CHƯƠNG 5
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa
Dung Điềm chưa từng nghĩ Phượng Minh chỉ mới nhác thấy Nhược Ngôn từ xa đã bị dọa cho sợ hãi đến mức này, mày nhướn lên, nhẹ giọng vỗ về: “Đừng sợ, đã có ta đây rồi.”
Liệt Nhi cười nói: “Lần này chúng ta chọn địa điểm thật chính xác, nếu Nhược Ngôn hiện ngủ ở phòng Minh Vương ban trước, vậy bố trí quân sự của chúng, phía ta đều sẽ biết hết.”
Phượng Minh ló đầu ra từ trong lòng Dung Điềm, nhíu mày lắc lắc: “Kính tiềm vọng có thể nhìn thấy tình hình trên bề mặt, còn như truyền thanh âm, ta không dám bảo đảm.”
“Chỉ cần nhìn thấy bọn chúng là được rồi.” Dung Hổ đứng ra: “Tiểu nhân có thể đọc môi ngữ, vậy đại khái có thể biết chúng bàn bạc gì.” Đoạn y quay sang, bắt chước y chang bộ dạng của Phượng Minh ghé mắt vào chỗ tiềm vọng kính, kinh ngạc nói: “Woa, thật sự có thể thấy, Nhược Ngôn tựa như đang ngồi trước mặt chúng ta vậy.”
“Đương nhiên, đây chính là sản phẩm công nghệ cao mà lị.” Phượng Minh lại bắt đầu dương dương tự đắc.
Dung Hổ đột nhiên nói: “Đợi một chút, bọn chúng đang nói về chúng ta.” Mọi người lập tức tập trung tinh thần.
Dung Hổ dựa theo đường nét môi, thuật lại cuộc đối thoại giữa Nhược Ngôn và đại tướng bên thân Lộc Vệ.
Lộc Vệ nói: “Đám phản loạn Thổ Nguyệt tộc đó đều đang chui rúc trong mê cung, sao đại vương lại không lập tức phái quân đập phá cửa động?”
Mọi người bên dưới tức thì kinh hoảng, chẳng ngờ Ly quốc không chỉ biết chuyện mê cung ngầm dưới đất, mà có vẻ như ngay đến cửa động cũng đã nắm rõ trong lòng tay.
Nhược Ngôn nói: “Đám phản quân Thổ Nguyệt tộc thất lạc đó, nhân số khoảng bao nhiêu?”
“Ước chừng ba trăm, thêm gian tế Tây Lôi lén tuồn vào, e rằng cũng đến ngưỡng bảy trăm.”
Nhược Ngôn lại hỏi: “Địa cung có thể ẩn giấu được nhiều người như thế, ngươi từng thấy qua chưa?”
Lộc Vệ chần chừ đáp: “Chưa từng.”
“Địa cung như vậy, giao lộ nhất định phải chằng chịt. Một khi đã tùy tiện tiến vào, sẽ giống như rơi vào đống cát lún, không thể dễ dàng thoát ra ngoài. Hơn nữa địch trong tối ta ngoài sáng, e rằng chỉ tăng thương vong quân ta mà thôi. Ta có một diệu kế khác, có thể bắt sống được toàn bộ đám đó.”
Lộc Vệ tôn kính nói: “Đại vương anh minh. Chúng ta có nên tiếp tục cử người tra xét nhập khẩu, để vô thanh vô tức tóm hết đám trinh sát được phái ra lại hay không?”
“Mấy ngày nay Thổ Nguyệt tộc đã nhấp nhổm không yên, không ngừng phái người ra ngoài tra xét tin tức. Ngươi phải bảo đảm tóm gọn không bỏ sót một tên nào, tuyệt đối không thể để một kẻ nào rời đi, ta muốn lũ chuột đang lủi mình trong bóng tối kia không biết được một chút tin tức nào trên mặt đất.”
“Rõ.” Lộc Vệ cau mày: “Đáng tiếc những tên đó quá quật cường, vừa bị tóm đã lập tức nuốt thuốc độc tự vẫn. Thi thoảng có một hai tên bị chúng ta ngăn lại, nhưng mặc cho có dùng nghiêm hình tàn khốc thế nào cũng không chịu cung khai lộ tuyến dẫn đến địa cung. Nếu có một kẻ phản bội đầu nhập vào quân ta, có thể phái hắn đem tin tức giả về lại trong tộc cũng tốt.”
Lộc Vệ vừa nói đến đó, đám Phượng Minh đã chửi ầm bọn Ly Quốc là một lũ đê tiện hèn hạ.
Nhược Ngôn cười lạnh: “Không cần phải gấp gáp, để bọn chúng nằm thuỗn dưới đó vài ngày. Ngày mai vương muội sẽ tới, tới lúc ấy, chúng ta sẽ có thể lập tức động thủ.”
“Ra là công chúa Diệu Quang ngày mai sẽ tới, vậy là tốt rồi.”
Vừa thảo luận đến đó thì bên ngoài tựa như có kẻ đứng ngoài bẩm báo. Hai người bọn chúng cùng đứng dậy rời khỏi phòng, cuộc nói chuyện cũng vì thế mà bị gián đoạn.
Đám Dung Điềm thấy thế, cũng hè nhau quay lại đại sơn động, chỉ cắt cử một kẻ ở lại túc trực bên tiềm vọng kính.
Phượng Minh vừa nhác thấy Nhược Ngôn, tâm tình đã tấm tức không vui, lẩm bẩm: “Diệu Quang? Tại sao lại phải đợi Diệu Quang đến?”
Thu Tinh cũng vì Phượng Minh ba lần bốn lượt bị Diệu Quang ám hại mà sinh ra căm hận thấu xương: “Đứa con gái độc địa đó, phải mà rơi vào tay bọn ta, cầm chắc phải vung đao chém, rạch mặt ra.”
Thu Nguyệt ngây thơ đứng một bên góp ý: “Nhưng ả ta đâu phải mỹ nhân như tam công chúa, ngươi rạch mặt ả thì ích gì?”
“Nhược Ngôn nhất định sẽ không đợi diệu Quang đến để chỉ huy quân đội, cũng sẽ không đợi Diệu Quang để lập mưu bàn kế.” Liệt Nhi ngẹo ngẹo đầu, cặp mày thanh tú xoắn tít lại, tự làu bàu một mình: “Chẳng lẽ Nhược Ngôn đã chỉ thị cho Diệu Quang làm chuyện gì, mà chuyện đó vừa làm xong, đã có thể lập tức khởi công một đòn trí mạng với địa cung?”
Mọi người trong động ai nấy đều trầm tư suy nghĩ.
Dung Điềm thốt nhiên gằn giọng: “Nhược Ngôn rất rõ không có địa đồ sẽ không thể tấn công địa cung.”
Phượng Minh dòm hắn: “Chẳng lẽ Diệu Quang sẽ đem địa đồ địa cung tới?”
“Không thể, nếu Ly vương có địa đồ địa cung, chúng ta đã sớm chết sạch.” Dung Hổ thong dong phân tích.
Dung Điềm nhìn Phượng Minh, tựa hồ nghĩ ra gì đó, mắt lóe lên: “Hắn sẽ không phái binh xuống, chẳng lẽ muốn bức chúng ta ra?”
Được Dung Điềm nhắc nhở, Phượng Minh cũng nhíu mày, cắn cắn môi: “Cách đối phó với loại địa đạo, phương pháp tốt nhất là hun khói. Khói đặc len vào, quân địch sẽ không muốn bị chết ngộp mà lao ra ngoài.”
Thu Tinh vẫn còn điều mơ hồ: “Địa cung lớn vậy, khói thường đâu thể bức người ra ngoài được chứ?”
Câu ấy vừa dứt, ánh mắt của mọi người đã nhất loạt chuyển sang người nàng, vẻ mặt căng thẳng vô cùng.
“Sao vậy?” Thu Tinh kỳ quái hỏi lại.
Liệt Nhi rì rầm: “Ngươi nói đúng, Nhược Ngôn sẽ không sử dụng loại khói thông thường.”
“Ly Vương thiện dùng độc dược, tất nhiên cũng sẽ sở trường chế khói độc, chỉ cần có loại dược dẫn thích hợp, thì thứ khói độc tạo nên nhất định sẽ vô cùng đáng sợ.”
“Dược dẫn khó kiếm, nên mới muốn để Diệu Quang cách chỗ này không xa đem tới.”
Dung Điềm khẽ bật cười, đứng dậy co giãn gân cốt, khoan thai nói: “Chúng ta thử phỏng đoán điều huyền diệu của thứ khói độc ấy xem.”
Thu Nguyệt nói: “Loại khói ấy, độc tính ắt phải lợi hại, e rằng chỉ hít phải chút ít, sẽ lập tức trúng độc.”
“Muốn đối phó với một mê cung khổng lồ, khói độc nhất định phải nương theo gió bay đi tất thảy mọi ngõ ngách trong địa cung, tụ mà không tán, khiến không ai có thể trốn thoát.”
“Nếu thế, chẳng phải mọi người sẽ bị hạ độc ngay trong sơn động hay sao? Mà Nhược Ngôn lại không nắm địa đồ trong tay, sao có thể xác định kẻ muốn gϊếŧ đều đã chết hết?” Dung Hổ chậm rãi nói lên mối nghi ngại trong lòng.
Dung Điềm liếc Dung Hổ đầy tán thưởng, gật gù nói: “Dung Hổ vẫn cẩn thận hơn cả.” Hắn khoanh tay trầm ngâm thong thả bước một vòng, đoạn từ từ nhả lời: “Thứ khói độc của Nhược Ngôn, rất có thể sẽ mê hoặc thần trí con người, chỉ cần phun hàng loạt vào trong sơn động, để tất cả trúng độc, sau ấy sẽ đứng ngay ngoài cửa động rung chuông theo chiều gió. Tiếng chuông nhϊếp hồn sẽ dẫn dụ những kẻ bị trúng độc thần trí bất minh ra ngoài. Chỉ có như thế, mới có thể bắt sống toàn bộ mọi người ẩn mình trong địa cung.”
Thu Tinh mím mím môi: “Nhược Ngôn quả tiêu phí không ít công phu. Nhưng… sao hắn lại muốn bắt sống chúng ta?”
Liệt Nhi phì cười chế giễu: “Ngươi vừa nói Nhược Ngôn muốn bắt ngươi á?”
Phượng Minh như có điều phát giác, mù mờ quay sang Dung Điềm.
“Nếu không phải vì muốn bắt sống, chỉ e Nhược Ngôn đã sớm phóng hỏa phóng thủy ngay trước cửa động, dùng độc kế một mẻ tóm gọn chúng ta.” Dung Điềm hướng phía cậu cười nhạt: “Phượng Minh, cơ hội sống sót lần lữa sáu ngày nay, vốn dĩ đều do ngươi một tay giằng lấy đó.”
Phượng Minh thình lình chấn động, sống lưng lạnh buốt: “Ta? Sao Nhược Ngôn lại muốn bắt ta? Ta…” Nhớ lại những ngày xém bị Nhược Ngôn lột da dập cốt trên đỉnh Huyền Nhai, mồ hôi lạnh chỉ chực túa ra. Cậu ngây người nhìn Dung Điềm trong tích tắc, rồi thình lình bật dậy, thét lên: “Ta mặc kệ, chẳng phải ngươi nói chuyện gì cũng hãy để ngươi một thân che chở hay sao. Dung Điềm, ngươi ngàn vạn lần cũng không được quên lời thề ấy.” Nỗi sợ hãi của cậu đối với Nhược Ngôn đã nhập vào xương tủy, chỉ cần nghĩ đến chuyện Nhược Ngôn sẽ bắt sống mình thế nào, đã nhất thời quên tiệt cái tôn nghiêm oai phong của Minh Vương mà nằm ăn vạ trên vai Dung Điềm, oa oa gào thét.
Người trong sơn động, tức thì len lén đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Chỉ có Dung Điềm vòng tay ôm ghì Phượng Minh vào lòng, xót xa nói: “Đương nhiên ta sẽ che chở, ngươi không tin ta sao?”
Những lời lẽ ấm áp vỗ về Phượng Minh trong phiến khắc, Dung Điềm mặt mày nghiêm lại, trầm giọng: “Ngày mai Diệu Quang tới nơi, đợt tấn công của Ly Quốc sẽ lập tức bắt đầu. Mối nguy đã đặt ngay trước mắt. Thu Nguyệt, ngươi lập tức đi gặp tộc trưởng Thổ Nguyệt tộc, đem những tin tức trọng yếu này nói cho họ biết. Ngoài ra, hỏi cho rõ xem địa cung này còn lối ra nào khác không.”
Thu Nguyệt Thu Tinh nhất tề thuận ý, vội vã chạy đi.
Dung Điềm quay sang phân phó Dung Hổ: “Ngươi tiếp tục nhìn qua tiềm vọng kính, nếu Nhược Ngôn còn động tĩnh gì, lập tức thông báo.”
Dung Hổ vâng lời, cũng lập tức rời đi.
Trong sơn động chỉ còn lại Phượng Minh, Dung Điềm cũng với Liệt Nhi và vài tâm phúc khác.
“Chỉ ngồi yên chờ chết, chi bằng lập tức phản công.” Dung Điềm âm u nhìn vào bản tiểu địa đồ trên vách động, khí thế hiên ngang.
Sắc mặt Phượng Minh trắng bệch ra: “Phản công? Nhược Ngôn đã án ngữ ngay cửa động, ló ra nhất định sẽ gay go.”
“Xem ngươi kìa, vừa nhắc tới Nhược Ngôn đã thần hồn phách lạc.” Đôi mắt tinh anh của Dung Điềm thoáng nheo lại, khí khái anh hào, nghiêm nghị nói: “Nhược Ngôn ở ngay trên đầu chúng ta, muốn đối phó hắn có gì khó khăn?”
“Ngươi nói là…”
“Kính tiềm vọng nguyên bản rỗng ruột, chỉ cần gỡ hai mặt kính bên trong ra, chúng ta sẽ tiên hạ thủ vi cường.” Những câu ngạn ngữ Phượng Minh từng dạy hắn, hắn đều nhớ kỹ tâm niệm trong lòng. Dung Điềm khẽ mỉm cười, ánh mắt thâm thúy lộ xuất sự sắc bén vương giả, làn môi nhàn nhạt thản nhiên mấp máy hai chữ: “Phóng độc.”
“Phóng độc?” Phượng Minh hơi trầm tư, tinh thần nhất thời chấn động: “Phóng độc thông qua ống dẫn kia, nếu ban đêm Nhược Ngôn nghỉ lại ở đó, vậy cũng rất hay.” Không khỏi hưng phấn dộng bình bịch xuống nền đất liên hồi.
Dung Điềm thấy tâm tình non nớt của cậu trỗi dậy, cố ý ra vẻ khó xử: “Đừng cao hứng sớm thế, chúng ta vẫn còn vài vấn đề.”
“Vấn đề?”
“Thứ nhất, trong tay chúng ta không có thứ độc dược nào hữu dụng.” Dung Điềm nghiêm túc nói: “Nhược Ngôn lại có sở trường dùng độc, thân là vương tộc thường xuyên phải đề phòng có kẻ ám hại, nhất định từ nhỏ đã phải định kỳ dùng độc dược, để tăng cường thể chất. Độc dược thông thường, chỉ e không thể khiến hắn chết được.”
“Trên người ngươi chẳng lẽ lại không có loại độc dược nào cao cấp một chút hay sao? Loại như Phù Nham hay gì gì đó?” Phượng Minh ảo não trách cứ.
Dung Điềm trừng mắt nhìn cậu: “Ta đâu phải loại tiểu tử độc địa như Nhược Ngôn kia, thân là đại vương, đem theo mấy thứ độc dược đó làm gì?”
Phượng Minh lại bắt đầu rũ mình ủ ê, quay mòng mòng tại chỗ, đoạn ngồi phịch xuống ghế.
Dung Điềm lại tiếp: “Thứ hai, nếu chúng ta hạ độc Nhược Ngôn qua tiềm vọng kính, hôm sau nhất định sẽ kinh động đến Diệu Quang. Chỉ cần kiểm tra sơ bộ, chắc chắn sẽ phát hiện kính tiềm vọng trên mặt đất. Nếu thế, hành tung của chúng ta sẽ bị bại lộ.”
Phượng Minh lạnh lùng nối đuôi: “Nói không chừng Diệu Quang lại học lóm theo, cũng theo ống dẫn của kính tiềm vọng phun vào loại độc dược cao cấp hơn, cả đám người chúng ta sẽ giống như chuột bạch nhốt trong phòng thí nghiệm bị độc trong nháy mắt.”
“Bởi vậy, nếu chưa tìm được cách nào mới hơn để lên khỏi mặt đất, không được tùy tiền hạ độc qua kính tiềm vọng.”
Đến lúc ấy, Thu Nguyệt, Thu Tinh cũng đã quay lại.
“Đại vương, chúng tỳ nữ đã báo sự việc lại cho tộc trưởng.” Thu Tinh mím môi: “Về phần cửa ra khác. Nơi này thực sự quá lớn, hiện tại, chỉ mới do thám được vài sơn động lớn, còn cửa ra chỉ biết duy nhất có một cái ấy.”
Phượng Minh càng thêm ủ rũ mất tinh thần: “Vậy thì chẳng còn biện pháp nào nữa rồi.”
Dung Điềm trầm tư trong tích tắc, trong ánh mắt lấp lánh tinh quang: “Dẫu gì chúng ta tuyệt đối cũng không thể kéo dài tới ngày mai. Không còn đường rút, chỉ có thể mạo hiểm.”
“Chẳng phải ngươi nói không được hạ độc hay sao?” Khẩu khí Phượng Minh không chút nhân nhượng vặn lại.
Liệt Nhi tựa hồ chợt tỉnh ra: “Tới đêm khuya, trước tiên phóng mê dược qua kính tiềm vọng, nhân lúc Nhược Ngôn thϊếp đi khiến hắn mê đảo. Dẫu Nhược Ngôn có thể kháng lại độc tính, nhưng không hẳn có thể tránh khỏi khói thuốc mê. Tiếp đến, đả thông một đạo thông đạo người có thể chui lọt, phải người thâm nhập lên trên, bắt cóc Nhược Ngôn.”
“Ly Vương trong tay, còn ai dám động thủ?” Ánh mắt Dung Điềm bừng bừng thần tình, bên môi thấp thoáng ý cười.
“Muốn trong một đêm đào được một thông đạo người chui lọt, chỉ e không dễ dàng.” Thu Nguyệt cau mày: “Nghĩ lại thì, chỉ là cái lỗ nhỏ để thông ống dẫn, Dung Hổ còn phải gấp gáp cả đêm trời.”
Dung Điềm ngạo nghễ đáp: “Sinh tử tồn vong trước mặt, không thể do dự. Chúng ta nhất định có thể nên sự. Liệt Nhi lập tức đi gặp đại ca ngươi, thông báo kế hoạch này cho hắn biết. Nói với hắn bất luận thế nào cũng phải đào thông được một lộ đạo lên thẳng phòng ngủ của Nhược Ngôn ngay trong đêm nay.”
“Rõ!” Liệt Nhi lớn tiếng đáp lời, phi như bay mất dạng.
“Thu Nguyệt, ngươi lại đi thêm một chuyến nữa, báo kế hoạch của chúng ta cho Thổ Nguyệt tộc. Nói bọn họ đêm nay qua đây tập họp, chuẩn bị đột kích. Chỉ cần chế trụ được Nhược Ngôn, tất sẽ thắng lợi.” Dung Điềm chỉ huy bình tĩnh, trấn định lại có phần thong dong.
Phượng Minh thấy vẻ anh tuấn lỗi lạc, phóng khoáng giỏi giang của hắn, nỗi khϊếp đảm trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, cũng cố lên tinh thần: “Đào đạo lộ là công trình vật lý, những kiến thức của ta nhất định có thể giúp đỡ, ít nhất cũng có thể vận dụng được chút lực học nguyên lý. Để ta cũng Liệt Nhi đi giúp bọn hắn.”
Vừa bước được mấy bước, từ bên ngoài đã vọng vào những tiếng bước chân dồn dập cấp bách.
Rầm rập rầm rập, người tới hiển nhiên phải vô cùng hoảng loạn.
“Đại vương!” Dung Hổ thét lên một tiếng, bổ nhào xuống đất. Trên mặt y nhễ nhại mồ hôi, lộ vẻ kinh hoàng, Liệt Nhi cũng từ phía sau bổ nhào tới, tựa hồ như nửa chừng đường tông phải Dung Hổ hớt hải chạy ra, còn thộn người ra không hiểu chuyện gì phát sinh.
Dung Điềm hạ giọng nói: “Phát sinh chuyện gì?”
“Phần kính tiềm vọng lộ ra trên mặt đất đã bị Nhược Ngôn phát hiện, mới rồi khi hắn đang bàn binh sự với Lộc Vệ, ánh mắt có lạc đi, chẳng dè lại chú ý đến kính tiềm vọng nhô khỏi rìa giường.”
Đến lúc này ngay đến cả sắc mặt Dung Điềm cũng thay đổi, cắn răng nói: “Mắt Nhược Ngôn thật lợi hại.”
“Còn nữa, Diệu Quang mới rồi đã tới, thuộc hạ đã thấy nàng ta qua kính tiềm vọng.” Dung Hổ bổ sung thêm.
Phượng Minh chấn động: “Xem ra, Nhược Ngôn rất nhanh đã khám phá được công năng của kính tiềm vọng.”
“Gay go nhất là, hắn có thể thông qua nó để biết vị trí ẩn náu của chúng ta.” Sắc mặt Dung Điềm nghiêm lại. Hắn trầm ngâm trong chốc lát đoạn trầm giọng: “Nhược Ngôn một khi đã biết, sẽ lập tức động thủ. Diệu Quang đã đến, khói độc chỉ trong khoảnh khắc sẽ được tạo ra. Thu Nguyệt, các ngươi lập tức đi báo cho Thổ Nguyệt tộc, nói cho họ biết sự tình có biến, lập tức chuẩn bị nghênh chiến.”
Hắn quay sang nhìn Phượng Minh, thình lình kéo mạnh cậu vào lòng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, sống chết gì chúng ta cũng sẽ bên nhau.” Hắn cả một đời tung hoành, phong lưu cơ trí, chẳng dè đến lúc này đại quân chẳng còn bên thân, còn bị vây hãm chốn địa cung, ngay đến kế hoạch phản công cũng bị quân địch chiếm thế thượng phong.
Phượng Minh nghiến răng gật đầu: “Được, chúng ta sẽ bên nhau.”
Hai người họ ghì chặt lấy nhau, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, dẫu từ phía dưới đả thông địa đạo thì trắc trở, nhưng từ trên mặt đào xuyên xuống địa đạo lại quá dễ dàng. Đến khi nhập khẩu hình thành, khói độc tỏa ra, nếu không chạy sẽ bị bắt sống, chạy, trong thứ địa cung sâu thẳm tĩnh mịch quỷ dị này, sẽ có thể có ngày cùng đường tuyệt lộ chẳng thấy ánh mặt trời.