Ninh Hữu vừa dứt lời, đột nhiên bùng phát, khống chế phi kiếm của mình đâm về hướng trên người Mẫu Hoàng Trùng Tộc.
Mà Kỳ Tĩnh cũng vung lên Long Văn Huyết Đao của mình, trường minh rung trời.
Phòng ngự của Mẫu Hoàng Trùng Tộc hiển nhiên là cường đại hơn nhiều so với những gì bọn họ đã lường trước, đao kiếm chém vào phía trên giáp xác nó vậy mà lại không hề lưu lại một tia dấu vết nào. Trong lòng Ninh Hữu cả kinh, vừa định bay ngược, tốc độ của Mẫu Hoàng Trùng Tộc kia lại đột nhiên nhanh hơn, một ngụm độc khí nghênh diện mà phun tới.
Ninh Hữu lập tức ngừng thở, nhưng đúng lúc đó lưỡi dao chi trước sắc bén của Mẫu Hoàng Trùng Tộc đã nhào tới.
Ngay tại thời điểm Ninh Hữu sắp bị chi trước kia chém trúng, Kỳ Tĩnh đột ngột đánh ra một trận cương khí ngăn cản Mẫu Hoàng Trùng Tộc kia lại một lát, nhân cơ hội này nhanh chóng kéo Ninh Hữu ra.
Sắc mặt Ninh Hữu có điểm ngưng trọng, “Độc khí mà nó phun ra cũng có tác dụng đối với tu chân giả.”
Một chút độc khí vô ý bị hút vào đang ăn mòn linh lực trong cơ thể Ninh Hữu, cũng may linh lực trong cơ thể Ninh Hữu khá sung túc, ngưng tụ thành một cổ nhanh chóng đánh tan độc khí kia đi. Chẳng qua cho dù là như vậy, Ninh Hữu cũng phải dừng lại tại chỗ trong một lát, thiếu chút nữa đã bị Mẫu Hoàng Trùng Tộc đánh trúng.
“Ta không biết Mẫu Hoàng Trùng Tộc còn biết phun độc khí.” Sâu Nhỏ ngơ ngác mở miệng, “Trước kia ta chưa từng thấy qua nó dùng độc khí công kích bao giờ.”
“Trước kia nó chưa từng đυ.ng tới địch nhân khiến nó phải dùng độc khí” Ninh Hữu mang theo Sâu Nhỏ nhanh chóng bay khỏi, né tránh một lần công kích nữa của Mẫu Hoàng Trùng Tộc.
Đôi tay Kỳ Tĩnh nắm chặt chuôi đao Long Văn Huyết Đao, linh lực nồng đậm bám lên trên đó, một cú chém chứa dày nặng sát ý nghênh diện mà xuống.
Huyết quang đại thịnh, trong khoảng thời gian ngắn thiên địa biến sắc.
Bồng một tiếng vang lớn, Mẫu Hoàng Trùng Tộc bị chém trúng.
Trên mặt đất bị chém ra một đạo khe rãnh sâu không thấy đáy, bụi đất nổi lên bốn phía, trong lúc nhất thời che trời lấp đất.
Đợi bụi đất tán đi, thân hình dữ tợn của Mẫu Hoàng Trùng Tộc lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên lớp giáp xác phiếm kim sắc kia chỉ để lại một vết rạch trắng.
Trong lòng Ninh Hữu trầm xuống, “Phòng ngự của nó sao lại lợi hại như vậy!”
“Phòng ngự của nó tuyệt đối có thể so được với Nguyên Anh đại năng”, Kỳ Tĩnh sắc mặt ngưng trọng.
Không đợi hai người lại nói thêm một câu, lục mang trong mắt Mẫu Hoàng Trùng Tộc đã đại thịnh, trên người chảy qua một trận cơn lốc, tốc độ lại tăng lên một tầng, hai người Ninh Hữu thậm chí đã không thể còn nhìn thấy động tác của nó nữa.
“Phóng ảo cảnh!” Ninh Hữu hét lớn một tiếng.
Sâu Nhỏ đột nhiên ôm lấy linh thạch, râu cố sức thẳng tắp.
Thân ảnh bay nhanh của Mẫu Hoàng Trùng Tộc tức khắc dừng lại, hướng về phía tương phản với hai người Ninh Hữu mà phun ra một ngụm độc khí, chi trước sắc bén khủng bố xẹt qua, thanh âm không khí bạo liệt không dứt bên tai. Trong chớp mắt khi Mẫu Hoàng Trùng Tộc kia bị ảo cảnh vây khốn, hai người Ninh Hữu chiếm được cơ hội thở dốc, bay ra khỏi chi trước sắc bén của nó.
Ninh Hữu nhìn thanh phi kiếm bị đứt gãy thành nửa trong tay mình, sắc mặt có chút khó coi.
Vừa rồi cậu chỉ là dùng phi kiếm chống đỡ công kích của Mẫu Hoàng Trùng Tộc một chút ma thôi, lại không ngờ cứ như vậy mà vỡ vụn.
“Chi trước của nó ít nhất cũng sánh được với Linh Khí công kích thượng phẩm” Ninh Hữu sắc mặt ngưng trọng, không có phi kiếm, lực công kích của cậu đã hạ xuống ít nhất tám phần.
“Dẫn nó đi tinh cầu Hòa Tân.” Kỳ Tĩnh vừa nói ra, Sâu Nhỏ ôm linh thạch đã đột nhiên nhổ ra một búng máu, suy sụp nằm liệt tại chỗ. Mà Mẫu Hoàng Trùng Tộc vốn dĩ bị ảo cảnh vây khốn thì lại đang dữ tợn nhào về phía bọn họ.
Lệ phong vυ't qua, Ninh Hữu bay ngược, nhưng vẫn bị công kích mãnh liệt kia cắt ra một vết, miệng vết thương máu tươi bắn toé.
Long Văn Huyết Đao phiếm hồng quang của Kỳ Tĩnh bỗng nhiên bổ qua, Mẫu Hoàng Trùng Tộc trốn tránh không kịp, đúng lúc bị đánh vào phía trên chi trước, chi trước bị bổ nứt, tạc mở tung ra.
Mẫu Hoàng Trùng Tộc giận dữ, bất chấp con mồi trước mắt, xoay người bay về phương hướng Kỳ Tĩnh.
Ninh Hữu nhân cơ hội này bay ngược về, đánh ra một cái kết giới lên trên người Kỳ Tĩnh.
Chỉ là hiển nhiên cái kết giới kia không có lợi hại bằng chi trước của Mẫu Hoàng Trùng Tộc, chỉ bằng một kích, kết giới kia liền xuất hiện vết rạn, thời điểm kích thứ hai rơi xuống là lúc vết rạn kia nhanh chóng lan tràn tới toàn bộ kết giới, bồng một tiếng vỡ vụn.
Ngay trước khi kích thứ ba của Mẫu Hoàng Trùng Tộc rơi xuống, Kỳ Tĩnh động, Long Văn Huyết Đao hung hăng mà bổ vào bụng dưới của nó.
Máu màu xanh biếc bùng lên nổ tung.
Mẫu Hoàng Trùng Tộc giận cực, hí vang một tiếng, chi trước hung hăng đâm vào ngực Kỳ Tĩnh, sau đó một lực đạo cực mạnh đánh Kỳ Tĩnh đánh bay ra ngoài.
Ninh Hữu tiếp được Kỳ Tĩnh, đè lại miệng vết thương đang đổ máu ào ạt của anh, có chút sốt ruột, “Anh thế nào?”
Kỳ Tĩnh lau sạch vết máu tràn ra trên khóe miệng, “Không có việc gì.”
Bụng Mẫu Hoàng Trùng Tộc không có lớp giáp xác chắc chắn bao trùm, lực phòng ngự thấp hơn trên phần lưng rất nhiều, nhưng cũng bởi vì như thế, Mẫu Hoàng Trùng Tộc rất ít khi lộ phần bụng ra, trong lúc chiến đấu sẽ bảo vệ bụng của mình cực tốt.
“Chúng ta không phải là đối thủ của nó” Kỳ Tĩnh nhìn chằm chằm hành động của Mẫu Hoàng Trùng Tộc, anh nắm chặt tay Ninh Hữu, “Đi!”
Tốc độ của hai người đã đạt tới nhanh nhất.
Mẫu Hoàng Trùng Tộc sao có thể cho phép con mồi đào tẩu được, bay nhanh đuổi theo qua.
Mắt thấy khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng ngắn, hai người lại đột nhiên biến mất tại chỗ.
Mẫu Hoàng Trùng Tộc giận dữ, cho rằng lại là con Sâu Nhỏ kia giở trò quỷ, va chạm khắp nơi, điên cuồng múa may chi trước của mình, ý đồ gϊếŧ chết hai người đang giấu mình trong không khí.
Lúc này, nhóm Trùng tộc tiếp nhận được mệnh lệnh đã đuổi lại đây.
Ngay sau đó Mẫu Hoàng Trùng Tộc liền gϊếŧ chết một con, cắn nuốt sạch nó.
Theo con Trùng tộc kia bị cắn nuốt, miệng vết thương trên bụng Mẫu Hoàng Trùng Tộc liền khép lại một tia. Thấy đồng bạn bị ăn, những con Trùng tộc khác lại không có bất cứ một dị động gì, mà là cung kính đợi ở bên cạnh.
Mẫu Hoàng Trùng Tộc liên tiếp cắn nuốt hai mươi mấy con Trùng tộc mới chậm rãi ngừng lại, lúc này miệng vết thương của nó đã hoàn toàn khép lại.
Nó hạ xuống mệnh lệnh đối với những con Trùng tộc còn dư lại, để cho bọn chúng triệu tập các Trùng tộc khác cùng nhau tìm kiếm vị trí của hai người Ninh Hữu. Phân phó xong, Mẫu Hoàng Trùng Tộc vẫn như cũ không có rời đi, mà là tức giận điều tra ở khắp nơi.
Trong truyền thừa bí cảnh.
“Anh hiện tại cảm giác thế nào?” Ninh Hữu đỡ Kỳ Tĩnh ngồi xuống ven tường.
“Chị trước của Mẫu Hoàng Trùng Tộc kia có mang theo độc tố, ảnh hưởng tới miệng vết thương khép lại.” Khóe miệng Kỳ Tĩnh không ngừng tràn ra máu, nhưng biểu tình của anh lại vô cùng trấn định, “Anh cần một chút thời gian.”
Lời Kỳ Tĩnh nói kỳ thực còn nhẹ hơn sự thật rất nhiều, độc tố của Mẫu Hoàng Trùng Tộc cũng không có đơn giản như anh hình dung, cũng giống như độc khí mà nó phun ra, độc tố kia có mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, bởi vì chi trước của Mẫu Hoàng Trùng Tộc là trực tiếp đâm vào ngực Kỳ Tĩnh, độc tố kia bị rót vào không ít. Dày đặc độc tố ăn mòn máu cùng linh lực Kỳ Tĩnh, Kỳ Tĩnh phải dùng hết toàn lực mới có thể áp chế được độc tố khuếch tán.
Ninh Hữu đưa linh lực tham nhập vào thân thể Kỳ Tĩnh, tự nhiên cũng phát hiện tình huống này, tức khắc sắc mặt trầm xuống.
Cậu lấy ra mấy khối linh thạch, bố trí một cái Tụ Linh Trận mini, nồng đậm linh khí thực nhanh tràn về hướng Kỳ Tĩnh.
Ninh Hữu đang khai thông linh khí trong cơ thể Kỳ Tĩnh, linh lực giống như biển rộng lao nhanh thực mau đã đánh tan những độc tố đó không còn một mảnh.
Không còn độc tố ảnh hưởng, biểu tình của Kỳ Tĩnh tức khắc nhẹ nhàng hơn nhiều.
Anh ngồi xếp bằng trên mặt đất, điều tức một đoạn thời gian.
Một lát sau, chậm rãi mở hai mắt.
“Chúng ta đi ra ngoài.”
“Lần này cần phải dẫn nó tới trên tinh cầu Hòa Tân!”