánh nghiêng.

Dám tản ra tin đồn gây bất lợi cho Tố Dĩ......Sở Nghi Nhân mới là dị loại. Hắn đã nhịn nàng quá lâu, không thể không trừ!

Gặp lại Tố Dĩ, cũng không làm cho Mạc Duật cảm thấy xa lạ. Nàng từng nói, có chút người vẫn sẽ khắc sâu vào trong trí nhớ, cho dù linh hồn trải qua bao nhiêu lần luân hồi, quên đi dung mạo, quên mất thanh âm, nhưng chỉ cần lại gặp gỡ, liền có loại cảm giác vĩnh viễn sẽ không quên được. Chính như hắn suy nghĩ, cho dù nguyên thân của Tố Dĩ là hoa, là ác hay thiện, sự cuồng bạo trong cơ thể hắn cũng chỉ có nàng có thể hóa giải.

Tố Dĩ là linh dược duy nhất của hắn.

******

Linh châu của yêu tộc cùng hơi thở của Tố Dĩ thập phần tương tự. Nhưng thứ làm cho Mạc Duật kinh hỉ là, nó không những có thể bình ổn sự cuồng bạo của hắn, còn có thể nâng cao tu vi. Nhưng tỉnh táo nghĩ lại, hắn lại lo lắng về mục đích Tố Dĩ làm như thế. Nàng ở lại chỗ này mười năm, chỉ vì muốn lấy được linh châu trợ giúp hắn tu hành?

Tố Dĩ cũng không phải muốn tính sổ với những người này. Cho nên, nàng là lợi dụng hạt châu này ổn định tu vi cho hắn, sau đó......tự sát!?

Không! Hắn không cho phép! Vì sao chỉ có cách làm cho nàng chết đi, hắn cũng có thể chịu được chỉ có phân nửa linh hồn chuyển thế. Nàng có thể thừa nhận, hắn cũng có thể!

******

Phệ Hồn Kiếm của Sở Nghi Nhân cướp đi hồn phách của nàng, cho dù hắn có đem tim đào ra cũng vô dụng.

Không thể tha thứ!

Nếu Tố Dĩ đã chết, bọn họ đều toàn bộ chôn cùng đi!

“Không, ta sẽ tìm được ngươi.....Ngươi chờ ta, lần này đến lượt ta......”

Kiếp sau......lúc nào cũng là kiếp sau......Bọn họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thế không an ổn, sao có thể lại ký thác hi vọng ở kiếp sau xa vời! Hắn không tin vào số mệnh, không tin thiên đạo, không tin nhân quả, không tin luân hồi!

Lệ khí trong cơ thể Mạc Duật điên cuồng trào ra. Linh châu rốt cuộc tự bạo, đưa tới thiên kiếp.

Nếu thế gian này không còn ý nghĩa để hắn sinh tồn, như vậy liền phá hủy đi! Hắn sẽ tự mình sáng tạo một cái không gian thuộc về hắn!

Yêu ma xuất thế, thiên địa hóa thành bụi bặm, hôi phi yên diệt.

Thế giới trở nên im lặng như thế...

Mạc Duật chỉ nguyện ôm Tố Dĩ cùng nhau trầm luân......Hắn lại mơ thấy những ký ức đã đi qua, nhớ tới những khoảng thời gian vui vẻ......

Nơi này hiện tại đã an bình, không còn phân tranh, không còn đuổi gϊếŧ, tốt đẹp như cảnh trong mơ. Hắn giống như dừng lại ở trong này thật lâu.

~~~~~★~~~~~

“......Thí nghiệm thế nào?”

“Làm sao có thể đột nhiên phát nổ? Là do ý thức của bọn họ quá kích động sao?”

“Đã xảy ra chuyện gì? Mộc Phong, ngươi đã tra ra được chưa?”

“Lần này ta không thể truy cập vào số liệu, chỉ có thể cảm giác được linh hồn của bọn họ xảy ra dao động rất lớn. Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.”

“Có ý gì?”

“Chuyện tốt là, tại tràng kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, khả năng Tố Dĩ khôi phục rất cao. Chuyện xấu là, nếu Mạc Duật không tìm được nàng, bọn họ sẽ cùng nhau bị lạc ở giữa hư không.”

“Nguy hiểm như vậy!? Không được, mau dừng lại!”

“Đợi chút, đã đến thời điểm mấu chốt nhất, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút...”

“Cẩn thận cũng không thể mạo hiểm! Các ngươi có thể cam đoan sao?”

“Giải phẫu cũng đâu thể nắm chắc được trăm phần trăm không có nguy hiểm. Các ngươi yên tâm, lần sau ta sẽ một lần nữa điều chỉnh số liệu.”

“Mộc Phong, mỗi lần ngươi đều nói sẽ điều chỉnh, nhưng mỗi lần đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ta không tin được ngươi!”

“Tốt lắm, không cần tạo cho Mộc Phong áp lực, hắn cũng rất khó khăn.....Các ngươi mau nhìn! Tố Dĩ đang nói chuyện?”

“Cái gì? Nói gì đó?......Mạc...????”

“Nàng đang gọi Mạc Duật!”

“Các ngươi xem, Tố Dĩ cũng không nguyện từ bỏ! Không cần do dự, thí nghiệm một lần cuối cùng đi. Mộc Phong, nhanh đi chuẩn bị.”

“Chúng ta nhất định sẽ thành công......Mạc Duật, nghe được sao? Thả lỏng tâm tình, Tố Dĩ ngay tại bên cạnh ngươi, không cần mê mang, không cần khổ sở, lại xuất phát đi. Mạc Duật, đây là cơ hội cuối cùng, ngươi nhất định phải đem Tố Dĩ mang về.”

Đem nàng mang về đây đi......cho dù hủy thiên diệt địa......

Ngươi có thể, Mạc Duật.

Nàng đang chờ ngươi, không cần buông tay.Thế thứ 4 hơi khó hiểu tí, xin mạn phép giải thích một chút.

Như mọi thế trước, 2 nam nữ chính lại bị xóa trí nhớ. Bởi vì trước đó, linh hồn của Tố Dĩ đã bị phân mảnh, không đủ để duy trì hình người, nên ở thế này nàng thành...cây bông. (="."=)

Hệ thống đưa nữ phụ đến gần Tố Dĩ, nhằm mang nàng ra khỏi hoang mạc, đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng biến hóa, nếu không chắc còn nằm hoài trong đó, lười chảy thây.

Về phía Mạc Duật, do có 1 nửa linh hồn của Tố Dĩ trong người, nên lúc nào tâm tình cũng nóng nảy, cuồng bạo, đêm nào cũng mơ thấy người thương, riết hiểu lầm tưởng đây là tâm ma, liền nhập phàm trần đi tìm tâm ma...gϊếŧ.

Hai người chia sẻ chung linh hồn, có thể cảm ứng lẫn nhau. Nhưng ở thế này, Mạc Duật quá bộp chộp, gặp ai liền muốn thử độ bén của kiếm, nên Tố Dĩ muốn tu luyện cho lợi hại đã rồi đi tìm hắn, nếu không muốn bị cắt thành dĩa salad.

Sau một loạt chuyện, cuối cùng bọn họ tìm được nhau, cũng lấy lại trí nhớ. Tuy nhiên, linh hồn của Tố Dĩ vẫn bị khuyết thiếu, làm cho cảm quan của nàng bị thiếu sót, mà nàng lại không muốn lấy lại linh hồn từ chỗ Mạc Duật. Đánh dấu chủ quyền quá cao cấp, bái phục! _(._.)_

Nhưng chỉ có 1 mảnh linh hồn sao mà sống, cứ để yên như vậy, Tố Dĩ có khả năng sẽ quay trở về kiếp cây bông vĩnh viễn. Nam chính không thích điều này.

Mạc Duật liền nghĩ ra 1 cách, lấy hồn đổi hồn.

Nguyên liệu: Tìm 1 linh hồn với độ thích hợp từ 70 - 99%.

Công thức: đoạt hồn => cho nó dung nhập vào 1 mảnh linh hồn trong thân xác của Tố Dĩ => luyện hồn => cho Tố Dĩ cắn nuốt linh hồn đó, biến thành của mình => Bổ sung phần linh hồn còn thiếu.

Bất đắc dĩ quá thì đào linh hồn hắn ra cho cũng được, anh cho hết.

But No!!! Tố Dĩ không chịu phương pháp vô nhân đạo này.

Tuy nhiên, hệ thống sao có thể để yên, nữ phụ quá ngốc, nó liền chuyển mục tiêu để nữ phụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam phụ đi làm việc.

Vậy nên mới có chuyện La Chi Hoán biết được ý định của Mạc Duật, lon ton tới cửa đề nghị nhượng cho Tố Dĩ 1 mạng. Tức là chuyển 1 mảnh linh hồn của Tố Dĩ sang 1 mạng mới khi thân thể hoa yêu của Tố Dĩ đã hết đát.

Cách này chủ yếu để kéo dài tuổi thọ hơn chút chứ cũng chẳng giúp được gì nhiều. Thứ người ta đang cần là linh hồn mà ba, tào lao!

Tiếp.

Có nhớ ở thế thứ 3, linh hồn của Tố Dĩ bị vật dẫn (ngọc bội) hấp thu, sau đó ngọc bội vỡ mới thoát ra được 1 mảnh rơi trên tay Mạc Duật không?

Ở đây, vật dẫn thay đổi thành linh châu của yêu tộc, trên đó còn lưu lại linh hồn của Tố Dĩ. Bởi vì các mảnh linh hồn có thể cảm ứng lẫn nhau, nên nàng đã chấp nhận với điều kiện của La Chi Hoán, dùng 10 năm để thăm dò yêu tộc, tìm đến linh châu đưa cho nam chính, nhằm bình ổn sự cuồng bạo trong linh hồn hắn.

Cuối cùng, vì sao nữ chính muốn tự sát?

Nàng đang thức tỉnh. Qua mấy đời, nàng dần cảm giác được vận mệnh của cả hai người đang bị khống chế, bức ép đi vào kết cục diệt vong. Đây chính là cách phản kháng của nàng. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể thoát ly vòng lặp, nắm giữ số mệnh của mình.

Mạc Duật không muốn nàng làm như vậy, muốn nghịch chuyển số mệnh phải trả 1 cái giá lớn, hắn muốn gánh vác thay nàng. Nhưng cuối cùng vẫn mất nàng, sau đó hắn điên, không khống chế được sát khí, phá vỡ linh châu, đưa tới thiên kiếp, sau đó lợi dụng thiên kiếp để hủy diệt thế giới.

Nữ phụ cùng 2 đồng chí nam phụ tất nhiên cũng vong mạng. Kết thúc cho 1 kiếp rảnh rỗi sinh nông nỗi.

Tiếp theo là thế cuối cùng rồi nha!!! Chuẩn bị thả ra cực phẩm nữ phụ + nam chính đã max biếи ŧɦái. ~^O^~