Tiến vào tháng chạp rét đậm, gần cửa ải cuối năm, Diệp Thanh Thành ngược lại so với bình thường càng công việc lu bù lên, các loại báo cáo, hắn mỗi ngày đều ở bệnh viện công tác đến rất khuya.
Công tác tư vấn viên ở trung tâm tư vấn của Cố Noãn Phong cùng công việc của Diệp Thanh Thành hoàn toàn ngược lại, tất cả mọi người đều bận thu xếp lễ mừng năm mới, trên tay của bọn họ đón không đến vụ án cần tư vấn. Cố Noãn Phong được nhàn dỗi, vì không để cho Diệp Thanh Thành thêm phiền toái, buổi trưa liền ăn ở nhà ăn, sau khi tan việc cũng sẽ mua đồ ăn trà chiều đến cùng Diệp Thanh Thành, chờ hắn tan tầm cùng nhau về nhà.
Có vài báo cáo thường quy đều có mẫu cụ thể, Cố Noãn Phong đã giúp hắn đưa vào máy tính, giảm bớt lượng công việc của hắn.
Chạng vạng hôm đó, nàng mang theo trà chiều mới vừa tiến đến phòng làm việc của viện trưởng, Tần Thương liền nửa thật nửa giả nhạo báng: "Nếu như chậm thêm chút mà em không đến, có người hai mắt sẽ phải lồi ra."
Diệp Thanh Thành trông thấy Cố Noãn Phong đôi mắt liền sáng ngời lên, vội vàng đặt hồ sơ trên tay để xuống, tiếp nhận bữa trà chiều trên tay Cố Noãn Phong.
Cố Noãn Phong biết rõ nói không lại Tần Thương, thức thời cười ngồi vào bên cạnh Diệp Thanh Thành.
Diệp Thanh Thành mở túi ra, đem cháo cá trứng chim cút cùng hai suất thủy tinh tôm giáo bày lên trên bàn: "Tử Khanh, Tiểu Thương đến ăn đi."
Chu Tử Khanh đã uống vài ngụm cháo, dùng chiếc đũa vừa mới chuẩn bị đi kẹp thủy tinh tôm giáo, đã bị Tần Thương dùng chiếc đũa hất ra: "Cậu tốt hơn hết cứ húp cháo đi, ăn đồ ăn nhiều dinh dưỡng sẽ ảnh hưởng đến vết thương của cậu đấy."
Cố Noãn Phong nghe cảm thấy Tần Thương rất quan tâm Chu Tử Khanh.
Nhớ rõ chạng vạng hôm trước nàng mua trà chièu đưa tới thời điểm, trông thấy Chu Tử Khanh cả mặt tím xanh, ngay cả khóe miệng cũng rách, cảm thấy kinh ngạc nhìn nhiều mấy lần, Tần Thương tiến đến bên người Chu Tử Khanh, nhiệt tình ôm bả vai Chu Tử Khanh nói cho nàng biết, bởi vì người nào đó đi đường chỉ lo xem điện thoại di động, bị đâm vào thân cây, kết quả khiến cho quai hàm bị phá vỡ.
"Tốt thôi, vậy thì phần tôm giáo kia thuộc về cậu, cháo này liền là của mình." Chu Tử Khanh bộ mặt không chút gợn sóng bưng qua phần cháo chưa động tới của Tần Thương, ừng ực uống một ngụm, khiến cho Tần Thương tức giận đến mức cắn chiếc đũa.
Cố Noãn Phong rất hâm mộ tình bạn giữa bọn họ, không giống nàng sẽ không có bạn bè lâu dài như vậy. Lúc học đại học có thân thiết với Triệu Tân Nghi, nhưng từ khi cô ấy đến vùng khác liên lạc ít đi, tình bạn tự nhiên cũng liền nhạt cơ hồ không còn.
***
"Noãn Phong, qua mấy ngày nữa sẽ không còn nhiều công việc như vậy, anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho em." Diệp Thanh Thành giửa xong bát đũa, dính ở sau lưng Cố Noãn Phong.
"Chúng ta không phải là ngày ngày đều ở cùng một chỗ sao?" Cố Noãn Phong đem sữa đang còn nóng bưng cho Diệp Thanh Thành, "Uống xong anh đi tắm rửa trước đi."
"Em đi đâu vậy?" Hắn uống rất vội, đặt cái ly xuống liền đuổi theo ra đến.
"Đi lên sân thượng lấy quần áo." Cố Noãn Phong cười nhìn sang Diệp Thanh Thành bám theo sát phía sau nàng, đều sắp nửa đêm, nàng còn có thể đi đâu?
"Anh bị cảm mạo đã khỏi rồi." Diệp Thanh Thành đưa hai tay từ phía sau qua nhốt chặt nàng, hơi thử nóng bỏng phả vào vành tai nhạy cảm của nàng.
Trước đây hắn sợ đem cảm mạo lây cho Cố Noãn Phong, liên tục nghẹn, đêm nay nàng tại trước mắt hắn chính là một vật sáng không thể dời đi tầm mắt được, trời mới biết hiện tại hắn khát vọng nàng đến cỡ nào.
Hơi thở của hắn chọc cho nàng ngứa ngáy một chút, cười duyên không thôi: "Thanh Thành, em biết rõ bệnh cảm mạo của anh tốt lắm."
"Cho nên, anh nghĩ muốn em." Diệp Thanh Thành trong mắt hằn lên vết đỏ của sự ham muốn, xoay thân thể của nàng qua, môi chính xác bắt được đôi môi của nàng, tay từ vạt áo vuốt ve mà lên, linh hoạt cởi nút áo ra, cầm một bên đầy đặn non mềm mà xoa nắn.
Cố Noãn Phong đầu óc tại hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở lên hỗn độn và mơ hồ, trên mặt đỏ ửng sắp giống như nhiệt độ nóng bỏng nơi lòng bàn tay của hắn: "Thanh Thành, chờ em thu quần áo đã..."
"Nhưng mà anh không đợi được."
Nàng kiều mị tựa như đóa hoa nở rộ, từ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm non mịn, làm cho Diệp Thanh Thành hô hấp càng thêm dồn dập, hầu kết ở cổ của hắn nhấp nhô, rốt cục kềm nén không được, nhanh chóng cởϊ qυầи áo của nàng ra.
Chặn ngang ôm Cố Noãn Phong đặt trên ghế sofa trong phòng khách, đôi môi nóng bỏng đi tới bụng của nàng cùng thủ phủ u mật, đem cánh hoa nhỏ non mềm mυ'ŧ ở trong miệng, sau đó dùng lưỡi liếʍ từng cái.
Hắn lấy tốc độ cực nhanh tiêu diệt tất cả chướng ngại vật trên người hai người, đỉnh to con run rẩy tìm kiếm ngọt ngào ngoài phạm vi cửa động: "Bảo bối, để cho anh đi vào."
Tuấn nhan của hắn chứa đựng dục niệm làm cho Cố Noãn Phong thất thần, rầm rì muốn di chuyển thân thể, lại bị hắn nâng lên hai
chân gác ở trên vai, nâng mông của nàng, cường hãn một cái động thân.
Hắn quá vội vàng khẩn cấp, cứ thế động thân đâm vào, Cố Noãn Phong khó chịu nức nở: "Đau - - "
"Anh quá gấp gáp, bảo đảm lập tức sẽ khá hơn." Diệp Thanh Thành cúi người không ngừng hôn môi khoé của nàng, cảm thấy nàng buông lỏng mới bắt đầu dùng lực va chạm lâu dài.
Trong phòng khách rất nhanh liền tràn ngập âm thanh mê say như anh túc làm tâm hồn bị lạc, tay của hắn phủ lên nơi tương liên (nối liền, kề sát) của bọn họ, than thở: "Bảo bối, em tuyệt quá."
Một vòng thế công kết thúc, đang khi Cố Noãn Phong cho rằng đã kết thúc, một vòng thế công mới lại lại lần nữa triển khai.
"Thanh Thành, đừng." Nàng bắt đầu nức nở nghẹn ngào cầu xin tha thứ, hắn ngược lại lại càng hào hứng dâng cao thêm vài phần.
"Bảo bối, ban đêm thuộc về chúng ta giờ mới bắt đầu, huống chi anh còn muốn đem mấy ngày nay đều bù trở lại nữa đây." Diệp Thanh Thành đằng sau còn có một câu: "còn có trước kia nợ anh"
"Anh cái tên quỷ háo sắc này, em muốn nghỉ ngơi."
"Anh là ác quỷ háo sắc, em không biết anh đã đói bụng bao lâu rồi, uy no bụng anh, anh sẽ tha cho em nghỉ ngơi." Hắn đem đôi chân gác ở trên vai lôi kéo rộng ra đến góc độ lớn nhất, nghênh hợp với sự tiến công của hắn...
"Anh là bác sĩ, không nên quá độ." Cố Noãn Phong thấy được người nam nhân này điên cuồng, bị lực đẩy đỉnh đầu chạm đến lưng dựa của ghế sô pha, muốn cù hắn, lại bị hắn cầm hai chân, hai tay với mãi không tới.
"Anh là bác sĩ thì làm sao vậy? Cùng em ở một chỗ thì anh chính là chồng, trên giường anh sẽ là người yêu của em. Chẳng lẽ hiện tại yêu em không đúng sao?" Diệp Thanh Thành lặng lẽ rút khỏi một bộ phận, lại càng cuồng dã đâm vào, cảm giác sung mãn phong phú, làm cho hắn hâm nóng tê dại không thôi, lực đánh càng lúc càng mạnh, cũng càng lúc càng thâm nhập...
Tính yêu (tình yêu: yêu bằng tâm hồn, tính yêu: yêu bằng thể xác) trước kia đối với Diệp Thanh Thành mà nói chỉ là thư giải khi thân thể cần, để chứng minh cảm giác hắn có được nàng là chân thật. Bây giờ đối với Diệp Thanh Thành mà nói thì đó là một loại phương thức biểu đạt tình yêu với nàng, dùng quan hệ thân mật nhất biểu đạt tình yêu trong lòng đối với nàng.
"Diệp Thanh Thành, anh cái tên bại hoại này - - "
"Thật là một đứa bé ngốc, em không biết bại hoại đang yêu em sao?"
Cảm giác mất hồn tột đỉnh phô thiên cái địa hướng bọn họ đánh tới, từng đợt rồi lại từng đợt, kích động không ngừng.
******
Gió Bắc lạnh lẽo vù vù thổi, vô khổng bất nhập* chui vào mọi khe hở, bầu trời có chút sương mù, dường như đang nổi lên một dòng nước lạnh càng mạnh mẽ.
(*vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có)
Tại bãi đậu xe ngầm của tập đoàn Trung Hằng, Tô Dao ngăn lại Lâm Hiếu Đường: "Tôi mang thai."
Lâm Hiếu Đường có vẻ tâm tình không tệ, không chút suy nghĩ liền từ trong ví lấy ra một tấm thẻ vàng ném cho Tô Dao: "Tiền trong tài khoản, đủ để phá vài cái thai, không thể tưởng được năng lực của tôi cũng không tệ lắm, một buổi tối đã làm cho cô mang thai, phỏng đoán cũng phải được cao triều vài lần đi."
Tô Dao cầm lấy thẻ vàng nhìn nhìn, khinh bỉ thuyết: "Tỷ tỷ ta không thiếu tiền, đem DVD cho tôi, nếu không đừng hòng tôi đi nạo thai."
"DVD?" Lâm Hiếu Đường không hiểu ý tứ Tô Dao.
"Chính là lần trên lầu các nhà anh." Tô Minh khi đó còn chưa phát đạt như bây giờ, Tô Dao tuổi lại nhẹ bị mạnh gian còn bị quay lại hình, vì vậy cô không thể báo án.
"Lần cô bị tôi phá thân?" Lâm Hiếu Đường dâʍ đãиɠ cười rộ lên.
"Thật là một con ngốc, không lẽ cô thật sự cho là tôi sẽ vừa hưởng thụ vừa thu hình lại đi? Chỉ là không muốn bị đi lấy lời khai, lại dùng tiền xoá án mà thôi. Lừa gạt mà cô thế nhưng cũng tin, Tô Minh tại sao có thể có một đứa con gái vừa dâʍ đãиɠ lại không có đầu óc như cô vậy?"
Tô Dao kỳ thật cũng không phải là không có đầu óc, không phải là người để Lâm Hiếu Quân sai khiến, cô ta muốn mượn cơ hội lần này đòi DVD, giờ mới biết được bị cái tên biếи ŧɦái này đùa giỡn nhiều năm như vậy, nghe thế đột nhiên dâng lên cơn tức, thù mới cộng thêm hận cũ cuồn cuộn, cô ta thậm chí đã quên mình đang diễn trò, tiến lên liền cho Lâm Hiếu Đường một cái tát mạnh.
"Tên biếи ŧɦái chết tiệt này, không nghĩ tới anh một mực gạt tôi, tôi đánh chết anh."
Vang dội bạt tai, Lâm Hiếu Đường bị đau, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ hung tàn, hắn nghĩ cũng không có nghĩ nhiều liền tât lại Tô Dao: "Tiện nhân, cô điên rồi, muốn chết sao?"
Tô Dao đẫ bao giờ bị người tât đâu, non bạch trên mặt lập tức nổi lên vài vạch đỏ, không chỉ có nóng rát đau đến chết người, trong miệng còn có mùi máu tươi: "Hôm nay tôi sẽ liều mạng với anh - - "
Xông lên cùng Lâm Hiếu Đường giằng xé, hai người hộ vệ thấy bọn họ động thủ, cũng liền vội vàng tiến lên, tràng diện lập tức hỗn loạn một mảnh.
Tô Dao cảm giác bụng quặn đau muốn chết, có cái gì đó từ bụng chảy xuống: "Gọi xe cứu thương - -" cô ta đã ăn thuốc phá thai từ trước khi đến đây, bây giờ thời gian đúng lúc công hiệu của thuốc phát tác.
******
"Quân thiếu, lão gia tử đang tìm cậu khắp bốn phía đấy, chuyện đã vỡ lở."
Lâm Hiếu Quân nhìn xem bầu trời mù mịt ở ngoài rèm cửa, nụ cười lạnh chứa đựng vẻ tà ác, thời gian cuối cùng đã tới sao?
Đèn phòng cấp cứu tắt, Lâm Hiếu Quân trông thấy thái dương Tô Minh nổi lên gân xanh dữ tợn, mất khống chế níu lấy bác sĩ cổ áo: "Hiện tại tôi quan tâm không phải là cái gì thai nhi, mà là con gái của tôi làm sao vậy?"
"Bệnh nhân trước mắt không có nguy hiểm, có điều..."
"Có điềi cái gì?"
"Về sau chỉ sợ rất khó có thể mang thai."
Tô Minh không tin trừng mắt nhìn bác sĩ, thân hình lảo đảo lui về phía sau vài bước, hắn chỉ có một đứa con gái này, gia sản khổng lồ này chẳng lẽ về sau ngay cả cái người nối nghiệp cũng không có sao?
"Asan, ngươi đi đem Lâm Hiếu Đường bắt tới cho ta, ta không lột da cái tên súc sinh này, ta không phải là Tô Minh."
"Đứa trẻ này với tôi một chút quan hệ cũng không có, cô ta là vị hôn thê của Lâm Hiếu Quân, tôi làm sao có thể... Nhất định là tôi đã bị người hãm hại..."
"Vậy thì làm giám định DNA đi. Tôi muốn làm cho anh xem một chút có người vu khống anh hay không." Tô Minh sắc mặt tàn bạo giống như ác ma đến từ địa ngục, "Nếu như là anh..."
Khoé mắt của hắn quét đến Lâm lão gia tử: "Không ai có thể cứu được anh."
Asan đem một cây bút ghi âm giao cho Tô Minh: "Chủ tịch, đây là tiểu thư trước khi hôn mê bảo tôi giao cho ngài."
...