Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 11 - Chương 4

CHƯƠNG 4

Dung Hổ nói, “Gã quả thật là người như vậy, làm việc hấp tấp tùy hứng, khi đã nắm quyền, càng không biết sẽ làm ra loại chuyện gì khiến người người căm ghét. Lâu ngày, các thần tử bị gã nhìn không vừa mắt sẽ lo lắng đề phòng mỗi ngày, nhất định vô cùng hoài niệm những ngày Đại vương còn tại vị. Sau khi gã bị cô lập hoàn toàn thì việc đối phó gã sẽ dễ dàng hơn.”

“Sau đó?” Thu Nguyệt tò mò hỏi.

“Sau đó… .” Liệt Trung Lưu dừng lại, mỉm cười nói, “Sau đó như thế nào, Minh vương sẽ nói cho ngươi biết.”

“A? Cái gì, lại là ta?” Phượng Minh kêu thảm một tiếng.

Cậu đã thật ngoan ngoãn đứng bất động, sao còn bị trúng vấn đề từ trên trời giáng xuống a?

Vấn đề như vậy nên hỏi người hiểu biết nhiều như Dung Điềm mới đúng chứ? Hoặc là hỏi Dung Hổ Liệt Nhi Tử Nham, ai cũng thông thạo hơn cậu .

Nguy rồi, nhìn thái độ của Liệt Trung Lưu, hình như hắn rất thích bắt mình trả lời vấn đề vậy.

Thật sự nhức đầu quá… . . . . .

“Minh vương?”

“Ân… . . Ân… . . Bước tiếp theo phải không? Cho ta chút thời gian suy nghĩ đã, hắc hắc, một chút thời gian được rồi.” Phượng Minh vắt hết óc, lén đá một cước vào Dung Điềm đang nhàn nhã đến mức khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nhanh chóng hỏi, “Uy, tiếp theo phải làm cái gì a?”

“Dương dài.” Dung Điềm cũng thấp giọng, đáp nhanh hai chữ.

Việc này… cho cảm giác tương tự như lúc đi học ngủ gật bị lão sư phát hiện rồi bắt hỏi đề toán vậy.

“Minh vương?”

“Nga nga! Ta nghĩ ra, nghĩ ra rồi, là cái kia, ân, dương dài!” Tuy rằng cậu không nghe rõ ràng, bất quá đáp án Dung Điềm cung cấp chắc phải đúng đi.

“Dương dài?” Liệt Trung Lưu hiển nhiên cũng không hiểu rõ cách dùng từ ngữ mới này, “Có thể thỉnh Minh vương giải thích một chút không ?”

“Ân? Giải thích? Ách… cho ta chút thời gian nữa a.” May mắn Phượng Minh đã biết trước, ngoan ngoãn đứng sau lưng Dung Hổ, không cần lo lắng động tác nhỏ của mình bị phát hiện. Cậu lại đá Dung Điềm một cước, thì thầm, “Uy, dương dài là cái gì a?”

Dung Điềm đã trúng hai cước lại không hề tức giận, hắn xoay đầu lại, khuôn mặt tràn ngập dương cương nở nụ cười ghê tởm, dùng thanh âm thấp trầm dễ nghe dụ dỗ, “Ngươi đáp ứng buổi tối cùng ta dùng thử bộ ruột dê mới, ta liền giúp ngươi giải vây.”

Phượng Minh thiếu chút nữa phun một ngụm máu lên mặt hắn.

Tên biếи ŧɦái!

“Minh vương?” Nếu như Liệt Trung Lưu đi làm lão sư, vậy nhất định là một lão sư tốt bám dai hơn đỉa.

Hắn lần thứ ba nhìn về phía Phượng Minh.

“Tiếp theo, nhược điểm thứ hai của Đồng Nhi, là gã không lập được quân công nên không có uy vọng trong đại quân Tây Lôi.” Tuy rằng Phượng Minh còn chưa gật đầu, nhưng Dung Điềm vẫn mở miệng vì cậu giải vây, bình tĩnh nói, “Muốn làm Đại vương của một quốc gia, phải nắm chặt hai bên quân chính. Chính kiến của Đồng Nhi không ra hồn, mà quân quyền cũng không hoàn toàn trong tay gã. Cả hai bên mà bên quan trọng nhất cũng không thể nắm giữ, cho dù gã ngồi trên vương vị, nhất định cũng gặp khó khăn mọi bề.”

(quân công: về quân sự chưa đạt được chiến tích gì đáng kể; quân chính: đội quân của Nhà nước, chính phủ, ở đây là đội quân riêng chịu sự sai khiến và quản lí của vua)

Tử Nham tán thành, “Không sai, đại bộ phận quân quyền chắc chắn nằm trong tay thúc thúc gã Đồng Kiếm Mẫn. Dung Đồng muốn đoạt lại quân quyền thì phải trở mặt với thúc thúc gã.”

“Nga!” Phượng Minh sợ hãi kêu một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ nói với Dung Điềm, “Hèn gì lần trước ở doanh địa, ngươi lại đáp ứng để Đồng Kiếm Mẫn rời đi. Như vậy sẽ lưu lại một địch thủ khó chơi cho Đồng Nhi, để cho bọn họ đấu tranh nội bộ trước, rồi chúng ta mới ra tay đối phó bọn họ. Ân, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo hơn. Ta luôn thấy kỳ quái, đã tân tân khổ khổ bắt giữ một Đại tướng quân, vì cớ gì lại dễ dàng thả đi như thế?”

(tân tân khổ khổ: cay đắng, khổ sở, vất vả)

“Hổ thẹn, hổ thẹn.” Dung Điềm cười khổ, “Ta thả Đồng Kiếm Mẫn đi, chỉ vì ta rất quen thuộc với sách lược phòng thủ, bố trí quân lực của y, tương lai thời điểm công thành sẽ thuận lợi hơn. Người suy nghĩ chu đáo chính là Thừa tướng.”

Hiếm khi hắn lại có lúc thành thật như thế.

Mọi người ngạc nhiên, đều cười rộ lên.

Dung Hổ tổng kết, “Như vậy, chúng ta cũng hiểu rõ, thời gian càng lâu, vương vị của Dung Đồng càng không ngồi vững. Hơn nữa cân nhắc phản ứng kịch liệt của các quốc gia, chi bằng cứ để cho Nhược Ngôn làm cái đích khiến mọi người chỉ trích, mà Đại vương tạm thời ẩn nhẫn một thời gian, không vội đoạt vị. Thừa tướng,

ý của ngươi là như vậy, đúng không?”

Liệt Trung Lưu gật đầu.

Dung Điềm gật đầu, “Vậy chiếu theo lời Thừa tướng mà thực hiện.” Ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, mấy ngôi sao nhỏ tản mác trên trời đêm.

Hắn kéo tay Phượng Minh, căn dặn, “Nếu ngày mai không cần xuất phát, chúng ta lại tiếp tục nghị luận. Sắc trời đã tối, mọi người giải tán đi.”

Tử Nham cũng chú ý sắc trời, nghe xong chắp tay nói, “Đại vương, ta cùng Thiên Lâm đi tuần tra phòng thủ.”

Đây là trách nhiệm của bọn họ, cho dù Dung Điềm không nói giải tán, y cũng bẩm báo thời điểm phải đi tuần.

Cứ như vậy, mọi người đều tản ra.

Liệt Nhi xoay người quá mau, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã. May mắn Dung Hổ ngay phía sau Liệt Nhi, một tay đỡ lấy y, cau mày nói, “Ngươi uống nhiều quá, Vĩnh Dật không ở đây thì ngươi liền càn quấy.”

“Vĩnh Dật?” Liệt Nhi nhìn quanh, nở một nụ cười chua xót, lắc đầu nói, “Lúc không thấy mặt, ta thật mong nhớ hắn. Ai, không nên để hắn tạm thời ly khai. Đại ca, ngươi đi đi, tẩu tử đang đợi ngươi.” Giãy khỏi tay Dung Hổ, nghiêng ngả đi ra ngoài.

“Liệt Nhi? Liệt Nhi?”

Phượng Minh vẫn thấy có chút lo lắng, muốn đuổi theo nhìn y, lại bị Dung Điềm cản lại, phân phó, “Thu Nguyệt Thu Tinh, Liệt Nhi hơi say, các ngươi hảo hảo trông chừng y một chút.”

Đợi Thu Nguyệt Thu Tinh đuổi theo rồi, hắn quay đầu lại, lộ ra nụ cười quỷ dị, nói với Phượng Minh, “Hiện tại là lúc Minh vương nên báo đáp bổn vương đi?”

“Báo đáp cái gì?” Phượng Minh giả ngu.

“Báo đáp việc bổn vương giúp ngươi giải vây a.”

“Ta có đáp ứng đâu.”

“Vậy là ngươi không chịu tuân thủ lời hứa rồi?”

Phượng Minh vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, không biết cậu nghĩ đến điều gì lại đột nhiên gian trá cười rộ lên, hưng trí bừng bừng nói, “Dung Điềm, nếu đã làm cái mới, chi bằng lần này đến lượt ta mang đi? Ngươi đã mang một lần rồi, ta còn chưa từng mang mà.” Chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt chờ mong.

Dung Điềm nhéo yêu khuôn mặt vô cùng mịn màng của cậu, cười nói, “Cái đó làm theo kích thước ‘tiểu đệ’ của ta, ngươi mang không vừa, nó sẽ lập tức rớt xuống a?”

“Nói bậy! ‘Tiểu đệ ’ của ta còn lớn hơn ngươi mà!” Phượng Minh giận đỏ mặt, nghĩ lại, hình như cũng biết mình nói hơi quá, liền bỏ thêm một câu, “Cho dù nó không thể lớn bằng cái của ngươi, nhưng thứ kia có thể co dãn a, làm sao không vừa được? Coi ta là tên ngốc chưa thấy qua ruột dê sao?”

Dung Điềm cười ha ha, “Ai dám coi bảo bối của ta là ngu ngốc?” Không tiếp tục nói chuyện với Phượng Minh, ôm chầm cậu, khiêng lên vai, đi về hướng tẩm phòng của hai người.