Chờ đến khi nhân viên tạp vụ bò dậy từ trên mặt đất thì đã là chuyện của nửa giờ sau.
Hiện tại ánh mắt hắn nhìn Viêm Hoàng cùng Lăng Vân thật sự là một lời khó nói hết.
Viêm Hoàng tò mò: [ Cậu nói coi một con ký sinh vật như nó làm sao mà khống chế được túc thể làm ra được ánh mắt phức tạp như vậy ta. ]
Lăng Vân: [ Cậu tỉnh chừng nào thế? ]
Viêm Hoàng chớp chớp mắt: [ tớ cũng đâu có ngủ, cái gì gọi là tỉnh chừng nào cơ chứ. Ngay lúc tớ vừa cảm giác được đồ vật kia một lần nữa trở lại túc thể thì đã mở mắt ra rồi. ]
Lăng Vân: [ Tớ còn cho rằng cậu bị dọa ngất trực tiếp đó. ]
Viêm Hoàng thẹn quá thành giận: [ Cậu đã nói sẽ không bởi vì chuyện này mà cười nhạo tớ rồi mà, cậu nói chuyện mà không giữ lời gì hết! ]
Lăng Vân sắc mặt thản nhiên: [ Tớ không cười nhạo cậu, tớ chỉ là đang trần thuật sự thật. ]
Viêm Hoàng còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, nhân viên tạp vụ kia đã đến gần, Viêm Hoàng lập tức nằm bẹp trên mặt đất giả chết.
Lăng Vân tâm niệm vừa động liền triệt bỏ kết giới che chở hai đứa, mà nhân viên tạp vụ kia thì lại một lần nữa xách Viêm Hoàng lên, lúc này hắn không hề mở miệng nói chuyện, chỉ là thay đổi thân thể Viêm Hoàng một chút, không để nó đối diện với chính mình.
Ngay sau đó một lọ thuốc dinh dưỡng đã được đưa tới bên miệng Viêm Hoàng.
Tuy rằng Viêm Hoàng cực kỳ ghét bỏ cái thứ thuốc dinh dưỡng này, nhưng tốt xấu gì thì hiện tại cũng không có điều kiện đòi cơm, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ uống hết thuốc dinh dưỡng.
Mà thời điểm đến phiên Lăng Vân thì lại nhanh chóng hơn nhiều, Lăng Vân cũng không có làm ra động tác có tính uy hϊếp gì đối với nhân viên tạp vụ, tại lúc nhân viên tạp vụ kia đưa cái chai thuốc dinh dưỡng qua, nó còn chủ động dùng đôi tay ôm lấy, phi thường nhanh chóng uống sạch.
Sau khi uy xong hai đứa, nhân viên tạp vụ phá lệ lấy thái độ ghét bỏ đi ra khỏi tầng hầm ngầm, phảng phất như đằng sau đang có thứ gì đó dơ bẩn đuổi theo vậy.
Tầng hầm ngầm quay về một mảnh hắc ám.
Viêm Hoàng giận: [ Cái đồ không có cốt khí cậu, vậy mà lại dễ dàng quỳ gối dưới chân kẻ địch như thế! Hắn cho cậu thuốc dinh dưỡng cậu liền uống sao? Cậu hẳn là phải biểu đạt ra ý thức phản kháng của mình chứ! ]
Lăng Vân nhàn nhạt tự nhiên liếc mắt nhìn nó: [ Cậu không uống? ]
Viêm Hoàng nghẹn đến mức đỏ cả mặt: [ tuy rằng tớ có uống, nhưng tớ vẫn phản kháng! Cậu không nhìn thấy tớ làm nó ghê tởm đến mức bản thể tự chui ra khỏi túc thể vừa rồi à? ]
Lăng Vân: [ vì ghê tởm bản thân? ]
Viêm Hoàng héo: [ lần sau tớ sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, lúc ghê tởm hắn nhất định sẽ nắm chắc mức độ vừa phải, tuyệt đối sẽ không để hắn lại lộ bản thể ra nữa, quả thực là quá khó coi. ]
Lăng Vân trả lời có lệ: [ Ừ, tớ tin tưởng cậu, chờ cậu khai phá ra một thủ đoạn lợi hại hơn, tớ nhất định sẽ vỗ tay cho cậu. ]
Viêm Hoàng đôi mắt sáng choang: [ đã nói rồi đó, không thể đổi ý đâu nha! ]
Lăng Vân ừ một tiếng: [ Cậu không buồn ngủ à, cơm nước xong thì nên đi ngủ rồi. Nghỉ ngơi sớm chút đi, không chừng trong mộng cậu còn có thể dừng thần lực quá độ chỉnh chết con quái vật kia đó. ]
Viêm Hoàng không nghe ra được ý tứ che dấu trong lời của Lăng Vân, vui rạo rực dùng linh lực bọc một vòng trên người mình, nhắm hai mắt lại.
Buổi tối.
Viêm Hoàng dùng cánh tay để lại một con dấu trên tay Lăng Vân: [ Lăng Vân cậu có phát hiện không, đãi ngộ sinh hoạt hôm nay của chúng ta tăng lên nhiều rồi đó! ]
Lăng Vân đập cái tay của Viêm Hoàng xuống khỏi tay của mình, [ đương nhiên là phát hiện, trước kia một ngày một bữa thuốc dinh dưỡng, hôm nay một ngày ba bữa, hơn nữa hắn còn quét tước vệ sinh tầng hầm ngầm một chút. ]
Nghe Lăng Vân nói tới đây, Viêm Hoàng càng thêm kích động vô cùng, [ Tớ còn chưa từng nghe nói qua sâu mà cũng biết quét tước vệ sinh đâu đó, có phải đặc biệt quái lạ hay không nào?! ]
Lăng Vân: [ đó là cậu kiến thức hạn hẹp có được không. ]
Viêm Hoàng bị Lăng Vân mắng đã quen, lần này cũng không để ở trong lòng, chỉ là hưng phấn hỏi: [ Cậu nói tại sao hắn lại thay đổi nhiều như thế ta, có phải bởi vì biểu hiện anh dũng lần trước của tớ làm hắn cảm nhận được uy hϊếp từ tớ, cho nên bắt đầu ăn ngon uống tốt phục vụ chúng ta không nhỉ? ]
Lăng Vân vẻ mặt đạm mạc: [ Cậu đây là đang nằm mơ còn chưa tỉnh sao? ]
Viêm Hoàng bĩu môi, không phục nói: [ tớ cảm thấy suy đoán của tớ rất chuẩn xác nha, có phải là vì cậu không muốn khen ngợi sự tích anh hùng của tớ, cho nên mới nói hươu nói vượn như vậy không đấy. ]
Lăng Vân: [ Con sâu kia không phải đã nói rồi sao, vương của chúng đã sắp trở lại rồi, cho nên hắn đang muốn thu thập hai chúng ta cho sạch sẽ một chút, hơn nữa còn uy đến no nê. Như vậy ăn ngon hơn. ]
Viêm Hoàng giận: [ còn muốn ăn chúng ta, quả thực là không muốn sống nữa! Một cái nắm tay của Viêm gia cũng đủ để đánh bay hắn đến Addams nhá! ]
Lăng Vân: [ hy vọng đến lúc đó khi cậu nhìn thấy nguyên thân của nó cũng có thể anh dũng như vậy, ngàn vạn lần đừng lúng túng đó. ]
Viêm Hoàng liên tưởng một chút nguyên thân của con sâu lần trước đã thấy, tức khắc ghê tởm đến run run người, [ Nếu con sâu kia không chịu quang minh chính đại đánh lộn với tớ, ngược lại chỉ dùng nguyên thân tới ghê tởm tớ thì biết làm sao bây giờ. ]
Lăng Vân cho nó một tiếng "Ha hả".
[ được rồi, thừa dịp chút thời gian cuối cùng này, có thể tiêu hóa được bao nhiêu linh lực tồn trữ trong thân thể thì tiêu hóa bấy nhiêu đi. Hiện tại đề cao tu vi mới là biện pháp tốt nhất, nếu ngày mai thực sự chết trong tay con sâu quỷ quái kia, chúng ta cứ chờ mà khóc đi. ] Lăng Vân nói.
Viêm Hoàng lập tức gật đầu, còn muốn nói gì đó với Lăng Vân, sau đó lại phát hiện Lăng Vân đã bắt đầu nhắm mắt tu luyện rồi. Viêm Hoàng cũng muốn tu luyện, nhưng nó vừa nhắm mắt lại một cái là liền cảm giác được chung quanh có rất nhiều sâu đang nhìn trộm nó, tức khắc sởn cả tóc gáy.
Do dự một chút, Viêm Hoàng vẫn là xích gần Lăng Vân một chút, dùng linh lực chống đỡ bản thân, bay tới bên người Lăng Vân. Cuối cùng còn do dự vươn tay đáp lên trên tay Lăng Vân, sau khi tiếp xúc đến nhiệt độ cơ thể ấm áp, Viêm Hoàng tức khắc có cảm giác an toàn, lúc này mới dám chậm rãi nhắm mắt lại.
Quang mang màu lục nhạt quanh quẩn bên người hai đứa, không ngừng phun ra nuốt vào.
Những quang điểm mờ nhạt phiêu phù kia, theo không ngừng rèn luyện, chậm rãi trở nên ngưng thật, cuối cùng bị thu vào trong đan điền hai đứa nhỏ.
Trong lúc tu luyện, bọn chúng không cảm giác được thời gian trôi đi.
Thời điểm cửa tầng hầm ngầm đột ngột mở ra, quang mang màu lục nhạt bên người Lăng Vân Viêm Hoàng thoáng chốc biến mất không thấy đâu, hai đứa cơ hồ là mở mắt cùng một lúc.
"Vương, hai vật nhỏ kia ở bên dưới" phía sau nhân viên tạp vụ đi theo một người, lúc này hắn đang nghiêng thân mình cung kính muốn nghênh đón người kia tiến vào, "Phản ứng năng lượng của bọn chúng phi thường cao, chỉ cần ngài ăn chúng nó, tất nhiên sẽ có thể lại tiến thêm một bước."
Tầm mắt của hai đứa Lăng Vân rơi xuống nhân viên tạp vụ sau đó chuyển đến người đi phía sau, đó là một nam tử mười phần cường tráng, trên mặt có một vết sẹo dài, cả người tràn ngập hơi thở hung hãn.
Viêm Hoàng nghi hoặc: [ Sao tớ lại không cảm giác được nó là một con sâu vậy? Tớ cảm thấy gã rõ ràng chính là nhân loại nha. ]
Lăng Vân ngưng trọng nói: [ tớ cũng không cảm giác được, này chứng minh nó hẳn là rất lợi hại. Lần này chúng ta nhất định phải cẩn thận rồi. ]
Nam tử cường tráng nhìn quét hai vật nhỏ trên mặt đất một chút, vừa lòng gật gật đầu, "Lần này ngươi làm không tồi, chờ ta ăn xong, có thể thưởng xương cốt cho ngươi."
Nhân viên tạp vụ cao hứng cực kỳ, bởi vì không quá giỏi khống chế biểu tình trên mặt, cả khuôn mặt trở nên có vẻ dị thường dữ tợn, "Cảm ơn vương! Lần này chỉ cần ngài dùng bọn chúng, nhất định có thể nâng cao thực lực lên một cấp bậc mới, không bao giờ phải sợ bọn cự ngải lực* nữa, nữ hoàng khẳng định cũng sẽ coi trọng ngài!"
*Cự ngải lực: Tên của bọ cánh cứng lớn ở chương 153 ^^
Nam tử cường tráng bất mãn hừ một tiếng, "Đám mãng phu cự ngải lực kia, nếu không phải có chúng ta tra xét tin tức trong thế giới nhân loại, sao có thể để cho bọn chúng thuận lợi đánh vào như thế được chứ! Ta đã nói cho hắn bản đồ canh phòng ở Khải Điền tinh rồi, để hắn hành sự cẩn thận, ai biết cái thứ không có não kia lại chạy về phía công viên giải trí có nhiều người nhất chứ."
"Thật là xứng đáng! Chỉ nhớ rõ ăn, quả thực là chẳng có tí não nào! Cũng không biết tại sao nữ hoàng lại cố tình coi trọng thứ phế vật rỗng óc kia nữa."
Nhân viên tạp vụ cung kính nói, "Hiện tại thủ hạ của cự ngải lực đã tổn thất thảm trọng, bên nữ hoàng tất nhiên sẽ nghiêm khắc trách cứ hắn, lúc này đúng là cơ hội tốt để ngài ra tay."
"Nói rất đúng" nam tử cường tráng cười to, "Ngươi đi ra ngoài đi, chờ ta hưởng dụng xong bữa tiệc lớn này, sẽ để lại xương cốt cho ngươi."
"Rõ, vương!" Nhân viên tạp vụ đi ra ngoài.
Viêm Hoàng giận: [ Tớ thiệt muốn băm gã thành tám khối làm sao bây giờ! Gã vậy mà lại đem chúng ta trở thành bữa tiệc lớn! ]
Lăng Vân: [ đi đê, tớ duy trì cậu. ]
Cánh tay nhỏ múa may của Viêm Hoàng dừng một chút, khϊếp sợ nói, [không phải là cậu hẳn nên ngăn cản tớ sao, sao có thể dứt khoát cho tớ đi như vậy chớ hả?! ]
Lăng Vân mặc kệ nó, đôi mắt lơn lớn vẫn luôn nhìn chăm chú về hướng nam tử cường tráng đang đi về phía bọn chúng.
Tại thời điểm còn cách bọn Lăng Vân ba mét thì gã liền ngừng lại, cơ bắp cả người banh chặt, sau đó phần lưng liền nứt ra một cái động. Từ bên trong dò ra một đoạn chân sâu, tiếp theo toàn bộ thân thể cũng lập tức chui ra ngoài. Nhẹ nhàng nhảy tới trên mặt đất.
Viêm Hoàng mở to hai mắt nhìn: [ đây là cái mà con sâu buồn nôn kia gọi là vương?! ]
Lăng Vân nhìn ngoại hình khác thường của con sâu này, tức khắc cũng cảm thấy có chút không chân thật.
Con sâu nhảy ra nhiều nhất cũng chỉ lớn bằng bàn tay trẻ con, thân thể mượt mà làm người không sinh ra nổi bất cứ cảm giác ghê tởm nào, ngược lại lại làm người ta cảm thấy dị thường ngây thơ chất phác.
Viêm Hoàng chớp chớp mắt: [ đừng nói với tớ là nó dựa vào ngoại hình đáng yêu mới lên làm vương đấy! ]
Lăng Vân hừ cười một tiếng, [ đừng xem thường nó, nếu không nó có thể sẽ lập tức cho cậu một bài học cả đời khó quên đấy. ]
Con sâu tròn vo kia từng chút một bò về phía bọn chúng, thời điểm nó sắp đến gần, Viêm Hoàng vậy mà lại cảm thấy bản thân có chút hoảng hốt.
[ tập trung lực chú ý, không nên bị nó mê hoặc! ] một đạo truyền âm chấn tới trong óc Viêm Hoàng.
Viêm Hoàng nhất thời thanh tỉnh tức khắc, có chút khϊếp sợ mà nói, [ nó, nó thế mà lại có thể khiến người sinh ra ảo giác! ]
[ cho nên khả năng lực công kích của nó cũng không cao, nhưng vẫn phi thường khó chơi ], Lăng Vân ngưng trọng đánh giá con sâu nhỏ đang đến gần, [ nếu cậu bất cẩn một cái, rất có khả năng sẽ bị nó mê hoặc đến tự mình cam tâm tình nguyện đưa đến bên miệng nó đó. ]
Viêm Hoàng thở ra một hơi, lập tức vực tinh thần dậy.
Theo con sâu nhỏ kia càng ngày càng gần, một cổ cảm giác buồn ngủ nồng đậm tập kích hai đứa Viêm Hoàng, làm cho bọn chúng có một loại cảm giác ngay cả cánh tay cũng không nâng dậy nổi. Chẳng qua tuy rằng bọn chúng còn nhỏ, nhưng nguyên thần được quả nhân sâm tẩm bổ cũng coi như là cực kỳ cường đại, chỉ ngẩn người một chút rồi lập tức thanh tỉnh lại ngay.
Viêm Hoàng theo bản năng đánh ra một cái kết giới chung quanh hai đứa, hoàn toàn bảo hộ bọn chúng ở bên trong.
Lăng Vân có chút tức giận: [ sao cậu lại dùng ra thực lực nhanh như thế hả! ]
Bọn chúng vốn dĩ tính toán nhân lúc nó chưa chuẩn bị, ngay khi nó cách bọn họ gần nhất, đột nhiên xuất ra công kích gϊếŧ chết nó. Linh lực hiện tại hai đứa chúng có thể sử dụng phi thường ít, nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế bản thân bay một vòng vòng quanh tầng hầm ngầm. Mà nếu hai đứa hợp lực lại thì thật ra cũng có thể xuất ra sát chiêu một lần, nhưng cũng chỉ là một lần mà thôi.
Cho nên bọn chúng nhất định phải chờ đến lúc cách con sâu kia gần nhất mới có thể phát động công kích, tại thời điểm nó hoàn toàn không có phòng bị thì mới có khả năng thành công. Một khi nó trở nên cảnh giác, xác xuất đắc thủ thành công của hai đứa chúng sẽ rất thấp.
Viêm Hoàng thiếu chút nữa là khóc ra, [ tớ cũng đâu cố ý đâu, tớ chỉ là theo bản năng mà đánh ra một cái kết giới thế thôi, hiện tại tớ triệt ngay đây! ]
[ chậm rồi ], Lăng Vân ngưng trọng nói.
Lúc này con sâu nhỏ tròn vo kia đã đυ.ng vào trên kết giới, tốc độc vốn nhàn nhã đột nhiên dừng lại, hai cánh tùy ý rũ xuống cũng lập tức banh lên. Nó thử đi thăm dò chung quanh kết giới, vươn một chi trước đυ.ng vào kết giới.
[ cậu nói cái kết giới này có khả năng ngăn cản nó được không? ] Viêm Hoàng run run rẩy rẩy hỏi.
Mà tiếng kết giới rách ra thay Lăng Vân trả lời nó.
Con sâu nhỏ nhìn như không chút lực uy hϊếp kia, hiện tại đang ghé lên trên kết giới mà nhấm nuốt. Kết giới vốn đã chẳng mấy vững chắc rất nhanh đã bị gặm ra một cái động lớn, mà con sâu nhỏ kia phảng phất như đã tìm được mỹ thực gì đó vậy, tạm thời không có ý định phản ứng bọn Viêm Hoàng, mà là hết sức chuyên chú bắt đầu ăn kết giới.
Lần này Viêm Hoàng luống cuống thật, [ nó ngay cả kết giới cũng có thể ăn! Vậy phải làm sao bây giờ! ]
Sắc mặt Lăng Vân cũng khó coi, [ tớ ở Tu Chân giới cũng chưa từng gặp qua linh vật có thể ăn kết giới, không thể tưởng được vậy mà sẽ thấy được ở chỗ này. ]
[ nếu cậu muốn phát biểu cảm khái thì có thể chờ đến khi trở về lại hẵng tận tình phát biểu nha! ] Viêm Hoàng lôi kéo cánh tay Lăng Vân, vội vã nói, [ hiện tại nhanh nghĩ cách gϊếŧ chết con sâu kia đi à! ]
Lăng Vân thiếu chút nữa là chửi ầm lên, nhịn nửa ngày mới đè ép tức giận trở về. Nếu không phải cái tên đần độn nhà cậu rút dây động rừng, hiện tại chúng ta có thể bị động như vậy chắc?!
[ tụ tập linh lực trong cơ thể lại đi, chờ đến khi tớ nói công kích thì lập tức đánh ra! Có nghe hay không? ] Lăng Vân lạnh giọng nói.
Viêm Hoàng nhanh chóng gật đầu, [ tớ đã biết! ]
[ lần này cậu mà còn dám hành động thiếu suy nghĩ, chờ lát nữa tớ nhất định sẽ đánh cậu đến mông nở hoa! ] Lăng Vân cả giận nói.
[ lần này nhất định sẽ không! ] Viêm Hoàng banh cứng thân mình bảo đảm.
Mà giờ này khắc này, con sâu nhỏ kia đã ăn xong tất cả kết giới rồi, trên người sâu thậm chí còn phát ra một trận quang mang oánh nhuận. Cùng lúc đó, Viêm Hoàng cùng Lăng Vân đều cảm giác được một cổ cảm giác choáng váng càng thêm mãnh liệt, thậm chí ở sâu trong nội tâm còn nảy lên một cổ xúc động mãnh liệt.
—— đó là vương của bọn chúng, là người bọn chúng đi theo suốt đời. Bọn chúng muốn đem chính mình phụng hiến cho vương, nếu vương có thể ăn bọn chúng, quả thực là vinh hạnh của bọn chúng!
[ cậu nha mau tỉnh táo lại cho tớ! ] Lăng Vân nổi giận mắng ở bên trong thức hải của Viêm Hoàng.
Viêm Hoàng lập tức giật mình một cái, hai mắt lơ lửng lại lần nữa tụ tập thần thái. Mà lúc này nó mới chú ý tới, con sâu kia đã bò tới chỉ còn cách mình có vài bước. Nhìn đói khát nùng liệt trong mắt con sâu nhỏ mượt mà kia, Viêm Hoàng không nhịn được, oa một tiếng liền khóc lên.
Cái đồ ngu xuẩn cậu, sao vừa đến thời khắc mấu chốt thì lại rớt dây xích thế chớ! Lăng Vân quả thực giận cực.
Mắt thấy con sâu nhỏ kia đã sắp chạy tới bên người Viêm Hoàng, thời điểm chi trước sắc bén sắp đâm thọc cái trán nó, Lăng Vân lập tức truyền âm hô to: [ công kích! ]
Viêm Hoàng theo phản xạ phóng năng lượng tụ tập trong cơ thể ra ngoài, mà Lăng Vân ngay lúc nói ra công kích cũng lập tức đánh ra.
Hai đạo năng lượng đồng nguyên giao triền lẫn nhau, dung hợp thành một cổ công kích càng thêm sắc bén!
Chỉ nghe oanh một tiếng, con sâu nhỏ kia trực tiếp bị đánh tới trên tường đối diện, chi trước bị hung hăng tước mất một nửa, đang tràn ra máu màu xanh biếc.
Viêm Hoàng thút tha thút thít mở mắt, lòng còn sợ hãi hỏi, [ nó, nó đã chết chưa? ]
Lăng Vân nằm liệt trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói, [hiện tại chúng ta tốt nhất là nên cầu nguyện cho nó đã chết, bằng không hai chúng ta đều sẽ đi tong cả đấy! ]
Công kích vừa rồi đã rút cạn toàn bộ linh lực trong cơ thể hai đứa, hiện tại bọn chúng chẳng khác gì với trẻ con bình thường cả, thậm chí ngay cả sức lực để bò cũng không có.
Lăng Vân tự giễu cười cười, hiện tại chả cần phải lo lắng bọn chúng sẽ bị con sâu kia mê hoặc mà tự mình bò đến trong miệng nó nữa.
Dưới sự khẩn trương nhìn chăm chú của hai đứa, con sâu vốn còn dựa vào tường kia ầm ầm rớt xuống trên mặt đất.
[ thật tốt quá! ] Viêm Hoàng hỉ cực mà khóc, [ tớ thiếu chút nữa là cho rằng tớ sẽ chết đó! ]
Lăng Vân tuy rằng cũng cao hứng, nhưng vẫn mang theo một hơi lo lắng, linh thức của bọn chúng tạm thời không thể tra xét đến chỗ xa như vậy, căn bản không thể xác định được con sâu này có phải thật sự đã chết hay không.
Qua ước chừng năm phút đồng hồ, chuyện mà Lăng Vân lo lắng rốt cuộc đã xảy ra.
Con sâu rớt trên mặt đất kia giật giật thân thể của mình một cái, sau đó liền chậm rãi bò lên, một chi trước chỉ còn lại một nửa, máu màu xanh biếc nhỏ trên mặt đất.
Viêm Hoàng lập tức mở to hai mắt ra nhìn, sợ tới mức ngay cả hô hấp cũng không dám.
Con sâu bị chém rớt nửa chi trước hiển nhiên là giận cực, hai con mắt u tối màu xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm hai đứa chúng. Mà động tác của nó cũng không còn tư thái nhàn nhã như trước kia nữa, ngược lại nhanh hơn rất nhiều, chỉ trong một tức đã đến ngay trước mặt Viêm Hoàng cách nó gần nhất.
Ngay sau đó, con sâu kia nhắc một chi trước khác lên, bỗng nhiên chọc về hướng cái trán của Viêm Hoàng!
Viêm Hoàng hoảng sợ nhìn chằm chằm cái lưỡi dao sắc bén phảng phất như còn có thể phản quang kia, muốn tránh né, nhưng là hiện tại trong thân thể lại chẳng còn lấy một tia sức lực nào cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn hung khí kia cách mình càng ngày càng gần.
Xong rồi! Viêm Hoàng trong lòng tuyệt vọng.
Ngay tại giờ khắc trước khi chết này nó đã liên tưởng tới rất nhiều, bắt đầu từ lúc nó sinh ra, tất cả trải qua đều từng chút xẹt qua trước mắt nó. Nó có chút nhớ Kỳ Tĩnh và Tiểu Hữu, sớm biết rằng hiện tại sẽ chết, nó nhất định sẽ đối tốt với lão già Trình hôm kiểm tu lần trước một chút.
...... Mẹ mà biết mình đã chết thì nhất định sẽ phi thường thương tâm nhỉ.
Trong lòng Viêm Hoàng một trận bi thương đau khổ.
Nhưng mà sau khi nó đã nghĩ xong tất tần tật mấy thứ này, hung khí kia lại vẫn chưa rơi xuống. Ngược lại khi nó lại ngước lên nhìn, con sâu kia đã nhoáng lên, đột nhiên ngã xuống trên mặt đất.
Viêm Hoàng vẻ mặt đần thối.