Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 125

Hết thảy biến cố trước mặt, Charles nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

"Thượng đế của tôi ơi, cái đồ khốn nạn Thiếu Thành chủ kia cứ như vậy mà bị chính gã hố chết?"

"Chẳng qua cũng chỉ là tự làm tự chịu mà thôi", Bạch Đan Phượng hiển nhiên là xem cực kỳ vui vẻ.

"Bất quá, Kỳ Tĩnh nhà ngươi thế nào rồi? Ta thấy hiện tại anh ta cũng bất tỉnh nhân sự, không có chuyện gì chứ?", Bạch Đan Phượng nói với Ninh Hữu.

Ninh Hữu gắt gao nhìn chằm chằm tình huống bên kia, "Hẳn là không có vấn đề gì lớn, chẳng qua tình huống cụ thể còn chưa biết."

"Mấy cái khác khoan hẵng nói, chúng ta đi ra khỏi kết giới trước đã đi", Ninh Hữu nói, "Nếu thực sự có chuyện gì, cứ nghẹn ở chỗ này chúng ta cũng chẳng làm gì được."

"Đúng", Bạch Đan Phượng ôm con thỏ trắng lông xù xù lên, ngữ khí thân thiết nói, "Kế tiếp lại phải phiền toái ngươi rồi."

Charles nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem con thỏ trắng đáng ghét ngứa mắt kia ném văng ra rồi tự mình thế chỗ. Chẳng qua hiện tại cũng không phải là lúc để ghen, Charles lại lần nữa phân phó con rối võ phó, để nó dùng hết toàn lực đối phó với cái kết giới này.

Trước khi Kỳ Tĩnh té xỉu không chỉ có phá huỷ đi tinh thạch khống chế chín tinh đàn kia, đồng dạng cũng có công kích tinh thạch khống chế kết giới vây khốn bọn họ, chẳng qua lực độ không đủ, không thể lập tức hủy cái này đi. Chẳng qua cho dù là vậy, nhưng kết giới vây khốn máy người Ninh Hữu cũng không còn chắc chắn như trước nữa, loáng thoáng đã có chút điềm báo vỡ vụn.

Lần này ba người vừa động vật cộng thêm con rối cùng nhau động thủ, tốn thời gian một chén trà nhỏ, rốt cuộc cũng chấn vỡ kết giới này.

Mà lúc này, trong tế đàn trung tâm kia, thân mình Kỳ Tĩnh đã bị linh khí đưa tới lơ lửng giữa không trung, năng lượng chung quanh kích động hình thành một trận gió lốc mãnh liệt, năng lượng nhận tràn ngập, thoạt nhìn dị thường khủng bố. Ai cũng không dám tới gần, tất cả mọi người đều có một loại dự cảm, chỉ cần tiếp xúc, tất nhiên sẽ có kết cục bị cắt thành thịt nát.

Mà trong cơn gió lốc kịch liệt này, chỉ có nơi trung tâm chỗ Kỳ Tĩnh là hình thành một mảnh đất chân không.

"Giờ ta tin tưởng đây thật là truyền thừa rồi đấy", Bạch Đan Phượng nói, vuốt ve lỗ tai mềm mềm ấm ấm của con thỏ trắng, "Bảo hộ thế này thật đúng là đủ kín kẽ, ai cũng đừng hòng tới làm loạn."

"Bảo hộ thì cẩn mật thật đấy, nhưng nhìn cũng rất kinh hồn táng đảm nha", Charles có chút phát sợ, "Thế này nếu như Kỳ Tĩnh mà không cẩn thận rơi xuống một cái, chẳng phải là ngay cả thịt khối cũng không ——"

Charles còn chưa nói xong, đã bị một ánh mắt của Bạch Đan Phượng trừng cho nghẹn trở lại.

"Có biết nói chuyện hay không đấy!", Bạch Đan Phượng thấp giọng trách mắng.

Charles lúc này mới nghĩ đến Ninh Hữu bên cạnh, tức khắc hận không thể quăng cho bản thân một cái tát, liên thanh xin lỗi Ninh Hữu, "Tôi đây là nói không lựa lời, cậu đừng có để ở trong lòng. Truyền thừa quan trọng như vậy, sao có thể sẽ xảy ra sự cố được nhỉ, ha ha", Charles cười gượng hai tiếng.

Ninh Hữu vẫy vẫy tay, "Không có việc gì, tôi đi lên trước nhìn xem đây."

Tuy rằng trên mặt biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng Ninh Hữu lại mười phần thấp thỏm. Kỳ Tĩnh phá hủy tế trận ban đầu, ai biết truyền thừa vốn dĩ có thể tiến hành có thể nào bởi vậy mà xảy ra vấn đề gì hay không chứ.

Thời điểm bắt đầu mấy người Ninh Hữu còn có thể thấy rõ tình huống trên pháp đàn, tới sau này, một cỗ sương mù kim sắc lại tràn ngập ra toàn bộ pháp đàn, mấy người Ninh Hữu ở bên ngoài căn bản là cái gì cũng không nhìn được.

Ninh Hữu chỉ có thể bằng vào một chút liên hệ mỏng manh của dẫn hồn liên mà phán đoán ra tình huống hiện tại của Kỳ Tĩnh.

Đáng nhắc tới chính là, chín người vốn nằm ngã trên tinh đàn kia lúc này cũng đã khôi phục lại một chút tinh lực, từ phía trên bò xuống dưới. Tuy rằng thoạt nhìn vẫn như cũ mười phần suy yếu, nhưng tốt xấu cũng không có tổn thương đến căn cơ.

"Các anh lại muốn làm gì?", Charles đề phòng.

Hiện tại hắn vừa nhìn thấy chín người này liền lại kinh hồn táng đảm.

Tinh Nhất cười khổ, "Hiện tại chúng ta đã thanh tỉnh rồi."

Bạch Đan Phượng trên dưới đánh giá bọn họ một vòng, phát hiện xác thật đã không còn cái loại dấu hiệu bị khống chế từ đầu đến đuôi kia nữa, "Lúc trước chúng ta cực cực khổ khổ cứu các ngươi từ trong tinh đàn kia ra, các ngươi thì thật vui, bị Thiếu Thành chủ kia nói một tiếng, liền không nói hai lời mà đánh gϊếŧ chúng ta."

"Thật là không phải", Tinh Thất sắc mặt hổ thẹn, "Lúc ấy chúng ta thần chí không rõ, đã đắc tội rồi."

Bạch Đan Phượng nói mấy câu, chỉ là để giải tỏa một ngụm oán khí mà thôi, tình huống của bọn họ như thế nào bản thân nàng vẫn rõ mồn một, chuyện bị khống chế cũng chẳng thể trách bọn họ được.

"Không sao cả", Bạch Đan Phượng nói, ngược lại là có chút tò mò, "Vừa rồi thời điểm các ngươi bị Thiếu Thành chủ kia khống chế đã có cảm giác gì vậy?"

Sắc mặt Tinh Thất có chút trắng bệch, "Trong đầu ngoại trừ mệnh lệnh của Thiếu Thành chủ ra, căn bản là trống rỗng."

Sắc mặt mấy người khác cũng có chút không tốt, hiển nhiên là không muốn nhắc lại đề tài này nữa.

Theo lý mà nói, bọn họ vốn dĩ nên trung thành và tận tâm đối với vô danh thành, chưa bao giờ nổi lên một chút tâm tư hoài nghi nào, chính là sau khi bị Thiếu Thành chủ khống chế rồi lại lần nữa tỉnh táo lại, tuy rằng ở sâu trong nội tâm vẫn là có mang kính ý phục tùng đối với vô danh thành, nhưng hiện tại đã sinh ra một tia nghịch phản.

Kỳ thật thực lực của mấy người Tinh Thất đều không mạnh lắm, thời điểm ký kết khế ước chủ tớ với Kỳ Tĩnh, thành chủ có bỏ thêm một ý nghĩ hàng đầu vào, đó chính là hoàn toàn trung thành với vô danh thành, cho nên bọn họ đối với vô danh thành đều có một loại tuân mệnh không có lý do, căn bản là không dậy nổi một chút tâm tư phản kháng nào. Chính là lần này sau khi bị Thiếu Thành chủ dựa vào bí pháp cường đoạt khế ước, bởi vì thực lực của gã không đủ, thậm chí còn không thể làm cho đám người Tinh Thất có tư duy bình thường, chỉ có thể giống như một con rối mà thực hiện một tổ mệnh lệnh. Sau khi khế ước bị hủy, dấu vết ban đầu vốn đã không xong, hơn nữa trải qua sự kiện có thể nói là khủng bố này, liền không khỏi làm cho mấy người Tinh Thất sinh ra một tia oán giận đối với vô danh thành.

"Ban đầu các ngươi cũng là bị khống chế đi", Ninh Hữu nói.

Tinh Nhất theo ý thức vốn định lắc đầu, nội tâm lại trào ra một cổ sát ý mà bản thân cũng không thể khống chế được.

Bạch Đan Phượng rất là nhanh nhạy, cảm giác được sát ý của hắn trong nháy mắt liền chắn đến trước mặt Ninh Hữu, "Ngươi muốn làm gì?"

Tinh Nhất cũng cảm giác được cổ sát ý này tới mãnh liệt mà không thể hiểu được, nỗ lực áp chế xuống, cười khổ, "Thực xin lỗi."

"Ta không biết chúng ta có phải là bị khống chế hay không, chỉ nhớ rõ bản thân là cô nhi được thành chủ thu dưỡng, sau đó vì báo đáp thành chủ, nên nỗ lực trở thành hộ vệ."

Ninh Hữu nghe cách nói không có sai biệt nào với Kỳ Tĩnh này, không khỏ mắt trợn trắng, "Thời điểm thành chủ các ngươi tẩy não sao lại không thèm thay đổi lý do thoái thác một chút nào vậy, thời điểm Kỳ Tĩnh nói với ta cũng y hệt như thế."

"Phụ thân mẫu thân anh ấy còn khỏe mạnh kia mà, nếu nghe xong kiểu nói cô nhi này, còn không lấy dây lưng đánh anh ấy sao!"

Mấy người Tinh Nhất đều có chút xấu hổ, tức khắc liền hoài nghi cái gọi là thân thế của mình có mấy phần chân thật.

Ninh Hữu thông qua dẫn hồn liên cảm giác được tình huống của Kỳ Tĩnh cũng không tệ lắm, thần thức thậm chí còn đang chậm rãi tăng cường, tâm cũng thoáng thả lỏng xuống.

"Đã sắp qua nửa canh giờ rồi, chỗ đạo lữ của cậu còn chưa tiếp thu xong truyền thừa sao?", Charles hỏi Ninh Hữu.

"Tiếp thu truyền thừa nào có nhanh như vậy chứ, ít nhất cũng phải một ngày một đêm đi", Bạch Đan Phượng chen vào nói.

Bạch Đan Phượng vốn chỉ là nói đùa một câu, ai biết lần này bọn họ đợi thật đúng là đợi đến gần hai ngày.

Chờ đến thời điểm sương mù kim sắc trên pháp đàn trung ương kia tản đi mất, Charles đã sắp bị con thỏ mượt mà đáng yêu cạo cho trọc đầu rồi.

Đôi mắt vốn đang nhắm lại của Ninh Hữu đột nhiên mở ra.

Người từ pháp đàn nhảy xuống thân cao cường tráng, quanh thân quanh quẩn một hơi thở cường đại bá đạo.

"Tiểu Hữu, vất vả cho em rồi", trong thanh âm trầm thấp từ tính tràn đầy đau lòng.

Ninh Hữu cái mũi chua xót, "Anh đều nhớ ra rồi?"

Kỳ Tĩnh gật gật đầu, đem Ninh Hữu ôm vào trong l*иg ngực mình, khẽ hôn đỉnh đầu cậu, động tác mềm nhẹ, "Là anh hỗn trướng, thế nhưng lại đem em quên sạch không còn một mảnh."

"Lúc trước khi bị cái thứ khốn nạn kia khống chế, anh thậm chí còn xuống tay với em nữa", trái tim Kỳ Tĩnh vừa giật đau, hận không thể trực tiếp chụp chết bản thân lúc trước, "Em thế nào rồi, có đau không?"

Ninh Hữu đè lại cái tay đang muốn kiểm tra vết thương của Kỳ Tĩnh, lắc đầu, nghẹn ngào nói, "Anh ra tay không nặng, sớm đã khỏi rồi."

Kỳ Tĩnh ôm lấy gương mặt cậu, nửa là tức giận nửa là đau lòng hỏi, "Lúc trước nếu như không phải anh đã thoát khỏi khống chế, một đao kia có phải là em sẽ đâm xuống không!"

"Sao em có thể tự thương tổn đến bản thân như vậy được!"

Thanh âm Kỳ Tĩnh hỏi chuyện có chút cao, nhưng cũng không phải là đối với Ninh Hữu, mà là đối với chính anh. Nếu không phải vì anh vô dụng đến bị người ta khống chế, sao sẽ để cho Ninh Hữu rơi xuống nông nỗi phải tự tổn thương bản thân để nhắc nhở anh chứ!

Tưởng tượng đến hậu quả có khả năng sẽ máu tươi đầm đìa kia, Kỳ Tĩnh liền cảm thấy trái tim như bị đâm thủng, đau đến ngay cả hô hấp cũng không thể.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi......", Kỳ Tĩnh khẽ run, gắt gao ôm Ninh Hữu, như là muốn đem cậu dung nhập vào trong xương thịt.

Ninh Hữu cảm nhận được Kỳ Tĩnh thấp thỏm lo âu, từ trong ngực anh tránh thoát ra, vốn định an ủi anh, nhưng không biết như thế nào đang cười cười lại đột nhiên đỏ hốc mắt, nước mắt xoạt một cái liền rớt xuống, "Lúc ấy anh còn không nhận ra em!"

"Anh còn không biết lúc ấy em nhìn thấy anh thì có bao nhiêu vui vẻ đâu, nhưng anh căn bản là không nhận em, còn coi em trở thành người xa lạ."

Ủy khuất nghẹn ở trong lòng Ninh Hữu lâu như vậy lập tức bạo phát ra, khóc đến không thể tự áp chế được.

Kỳ Tĩnh đau lòng đem nước mắt trên má cậu mυ'ŧ hôn không còn một mảnh, "Đều là anh sai, là anh hỗn đản, là anh đáng chết."

Ninh Hữu nghẹn ngào muốn đem nước mắt của mình bức trở về, nhưng lại không thành công. Cuối cùng cậu dứt khoát ôm lấy cổ Kỳ Tĩnh, run rẩy hôn lên.

Kỳ Tĩnh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền ôm Ninh Hữu gia tăng nụ hôn này.

Tất cả bất an cùng cáu giận đều thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong nụ hôn này, Ninh Hữu hung tợn cắn phá môi Kỳ Tĩnh, trong lúc nhất thời trong miệng tràn đầy vị rỉ sắt.

Kỳ Tĩnh lại càng thêm đau lòng, mềm nhẹ vuốt ve phần lưng Ninh Hữu, từng chút một trấn an.

Sau một lúc lâu, Ninh Hữu mới từ trong lòng Kỳ Tĩnh tránh thoát ra.

Hít hít cái mũi, biệt biệt nữu nữu hỏi, "Đau không?"

Kỳ Tĩnh lắc lắc đầu, ánh mắt ôn nhu, "Một chút cũng không đau."