Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 26: Người xa lạ trên phi thuyền

Sau một lúc lâu, Thạch Bằng đi ra ngoài đã từ bên ngoài trở lại.

“Anh đã đem chuyện này nói cho quân cảnh vệ”, sắc mặt Thạch Bằng khó coi cực kỳ, “Đám súc sinh này, bọn họ quả thực chính là không chết tử tế được!”

Thạch Bằng bị tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt.

Ninh Hữu giữ chặt cổ tay ông, một tia linh khí vận chuyển trong cơ thể ông một phen, ngữ khí trầm tĩnh, “Cha trước đừng có gấp, chờ một lát nữa khi quân cảnh vệ lại đây chúng ta còn cần giải thích rõ ràng tình huống cho bọn họ.”

Một tia mát lạnh chạy trong cơ thể, lý trí của Thạch Bằng trở lại, gắt gao nắm chặt tay, “Cha đã biết”

“Con đi về trước vẽ ảnh của mấy người kia”, Ninh Hữu nói, “Chờ quân cảnh vệ tới, con liền có thể giao cho bọn họ.”

Thạch Bằng vội vàng ngăn cản, “Hiện tại loại tình huống này một mình con trở về cha không yên tâm!”

Ninh Hữu cười cười, vươn tay về phía cái bàn bên cạnh, năm ngón tay mở ra.

Một cái chén kim loại đột nhiên bị cậu hút vào lòng bàn tay.

Trong tay cầm cái chén xong, năm ngón tay của Ninh Hữu hơi cong, ánh lửa kịch liệt thoáng hiện giữa năm ngón tay của cậu.

Không đến một tức, cái chén kia liền biến thành nước thép chảy xuống đất.

Chất lỏng cực nóng rơi trên mặt đất còn phát ra tiếng vang “tư tư”.

“Cha, cha không cần lo lắng cho con, bọn họ gặp phải con nhất định sẽ chỉ có một con đường chết”, thanh âm của Ninh Hữu bình tĩnh cực kỳ.

Thạch Bằng tuy rằng lúc trước đã thấy qua chỗ kỳ dị của con trai nhà mình, nhưng là hôm nay nhìn thấy như vậy vẫn là có chút khϊếp sợ chưa hồi thần nổi.

“Được, vậy trên đường con nhất định phải cẩn thận.”

Ninh Hữu gật đầu.

Sau khi ra khỏi cửa, tươi cười trên mặt Ninh Hữu biến mất không còn một mảnh, cũng không còn ngây thơ đáng yêu lúc trước.

Sắc mặt lạnh lẽo đáng sợ.

Linh thức che trời lấp đất của cậu mở ra tứ tán.

……

Chờ đến khi Ninh Hữu trở về, Thạch Bằng phát hiện sắc mặt của cậu có chút tái nhợt dị thường.

“Tiểu Hữu con làm sao vậy? Có phải gặp phải những người đó không?!”, Thạch Bằng khẩn trương không thôi, giữ chặt Ninh Hữu lo lắng quan sát.

Ninh Hữu lắc lắc đầu, đem mấy bức tranh trên tay đưa qua cho Thạch Bằng.

Thạch Bằng còn muốn nói cái gì, lúc này quân cảnh vệ lại vừa lúc tới đây, đánh gãy dò hỏi của ông.

“Nói cho chúng tôi biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”

Lương Mạn lúc này còn đang ngủ, Thạch Bằng liền thay bà đem tất cả mọi chuyện tự thuật một lần, sau khi những người đó nhớ kỹ, cuối cùng vẫn là đem Lương Mạn kêu tỉnh đem chi tiết hỏi rõ ràng một lần nữa.

Thời điểm bọn họ dò hỏi kết thúc, bảo Lương Mạn hình dung bộ dạng của những người đó,

Thạch Bằng đem mấy bức tranh trong tay ra.

“Chính là đám người bọn họ.”

Quân cảnh vệ nhìn bức tranh kinh ngạc không thôi, tranh vẽ rõ ràng mà giống hệt người thật như thế thật là do người trên tinh cầu bọn họ vẽ ra?!

Tuy rằng trong lòng phi thường kinh ngạc, nhưng quân cảnh vệ vẫn duy trì tố chất công tác tốt đẹp, khống chế rất tốt cảm xúc của mình.

“Chúng tôi sẽ mau chóng điều tra, các vị cứ yên tâm!”

“Mặt khác trong đoạn thời gian này, chúng tôi cũng sẽ phái người đến chỗ phụ cận bảo hộ cho các vị, các vị không cần lo lắng.”

Vợ chồng Thạch Bằng hướng mấy người quân cảnh vệ biểu đạt sự cảm kích.

Thời điểm trước khi bọn họ đi, có một người quân cảnh vệ trẻ tuổi có chút đồng tình vỗ vỗ Ninh Hữu sắc mặt tái nhợt, “Đứa nhỏ đừng sợ, chú nhất định sẽ nhanh chóng bắt được bọn họ!”

Mặt Ninh Hữu không chút biểu tình gật gật đầu.

Cùng lúc đó, một chỗ tinh cảng trên tinh cầu Hòa Tân.

Trên cái phi thuyền vũ trụ xa hoa.

“Thiếu gia, đều đã mất đi liên hệ với mấy người Lâm Tán”, người nói chuyện là một người trung niên thoạt nhìn cực kỳ hàm hậu thành thật.

“Chẳng qua chỉ là một cái tinh cầu khoáng sản rách nát, còn có thể có người lợi hại nào chứ?”, Ánh mắt của thanh niên đầy khinh miệt, “Quả nhiên vẫn là một đám phế vật!”

“A Thanh, chuyện này giao cho mày đi làm, đi điều tra rõ cho ta mấy người kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”, thanh niên tùy ý quơ quơ rượu vang đỏ trên tay mình, dừng một chút lại nói tiếp, “Nhớ rõ đem thứ ta muốn mang về.”

“Vâng, thiếu gia!”

——————

Ở chỗ bác sĩ Vương tĩnh dưỡng một ngày, một nhà ba người liền trở về nhà.

Nhìn thấy quân cảnh vệ cách bọn họ không xa gật gật đầu về phía bọn họ, vợ chồng Lương Mạn cảm kích chào hỏi

Quân cảnh vệ ở phụ cận, trong lòng bọn họ liền cảm giác kiên định hơn nhiều.

“Ngày hôm qua chỉ lo chiếu cố mẹ, Tiểu Hữu con cũng không có nghỉ ngơi, hôm nay ngủ sớm một chút”, Lương Mạn dặn dò, nhìn sắc mặt tái nhợt của con trai thì cực kỳ đau lòng.

“Con đã biết”, Ninh Hữu cong khóe miệng, lộ ra một độ cong tạm thời có thể coi là tươi cười.

Về tới phòng của mình, sắc mặt của Ninh Hữu thoáng chốc liền trở nên trắng bệch.

Cậu nhanh chóng ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy tư thế ngũ tâm hướng thiên tu luyện.

Hôm nay cậu tiêu hao linh khí quá nhiều, nội linh khí trong đan điền gần như khô kiệt.

Đan điền và kinh mạch hư không cùng nóng bỏng làm cho cậu có cảm giác cả người dị thường mỏi mệt và khó chịu.

Từ lúc bắt đầu tu luyện đến nay, đây là lần đầu tiên Ninh Hữu cảm nhận được khổ sở khi linh lực bị hao hết.

Theo Ninh Hữu nhập định, một sợi linh khí loãng ở chung quanh cậu đã bị lôi kéo, không tình nguyện tiến vào trong đan điền của cậu.

Suốt ba canh giờ, tổng cộng Ninh Hữu hấp thu được năm dòng thiên địa linh khí.

Chỗ này tụ tập vào trong đan điền của cậu, thậm chí còn không đủ một giọt linh dịch.

Thiếu đến đáng sợ.

Sắc mặt trắng bệch kia của Ninh Hữu không có một tia chuyển biến tốt đẹp, nhíu mày cười khổ, “Nếu nhẫn không gian của mình có ở đây thì tốt rồi.”

Nhưng mà nhìn nhìn ngón tay của mình, nơi đó trống rỗng cái gì cũng không có.

Bởi vì linh khí chung quanh thật sự quá ít, Ninh Hữu ở hơi chần chừ một chút rồi liền chạy như bay về phía cái quặng mỏ bỏ đi kia.

Cũng không biết như thế nào, cái quặng mỏ bỏ đi này tuy rằng cũng là thưa thớt linh khí, nhưng mật độ so với linh khí bên ngoài thì ước chừng còn gấp hơn mười lần.

Tìm đến địa phương mình ngày thường tu luyện, Ninh Hữu ngồi xếp bằng xuống, chậm rãi khép lại hai tròng mắt.

Cảm thụ được thiên địa linh khí quanh thân nhảy lên, Ninh Hữu có chút cố hết sức vận chuyển tâm pháp của mình.

……

Trời đã sang lên, Ninh Hữu tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện.

Linh khí trong phạm vi mười dặm đã bị cậu hấp thu không còn, nhưng là trong đan điền trống rỗng của cậu lại vẫn chỉ có một tầng linh dịch hơi mỏng.

Bất quá cũng may cái cảm giác hư không cùng đau đớn nóng bỏng khó có thể chịu đựng kia đã giảm bớt rất nhiều.

Ninh Hữu phun ra một hơi, quang mang kim hỏa trong mắt chậm rãi phai nhạt đi.

Cậu xoa xoa mặt ngoài màu đỏ của Lăng Vân trên cổ tay trái, cảm nhận được nó vẫn như cũ tồn lưu thô bạo cùng sát khí, Ninh Hữu chậm rãi đưa vào một tia linh lực trấn an, ánh mắt nhu hòa.

“Lăng Vân, lần này vất vả cho ngươi rồi.”

“Hiện tại linh lực của ta không đủ, cũng không có biện pháp giúp ngươi trừ đi tàn lưu oán khí, chỉ có thể dựa chính ngươi thôi.”

Lúc trước cậu bởi vì tức giận, một chút cũng đều không bủn xỉn mà tiêu xài linh lực của mình.

Không đơn thuần chỉ là vì truy tìm thân ảnh của mấy người kia, thức hải của bản thân bởi vì tra xét quá độ mà bị thương một chút, linh lực của bản thân cũng vì hành động mà tiêu tan không còn một mảnh.

Bất quá cậu không hối hận, cho dù có cho cậu một cơ hội làm lại lần nữa, cậu cũng sẽ phải cho bọn chúng lại nếm thử tư vị liệt hỏa đốt người, hôi phi yên diệt!

Tưởng tượng lúc ấy khi bản thân nhìn thấy cảnh tượng Lương Mạn vô thanh vô tức nằm trên mặt đất, trong lòng Ninh Hữu liền nhịn không được nổi lên thô bạo.

Lăng Vân không muốn xa rời cọ cọ cổ tay cậu.

Lăng Vân có linh, tâm ý tương thông với Ninh Hữu, Ninh Hữu tự nhiên cũng minh bạch ý tứ của nó, lập tức cười khẽ.

“Cám ơn”

Trước khi sắc trời hoàn toàn sáng lên, Ninh Hữu về tới phòng của mình.

——–

Trên phi thuyền.

“Thiếu gia, tôi đã tra được”, người đàn ông trung niên hàm hậu cong người, tôn kính nói.