CHƯƠNG 9
Khi trở lại trong tẩm viện của mình, trời đã gần sáng.
Xung quanh những căn phòng trong tẩm viện, đăng quang mờ nhạt từ cửa sổ chiếu ra, giống như tất cả mọi người đều một đêm không ngủ.
(đăng quang : ánh đèn)
Dung Điềm cùng Phượng Minh vừa vào viện tử, Thu Lam cùng Thu Nguyệt ,Thu Tinh từ trong phòng mình chạy ra, vẻ mặt mỗi người nhìn bọn họ vừa trầm trọng lại mong đợi.
Phượng Minh đoán các nàng đã từ chỗ Liệt Nhi biết bọn họ đi gặp Tiêu Túng , lắc đầu với các nàng.
Tâm của mọi người đều chìm xuống đáy cốc.
Nếu Tiêu Túng không chịu đáp ứng hôn sự, muốn lấy được giải dược từ chỗ Diêu Duệ phu nhân thực không phải một chuyện dễ dàng.
Dung Điềm đi nhanh vào phòng ngủ, thân mình đứng thẳng để tỷ muội Thu Nguyệt thay mình cởi y phục ra, trầm giọng hỏi: “Còn ai biết chuyện này?”
Thu Nguyệt thật cẩn thận đáp: “Chúng nô tì làm sao dám tùy tiện nói cho người khác? Thị nữ chỉ có ba người biết, Dung Hổ cùng Liệt Nhi sẽ không nhiều lời.”
Dung Điềm “Ân”
một tiếng, cúi đầu trầm tư.
Thu Lam kéo Phượng Minh vào phòng, vì cậu thay y phục ở một chỗ khác, nhất thời không chú ý, nước mắt rơi xuống.
Phượng Minh an ủi: “Không cần lo lắng, Dung Điềm nói độc này so với Mạn Nhϊếp tốt hơn một chút, chỉ cần không cùng người yêu da thịt thân cận, sẽ không chết ngay.”
Thu Lam cắn môi, anh anh khóc lên.
Phượng Minh sợ nhất thấy nước mắt của bọn thị nữ, vội vàng nhấc tay đầu hàng: “Đừng khóc, đừng khóc! Muốn khóc cũng nên là ta đi?”
Thu Lam lắc đầu hai cái, lúc này mới xoa đôi mắt nói: “Ta là hận Dung Hổ vô dụng, Đại vương tín nhiệm hắn, mới giao Minh Vương cho hắn, hắn bảo hộ như thế nào? Ta không bao giờ … muốn để ý tới hắn nữa .”
Chuyện này Dung Hổ thật oan quá đi. . . . . .
Phượng Minh cười khổ: “Cái đó và Dung Hổ có quan hệ gì? Ai cũng không nghĩ tới bên Mị Cơ tự nhiên xảy ra vấn đề. Chẳng qua nàng tưởng niệm cố quốc Phồn Giai , đối với Tam công chúa không đành lòng thôi.”
Thu Lam thu lại tiếng khóc, cúi đầu giúp Phượng Minh thay đổi y phục, lại nửa quỳ xuống bắt đầu đấm chân Phượng Minh, nhỏ giọng hỏi: “Minh Vương không đi ra gặp Đại vương sao?”
Khuôn mặt anh khí bừng bừng của Phượng Minh giờ phút này nhăn lại như trái khổ qua : “Ta vừa thấy hắn liền nhịn không được muốn chạm vào hắn. Ai, trước đây có thể tùy tiện chạm, thật không biết là có chỗ nào tốt, hiện tại trúng thứ độc chết tiệt này, ngược lại luôn kìm lòng không được muốn cảm thụ một chút độ ấm của hắn. Gần nhất là vừa mới đi một đoạn đường ngắn như vậy trở về, lại không biết nhẫn vất vả như vậy. . . . . .”
Thu Lam cả kinh nói: “Minh Vương ngàn vạn lần phải nhịn xuống, nghe nói độc thuật của Diêu Duệ phu nhân này rất kinh người, Tình nhân huyết hại chết rất nhiều cặp tình nhân, điều này cũng không phải là nói giỡn a.”
“Cái này ta biết. . . . . .” Phượng Minh gật đầu.
” Hiện tại làm sao đây?”
“Còn có thể làm sao bây giờ? Phải nghĩ biện pháp bức Tiêu Thánh Sư thú Diêu Duệ phu nhân.”
“Bức?” Thu Lam cũng nghe qua danh tiếng của Tiêu Túng, ánh mắt long lanh trợn tròn: ” Bức như thế nào?”
Phượng Minh cũng đang vì cái này mà đau đầu, vò đầu nói: “Hiện tại đầu óc rối bời, ta phải ngủ một chút mới có thể suy nghĩ.”
Thu lam cũng đồng ý: “Loạn cả buổi tối quả thật cần phải nghỉ ngơi, thân mình Minh Vương lại kém.”
Rèm cửa bỗng nhiên bị xốc lên, hai khuôn mặt giống nhau như đúc dò xét tiến vào.
“Đại vương đâu?” Thu Lam ngừng tay, đứng lên hỏi.
“Đại vương thay đổi ngoại y, nói phải ra ngoài đi lại một chút, suy nghĩ một việc.” Thu Nguyệt tiến vào: “Đại vương nói Minh Vương bệnh nặng mới khỏi, không thể chịu vất vả, muốn chúng ta vào đây hầu hạ.”
Thu Tinh dựa theo tình hình thực tế bẩm báo: “Đại vương phân phó, lệnh Minh Vương ngủ thẳng đến giữa trưa mới được dậy.”
Hai người tay chân lanh lẹ trải tốt giường, nhuyễn cẩm tuyết trắng phủ lên trên giường hoa lệ. Thu Lam chọn một cái gối đầu vừa lớn vừa mềm đặt ở đầu giường, chọn chăn tốt, nhượng Phượng Minh đang sầu mi khổ kiểm leo lên giường.(nhuyễn cẩm: gấm mềm)
Nhắm mắt lại, cả tâm trí đều là đầu của Khánh Đỉnh, còn có mặt của đám người Bác Lăng Tam công chúa , trong đó có một cái bóng dáng nữ nhân mơ mơ hồ hồ, tựa hồ là Diêu Duệ phu nhân.
Rốt cuộc phải dùng cách gì mới có thể khiến Tiêu Thánh Sư nổi danh tự phụ cố chấp thú một nữ nhân hắn từng vứt bỏ?
Thu Tinh theo phân phó của Dung Điềm , đã sớm bỏ an thụy dược trong nước trà. Tuy rằng Phượng Minh đầy bụng ưu tư, cuối cùng vẫn mơ màng ngủ.
(an thụy dược: dược giúp ngủ ngon)
Khi mặt trời lên đến đỉnh, Phượng Minh mới mở mắt, mở miệng liền kêu lên: “Dung Điềm ! Dung Điềm đâu rồi?”
Thu Lam nằm ở bên giường, nghe thấy tiếng nói, thức dậy dụi mắt: “Minh Vương tỉnh? Đại vương còn chưa trở về.”
“Còn chưa trở về?” Phượng Minh xốc chăn lên, từ trên giường lăn lông lốc đứng lên, cầm lấy y phục khoác lên người, vội vã nói: “Nhanh tìm hắn về. Di? Chỉ có một mình ngươi, Thu Nguyệt các nàng đâu?”
Trang phục quý tộc cổ đại cực kỳ rườm rà, đến bây giờ cậu vẫn không nắm rõ cách mặc.
Thu Lam đi tới, cẩn thận giúp cậu mặc y phục, vừa nói: “Thu Nguyệt chiếu cố Thái Thương. Còn Thu Tinh bị Liệt Nhi lôi ra ngoài rồi. Minh Vương vội vã tìm Đại vương làm gì?”
Phượng Minh đang hưng phấn, nhịn không được hắc hắc cười rộ lên: “Khó trách nói ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng, ta một mực nghĩ phải bức Tiêu Thánh Sư thú Diêu Duệ phu nhân như thế nào, bỗng nhiên ngủ một giấc, mơ thấy hắn thành dạng gì đó, đau khổ cầu xin ta, yêu cầu gì hắn đều nguyện ý đáp ứng.”
Thu Lam còn chưa hỏi rõ, mành đã bị người xốc lên.
Phượng Minh ngẩng đầu, hai mắt mở lớn: “Dung Điềm, ta rốt cục đã nghĩ ra.”
“Ta cũng nghĩ ra rồi!”
Hai người đồng thời nói một câu như vậy, lại cùng sửng sốt một chút, Phượng Minh cùng Dung Điềm mắt to trừng mắt nhỏ nói: “Ngươi nghĩ ra cái gì?”
Dung Điềm trước không trả lời vấn đề của Phượng Minh, quay đầu đối Thu Lam ra lệnh: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Chờ Thu Lam ra ngoài,trong phòng chỉ còn Phượng Minh cùng hắn, Dung Điềm mới tới gần, dừng lại cách chỗ trước mặt Phượng Minh ba thước, thấp giọng nói: “Ta nghĩ ra rồi, chỉ cần sai người chế tạo cho ta bao tay cùng y phục da dê bó sát người , còn có diện cụ, ngăn cách làn da, vẫn có thể tùy thời bính ngươi.”
Phượng Minh không cho là đúng, giễu cợt nói: “Tây Lôi Vương ngươi thụt lùi nga, suy nghĩ một buổi tối, cư nhiên chỉ nghĩ đến mấy thứ đồ vật đơn giản này.”
“Đương nhiên sẽ không đơn giản như thế, tối trọng yếu phải là . . . . .” Dung Điềm đè thấp thanh âm lại vài phần: “Dùng ruột dê làm thành một cái bao, bọc hạ thể lại, như vậy bổn vương vẫn có thể hàng đêm yêu thương Minh Vương ngươi đến mức thắt lưng rã ra.”
Phượng Minh không ngờ được hắn cư nhiên nghĩ ra cái này, há to miệng, nửa ngày mới lắp bắp nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . vắt óc suy nghĩ một buổi tối, cư nhiên. . . . . . cư nhiên. . . . . . phát minh ra bao bảo hiểm?”(vâng,BCS thưa bà con,ai nhỏ không hỉu thì….bỏ wa)
“Ân? Bao bảo hiểm?” Dung Điềm nhăn hàng mi anh tuấn lại: “Ngay cả tên đều có rồi, chẳng lẽ ngươi đã sớm nghĩ ra?”
Phượng Minh trở mình xem thường: “Bản Minh Vương mới không rảnh đi phát minh cái này, ngoạn ý này chỉ có sắc lang mới có thể nghĩ ra.”
“Vậy ngươi nghĩ ra cái gì?”
Nhắc tới cái này, Phượng Minh lập tức khó nén đắc ý: “Ta nghĩ đến một cách, làm cho Tiêu Túng không thể không cùng chúng ta hợp tác.”
Dung Điềm cao thấp đánh giá Phượng Minh một phen, trầm giọng hỏi: “Cách gì?”
“Ta quyết định ” Phượng Minh hít sâu một hơi, tràn ngập khí khái lớn tiếng nói: “Đi trộm thanh kiếm tối bảo bối, tối bảo bối của Tiêu Thánh Sư!”
Trong tiểu thuyết võ hiệp không phải thường nói, kiếm chính là mạng của kiếm khách sao?
“Ngươi thấy như thế nào?” Phượng Minh hỏi.
Dung Điềm biểu tình cổ quái, nếu không quan tâm đến chuyện độc trên người mình, thật muốn cười lớn một trận, lắc đầu thở dài: “Nếu ta không trúng Tình nhân huyết thì tốt rồi.”
Phượng Minh không rõ vì sao hắn tự dưng nảy sinh xúc động, còn chưa kịp phản ứng, Dung Điềm liền mỉm cười : “Nếu không chỉ bằng cách ngốc này của ngươi, ta hiện tại liền lột quần của ngươi xuống, hung hăng đánh vài cái lên tiểu mông của ngươi.” Nhìn thấy Phượng Minh vẻ mặt không phục rất đáng yêu, Dung Điềm vừa yêu vừa tức, từ trên giường lôi chăn đơn ra, cách chăn đơn bắt lấy tay Phượng Minh, ấn cậu ngồi ở bên cạnh: “Không nói đến kiếm thuật của chính tiên sinh, chỉ thị vệ bên người hắn, mỗi người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, ngươi có thể phái ai đi trộm kiếm của hắn đây? Huống hồ, kiếm thuật của tiên sinh đã đạt đến cảnh giới không cần phụ thuộc vào kiếm, cho dù là kiếm bình thường, đối với tiên sinh mà nói cũng không hề khác nhau.”
Phượng Minh nghe xong, vô cùng thất vọng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ suy sụp, ngay cả vai cũng chùng xuống, nhíu chặt mi tâm nói: “Vậy làm sao bây giờ? Một người không muốn gả, một người đánh chết không chịu thú, vợ chồng bọn họ giận dỗi, vì sao liên lụy đến trên người chúng ta? Dung Điềm, ta rất nhớ ngươi ôm ta. . . . . .” Đôi mắt đen nhánh nhìn Dung Điềm,thập phần đáng thương.
Dung Điềm nghe thấy thanh âm giống như tiểu động vật của cậu, tâm liền nhuyễn. Người chế ra độc Tình nhân huyết này nhất định cực kỳ hận tình nhân trong thiên hạ , vắt óc suy tính làm cho người ta phải nếm tư vị
chỉ xích thiên nhai*
. Tương tư giày vò con người , còn tiếp tục như vậy, đừng nói Phượng Minh, chỉ sợ hắn cũng muốn đánh mất lý trí .
(*:gần nhau trong gang tấc mà xa tận chân trời)
“Hảo, ta ôm ngươi.” Dung Điềm lấy chăn mỏng trên giường, bao Phượng Minh lại, hai tay mạnh mẽ, cách chăn mỏng ôm chặt Phượng Minh. Mặc dù có thể mơ hồ cảm giác được hình dáng, lại chạm không đến làn da mịn màng quen thuộc ngày thường, so với chạm cũng như không chạm càng làm cho lòng người ngứa ngáy hơn.
Hắn trong lòng khó chịu, cánh tay càng dùng sức, đem cái khối mềm mại trong ngực gồm chăn cùng với Phượng Minh ghìm trước ngực, Phượng Minh ngoan ngoãn ngồi, lui vào trong chăn mỏng, mặc hắn ôm .
Hai người hành tẩu thiên hạ, cùng chung hoạn nạn, sớm trải qua vô số phong sương vũ tuyết, chính là chưa từng dự đoán được trên đời còn có độc dược quả tâm như vậy, lúc này cách chăn ôm nhau, trong lòng tràn đầy tâm tình, nhưng đầu lưỡi một chữ cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy an bình trong nháy mắt này vừa ngọt ngào, vừa cay đắng.
(quả tâm: xé rách tâm can)(huhuhu,tội nghiệp 2 ng quá đi,tg ác wá à)
Qua thật lâu, Dung Điềm kinh hãi phát giác Phượng Minh không nói gì, sợ cậu ở trong chăn bị ngạt, hối hận nghĩ, sao ta lại ôm chặt như vậy?
” Phượng Minh?” Dung Điềm vội vàng nới lỏng tay, kéo chăn mỏng từ trên đầu Phượng Minh xuống: “Sao không nói lời nào?”
Vừa ngưng thần nhìn, đôi mắt Phượng Minh hồng hồng, trên má đã ướt một mảnh. Cậu thấy Dung Điềm đầy quan tâm nhìn mình, quá xấu hổ, tay áo tùy tiện hướng lên mặt lau vài cái, mạnh mẽ cười nói: “Thực mất mặt, tự nhiên lại khóc.”
Dung Điềm khai mở đôi môi, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, ta nhất định giải quyết việc này. Trước kia ngươi đã từng dạy ta, trời không tuyệt đường người, đúng không?”
“Ta không có lo lắng.” Phượng Minh thấy nước mắt trên mặt đều được lau khô, mới quay đầu lại, có chút ngượng ngùng: “Cũng không biết bị làm sao, vừa rồi được ngươi ôm như vậy, trong lòng cực kỳ cao hứng, nhịn không được liền rơi nước mắt.” Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị cảnh cáo: “Việc này ngươi không thể nói cho người khác, nếu không Thu Lam Thu Nguyệt,còn có bọn Liệt Nhi,sẽ chê cười ta.”
Đang nói, đúng lúc rèm cửa lay động một trận, mặt của Liệt Nhi xuất hiện.
Phượng Minh hoảng sợ, còn tưởng rằng Liệt Nhi ở bên ngoài nghe lén, đang lo lắng lần này lại bị mất mặt. Nhưng Liệt Nhi lại hoàn toàn không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt chẳng những không có chút trêu ghẹo nào, ngược lại hiện ra nghiêm túc, vừa vào cửa, liền đè thấp thanh âm bẩm báo Dung Điềm: “Đại vương, Diêu Duệ phu nhân đã tới.”
Phượng Minh đột nhiên từ trên giường nhảy lên: “Nàng đến đây? Nàng tới làm gì?”
Liệt Nhi lắc đầu: “Thuộc hạ không biết. Nàng chỉ báo danh hào của mình, muốn lập tức diện kiến Đại vương.”
Dung Điềm dựng mi: “Ngươi chưa điều tra xong, sao có thể xác định nàng thật sự là chính Diêu Duệ phu nhân?”
Liệt Nhi cố ý liếc Phượng Minh, trả lời: ” Bộ dạng nàng cùng Minh Vương giống như từ một khuôn đúc ra, còn có thể nhận sai sao? Hiện tại Đại vương có gặp nàng không?”
Dung Điềm quay đầu nhìn Phượng Minh.
Phượng Minh đã sớm hận không thể gặp một lần nữ nhân này nhẫn tâm hạ độc thân sinh nhi tử của nàng, nhưng giờ phút này biết nàng ngay gần đây, lại không khỏi bắt đầu thấy bất an.
Thân thể của cậu dù sao cũng là từ trong bụng nàng thai nghén sinh ra, mặc kệ nói như thế nào, nàng cũng coi như mẫu thân huyết thống của mình đi?
Nếu đổi lại là người khác, cảm xúc chưa chắc lớn như thế, nhưng đối với một Phượng Minh từ nhỏ đã là cô nhi mà nói, có một mẫu thân xem như huyết thống như vậy, ý nghĩa tuyệt không giống người thường .
Dung Điềm thấy Phượng Minh trên mặt một trận xanh một trận trắng, do dự dừng lại, giương mắt nhìn cậu, lại nhíu mày hạ tầm mắt xuống, biết cậu thực sự phi thường bất an, liền thương lượng với Phượng Minh: “Không thì để ta đi gặp nàng trước được không ?”
Phượng Minh suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Trước sau cũng phải gặp, chúng ta cùng đi.”
Dung điềm nhắc nhở cậu: “Diêu Duệ phu nhân bởi vì chuyện năm đó, hiện tại trở nên không thể nói lý lẽ. Tuy nàng là mẫu thân ngươi, cũng sẽ không niệm tình mẫu tử, trong lòng ngươi phải có chuẩn bị.”
Trong mắt Phượng Minh hiện lên thần sắc buồn bã, biểu tình lại dị thường dứt khoát, gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, ta không hy vọng xa vời nàng sẽ nhận thức ta.”
Hai người cùng Liệt Nhi ra khỏi phòng, không bao lâu, đã thấy phòng khách ngay phía trước.
Khóe mắt Dung Điềm đảo qua Phượng Minh, thấy khuôn mặt tuấn tú của cậu trắng xanh một mảnh, trán phản chiếu nhiều điểm ánh sáng li ti, hiển nhiên là quá mức khẩn trương nên đã rướm mồ hôi, nhưng đang trúng loại độc đáng hận này, không thể nắm tay cậu cấp chút an ủi, trong lòng từng đợt quặn đau.
” Diêu Duệ phu nhân đang ở trong sảnh.” Liệt Nhi đi theo phía sau bọn họ.
Dung Hổ từ hành lang bên kia đi lại, tới trước mặt Dung Điềm, thấp giọng nói: “Thuộc hạ đã lệnh thị vệ bao vây quanh phòng khách, chỉ cần Đại vương ra lệnh một tiếng, nhất định bắt giữ nàng.”
Dung Điềm gật đầu, lại nói: “Diêu Duệ phu nhân thân phận đặc thù, nên mềm không nên cứng. Không đến bất đắc dĩ, không nên động thủ.”
“Vâng, thuộc hạ hiểu.”
Tới trước cửa phòng, Liệt Nhi cùng Dung Hổ đều dừng bước, chỉ có Dung Điềm cùng Phượng Minh vào trong.
Bước vào trong phòng, một bóng dáng thon dài thướt tha đập vào tầm mắt hai người. Trong sảnh người kia đang thưởng thức thải cẩm họa treo ở trên chỗ chủ thượng, từ phía sau nhìn tới, thấy khuôn mặt rất mơ hồ.
(
thải cẩm họa : tranh=gấm)
Y phục tố bạch như mây, trên đầu vô cùng đơn giản cắm một cây trâm mộc, lại cho người ta một loại mê hoặc cực kỳ động tâm.
(tố bạch :trắng thuần)
Dung Điềm cùng Phượng Minh đều hơi ngạc nhiên.
Bóng dáng nữ nhân mang vài phần tiên khí này khiến bất kì người nào trông thấy cũng đều vô hạn ao ước, sao lại là nữ ma đầu thiên hạ vừa nghe thấy liền biến sắc?
“Bức họa này không phải Tây Lôi vương tự mình chọn lựa đi?”
Thanh âm trong veo như nước chảy vào trong tai, hai người đứng trước cửa mới ngừng đánh giá đối với bóng dáng của Diêu Duệ phu nhân, âm thầm cảnh giác phải cẩn thận ứng phó.
“Nơi này là chỗ ẩn cư của Mị Cơ , bổn vương chỉ là khách nhân qua đường mà thôi. Bài trí tranh chữ nơi này, đều là Mị Cơ chọn lựa.” Dung Điềm bước đến, cùng Diêu Duệ phu nhân sóng vai đứng, đang thưởng thức bức tranh chữ kia, thần thái tự nhiên: “Phu nhân làm sao đoán được?”
” Hoa cảnh trong tranh, đều hàm chứa sâu sắc ý vị ai oán. Mị Cơ? Ân. . . . . .” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diêu Duệ phu nhân nói: “Vậy trách không được .” Xoay người lại, ánh mắt dừng trên người Phượng Minh: “Ngươi vẫn bất tài như vậy, ngay cả đầu người khô héo cũng sợ hãi, cũng không có can đảm mở ra cái hạp tử kia. May mắn là, tình nhân của ngươi lá gan so với ngươi lớn hơn. Loại độc Tình nhân huyết này, ngươi trúng hoặc là hắn trúng, đều giống nhau.”
Hai người rốt cục nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn như cũ ngạc nhiên trong nháy mắt.
Nếu không phải Phượng Minh đứng bên cạnh, Dung Điềm suýt nữa cũng nhận sai người
.
Hình dáng mi mục này, cái mũi thanh tú đĩnh thẳng, miệng khéo léo, ngay cả thần thái khi nói chuyện, cùng Phượng Minh giống nhau như đúc.
Trách không được Liệt Nhi nói mẫu tử hai người là từ một khuôn đúc ra.
Dung Điềm sau khi kinh ngạc một chút, nghe thấy lời nói vô tình của Diêu Duệ phu nhân, trong lòng giận dữ.
Hắn lòng dạ so với Phượng Minh thâm sâu gấp trăm lần, trong lòng giận dữ, ngược lại cười phi thường ôn hòa: “Phu nhân dùng hết tâm tư, muốn cùng với tiên sinh tái tục tiền duyên. Đáng tiếc tiên sinh đã nói, hắn tuyệt không đáp ứng hôn sự này. Cái này không liên quan đến Phượng Minh, hắn trúng độc cũng không giải quyết được vấn đề, phu nhân sao không dừng tay, biết đâu chúng ta có thể kết thành liên minh, dùng bản lĩnh đối phó tiên sinh. Như vậy, sự tình có lẽ còn đường sống để thương lượng.”
Đôi mắt đẹp của Diêu Duệ phu nhân nhẹ chuyển, dừng trên mặt Dung Điềm, cười mỉm nói: “Không hổ là Tây Lôi vương, trấn định như vậy. Ta biết trong lòng ngươi hận không thể gϊếŧ ta, chỉ là giải dược chưa tới tay, không dám động thủ thôi. Không sai, Tiêu lang thái độ làm người cố chấp, sẽ không dễ dàng bị người khác áp chế.”
Nàng trầm ngâm một lát, lại nói: “Ngươi nói đúng, chúng ta đối địch với nhau, không bằng kết thành liên minh, nói như thế nào ngươi cũng là đệ tử tâm đắc của Tiêu lang , nói không chừng thật có thể giúp đỡ ta.”
“Phu nhân cũng nghĩ như vậy, vậy thật không thể tốt hơn. Nói sao phu nhân cũng coi như sư mẫu của bổn vương, bổn vương nhất định tận lực hỗ trợ.” Dung Điềm biết trước mặt nữ nhân phi thường thông minh này, tỏ ra tiểu thông minh ngược lại sẽ khiến nàng xem thường, đơn giản đánh xà tùy côn, thản nhiên nói: “Bất quá nếu đã liên minh, sẽ không có đạo lý hạ độc trên người đồng minh, thỉnh phu nhân đem giải dược của Tình nhân huyết giao ra đây trước, chúng ta lại chậm rãi thương lượng.”
“Hảo một Tây Lôi vương thông minh.” Diêu Duệ phu nhân cười lạnh: “Giữ lại một chút độc trên người ngươi, ngươi hành sự không phải càng tận tâm hơn sao?” Nàng thấy Dung Điềm mày kiếm hơi nhíu lại, liền nói tiếp: “Tây Lôi vương trước tiên không cần trở mặt, tuy rằng ta tạm thời không cho ngươi giải dược, nhưng tự nhiên sẽ tặng thêm một phần lễ gặp mặt, thể hiện thành ý của ta.” Giơ một lóng tay lên.
Dung Điềm cùng Phượng Minh nhìn theo đầu ngón tay của nàng, mới phát hiện nàng quả nhiên đã chuẩn bị hảo lễ vật.
Một cái hạp tử ngay ngắn để trên bàn trà, bên cạnh để một ly trà thơm bốc khói nghi ngút.
(hạp tử : hộp,tráp)
Phượng Minh vừa thấy, trong lòng chấn động.
Hạp tử này phi thường quen mắt, cùng cái vừa mới nhìn thấy ở trong phòng Mị Cơ gần giống nhau.
Bên trong cái kia là đầu của Đại vương Đồng quốc Khánh Đỉnh, bên trong hạp tử này, chẳng lẽ lại là một đầu người?
“Đây là cái gì?” Phượng Minh hỏi.
Diêu Duệ phu nhân nhìn cậu, không đáp hỏi lại: “Ngươi dám mở ra không ?”
Phượng Minh nhìn thấy khuôn mặt giống mình như đúc, lúc này lại biểu lộ khinh thường sâu kín, trái tim giống như bị hung hăng bóp một cái, đau lên từng đợt, nhịn không được cất cao thanh âm hỏi: “Ta rốt cuộc làm cái gì? Ngươi hận ta như vậy, phải hại ta như vậy? Ta. . . . . . Ta chẳng lẽ không phải là. . . . . . là thân cốt nhục của nãi hay sao?”
(Nãi : cách xưng hô với phái nữ,sửa lại thì kì nên để nguyên lun)
Dung Điềm lo lắng cho cậu, thân bất do kỷ đến gần vài bước.
Phượng Minh quay đầu lớn tiếng nói với Dung Điềm : “Ngươi đừng lo lắng, ta không việc gì, chỉ là muốn hỏi rõ ràng ngay mặt thôi.”
Miệng cậu nói không việc gì, nước mắt đã sớm từ vành mắt tràn ra, dọc theo hai má non mịn uốn lượn chảy xuống, theo dưới cằm rơi xuống vạt áo.
Diêu Duệ phu nhân chưa bao giờ cùng thân sinh nhi tử của nàng nói chuyện nhiều, thấy hiện giờ cậu trưởng thành, dung mạo cực kỳ giống nàng, đứng trước mặt nàng. Bị cậu chất vấn ngay mặt như vậy, cũng không khỏi thấy hoảng hốt, chỉ trong chốc lát như vậy, lại như thấy được người đứng trước mặt là bản thân khi còn trẻ, cũng khóc mà chất vấn Tiêu lang vì sao phụ tình.
Nàng xuất thần một hồi, khi phục hồi lại tinh thần đã khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: “Không tồi, trước đây ta rất hận ngươi.”
Ngừng một chút, hỏi Phượng Minh: “Kiếm thuật của ngươi không tốt, đúng không?”
Vừa rồi Phượng Minh bi phẫn dâng lên trong lòng, lớn tiếng chất vấn, không ngờ tới câu trả lời của Diêu Duệ phu nhân lại giống như gió nhẹ mềm mại, nghe thanh âm nàng tựa như châu ngọc rơi xuống, cũng thu nhỏ thanh âm, cúi đầu nói: “Phải”.
(bi phẫn : đau thương căm giận)
“Thể lực cũng không tốt, đúng không?”
“Chỉ là học cầm kiếm, thì cũng học mất không ít thời gian?”
“. . . . . . Ân.” Phượng Minh liếc mắt nhìn Dung Điềm .
Kiếm thuật của cậu là do Dung Điềm dạy, thời điểm bắt đầu vì cầm kiếm nhàm chán mà kêu khổ thấu trời, quả thật mất không ít ngày.
Nếu không vì sau đó thế cục càng trở nên phức tạp, khiến cậu phải siêng năng luyện kiếm thuật tự bảo vệ mình, mà dạy cậu lại là Dung Điềm tối kiên nhẫn săn sóc, nói không chừng kiếm thuật của cậu đến bây giờ còn không thể gặp người.
Nói đến thiên phú luyện kiếm, Phượng Minh thật sự không có lời nào để biện hộ.
Cậu quả thật không có thiên phú.
“Ngươi ngay cả diện mạo, cũng không có chỗ nào giống phụ thân ngươi.”
“. . . . . .”
Cái này Phượng Minh cũng không thể nói gì hơn.
Namhài lớn lên giống nương đó là hiện tượng phổ biến có thật, nhưng ít ra có một cái mũi, ánh mắt vân vân giống phụ thân. Loại giống như hắn cùng mẫu thân lớn lên y như sinh đôi, thật sự là không gặp nhiều lắm.
Diêu Duệ phu nhân nhẹ nhàng thở dài: “Ta biết bản thân mệnh khổ, nhưng vì sao ngay cả nhi tử mười tháng hoài thai, cũng muốn đối nghịch với ta? Loại thiên tư cùng dáng dấp này của ngươi, kêu Tiêu Túng uyên bác làm sao nhận thức ngươi là người thừa kế của hắn?”
Nàng nói xong những lời này kỳ thật cũng không phải có lý lắm, nhưng nhìn đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, bộ dáng đầy bụng ủy khuất, ai cũng không nhịn được sinh ra trìu mến, Phượng Minh nhu nhu cái mũi, rầu rĩ nói: “Ta. . . . . . Ta. . . . . .”
Dung Điềm ở một bên thấy thế liền nhíu mày: “Phu nhân nói rất bất công . Đứa nhỏ là do ngươi sinh ra, có thiên phú hay không, bộ dáng trưởng thành ra sao, không phải trách nhiệm của nãi sao? Chậm đã, trước tiên không cần rời khỏi đề tài ban đầu, bên trong cái hạp tử kia, rốt cuộc chứa cái gì?”
Lúc này Phượng Minh mới nhớ tới còn có một cái hạp tử, quay lại nhìn trên bàn. Cậu còn muốn chạy qua mở ra, bị Dung Điềm nháy mắt ngăn lại, vừa vặn đều để cho Diêu Duệ phu nhân thấy ở trong mắt.
Diêu Duệ phu nhân nói: “Các ngươi không dám mở ra, hoài nghi ta hạ độc phải không?”
Dung Điềm cười mà không đáp, hiển nhiên là im lặng.
Diêu Duệ phu nhân vốn cao ngạo, nhưng Dung Điềm bái sư theo Tiêu Túng nhiều năm, khí độ thần thái cũng không tránh được có hai ba phần tương tự sư phụ. Diêu Duệ phu nhân thấy hắn chắp tay ở phía sau, khóe môi mang cười, lại có một chút bóng dáng của Tiêu lang, tức giận ngày thường xuất hiện, liền nói: “Cũng tốt, ta mở ra cho các ngươi xem.”
Đi đến bên bàn, mở hạp tử ra.
Một cái chén nhỏ ngân sắc nạm vàng đặt trên tơ lụa màu đỏ, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào phát ra mảnh rực rỡ.
Phượng Minh nơm nớp lo sợ nhìn từ xa, phát hiện không phải đầu người, mới thở dài nhẹ nhõm.
Dung Điềm đi qua cẩn thận đánh giá, đột nhiên nói: ” Mặt trên có ký hiệu của Phồn Giai vương thất.”
Diêu Duệ phu nhân nói: “Không sai, đây là đồ vật trong vương cung Phồn Giai.”
Dung Điềm suy nghĩ, lại hỏi: “Là thứ mà Long Thiên đang dùng phải không?”
Diêu Duệ phu nhân cười rộ lên, một đôi tay ngọc nhẹ nhàng vỗ
hai cái, khen: “Không hổ là Tây Lôi vương, thông minh như vậy, trách không được Tiêu lang coi trọng ngươi như vậy.” Khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt hồ đồ của Phượng Minh, lập tức than thở một tiếng, hiển nhiên là đang nghĩ đứa ngu ngốc này do mình sinh ra thật sự vô dụng.
(ta mún lăng trì cái mụ này quá,dám nhìn Minh iu như vậy)
Dung Điềm đoán được Diêu Duệ phu nhân đang nghĩ cái gì, trong lòng thập phần bất mãn. Trong lòng hắn, Phượng Minh thông minh lại đáng yêu, thiên hạ càng không có ai so với cậu là vật nhỏ chọc người yêu thích, vì sao mẫu thân cậu lại ghét bỏ cậu như vậy? Trên mặt thản nhiên nói: “Cái này không có gì, hoàng cung Phồn Giai hiện tại chỉ còn một vương tộc giả là Long Thiên , không phải hắn thì là ai? Phu nhân hạ loại độc gì trong thức ăn của hắn?”
Phượng Minh nghe đến đây, mới “Nga” một tiếng, tựa hồ đã hiểu được.
Cái gọi là quà gặp mặt Diêu Duệ phu nhân đưa cho Dung Điềm , hẳn là ám chỉ giúp Dung Điềm đối phó Long Thiên .
Nàng giỏi về hạ độc, nói không chừng đã hạ loại độc nào đó trong thức ăn của Long Thiên , mà chén nhỏ này, chính là lấy ra làm bằng chứng minh.
Diêu Duệ phu nhân hỏi: “Tây Lôi vương còn nhớ rõ lão Phồn Giai vương chết như thế nào không?”
“A!” Phồn Giai là quốc gia đầu tiên Phượng Minh đi sứ, chuyến đi kinh tâm động phách, trí nhớ được khắc sâu, bị Diêu Duệ
phu nhân nhắc tới, nhất thời la hoảng lên: “Mạn Nhϊếp? Cái đó không phải là độc dược Nhược Ngôn Ly quốc đã dùng hay sao?”
Diêu Duệ phu nhân hừ nhẹ nói: ” Phối phương của thiên hạ hai đại kì độc, cũng chỉ có bọn Ly quốc biết hay sao?”
Dung Điềm thái độ làm người tinh tế, lại tìm ra một điểm đáng ngờ, ” Độc Mạn Nhϊếp này phải hạ trường kỳ mới được, Long Thiên cả người nợ máu, suốt ngày lo lắng bị người hạ độc, nhất định đề phòng rất nghiêm, phu nhân cho dù có độc dược, nhưng sao có thể bỏ vào trong thức ăn của Long Thiên đây?”
Diêu Duệ phu nhân thờ ơ nói: “Mọi người có phương pháp của mọi người, Tây Lôi vương sẽ không muốn tìm hiểu nội tình của ta đi? Nói thật, chỉ cần ta muốn hạ độc, đừng nói Long Thiên , cho dù là Tây Lôi vương trốn trong Tây Lôi vương cung , cũng chạy không thoát đâu!”
Nàng vừa nói như vậy, Dung Điềm không nói, mỉm cười không chất vấn nữa, đưa tay ra mời, thỉnh Diêu Duệ
phu nhân ngồi xuống, thay đổi đề tài: “Phu nhân nếu thật có thể gϊếŧ chết Long Thiên , đối với Tây Lôi ta có lợi rất lớn, đây quả thật là một phần đại lễ. Nhưng với ta mà nói, trọng yếu hơn vẫn là giải dược.”
“Chỉ cần Tiêu lang đáp ứng thú ta, lập tức tặng giải dược.”
Phượng Minh ngồi xuống một bên, nghe bọn họ mặc cả. Cậu biết khi bản thân mở miệng, nói nhiều sai nhiều, thành thật kiên trì im lặng không nói, trong lòng lại suy nghĩ, ánh mắt nàng vừa mới nhìn ta, cũng không phải vô tình như ta tưởng tượng, nếu nàng nhận thức nhi tử là ta, ta có nên nói cho nàng rằng ta không phải An Hà hay không?
“Nếu tiên sinh chịu thú, còn cần bổn vương cùng phu nhân ngồi đây thương lượng sao? Phu nhân muốn bổn vương hợp tác, tốt nhất trước tiên nên xuất ra đủ thành ý.”
” Tánh mạng của Đại vương một quốc gia còn chưa đủ sao?”
“Dược tính khi nào thì phát tác?”
” Trong vòng ba tháng.”
“Nhưng độc Tình nhân huyết trên người ta, chỉ sợ một tháng cũng chống đỡ không được .”
Diêu Duệ phu nhân thản nhiên bình tĩnh: “Tây Lôi vương là người thông minh, tự nhiên sẽ khắc chế được bản thân cùng tình nhân bảo trì khoảng cách trước khi được giải độc.”
Dung Điềm bỗng nhiên đứng lên.
Phượng Minh hoảng sợ, nghĩ rằng Dung Điềm giận dữ, lập tức hét lên ra lệnh thị vệ vây quanh bên ngoài chạy vào đây.
Không ngờ vừa ngẩng đầu, Dung Điềm lại mang vẻ mặt tươi cười bí hiểm.
“Phu nhân, sư mẫu.” Hắn hai tay ôm quyền, đối với Diêu Duệ phu nhân cúi người xuống, hành lễ xong, cười vang nói: “Thỉnh sư mẫu không cần lại quanh co với Dung Điềm. Sư mẫu thông minh lanh lợi, biết rõ tiên sinh sẽ không đồng ý điều kiện, vẫn như cũ tự mình tới gặp chúng ta, lại mang theo lễ vật thể hiện thành ý, có thể thấy được sư mẫu đã có tính toán mới đối với chuyện của tiên sinh, hơn nữa, nhất định là chỗ chúng ta có lợi ích, có đúng không?”
Hắn bỗng nhiên khôn khéo như vậy, lại thuận miệng sửa lại hai chữ “Sư mẫu”, đang gãi đúng chỗ ngứa của Diêu Duệ phu nhân . Trên mặt Diêu Duệ phu nhân tuy rằng không có biểu hiện ra, nhưng khẩu khí đã dịu xuống: “Tây Lôi vương mời ngồi. Ngươi cũng là người thông minh, biết ta sẽ không vô cớ mà đến.”
Dung Điềm thầm nghĩ, chính đề đã đến. Vén tà áo, một lần nữa ngồi xuống ghế, cùng Phượng Minh yên lặng nghe Diêu Duệ phu nhân trò chuyện.
Diêu Duệ phu nhân trong bụng tựa hồ sớm chuẩn bị tốt, cũng không nguyện lập tức nói ra toàn bộ, vươn năm ngón tay, sau một lúc cúi đầu tỉ mỉ nhìn đầu ngón tay của nàng, từ từ nâng mặt lên, hỏi Dung Điềm : ” Khi hắn nhận được thư của ta, có phản ứng gì không ?”
Dung Điềm lập tức đáp: “Tiên sinh vốn là người rất trầm tĩnh, nhưng đêm qua nhận được thư, sắc mặt đại biến, xem ra danh tự của phu nhân, làm hắn nảy sinh không ít xúc động. Theo ta thấy, trong lòng tiên sinh phu nhân vẫn còn tưởng niệm, chỉ là hắn chấp nhất đối với kiếm đạo rất lâu rồi .”
Lúc ấy tuy rằng Tiêu Túng có chút phản ứng, bất quá cũng không có khoa trương được như hắn nói.
Dù sao vì “Tính phúc” của mình cùng Phượng Minh , nói gì cũng phải thu phục Diêu Duệ phu nhân trước rồi nói sau.
Diêu Duệ phu nhân nghe xong, trên mặt lứơt qua chút vui mừng.
Ý cười như một tia xuân phong lướt qua trên khuôn mặt cực giống Phượng Minh , rất nhanh lại hồi phục gợn sóng: ” Không ngờ được Tây Lôi vương biết thuận miệng gạt người. Ta hiểu rõ thái độ làm người của Tiêu lang, cho dù trong lòng hắn kinh ngạc tới cực điểm, trên mặt cũng sẽ không lộ ra. Bất quá cho dù ngươi nói dối, ta cũng rất thích.” Dứt lời, ngồi thẳng lại, nhìn thẳng Dung Điềm, chậm rãi nói: ” Sau nhiều năm như vậy, ta còn chưa buông tha Tiêu lang, bởi vì ta biết, ta là người duy nhất hắn yêu mến.”
Giọng nói nàng rất nhẹ nhàng, lại tràn ngập tin tưởng chưa từng có từ trước đến nay.
Phượng Minh nghĩ thầm, ngươi vì hắn sinh nhi tử không có thiên phú luyện kiếm, hắn lập tức bỏ rơi ngươi, này cũng gọi là người duy nhất hắn yêu mến?
Bất quá nghĩ đến lão nương cậu, sau nhiều năm bị Tiêu Túng vứt bỏ nói không chừng ngày ngày đêm đêm chịu dày vò của tình yêu, cũng đáng được đồng tình, lại nói giải dược của Tình nhân huyết còn trong tay nàng, lời trong lòng đương nhiên không nên nói thẳng ra ngoài.
Dung Điềm lại tỏ vẻ đồng ý: “Phu nhân nói không sai, ta bái sư nhiều năm, nếu nói trong lòng tiên sinh có người không bỏ xuống được, vậy chỉ có phu nhân. Điểm ấy chúng ta tất cả mọi người rất rõ ràng, thỉnh phu nhân tiếp thu.”
Diêu Duệ phu nhân khóe môi giơ lên, tựa hồ cười hắn nóng lòng: “Ta đã đợi hắn rất nhiều năm, không muốn yên lặng chờ đợi nữa. Lúc này, trước tiên ta dùng Tình nhân huyết, xem hắn có tâm thương tiếc nhi tử hay không.”
Phượng Minh ngắt lời nói: “Không cần xem, hắn một chút cũng không có. Tối hôm qua ta cùng Dung Điềm đi gặp hắn, hắn đã một phen cự tuyệt trao đổi điều kiện, ngay cả một chút do dự cũng không có.”
Diêu Duệ phu nhân không đồng ý nói: “Cái này cũng không sao, tính tình hắn ta hiểu rõ nhất, muốn hắn chính mồm thừa nhận hắn thích ta, sao có thể dễ dàng như vậy? Nếu Tình nhân huyết hữu hiệu như vậy, ta cần gì chờ mấy năm nay.”
Phượng Minh kinh ngạc, đứng lên: “Ngươi nếu đoán được hạ độc hại ta là vô dụng, vậy vì sao phải hạ độc?”
Đầu ngón tay dài mà nhọn của Diêu Duệ phu nhân cong lại, nhẹ nhàng gõ bên cạnh bát trà, giống như ở đạn một thủ nhẹ nhàng động lòng người đích khúc, cuối cùng dừng lại, nhìn về phía Phượng Minh nói: “Ta vứt bỏ ngươi từ nhỏ không quan tâm, ngươi nhất định rất hận ta, muốn ngươi giúp ta, hơn một nửa sẽ không chịu. Ta suy nghĩ một chút, cầu người không bằng cầu mình, trước tiên ta hạ độc trên người ngươi, ngươi vì giải dược, nhất định sẽ nghe lời của nương đi?”
Phượng Minh đầu óc loạn cả lên, vì một cái lý do vứt đi như vậy, cư nhiên khiến cho nàng là thân nương của người ta trên tráp lý hạ độc nhi tử hai mươi năm không gặp của nàng.
Phượng Minh vừa giận không được, vừa cười không ra, mơ hồ hừ hừ hai tiếng.
“Phu nhân đã sớm suy nghĩ kĩ lưỡng, giải dược có thể uy hϊếp tiên sinh, vậy là tốt nhất, bất quá, nếu không thể uy hϊếp tiên sinh, cũng có thể dùng để uy hϊếp chúng ta.” Dung Điềm rất bình tĩnh, ung dung cười, nho nhã lễ độ hỏi: “Không biết phu nhân muốn chúng ta hỗ trợ việc gì đây?”
“Đúng vậy, rốt cuộc muốn chúng ta hỗ trợ việc gì?” Phượng Minh cơ hồ muốn phát hỏa lên.
Động một tí đã hạ độc, khó chịu như vậy, trách không được lão cha cậu Tiêu Túng cũng sẽ chịu không nổi, ngay cả nhi tử cũng muốn vứt bỏ nàng. . . . . .
Rốt cuộc muốn dùng giải dược áp chế bọn họ chuyện gì, đây là vấn đề mấu chốt.
Vừa đến chỗ mấu chốt, Diêu Duệ phu nhân ngược lại định đứng lên.
Đôi mắt hắc thạch to tròn giống hệt Phượng Minh đảo qua trên mặt Dung Điềm , dừng lại trên vẻ mặt khẩn thiết của Phượng Minh , đôi môi đỏ mọng xinh đẹp nhẹ nhàng khai mở: “Ta muốn ngươi, ” Diêu Duệ phu nhân nói với Phượng Minh: “Đợi ở bên cạnh Tiêu lang.”
Lần này chẳng những Phượng Minh ngốc lăng, ngay cả Dung Điềm thái sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc cũng ngây ngẩn cả người.
” Ý của phu nhân là?”
“Sẽ không phải . . . . .”
“Ta muốn Tiêu lang hảo hảo nghĩ đến ta, ta muốn hắn biết, hắn thích ta, hắn thích ta ở bên cạnh hắn, thích mỗi ngày thấy mặt của ta.” Diêu Duệ phu nhân tinh tường nói, trong từng chữ đều có sức mạnh kỳ lạ: “Ngươi đến bên người hắn cho ta, khiến Tiêu lang nhớ lại thời gian chúng ta sống cùng một chỗ. Hắn sẽ chậm rãi nhớ tới trước đây chúng ta ân ái ra sao, những ngày giống như thần tiên ấy, muốn so với thời gian theo đuổi kiếm đạo tốt hơn ngàn vạn lần.”
Phượng Minh nhìn thấy trong mắt nàng lóe ra quang mang, bất giác run rẩy, thầm nghĩ, nữ nhân này điên rồi, chẳng lẽ nàng muốn nhi tử cùng lão công của nàng có gì đó sao?
Dung Điềm khôi phục lại, suy nghĩ hỏi: “Thì ra phu nhân muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiên sinh nhớ lại hồi ức trước đây, vậy vì sao không tự mình đi gặp tiên sinh? Hoặc là thừa dịp này ở vài ngày trong tiểu viện, cùng tiên sinh chung sống một đoạn thời gian.”
“Không. ” Diêu Duệ phu nhân cấp bách hét lên, trầm mặc một hồi, khi mở miệng lại, mặt lại hồng một mảnh, đè thấp thanh âm nói: “Tây Lôi vương cho rằng ta là nữ nhân thấp kém hay sao? Ta muốn hắn nhớ tới cuộc sống hạnh phúc trong quá khứ, biết bản thân bỏ lỡ cái gì, đến trước mặt ta cầu ta, ta mới đi gặp hắn.”
Phượng Minh nghe đến đó, quả thực muốn té xỉu luôn.
Tất cả bất hạnh đang xảy ra, chỉ vì nữ nhân vừa cao ngạo lại thẹn thùng muốn dùng thủ đoạn lợi hại, nhất định phải khiến cho Tiêu Túng hồi tâm chuyển ý đến cầu thân mới vừa lòng?
Bất quá, quả thật rất khó tưởng tượng Diêu Duệ phu nhân chủ động đi đến trước mặt Tiêu Túng , ôn nhu săn sóc làm bạn với Tiêu Túng .
Phượng Minh rêи ɾỉ: ” Ý tưởng của Phu nhân có phải có chút sai lầm không ? Sự thật bây giờ là, Tiêu Thánh Sư giống như tảng đá trong hầm cầu vừa thối vừa cứng, vì kiếm đạo ,hắn người thân cũng không nhận. Cho dù ta chịu dùng khuôn mặt giống phu nhân như đúc lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, hắn nhất định không vì đột nhiên nhớ tới những ngày trước kia, mà khóc lóc chảy nước mắt cầu ngươi quay về.”
Nhớ tới Dung Điềm cùng cậu thật sự oan uổng, hai người bọn họ đều bất lực với cục diện bế tắc của đôi oan gia tình nhân này.
Phượng Minh đang muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt tẩy não Diêu Duệ phu nhân có suy nghĩ lệch lạc, Dung Điềm lại có chút đăm chiêu, đột nhiên nói: “Phượng Minh , ngươi có nhớ hôm qua sau khi tiên sinh nghe thấy bốn chữ Diêu Duệ phu nhân, đã nói cái gì không?”
Phượng Minh bị hắn cắt lời giữa chừng, quên không càu nhàu, xua tay nói: “Còn có thể nói gì? Hắn một phát cự tuyệt .”
“Trừ lần đó ra, tiên sinh còn nói qua, hắn dùng thời gian tròn mười lăm năm, mới quên được mặt của phu nhân, do đó kiếm thuật mới tiến nhanh một bước.” Nói tới đây, Dung Điềm đã nắm chắc mấu chốt, quay đầu nhìn Diêu Duệ phu nhân, trong mắt toát ra khâm phục.
Tuy rằng đột nhiên nghe được , tựa hồ phi thường bất khả tư nghị, hoàn toàn không có đạo lý, nhưng suy nghĩ cẩn thận,lại thì ra có manh mối khác.
Dung Điềm vừa suy đoán, vừa chậm rãi nói: “Phu nhân trước tiên tìm cơ hội hạ độc Phượng Minh , sau đó nhờ danh nghĩa giải dược đưa ra thư bức hôn, không chỉ khiến tiên sinh minh bạch Phượng Minh chính là thân sinh nhi tử của hắn, hơn nữa cũng có thể thông qua loại phương thức này, làm cho tiên sinh nhớ tới chuyện cũ trước đây cùng phu nhân.”
Diêu Duệ phu nhân trên mặt nhàn nhạt mỉm cười, tất nhiên là Dung Điềm đoán đúng rồi.
Phượng Minh nghe đến đó, nửa u mê nửa hồ đồ, bất quá cậu cũng không nguyện ý làm bao cỏ, vừa cố gắng suy tư, vừa lẩm bẩm nói: “Mười lăm năm, mười lăm năm?” Đột nhiên ngẩng đầu, đề cao thanh âm nói: “Nga! Sau khi thực hiện bước đầu tiên, tự nhiên đến bước thứ hai. Bước thứ hai của ngươi chính là muốn ta làm bạn bên người Tiêu Thánh Sư, làm cho hắn lúc nào cũng thấy khuôn mặt giống như đúc nãi, hảo hảo gây trở ngại tu vi kiếm đạo của hắn.”
“Tâm không động mới có thể thông suốt đỉnh cao của kiếm đạo. Năm đó tiên sinh phải dùng mười lăm năm mới có thể quên phu nhân, hiện giờ một khi toàn tâm toàn ý nhớ lại, có lẽ phải dùng thời gian lâu hơn mới có thể lại quên được . Ai, nhân sinh làm sao có nhiều cái mười lăm năm? Đòn công tâm này, binh pháp của phu nhân thật là lợi hại.” Dung Điềm nói tới đây, nhân quả trước sau đại khái đã minh bạch.
Phượng Minh thấy Diêu Duệ phu nhân cũng không phủ nhận, thở dài, chà xát tay nói: “Nãi hạ độc ta, bất quá vì hai nguyên nhân, thứ nhất là mượn việc này vạch trần quan hệ phụ tử của ta cùng Tiêu Thánh Sư, mục đích này nãi đã đạt được . Thứ hai, là muốn ta thường xuyên đi quấy rối Tiêu Thánh Sư, không cho hắn có tâm trạng chú tâm vào kiếm đạo, chuyện này ta cũng đáp ứng nãi. Hảo, chúng ta hiện tại liền đạt thành hiệp nghị, nãi cho ta giải dược, ta lập tức đi gây phiền phức cho Tiêu Thánh Sư .” Đưa bàn tay tế bạch xinh đẹp đến trước mặt Diêu Duệ phu nhân, yêu cầu giải dược.
Diêu Duệ phu nhân thấy thần thái cậu đáng yêu, nhịn không được nhìn chằm chằm hắn một lát: “Ngươi cái đứa nhỏ ngu ngốc này, chẳng những không giống Tiêu lang, cũng nửa điểm không giống ta.” Nàng đương nhiên sẽ không đưa giải dược, thướt tha đứng lên: “Ta đi đây. Giải dược ta giữ trước, sau khi sự thành, tất nhiên sẽ cho ngươi.” Liên bộ nhẹ nhàng, hướng thính môn mà đi
.
(liên bộ :bàn chân búp sen,con gái thời xưa được bó chân càng nhỏ càng tốt)
Dung Điềm cùng Phượng Minh thấy nàng nói đi là đi, vội vàng nói: “Chậm đã.” Vội vã đuổi theo.
Lúc này Diêu Duệ phu nhân đã tới trước cửa.
Liệt Nhi cùng Dung Hổ hầu hạ ở ngoài cửa, vẫn chưa nghe thấy Dung Điềm hạ lệnh bắt người, thấy Diêu Duệ phu nhân giống như ở chỗ không người tiêu sái đi ra, cũng không biết có nên hét lớn một tiếng, kêu bọn thị vệ mai phục tại bốn phía lao tới hay không , đột nhiên thấy Dung Điềm cùng Phượng Minh theo sau đi ra, mới đem một tiếng “Vương” đang vọt tới đầu lưỡi nuốt trở lại yết hầu, lui sang một bên.
Diêu Duệ phu nhân dừng bước, quay đầu lại cười hỏi: “Như thế nào, Tây Lôi vương muốn hạ lệnh bắt giữ ta sao?”
Dung Điềm thấy nàng ung dung trấn định, nói không chừng đã lưu lại chiêu sau cùng.
Nữ nhân này dụng độc không ai có thể sánh bằng, bắt được lại không thể xử trí nàng, thật sự nên nể mặt nàng một chút. Lúc này đưa tay lệnh Liệt Nhi đang chờ lui ra, hỏi: “Trong lòng ta còn một nghi vấn. Cho dù phu nhân thành công phá hoại tu vi của tiên sinh, làm cho tiên sinh không thể có thêm tiến triển trong kiếm thuật, nhưng tiên sinh thật sự sẽ cam tâm tình nguyện cùng phu nhân bỉ dực song phi sao? Phu nhân đã nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng đi?”
(
bỉ dực song phi : liền cánh cùng bay. Cái này giống câu thề : như chim liền cánh như cây liền cành )
Diêu Duệ phu nhân nhẹ nhàng cười rộ lên, chậm rãi đung đưa đầu hai cái, tóc đen rơi xuống hơi hơi lướt qua bả vai, mĩ lệ cực kỳ động nhân.
Nàng nâng lên bàn tay mảnh khảnh, thản nhiên bấm đốt ngón tay: “Có bước đầu tiên, có bước thứ hai, Tây Lôi vương làm sao lại biết ta không có bước thứ ba đây? Hiện tại còn quá sớm, sau này ngươi sẽ biết.”
Xoay người lại, nhóm thị vệ mai phục bốn phía không có mệnh lệnh, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dung Điềm đứng yên, Phượng Minh khẽ cắn môi, cũng không lên tiếng, rốt cục nhìn bóng dáng yêu kiều thướt tha của Diêu Duệ phu nhân dần đi xa.