Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 114

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyên bản khi Ninh Hữu hóa thành hồ ly, quần áo đã bị Kỳ Tĩnh thu hồi đi, mà vừa rồi lúc lại hóa hình, Ninh Hữu cũng không nhớ đến chuyện này, hiện tại cả người cậu đều là trơn bóng.

Vừa phát hiện tình huống hiện tại của mình, Ninh Hữu theo bản năng liền nhìn qua Kỳ Tĩnh.

Sau đó trong dự kiến đối diện với một đôi mắt ngập lửa.

Ninh Hữu cả người căng thẳng, cảm giác có chút nguy hiểm, cân nhắc tính khả năng của việc nhảy xuống sơn tuyền để che lấp một chút.

Chỉ là còn chưa đợi Ninh Hữu thực thi, Kỳ Tĩnh đã trực tiếp đem cậu bổ nhào vào trong sơn tuyền rồi.

"Bùm bùm" một tiếng, tiếng nước té thật lớn vang lên.

Mà ở bên trong sơ tuyền kia, là hai cỗ thân thể ôm nhau gắt gao.

Kỳ Tĩnh nhéo nhéo thịt mông xúc cảm cực kỳ tuyệt vời trong tay, thanh âm ám ách, hai mắt bốc hỏa, "Em dụ hoặc ta."

Mà một cái tay khác của anh thì bắt đầu không an phận di chuyển.

Ninh Hữu nhấc chân muốn đá anh, nhưng lại bị Kỳ Tĩnh gắt gao khống chế được, thậm chí còn tạo cơ hội cho Kỳ Tĩnh chen vào giữa hai chân của mình.

Sau đó bụng dưới liền dán vào một đồ vật cứng rắn cực nóng.

Ninh Hữu mặt đùng một phát mà bốc cháy.

"Chờ đã, từ từ!", trong đầu Ninh Hữu nhão thành một cục, còn là cái loại nóng bỏng thiêu đốt ấy.

"Có cái gì mà chờ hả!", Kỳ Tĩnh xao động mà không kiên nhẫn ném xuống một câu như vậy, liền ngậm lấy môi Ninh Hữu, liếʍ mυ'ŧ dây dưa, tràn ngập hơi thở xâm lược.

Điểm mẫn cảm hàm trên của Ninh Hữu, bị Kỳ Tĩnh mạnh mẽ hữu lực quét một cái, cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến trực tiếp nhũn chân, thân thể cũng dần dần có cảm giác.

Đối với động tác của Kỳ Tĩnh, vừa mới bắt đầu Ninh Hữu còn ngăn cản giãy giụa, sau đó bị hôn mơ hồ, không cẩn thận cái liền đáp trả. Chỉ một động tác nhỏ nhoi như vậy, lại trực tiếp đem Kỳ Tĩnh từ xúc động biến thành cầm thú, trong cử chỉ chỉ hận không thể đem Ninh Hữu nuốt vào.

Hơi có chút không tha rời khỏi môi Ninh Hữu, mang theo một đoạn chỉ bạc ái muội, Kỳ Tĩnh vừa chú ý tới, hầu kết liền lăn lộn một chút, hơi thở càng thêm nóng bức. Trong miệng thấp giọng mắng một câu, đảo mắt liền hôn lên tiếp, trực tiếp đem dấu vết trên môi Ninh Hữu liếʍ mυ'ŧ không còn một mảnh.

Cuối cùng lúc rời đi còn mang tính trừng phạt mà cắn cậu một ngụm.

Ninh Hữu bị cắn đau, theo bản năng liền co rụt ra sau, bị Kỳ Tĩnh gắt gao đè lại.

Chỉ chốc lát sau, Kỳ Tĩnh liền ở trên người Ninh Hữu in lại một loạt dấu vết ái muội rậm rạp, Ninh Hữu thật vất vả mới tìm về chút thần trí, tay Kỳ Tĩnh đã trực tiếp xoa lên vật nhỏ hơi ngẩng đầu kia của cậu.

Ninh Hữu kêu lên một tiếng, mới vừa tìm về chút thần trí đã lại bị quăng ra ngoài cửu thiên, thân mình mềm nhũn dựa vào trên người Kỳ Tĩnh.

Bị hầu hạ thoải mái, Ninh Hữu nhịn không được nhắm hai mắt lại, thẳng đến khi cảm giác được phía sau xuất hiện dị vật.

Lý trí đã mất đi nháy mắt được thu hồi, một cái mạnh mẽ liền đẩy Kỳ Tĩnh tránh ra.

Kỳ Tĩnh khϊếp sợ mà ủy khuất, "Em qua cầu rút ván như vậy sao?!"

Ninh Hữu ngó ngó cái địa phương sắp không che lấp được kia của Kỳ Tĩnh, ánh mắt mơ hồ chớp mắt một cái, có chút không được tự nhiên. Kỳ Tĩnh đem mình hầu hạ xong rồi, hầu hạ còn rất thoải mái, mình lại đẩy anh ấy ra như vậy có phải là có chút không đúng không?

*Editor: không, làm đúng lắm, tuôi ủng hộ quả bưởi đem chỗ kia hủy đóa

"Nếu không...... Tôi cũng sờ sờ cho anh?", Ninh Hữu chần chờ nói.

Kỳ Tĩnh nghe xong, trên mặt bất mãn, chính là một bộ mình rất thiệt thòi, "Vậy cũng được."

Ninh Hữu nếu không có nhìn thấy ánh lửa hưng phấn trong mắt anh, khả năng thật sự sẽ là tin anh đối với đề nghị của cậu cực kỳ khinh thường rồi, tức khắc có chút hối hận.

Bất quá mũi tên đã lên dây thì không thể thu hồi lại được rồi, Ninh Hữu do dự một chút liền chuẩn bị thực hiện lời mình.

Kỳ Tĩnh đâu thể nào chờ được Ninh Hữu trì hoãn như vậy, một tay đem cậu lại ôm vào trong ngực, mang theo tay cậu ấn tới địa phương xao động không thôi của mình, thanh âm khàn khàn nói, "Động động đi."

Ninh Hữu bị nóng co rụt lại, túng quẫn thiếu chút nữa là bỏ chạy, cuối cùng hít sâu một chút, tự cổ vũ, căng da đầu lên.

Kỳ Tĩnh liếʍ liếʍ nhấm nháp vành tai sung huyết ướŧ áŧ của Ninh Hữu, thở hổn hển.

Thật vất vả mới xong việc, Ninh Hữu chỉ cảm thấy mình như đã rớt mất nửa cái mạng rồi, cảm giác mãnh liệt khác thường trên tay làm cho Ninh Hữu túng quẫn hận không thể đào cái hố đem mình chôn xuống. Ngay lúc Kỳ Tĩnh còn đang muốn có động tác khác, đôi mắt Ninh Hữu trừng lên, lập tức cách xa Kỳ Tĩnh hai mét.

"Đưa quần áo cho tôi!", Ninh Hữu hơi chút cảnh giác nhìn chằm chằm Kỳ Tĩnh.

Kỳ Tĩnh tuy rằng vẫn như cũ có chút chưa thỏa mãn, nhưng ít nhất đã không còn mãnh liệt như lúc đầu nữa rồi, quan sát bộ dạng đề phòng của Ninh Hữu một chút, sau đó lại tỉ mỉ đem người từ đầu tới đuôi nhìn một lượt, nhìn cho đến khi Ninh Hữu biệt nữu thiếu chút nữa là nhảy dựng lên bịt mắt anh lại.

Tại thời điểm Ninh Hữu sắp nhịn không được mà lại lần nữa thúc giục, lúc này Kỳ Tĩnh mới di chuyển thân thể tinh tráng đến bên bờ.

Lúc này đây anh thật sự không có lại trêu đùa Ninh Hữu nữa, mà thống khoái cầm quần áo để bên bờ.

Ninh Hữu cảnh giác nhìn chằm chằm anh, chậm rãi di động lên bờ, vừa mới sờ đến quần áo, Kỳ Tĩnh đã đi tới.

"Anh làm cái gì?", Ninh Hữu chạy xa.

Kỳ Tĩnh vẻ mặt vô tội, "Ta chỉ là muốn nhắc nhở em mà thôi, trên người em đang ướt, nếu trực tiếp mặc quần áo vào, chẳng phải là làm ướt quần áo luôn sao? Bằng không để ta giúp em lau khô người trước đã?"

Ninh Hữu lập tức lắc đầu, mười phần quyết đoán, "Không cần!"

Sau đó liền nhảy lên bờ, dùng chút pháp lực còn chưa sử dụng linh hoạt lắm làm bốc hơi nước trên người, hai ba lượt đã đem quần áo mặc xong rồi.

Kỳ Tĩnh hơi có chút tiếc nuối.

"Kế tiếp chúng ta phải chuẩn bị một chút, chờ khi sắc trời vừa tối xuống, chúng ta liền đi từ đường ngay", Ninh Hữu chà xát cái tay vẫn như cũ mang theo chút cảm giác khác thường của mình.

Kỳ Tĩnh chú ý động tác mờ ám của Ninh Hữu, cong cong môi, "Được."

Ninh Hữu tu luyện tiêu phí thời gian không ít, hiện tại cũng đã qua buổi trưa, hai người bắt được hai con cá ở trong sơn tuyền, giải quyết vấn đề bữa trưa của mình. Có lẽ là vì trong sơn tuyền linh khí sung túc, chất thịt hai con cá kia rất tươi mới, bất kể là mùi hương hay hương vị cũng đều cực kỳ tốt.

Rất nhanh, mặt trời đã xuống núi.

Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh thừa dịp sắc trời còn chưa hoàn toàn tối mà xuống núi, đi đến thôn bên cạnh. Thân thể này của Ninh Hữu là một con hồ ly, lúc trước nhảy nhót khắp nơi cũng không ít, từ đường nơi này cũng là địa phương mà hắn* thường xuyên ghé thăm. Tuy rằng ngày thường đều có người trông coi, nhưng cũng may thân mình hắn nhỏ nhắn không rõ ràng, thừa dịp người không chú ý vẫn có thể tiến vào.

*Editor: Hắn ở đây là con hồ ly trước kia nhé

Mấy cái mật thất bỏ hoang bên trong từ đường kia cũng là lúc hắn không có việc gì nhảy nhót chơi đùa thì phát hiện.

Ninh Hữu đối với địa phương này có thể tính là tương đối quen thuộc, Kỳ Tĩnh đối với nơi này tuy rằng không quen thuộc bằng Ninh Hữu, nhưng cũng không đến nỗi không biết, dù sao hắn cũng thường xuyên phải tới đây một chuyến. Cho nên chẳng sợ chung quanh có tối đen như thế nào, bọn họ vẫn rất thuận lợi đi tới giữa từ đường.

Từ đường ban ngày đều có người trông coi, lúc buổi tối lại không có ai. Chẳng qua Ninh Hữu vẫn cẩn thận quan sát một chút, mới yên tâm đi vào. Lôi kéo Kỳ Tĩnh đi tới gần góc tường phía tây từ đường, Ninh Hữu ngừng lại, thân mình ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, một lát sau, cậu liền tìm được khối gạch xếp lỏng trong trí nhớ.

Ninh Hữu xốc lên mấy khối gạch xếp lỏng, "Chính là nơi này, phía dưới chính là một cái mật thất."

"Cái chỗ nhỏ như vậy làm sao mà đi vào được?", Kỳ Tĩnh nhíu mày.

Ninh Hữu khụ một tiếng, "Con hồ yêu kia lúc đi vào cũng không phải là hình người, thân thể hồ ly thì lớn được bao nhiêu chứ, tự nhiên là có thể đi vào. Nếu không tiếp theo để tôi tự đi đi, anh ở bên ngoài chờ tôi?"

Kỳ Tĩnh không có trả lời, ngồi xổm xuống cẩn thận gõ mặt đất, kiểm tra gạch nơi này. Cuối cùng thật đúng là để anh tìm được rồi mấy chỗ xếp lỏng, lưu loát đem chúng dịch đi. Chẳng qua khác với nơi mà Ninh Hữu phát hiện chính là, cái chỗ kia có một tầng bùn bịt kín, Kỳ Tĩnh vỗ một chút, phát hiện phía dưới hẳn là còn có một cái nền nữa.

Phát hiện sự thật này, cả người Kỳ Tĩnh đầy hàn ý.

"Để tôi tìm lại thử, không chừng còn có biện pháp khác để đi vào", Ninh Hữu phi thường sáng suốt nói, cậu có thể cảm giác được, Kỳ Tĩnh đã muốn đập nát cái từ đường này rồi.

Sau khi moi moi sờ sờ một trận, Ninh Hữu kinh hỉ ở dưới bàn tìm được một đường vào.

Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu trước sau vừa đi xuống, đã cảm giác được một trận khó chịu đến ho sục sặc. Bất quá cũng may là trước đó Ninh Hữu đã phát hiện cái lỗ nhỏ chui vào chính là chỗ thông gió của mật thất này, nếu không chỉ sợ lúc bọn họ vừa tiến vào đã lập tức gặp nguy hiểm hít thở không thông rồi.

Đem mồi lửa ra thổi, châm lên cây nến thuận tay mang theo từ trong từ đường, ngọn lửa mờ ảo âm trầm hiện lên.

"Em cảm thấy cái pháp khí kia có khả năng hóa thành thứ gì?", Kỳ Tĩnh một bên hỏi, một bên cẩn thận quan sát mỗi một chỗ.

"Bộ dáng khẳng định là giống với bộ dạng vốn dĩ của nó, nhưng khẳng định là sẽ cố tình để chúng ta xem nhẹ tồn tại của nó", Ninh Hữu nói, "Cho nên mỗi khi xem xét một đồ vật, tốt nhất là phải duy trì thời gian lâu một chút, đừng để bị nó lừa gạt."

Cái mật thất này trước kia hẳn là chỗ mà nhà phú quý nào đó để bảo vật, vàng bạc dụng cụ đều có một chút, mà một vài thứ linh tinh khác cũng không ít.

Hai người phí đi thời gian hơn phân nửa đêm, đem tất cả mọi thứ đều nhìn một lượt, kết quả cái gì cũng không phát hiện.

Vì tránh tình huống để sót, bọn họ lại bắt đầu tìm lần hai, Ninh Hữu chỉ cảm thấy mình nhìn đồ đều nhìn đến xuất hiện bóng chồng* rồi. Cứ việc như thế, bọn họ vẫn như cũ chẳng phát hiện ra cái gì cả.

*Bóng chồng:Ninh Hữu buồn bực phát tức, "Cái pháp khí khỉ gió kia rốt cuộc là chôn ở chỗ nào rồi?!"

"Chúng ta đi lên trước đã", Kỳ Tĩnh nói, "Hiện tại thời gian đã không sai biệt lắm, trời chắc cũng sắp sáng rồi. Lát nữa nơi này sẽ có người tới, chúng ta rời đi trước, chờ buổi tối lại đến tiếp."

Ninh Hữu tuy rằng rất không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào, cùng Kỳ Tĩnh cùng nhau đi ra ngoài, che dấu một chút chỗ gạch mà bọn họ đã động qua, từ bên trong từ đường trốn ra ngoài.

Bọn họ vừa mới đi khuất, có hai lão nhân liền vừa nói vừa đi vào trong từ đường.

Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh lại lần nữa trở về chỗ sơn tuyền, Ninh Hữu tĩnh tâm tu luyện, gia tăng linh lực trong thân thể, tranh thủ có thể duy trì hình người lâu hơn một chút.

Một ngày qua đi, Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh lại lần nữa mò đến giữa từ đường.

Bất quá lần này bọn họ mới vừa đi vào, liền có người quát to, "Người nào?!"

Ninh Hữu thầm nghĩ không xong, trong từ đường sao buổi tối cũng phái người trông coi vậy?!

Tại thời điểm Ninh Hữu còn chưa có động tác, người kia đã nhận ra Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh, tức khắc giận dữ, "Hóa ra là các ngươi! Yêu hồ ngươi thế nhưng còn dám trở về!"

"Tới ——", người này hô to, muốn gọi người, chằng qua còn chưa có kêu xong, đã bị Kỳ Tĩnh đập hôn mê.

"Lần này phiền toái rồi", sắc mặt Kỳ Tĩnh có chút không tốt.

Thư sinh này thể chất thật sự là quá yếu, làm anh căn bản là không có biện pháp thi triển, ngay cả năng lực phản ứng cũng kém đi rất nhiều. Nếu là thân thể vốn dĩ của anh, sao có thể cho phép người này hô lên tiếng được?!

"Không thể xác định có người nghe thấy động tĩnh hay không, để ngừa vạn nhất, chúng ta vẫn là đi trước đi", Ninh Hữu có chút không cam lòng, nhưng có như thế nào cũng không thể vứt mạng lại đây được.

"Chỉ là qua đêm nay, cái từ đường này sợ là chúng ta sẽ không vào được nữa", Kỳ Tĩnh mang theo một tia lửa giận một chân đá lên người trên mặt đất, "Bọn họ khẳng định sẽ canh gác nghiêm ngặt thêm."

"Bằng không chúng ta dứt khoát lấy người này làm con tin đi?", Kỳ Tĩnh đề nghị.

Ninh Hữu lắc đầu, "Đám thôn dân điên khùng này anh cũng không phải là chưa gặp qua, căn bản là chẳng có lấy một tia lý trí. Cho dù trong tay chúng ta có con tin, bọn họ cũng có thể sẽ không bận tâm chút nào cả đâu, thậm chí ngay cả người này cũng sẽ gϊếŧ chết cùng ấy."

"Huống hồ anh đừng quên, thế giới này là do hồ yêu kia làm ra, mục đích căn bản nhất chỉ sợ cũng là gϊếŧ chết chúng ta thôi", Ninh Hữu trầm mặt nói, này kỳ thật mới là điểm mà cậu lo lắng nhất.

Tại thời điểm Kỳ Tĩnh còn muốn đôi co một phen, bọn họ liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, còn có tiếng kêu to ầm ĩ.

"Tất cả mọi người nhanh lên! Nhất định không thể để bọn chúng chạy được!", Người nói chuyện trong thanh âm mang theo một tia điên cuồng.

"Lúc này nhất định phải thiêu chết bọn chúng!"

"Đi mau!", Ninh Hữu nóng nảy.

Kỳ Tĩnh nắm tay, không cam lòng xoay người.

"Từ từ!", Kỳ Tĩnh dừng động tác lại.

"Làm sao vậy?"

Kỳ Tĩnh nhìn về phía thứ mà vừa rồi anh trong lúc vô tình có liếc qua, hiện tại cho dù là cố tình nhìn chằm chằm vào cũng thời khắc muốn quên đi nó, "Chỗ ẩn thân không nhất định phải ở nơi bí mật."

"Nơi mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy mới sẽ không làm người chú ý."

Lúc này, thôn dân mang theo vũ khí đã chạy tới cửa từ đường.

*Editor: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chúc mừng phu phu Kỳ Ninh đã giải được câu đố!!(Tiêu, spoir rùi)