Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 11 - Chương 7

CHƯƠNG 7

Người khác vừa nghe, nội tâm đều kinh ngạc.

Trước mắt còn chưa biết vị tân Thừa tướng này sẽ đề xuất cái gì a? Đại kế, Đại vương đã gật đầu trước, ngay cả tín vật đều giao ra. Vạn nhất Liệt Trung Lưu lại cho ra sách lược mất lòng dân, nhưng vì Dung Điềm đã nói trước thì dù chính Dung Điềm cũng không thể bác bỏ.

Ngọc bội đưa tới trước mặt, Liệt Trung Lưu lại không lập tức nhận ngay, ngược lại cười hỏi, “Không biết Đại vương cùng Minh vương có được coi như chúng tướng không?”

Thấy hắn cuồng vọng như vậy, mọi người ngạc nhiên.

Dung Điềm cũng ngưng trệ, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào con ngươi Liệt Trung Lưu, thấy Liệt Trung Lưu không hề sợ hãi , vẫn nhàn nhã như cũ. Hắn ngược lại trong lòng mừng thầm, ngửa mặt lên trời cười rộ lên, “Hảo, bổn vương cùng Minh vương cũng nghe theo an bài của Thừa tướng.”

“Tạ ơn Đại vương.” Lúc này Liệt Trung Lưu mới đưa hai tay tiếp nhận ngọc bội Dung Điềm đưa tới.

Phượng Minh sớm hiểu được lúc Dung Điềm xử lý đại sự rất quyết đoán, anh minh quả quyết. Cậu kinh ngạc nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bên Dung Điềm, chờ xem Liệt Trung Lưu phát huy bản lãnh.

Vệ Thu Nương từng thấy Dung Điềm hành sự, cũng âm thầm chấn động.

Cái khác không nói, Liệt Trung Lưu là người Vĩnh Ân mà không phải Tây Lôi, Dung Điềm lại có can đảm cứ như vậy tín nhiệm hắn, hoàn toàn giao quyền lực cho Liệt Trung Lưu, chỉ bằng điểm này, hoàng tộc các nước đã thua xa khí phách và tri thức của Dung Điềm.

Dù sao nàng biết rõ tâm tính quyền quý, nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, tuy từng nghe qua chuyện Quân Ân Lệnh nhưng còn ôm tâm lý quan sát.

Chỉ có vương giả đủ khí phách mới có thể thực sự phát triển Quân Ân Lệnh, không đến nỗi hủy bỏ giữa chừng.

Nàng nghĩ đến đây, hảo cảm đối với Dung Điềm lại tăng thêm.

Liệt Trung Lưu có được tín vật, hai tay nâng ngọc bội đứng trước bàn, nhìn chung quanh, mỗi người đều nín thở chờ hắn ra lệnh, trên mặt lộ ra một nụ cười anh tuấn tiêu sái, bắt đầu điểm danh, “Thiên Lâm.”

“Có!” Thiên Lâm biết lúc này chính là quân lệnh, lập tức đứng nghiêm, dùng quân lễ trả lời.

“Tấm bản đồ này cho ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phụ trách trấn thủ thành Việt Trọng, giám thị động tĩnh ở biên giới Tây Lôi.”

“Tuân lệnh!”

Liệt Trung Lưu nhìn gã cẩn thận gấp bản đồ thành Việt Trọng trên bàn rồi bỏ vào trong ngực, tiếp tục dặn dò, “Bản đồ phải cẩn thận bảo quản, địa đạo trên đó đều là ta tự mình đi vào, kiểm tra kỹ lưỡng mới vẽ ra. Vệ đại tướng quân thiên tư siêu việt, thiết kế địa đạo thay đổi thất thường, phức tạp đa dạng, ngươi phải nhớ kỹ, vạn nhất gặp chiến sự, mới có thể dễ dàng lợi dụng. Thành trì này tương lai sẽ là cơ sở trọng yếu để Đại vương trở về Tây Lôi, trước khi đoạt lại vương vị Tây Lôi, chúng ta tuyệt đối không thể mất thành Việt Trọng.”

Thiên Lâm lắng nghe thật kĩ từng việc, nghiêm mặt nói, “Thừa tướng, ta hiểu rõ. Bản đồ ta sẽ giấu ở trên người, sau này ta sẽ tự mình khảo sát địa đạo vài lần.”

Liệt Trung Lưu gật đầu, lại chỉ Miên Nhai, phân phó, “Nhược Ngôn sắp thôn tính Phồn Giai, các nước khác sẽ thấp thỏm lo âu. Ngươi chọn lựa vài người có năng lực, phái tới các quốc gia tìm hiểu tin tức.”

“Tuân lệnh!” Miên Nhai nói, “Hoàng tộc các nước vừa có phản ứng, người của chúng ta sẽ lập tức báo tin cho chúng ta biết.”

“Không chỉ phản ứng của hoàng tộc.” Liệt Trung Lưu ôn hòa cười nói, “Còn có lời đồn đãi dân gian, nhóm quan quân và binh lính cấp thấp thì sao? Nói chuyện, thảo luận cái gì? Bách tính xem trọng quân chủ nào, cảm thấy được Đại vương nào không thể trông cậy, những điều này cũng không thể sơ suất.”

Miên Nhai giật mình, cung kính vâng lệnh.

Liệt Trung Lưu phân phó xong Miên Nhai, tầm mắt vừa chuyển, liền rơi xuống trên người Liệt Nhi.

Liệt Nhi đang ngồi trên ghế đánh ngáp, đột nhiên nhảy dựng lên, thay bằng biểu tình nghiêm túc chờ lĩnh nhiệm vụ.

Không ngờ Liệt Trung Lưu chỉ liếc y một cái, rồi dời tầm mắt sang chỗ khác , thong dong kêu, “Dung Hổ.”

“Có!”

” Trước đây ngươi từ phụ trách chuyện gì, hiện tại cứ giữ nguyên. Bất quá, bản Thừa tướng còn muốn thêm một việc cho ngươi.”

“Thỉnh Thừa tướng phân phó.”

“Ngươi phải giúp bổn Thừa tướng quản lý gia sản của Minh Vương.”

“A?”

Trên mặt Liệt Trung Lưu không hề có ý đùa giỡn, nói với Dung Hổ, “Tiêu gia độc chiếm đại nghiệp hàng vận ở Thập nhất quốc đã hơn trăm năm, tài sản dành dụm nhiều thế hệ không phải là nhỏ. Minh vương vừa mới tiếp nhận, chưa chắc hiểu được bản thân có bao nhiêu gia tài.”

Phượng Minh không ngừng gật đầu.

Quả thật, cha cậu đi thật tiêu sái, nói một tiếng ‘đại nghiệp Tiêu gia cho ngươi cai quản’ liền vỗ vỗ mông rời đi. Nghe nói sản nghiệp Tiêu gia trải rộng khắp thiên hạ, ai biết rốt cuộc có bao nhiêu a?

Cậu ngay cả Tiêu gia có bao nhiêu chi nhánh cũng không biết rõ nga… . .

Dung Hổ lộ vẻ khó khăn, “Thừa tướng nói có lý, nhưng ta theo Đại vương học hơn phân nửa là võ nghệ chiến sách, đối với quản lý tài sản…, căn bản không nắm rõ a… .”

“Không hiểu quản lý tài sản cũng không sao.” Liệt Trung Lưu hòa nhã nói, “Sản nghiệp Tiêu gia lớn như thế, trong từng quốc gia đều tự có người quản lý, bọn họ cũng sẽ định kỳ trình sổ sách lên chủ tử. Tính tình ngươi cẩn thận, việc đầu tiên phải làm, chính là thống kê hiện tại chi nhánh nào đang dự trữ bạc, hàng năm có thể kiếm bao nhiêu bạc, châu báu trân phẩm có bao nhiêu loại. Địa phương, khế đất thì có bao nhiêu cái, toàn bộ phải kiểm tra rõ ràng thì ta mới quản lý và sử dụng tốt mớ gia sản này.” Quay đầu nói với Dung Điềm, “Đại vương chưa đoạt lại vương vị, không có quốc khố duy trì lại phải chi tiêu khổng lồ, vấn đề đầu tiên phải giải quyết chính là tiền bạc.”

Phượng Minh nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày trở thành một tỷ phú, còn “bao dưỡng” Dung Điềm, hắc hắc cười ngây ngô, nhịn không được quay qua an ủi Dung Điềm, “Yên tâm đi, có ta ở đây thì không để ngươi đói đâu. Cho dù đời này ngươi không làm Đại vương, ta cũng sẽ nuôi dưỡng ngươi. Đương nhiên, để báo đáp ta thì sau này ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời bản Minh vương.”

Dung Điềm mang vẻ mặt tràn đầy cưng chiều, đưa tay xuống giữa hai chân cậu, đột nhiên bắt lấy khí quan yếu ớt, cách lớp vải chậm rãi thưởng thức, một câu hai nghĩa: “Vậy buổi tối ta phải hảo hảo cám ơn Minh vương rồi.” (zoe: >”< nha~ giữa ban ngày ban mặt nha~) Phượng Minh bị ánh mắt sâu thẳm của hắn trừng, lúc này không dám kiêu ngạo nữa, liền hờn dỗi, “Ta chỉ nói giỡn thôi, ngươi là đại vương sao? Ghê gớm lắm hả! Quỷ hẹp hòi!” Lúc này đám Thu Nguyệt còn đứng sau lưng bọn họ, thấy mọi chuyện đến nhất thanh nhị sở, hai tỷ muội nhịn không được bật cười khúc khích. Tử Nham chủ động hỏi Liệt Trung Lưu, “Thừa tướng, vậy ta làm gì a? Đi đâu?” “Ngươi theo Đại vương, hướng… . .” Liệt Trung Lưu nói đến một nửa, một trận tiếng chân hỗn loạn bỗng nhiên vang lên từ xa, mọi người đang cảm thấy kỳ quái, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, hai thị vệ lao vào, cao giọng bẩm báo, “Đại vương! Trong thành xuất hiện địch nhân!” Liệt Trung Lưu nói đến một nửa, một trận tiếng chân hỗn loạn bỗng vang lên từ xa, mọi người đang cảm thấy kỳ quái, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, hai thị vệ lao vào, cao giọng bẩm báo, “Đại vương! Trong thành xuất hiện địch nhân!” Tâm mọi người đều nhảy dựng. Thiên Lâm và Tử Nham cùng phụ trách nhiệm vụ trấn thủ thành Việt Trọng, lúc này đứng lên trầm mặt hỏi, “Địch nhân ở chỗ trong thành? Có bao nhiêu tên? Tình huống trước mắt như thế nào? Nói rõ ràng!” Sự việc vừa xảy ra, gã vẫn có thể trấn định tra hỏi, có trật tự và quy củ. Liệt Trung Lưu lặng lẽ gật đầu, thầm nghĩ nhãn lực chọn người của Tây Lôi vương quả nhiên không tồi. Vốn dĩ hai thị vệ kia có chút kinh hoàng, nghe Thiên Lâm đâu vào đấy tra hỏi, cũng lập tức bình tĩnh lại, đáp rõ ràng, “Bẩm tướng quân, địch nhân bỗng nhiên xuất hiện cách hai trăm bước phía Đông Bắc cửa thành. Chúng ta đã làm theo tướng quân phân phó, đúng giờ giao ca, tuần tra thường xuyên, nhưng không biết địch nhân làm sao lẻn vào được ? Bọn họ đả thương hai thị vệ tuần tra, lập tức thu hút sự chú ý của chúng ta , đại khái là sợ bên ta nhiều người, lẩn trốn vào đám dân chúng hoảng loạn, hơn nữa điều kỳ quái nhất chính là, đối phương giống như có ẩn thân thuật, có thể đi xuyên tường, mỗi lần rõ ràng bị chúng ta bao vây quanh, vừa đến gần lại không thấy bóng dáng bọn họ. Cho nên trước mắt thuộc hạ cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người .” Thiên Lâm trong mắt xẹt qua tinh quang, trầm giọng nói, “Bọn họ nhất định đã lợi dụng địa đạo.” Nhanh chóng sờ ngực, móc ra tấm bản đồ Việt Trọng thành gã vừa cất kỹ rồi trải lên bàn. Cái thành này gã đã tự mình thăm dò không ít lần, chỉ liếc sơ bản đồ một cái, lập tức tìm được chỗ cách cửa thành phía đông bắc hai trăm bước , chỉ vào chỗ đó nói, “Đại vương nhìn xem, nơi này đúng lúc có một cửa ra địa đạo.” Quay đầu hỏi thị vệ tới bẩm báo: “Bọn họ lẫn vào dân chúng, là từ hẻm đông chạy đến đoạn hẻm nam này phải không ?” Thị vệ kinh ngạc trả lời, “Đúng là vùng này, sao tướng quân biết được?” Tử Nham cũng đứng cạnh Thiên Lâm, vươn ngón tay tìm được ngõ nhỏ mà Thiên Lâm nói, nói với Dung Điềm Phượng Minh đang quan sát bản đồ, “Vùng này có bao nhiêu cửa địa đạo? Nếu địch nhân biết rõ cái này, rồi linh hoạt vận dụng chúng, cho dù nhân số không nhiều cũng có thể khiến quân ta khốn đốn.” Bọn họ cũng là hôm nay mới từ trong miệng Liệt Trung Lưu biết được thành Việt Trọng có chuyện phức tạp như vậy, cho nên trước đó an bài tuần tra canh gác, không có sắp xếp người ở các cửa địa đạo. Đây cũng là nguyên nhân quân thủ thành bị người ta đùa giỡn đến xoay mòng mòng. “Thừa tướng, chẳng lẽ còn có người khác biết địa đạo thành Việt Trọng?” Dung Điềm nhìn về phía Liệt Trung Lưu. Nếu bí mật này đã không còn tính là bí mật? Có địa đạo cũng không có tác dụng. Ngược lại tương lai khi địch nhân tấn công, thì sẽ thành nhược điểm trí mạng của mình. Liệt Trung Lưu bình thản nói, “Đại vương yên tâm, một khi đối phương đã quen thuộc địa đạo trong thành như vậy thì không phải là địch nhân.” Lại hỏi thị vệ kia, “Hiện tại tình huống như thế nào? Có bắt được ai không?” “Không có.” Thị vệ xấu hổ nói, “Chúng ta nhiều lần bao vây bọn họ, có đôi khi rõ ràng ngay tại một tiểu viện tử, sau khi tới gần, người đã sớm ly khai. Bọn họ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, ngẫu nhiên ra tay, còn đả thương vài huynh đệ chúng ta. Đến hiện tại, ngay cả bọn họ đi đâu , thuộc hạ cũng không biết. Thuộc hạ sợ bọn họ sẽ tiếp tục gây rối trong thành, cho nên cấp tốc tới đây bẩm báo Đại vương cùng các vị tướng quân.” Phượng Minh nhíu mi nói, “Đây rốt cuộc là vì cái gì a? Ai vậy nhỉ?” “Minh vương không cần lo lắng, ta đã đoán được là ai rồi.” Liệt Trung Lưu ha hả cười rộ lên, phất tay áo, đứng lên nói, “Ta chẳng những đoán ra là ai, còn biết bọn họ ở đâu nữa. Đến đến, mọi người đi theo ta.” Xoay người ra cửa, đi qua vài ngã ra, vòng qua một loạt phòng cũ nát của người hầu, ở tận cùng lại hé ra một cửa nhỏ. Liệt Nhi vượt lên, nói nhỏ với Phượng Minh, “Ra khỏi cánh cửa này, theo đường nhỏ đi về phía trước một chút, chính là phủ phó tướng Việt Trọng.” Thời điểm y vừa vào thành luôn một lòng muốn tìm Vệ Thu Nương, cơ hồ lật tung phủ phó tướng của Vệ Thu Nương nên đương nhiên phi thường quen thuộc. Mọi người tiếp tục đi theo Liệt Trung Lưu. Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa nhỏ thì gặp một con đường nhỏ, cuối đường là một cửa nhỏ khác. Phượng Minh nghĩ thầm, đây đại khái là một cửa hông của phủ phó tướng Việt Trọng. Liệt Trung Lưu đẩy cửa ra, dẫn đầu mọi người đi vào. Phủ phó tướng khác với chủ tướng, thành Việt Trọng bị công phá xong cũng không sắp xếp người vào ở. Tử Nham đi vào, nhìn chung quanh lập tức cảnh giác, trao đổi ánh mắt với Thiên Lâm , thấp giọng bẩm với Dung Điềm, “Đại vương, không bình thường.” “Ân?” “Nơi này thuộc hạ đã an bài hai đội nhân mã trông coi. Nhưng hiện tại một chút động tĩnh cũng không có, e là có mai phục.” Dung Điềm liếc qua bóng dáng Liệt Trung Lưu, con ngươi chớp động. “Đại vương có muốn lui lại không?” “Để thuộc hạ điều một đội thị vệ tới đây rồi vào sau.” Dung Điềm còn chưa trả lời, bỗng nhiên cảm thấy có điểm khác thường. Thì ra Phượng Minh ở bên cạnh kéo nhẹ tay áo hắn, thấy hắn quay lại, nghiêm mặt nói, “Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người.” Dung Điềm nhếch miệng cười với cậu , nắm tay cậu , cùng nhau đi theo Liệt Trung Lưu. Liệt Trung Lưu giống như không phát hiện mấy lời thì thầm ở phía sau , vẫn đi phía trước dẫn đường. Trên đường tới tiền thính, Tử Nham cẩn thận quan sát, quả nhiên một bóng thị vệ cũng không thấy. Lúc này hai người nắm chặt kiếm bên hông, âm thầm thay đổi vị trí, một trước một sau bảo vệ Dung Điềm và Phượng Minh. Dung Hổ và Liệt Nhi cũng sớm nhìn ra, yên lặng chiếm vị trí hai bên Dung Điềm Phượng Minh. Bốn người trước sau trái phải, vừa vặn vây Dung Điềm Phượng Minh vào trung tâm. Không phải bọn họ hoài nghi Liệt Trung Lưu sẽ hạ độc kế, nhưng tánh mạng của Đại vương cùng Minh vương quá trọng yếu, mọi việc phải an toàn, không dám lơ là nửa khắc. Bên trong phủ phó tướng yên tĩnh đến dọa người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, mọi người càng đi càng cảm thấy lo lắng. Khi tới tiền thính, Liệt Trung Lưu đột nhiên dừng lại, nhất thời tất cả đều ngừng bước. Nhìn chung quanh, vẫn không một bóng người như trước. Liệt Nhi thở ra một hơi, vừa định hỏi Liệt Trung Lưu, đột nhiên một bóng đen từ bên cạnh phóng ra, trong chớp mắt lao thẳng tới trước mặt mọi người. “A!” Thu Nguyệt, Thu Tinh sợ tới mức la lên thất thanh. Thu Lam chấn kinh, ngã xuống dưới đất. Bọn Tử Nham đồng thời rút ra binh khí, không cần suy nghĩ liền chém về phía bóng đen. Bóng đen kia giảo hoạt dị thường, đang ở giữa không trung, thấy sẽ bổ nhào tới trước mặt Thu Nguyệt liền lắc mạnh một cái, tránh thoát mấy lưỡi kiếm sắc bén, rồi nhảy thẳng vào lòng Liệt Trung Lưu. Liệt Trung Lưu hình như đã đoán được sẽ như vậy, rất ăn ý vươn hai tay đón lấy bóng đen, mỉm cười đứng tại chỗ, nói với bọn Tử Nham, “Lần đầu tiên gặp mặt đã làm vậy sao? Hung dữ với nó, coi chừng sau này nó ghi thù nga.” Phượng Minh từ khoảnh khắc bóng đen xuất hiện đã bị Dung Điềm ôm vào lòng bảo vệ, trong lúc đó cũng đại khái thấy chỉ là động vật, lúc này ló đầu ra khỏi cánh tay Dung Điềm, “Thừa tướng, đó là con gì vậy? Con sóc sao?” “Không phải sóc.” Liệt Trung Lưu giải thích, “Người Vĩnh Ân gọi nó là chồn bay, con này của nhà ta gọi là Tiểu Thu.” Vừa nói vừa giơ tay ra. Phượng Minh nghiêng người qua xem. Vật nhỏ đã bị vũ khí của đám Tử Nham dọa sợ, vừa mới rơi vào lòng Liệt Trung Lưu liền chui vào tay áo rộng thùng thình của hắn, thân nhỏ phình lên thành một vòng tròn động đậy. Liệt Trung Lưu vỗ vỗ nó, nó liền bò ra khỏi người Liệt Trung Lưu, trong chốc lát, từ trong tay áo hé ra một cái mặt lông xù. Mặt rất giống sóc, nhưng cái mũi hồng hồng tựa như một viên đậu đỏ đáng yêu, đôi mắt xanh biếc to tròn. Phượng Minh há to mồm, cười ha ha nói, “Thật đáng yêu a!” Đám Tử Nham biết không phải là địch nhân, mới thở phào một hơi, thu kiếm vào vỏ rồi đi tới xem bộ dáng vật nhỏ biết bay này lớn lên như thế nào. Thu Nguyệt Thu Tinh vốn sợ tới mức sắp xỉu, nhát gan núp sau Phượng Minh nhìn lén, ánh mắt nhất thời phát sáng. Hảo hài tử thích nhất loại vật nhỏ đáng yêu này, la hét liên tục, “Dễ thương quá! Dễ thương quá! Thu Lam, ngươi mau nhìn a, thật khá a!” Vươn tay sờ sờ nó. Tiểu Thu biết các nàng đang khen nó xinh đẹp, xù lớp lông mềm trên đầu nhỏ, nhu thuận tùy ý hai nàng vuốt ve. Thu Lam còn hoảng hốt đi tới, nhìn thoáng qua, nhịn không được cũng cười rộ lên, “Thật sự rất khả ái, nó ngoan quá.” Cũng đưa tay ra sờ. Trước đây nàng có dưỡng mèo nhỏ, biết mèo thích người ta gãi cổ nó, liền lấy tay gãi nhẹ đầu Tiểu Thu. Tiểu Thu vô cùng vui sướиɠ, dứt khoát chui ra khỏi tay áo Liệt Trung Lưu, lắc lắc cái đuôi to phiêu lượng, nheo mắt vẻ mặt hưởng thụ. Phượng Minh cũng nhịn không được sờ đuôi nó, kinh hỉ hỏi, “Thừa tướng nuôi nó sao? Sao ta chưa từng thấy qua?” “Là đệ đệ ta nuôi.” Liệt Trung Lưu đáp một câu, một tay cầm Tiểu Thu, ngẩng đầu đề cao thanh âm, trung khí mười phần quát to, “Trung Thạch, đệ ra đây cho huynh.” Tiếng quát vừa dứt, một trận tro bụi từ trên đỉnh đầu rơi xuống. Tử Nham hét lớn, “Phía trên có người !” Mọi người kinh sợ lùi lại, rồi ngước lên trên nhìn. Trên xà nhà bỗng nhiên nhảy ra một bóng người, xoay người giữa không trung một cái liền vững vàng đáp xuống trước mặt mọi người.Y vừa vặn che cửa tiền thính, hình thành một bóng đen thật lớn bao trùm mọi người Phượng Minh chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, một đại hán cao lớn uy mãnh đã đứng trước mặt, rất giống một tòa tháp lớn.