Huyền Trung Mị

Chương 54

Trời rốt cuộc cũng sáng, gió nổi lên xua tan sương mù bao phủ Yểm Đô. Tòa tháp giữa thành tượng trưng cho sự uy mãnh và trường tồn, nửa vòm cửa sổ áp mái lộ ra trong biển sương mù tích tụ nhiều ngày liền, trên vòm mái bóng bẩy được trổ một loạt ô cửa sổ, từ xa nhìn lại chỉ thấy một cột thẳng tắp chỉ lên trời…

Thật sự không hiểu nổi vì sao trước đây lệnh chủ lại xây cái tháp có hình như thế nữa. Theo như lời ngài ấy nói thì là tiện cho việc xem thiên tượng… Thôi đi, đều là nam giới cả, ai mà không hiểu nó là gì chứ, nói cho cùng vẫn là vì để nâng cao hình tượng thôi… Một kình trụ khổng lồ phô trương như thế, hèn gì đám nữ yêu cứ đổ xô tới*.

(*) Một vật hình ống tròn vừa thẳng vừa to chỉa thẳng lên trời, không cần giải thích chắc độc giả cũng hiểu nó tượng trưng cho cái gì của lệnh chủ rồi nhé.

Sau khi Yểm hậu gả vào thành thì phải đập nó đi thôi. Mặc dù năng suất làm việc của lệnh chủ hơi kém, nhưng có mẫu đó rồi, cuộc sống tốt đẹp rất mau sẽ ở ngay trước mắt thôi. Đến lúc tượng nữ nhiều lên, cứ để nó đứng chình ình ra đấy thì cũng không hay lắm.

Ly Khoan Trà và đại quản gia ngồi xổm trên tường đất nuốt mây nhả sương, ở Phạn Hành Sát Thổ không mọc nổi được hoa cỏ gì khác, chỉ có mỗi cây thuốc lá là tươi tốt dị thường. Qua nhiều năm như thế, đám tượng nghiên cứu đủ phương pháp, từ nấu nước cho đến mài nhuyễn, tẩu thuốc cũng từ ngắn biến thành dài rồi lại biến ngắn, tới tới lui lui cứ như chơi đùa cây thuốc lá vậy. Mà thuốc lá này ấy à, so với mây mù thì đúng là cách biệt như giữa lôi phong với tháp lôi phong. Một quân sư và một quản gia chịu trách nhiệm lọc sạch không khí trong chu vi năm trăm do tuần của Yểm Đô, sau giờ làm việc sẽ sinh ra vài sở thích. Dù hình thái của khói thuốc lá với mây mù giống nhau, nhưng mùi vị lại khác xa. Từ cái lần tiểu đội trưởng đội hộ vệ phát hiện được bí ẩn cuốn lá thuốc lại rồi hút trở đi, sáng sớm nào Ly Khoan và đại quản gia cũng sẽ hút hai điếu. Cuộc sống ở Yểm Đô nhàm chán nên đây là thú tiêu khiển thích nhất rồi, cũng là thời gian vui vẻ nhất.

Ly Khoan Trà xắn ống quần ngẩng đầu nhìn, “Hôm nay trời sẽ mưa.”

Đại quản gia nhìn cột mốc trời, quả nhiên trên đỉnh ướt mất phân nửa, chỗ ướt xen lẫn khô uốn lượn lên xuống như tranh sơn thủy.

“Mưa rào kèm sấm chớp.” Y nói chắc nịch: “Muốn đánh cược không?”

Ly Khoan Trà lắc đầu, “Không nên quá chú trọng vào thuốc lá và bài bạc, ta là nam tử có phong cách đấy nhá. Ta là lo không biết có ảnh hưởng đến hôn lễ tối mai không thôi. Không thể để khách khứa bạn bè tứ phương đến chung vui dầm mưa được, theo ta thấy lát nữa bảo bọn họ dựng lều lên đi, có chuẩn bị còn hơn không.”

Đại quản gia đáp: “Ừ, hút xong điếu này ta đi ngay.”

Ly Khoan Trà quay sang nhìn y, y rít mạnh hai hơi, đúng là nghiện nặng rồi. Nếu bàn về tuổi tác, từ lúc đại quản gia thành hình cho đến nay cũng chỉ mới hơn bảy trăm năm, rõ ràng còn là một thiếu niên mà mặt mũi đã già hơn đám cùng lứa. Ly Khoan thấy đau lòng giùm cho y, thực ra y cũng đã hết lòng hết dạ lo cho Yểm Đô lắm rồi, những năm gần đây toàn là chịu khổ trước hưởng phúc sau. Lệnh chủ nghèo rớt mồng tơi nên lương bổng đã bị khất những sáu trăm tám mươi năm, thế nhưng mấy trăm năm qua y vẫn cẩn trọng từng ngày, có thể thấy là một người đàng hoàng.

“Ta cảm thấy nữ tượng tạo ra đầu tiên hẳn nên gả cho ngươi.” Ly Khoan nói: “Ngươi cũng vì Yểm Đô mà lập được bao nhiêu công lớn rồi, ngươi là trụ cột vững chắc của Yểm Đô đấy.”

Đại quản gia sững sờ, “Lời này là chúa thượng nói à?”

Ly Khoan Trà lắc đầu, “Là ta nói, mà chắc chắn chúa thượng cũng đồng ý thôi. Ngươi có muốn vợ không?”

Gương mặt anh tuấn của đại quản gia đỏ ửng, “Ai mà không muốn vợ chứ, sau khi thấy chúa thượng với Yểm hậu, ta cũng cảm thấy tình yêu rất ngọt ngào.”

“Vậy thì tượng nữ đầu tiên càng nên cho ngươi, cả thành chỉ có ngươi mới xứng.”

Ai ngờ đại quản gia khoát tay lia lịa, “Không dám không dám, ta vẫn nên chờ nhóm sau hoặc sau sau nữa thì hơn.”

“Vì sao?” Ly Khoan Trà không hiểu nổi.

Đại quản gia không hổ là đại quản gia, tuyệt đối biết nhìn xa trông rộng, “Ngươi không biết kỹ thuật chế tác lần đầu tiên thường không đủ chín muồi, sau này sẽ xuất hiện vấn đề sao? Nghĩ đến A Hoa lúc đó…” Haiz, y thở hắt ra một hơi dài.

A Hoa là tượng nữ đầu tiên lệnh chủ thử nghiệm, cuộc sống của nàng ấy vừa ngắn lại toàn là đau buồn, cuối cùng vì không chịu nổi ánh mắt khác thường của những tượng đất khác mà lựa chọn bị hủy. Vào hôm nàng ấy chết trên Sát Thổ có tuyết rơi, ngay đến ông trời cũng cảm thấy nàng ấy đáng thương nữa là.

Ly Khoan tính nói thất bại lần đó đều do lệnh chủ mù quáng tự tin quá mức, lần này có Yểm hậu ở bên cạnh giúp đỡ, nói gì thì giới tính cũng không sai lệch được. Song, cậu ta vừa toan mở miệng thì nghe thấy dưới chân tường có một tên tượng đến xin thông báo, cúi đầu nhìn liền thấy trong tay lính canh xách một vật màu trắng, lưng cuộn tròn lại, giống một con nhím không gai.

“Cái gì đấy? Có hồ ly tinh xông vào Yểm Đô à?”

Lính canh đáp: “Không phải ạ, là con thú giải sầu, nó cứ cố chấp lao vào trạm gác, cản cũng không cản được.” Hắn lật tay quay đầu nó lại, “Nó lại không biết nói, chẳng biết từ đâu ra nữa, quân sư nhìn xem có nhận ra nó không.”

Ly Khoan Trà nhảy xuống khỏi đầu tường, loại thú này mắt mũi đều như nhau, nhưng cậu ta vừa liếc mắt đã nhận ra nó.

“Con Phỉ Phỉ này là con ở cạnh Yểm hậu mà, sao lại chạy đến đây?” Cậu ta ngẩng đầu nhìn bốn phía, “Yểm hậu vào thành à?”

Lính canh ngỡ ngàng, “Không thấy đâu, chỉ có con này tới thôi ạ.”

Phỉ Phỉ không thể tu thành hình người, cũng không có bản lĩnh cưỡi mây, từ núi Nhĩ Thị đến Yểm Đô cũng hơn trăm dặm, nó chỉ biết dựa vào bốn cái chân mà chạy. Nhìn kỹ móng nhỏ của nó, gần như bị mài mòn cả rồi, là động lực gì mà có thể khiến con thú giải sầu lười biếng này chạy quãng đường xa trong đêm như thế?

Ly Khoan Trà có linh cảm không tốt, ôm nó vào ngực mình, “Mi đến tìm lệnh chủ?”

Phỉ Phỉ gật đầu.

Cậu ta ngoái đầu trao đổi ánh mắt với đại quản gia, “Nhưng tối qua lệnh chủ về quê có việc rồi, đến giờ vẫn chưa về… Mi tìm ngài ấy có chuyện gì?”

Thế là Phỉ Phỉ liền bù lu bù loa vung tay vung chân túa xua, kích động tới nỗi Ly Khoan Trà gần như không ôm được nó.

Dĩ nhiên nó biểu đạt cũng như gà nói với vịt, Ly Khoan và đại quản gia trố mắt nhìn nhau, cả buổi vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Đại quản gia đầu óc mơ hồ, cuối cùng dứt khoát hỏi: “Có phải Yểm hậu đã gặp chuyện gì không? Mi đừng có kêu la nữa, gật đầu hay lắc đầu là được.”

Tình huống họ không muốn thấy nhất vẫn xảy ra, Phỉ Phỉ gật đầu, còn gật rất mạnh.

Ly Khoan Trà *á* liền, “Tiêu rồi…” Sau đó cậu ta lập tức quay đầu chạy như điên đến quảng trường, vừa chạy vừa la: “Người đâu, mau đến đây, gọi hai mươi tên hộ vệ tinh nhuệ cùng ta đến nũi Nhĩ Thị.”

Luống cuống chẳng biết đường mà đi, *cốp* một phát đυ.ng phải người đối diện, trước mắt rơi đầy sao, “Ai ai ai…!” Cậu ta chửi ầm lên.

“Ngươi mất hồn hả?” Một giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu, có thể do bị cậu ta đυ.ng đau nên hít hà xuýt xoa.

Ly Khoan Trà suýt nữa khóc òa, may quá, lệnh chủ về rồi. Cậu ta khoa tay múa chân, “Vừa rồi Phỉ Phỉ chạy tới báo, hình như Yểm hậu đã xảy ra chuyện. Thuộc hạ không hiểu ngôn ngữ của nó, theo suy đoán thì khẳng định là vậy…”

Lệnh chủ ngây ra, Ly Khoan chưa kịp triệu tập nhân thủ tới thì một cơn gió nổi lên, xiêm y phơi nắng trên quảng trường bị cuốn tấp cả vào mặt cậu ta.

Đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại nảy sinh bất trắc? Lệnh chủ cảm giác trái tim trong l*иg ngực đang cháy, chỉ hận mình còn chưa đủ nhanh, không thể nhấc chân là đến núi Nhĩ Thị ngay.

Chàng chỉ mới rời đi một đêm thôi mà, trước khi đi vẫn còn giăng kết giới quanh nhà tranh, có thể xảy ra chuyện gì đây? Chàng đã đợi ở Sát Thổ suốt chín nghìn năm rồi, gần như mất liên lạc với quê hương. Cứ tưởng suốt đời sẽ không về nữa, nhưng ý sinh thân hạ thế lại khiến chàng không thể không về lại nơi mình ra đời.

Không yêu thì sẽ không sợ, mọi nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ tình yêu của chàng, từng chút từng chút mọc rễ nảy mầm, thậm chí còn chiếm đoạt cả tâm trí chàng. Tộc của chàng là tộc làm bạn cùng ánh sáng, phải hao hết tâm huyết cả đời bảo vệ hoàng quyền, đấy là số mệnh của họ. Trước đây khi bị biếm đến Phạn Hành Sát Thổ, lệnh chủ có ý nghĩ rất đơn giản, tộc đã vất bỏ chàng thì chàng sẽ ở đây lăn lộn ăn nằm chờ chết ung dung cả đời. Mà nếu như có một ngày bị triệu tập thì chàng cũng không quên sứ mạng của mình, cùng lắm thì bỏ qua hiềm khích lúc trước, nên phụ tá ai thì phụ tá kẻ đó, cứ cố chờ đến lúc đế vương chết là xong nhiệm vụ.

Song đó là suy nghĩ lúc còn một mình.

Bây giờ chàng đã có hôn thê, suy nghĩ tất nhiên phải khác. Chàng không hề muốn lãng phí thời gian làm công cụ chứng nhận cho người ta, chàng chỉ muốn cùng hôn thê ở Yểm Đô sống cuộc sống không thẹn cũng chẳng thùng cho đến thiên hoang địa lão thôi.

Thế là chàng lên núi Minh Vương bái kiến Thập Đại trưởng lão. Trước kia khi chàng ra đời các trưởng lão vô cùng thích chàng, bây giờ nhìn thấy chàng thì vẫn là cảm giác yêu hận đan xen, “Sao ngươi lại về đây?”

Chàng nói: “Lúc biếm ta cũng đâu có nói là không cho phép quay về thăm người thân, các trưởng lão vẫn là thân nhân của ta.”

Trên điện Minh Vương tràn ngập không khí bi thương, bóng ma ‘kỳ vọng càng lớn thất vọng càng nhiều’ lại lần nữa bao trùm trong lòng các vị trưởng lão. Mười nghìn năm trước, A Chuẩn là kỳ lân hai màu duy nhất trên núi Minh Vương, kỳ lân ba màu là đẹp, hai màu là thượng phẩm, còn một màu là cực phẩm. Màu sắc càng ít thì thần lực càng lớn, nên trong số kỳ lân con đủ mọi màu sắc trên núi, chỉ có chàng là được kỳ vọng nhiều nhất. Các trưởng lão cảm thấy tương lai chàng nhất định sẽ nên việc, thậm chí có thể vào viện trưởng lão, sóng vai cùng họ quản lý núi Minh Vương.

Kỳ lân là thần thú hiền lành, có điều kỳ lân tuổi nhỏ giống như cua vậy, mỗi lần trút bỏ lớp vỏ ngoài là lại lớn lên thêm. Lần đầu tiên A Chuẩn lột vảy, tất cả mọi người đều vây xem, các trưởng lão cho rằng tính cách chàng tốt bụng hiền lành như vậy, nói không chừng hai màu sẽ có cơ hội lột xác thành một màu, ví dụ như màu trắng hoặc vàng chẳng hạn. Kết quả lúc chàng ngẩng đầu lên từ trong đống cỏ lại để lộ gương mặt đen thùi lùi. Các trưởng lão giật mình… Mặt đen không sao, miễn thân mình màu trắng thuần là được. Nhưng trời không theo kỳ vọng, chàng đen tuyền từ đầu đến chân. Lần này thì xong rồi, màu đen là dấu hiệu bất thường, cộng thêm chàng có răng nanh, móng không co lại được, núi Minh Vương không thể giữ chàng lại, đành phải biếm chàng đến Phạn Hành Sát Thổ, để chàng tự sinh tự diệt.

Xưa nay chưa từng làm chuyện xấu, lệnh chủ cảm thấy rất oan uổng, thế nên sau đó chàng đã đại khai sát giới và ăn thịt luôn, cũng là để hợp với tình trạng bản thân lúc ấy. Không sai, chàng tình chuyện sa đọa như vậy.

Chàng mặc áo choàng đen ung dung đứng giữa điện Minh Vương, “Ta chỉ muốn hỏi, liệu trưởng lão có thể sai kẻ khác nhập thế được không? Ta ở uế thổ nhiều năm vậy rồi, đã không thể đảm nhiệm sứ mạng kia được nữa. Huống hồ ta còn là màu đen, màu đen tượng trưng cho xui xẻo đấy.”

Trưởng lão trên điện giữ thần sắc tựa như La Hán trong miếu, “Binh khí thần của ngươi có phản ứng, trời cao đã chỉ định ngươi rồi, chúng ta có muốn cũng không thể giúp được. Hơn nữa trong tên hoàng đế có chữ Huyền*, quả đúng là duyên phận định mệnh. Phụ tá y cho tốt vào, có thể kiến lập thịnh thế thì ngươi sẽ được lợi. Nói không chừng ngươi còn được lột xác lần nữa để trở thành màu trắng đấy.”

(*Huyền nghĩa là màu đen.)

Lệnh chủ luôn bàng quan kiêu ngạo thật ra cũng có một điểm khá tự ti, lần trước nói cho hôn thê biết lý do vì sao mình họ Bạch chẳng qua là thêu dệt cả thôi,

Bạch

rõ ràng là mục tiêu mà chàng đeo đuổi.

Chàng bắt đầu thấy sốt ruột, quả nhiên muốn từ chức không hề đơn giản. Cò kè với trưởng lão cả buổi vẫn không có kết quả, xem ra không muốn cũng phải làm rồi, chàng đành phí công trở về Yểm Đô, nào ngờ vừa về thành lại nghe thấy Vô Phương gặp chuyện. Lần này chàng sợ hãi thật sự, chạy một hơi đến thẳng núi Nhĩ Thị. Tiếng hét lớn của chàng khiến chim tước khắp núi bay lên dáo dác, nhưng trong nhà tranh trống trơn, nàng đã không còn ở đây.

Cơn ác mộng biến thành sự thật làm lệnh chủ khó tiếp nhận nổi. Chàng nhìn đồ cưới được đóng gói sẵn sàng trong phòng, khóc như mưa.

Sau đó Ly Khoan chạy đến, phái đám tượng lục tỏa ra ngoài lục soát, cảnh tượng nhà không lầu trống thật sự khiến người ta thương cảm. Lệnh chủ đang trong biển ái tình từ trên trời rớt ầm xuống đất, sắp sửa lại phải đối mặt với cục diện bị bỏ rơi, Ly Khoan không biết nên an ủi chàng thế nào, chỉ ngập ngừng nói: “Yểm hậu muốn đi, sao lại không từ giã…”

“Ngươi mù hả? Nào có ai đã chuẩn bị xong xuôi đồ cưới mà đào hôn đâu, rõ ràng là nàng bị kẻ khác bắt đi.” Lệnh chủ nhảy nhổm lên, “Là ai, ai bắt tân nương của ta đi hả, lão tử phải quyết chiến với hắn một trận!”

Nhưng có mắng chửi thế nào cũng vô ích, chân tướng đã rành rành ra đó rồi. Chàng đã có ý định thoái lui, đối phương không bắt nương tử chàng để uy hϊếp thì làm sao ép chàng nhập thế chứ?

Lệnh chủ đứng nơi đó, lần đầu tiên cảm thấy bó tay, thật lâu sau tâm trạng mới dần bình tĩnh lại, chàng nói với Ly Khoan Trà: “Quay về, bổn đại vương muốn thông báo vài hậu sự.”

Ly Khoan Trà nghe mà muốn khóc, “Chúa thượng à, ngài phải phấn chấn lên, Yểm hậu mất tích thì chúng ta có thể đi tìm mà, tội gì ngài phải tự tử như thế. Trên đời này đâu có thiếu trường hợp cưới hụt, nếu kẻ nào cũng đi tìm cái chết thì Phong Đô đã sớm chật ních ma quỷ rồi.”

Lệnh chủ liếc cậu ta, “Ai nói ta muốn chết hả? Ta chuẩn bị về sắp xếp đường lui cho đám tượng, sau đó đến Trung Thổ.”

Ly Khoan Trà ngạc nhiên hỏi liền: “Ngài đến Trung Thổ làm gì? Yểm hậu mất tích, ngài còn có tâm tư đi chúc mừng tân vương của con người ư?”

Con thằn lằn này vốn không có con mắt tinh tường, sao có thể biết thân phận thật sự của chàng chứ! Xưa nay chính là vậy, nhân vật có danh tiếng muốn che giấu thân phận rất khó, chàng sung sướиɠ ở Sát Thổ mấy nghìn năm, bây giờ những ngày tháng thoải mái đã chấm dứt, chàng phải rời núi làm chính sự.

“Bớt nói nhảm đi.” Chàng uể oải đáp: “Ta là muốn đi tìm nàng. Bổn đại vương ra quân bất lợi, có điều không sao, sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy lại vốn.”

Chàng ở Sát Thổ có thể nói là không có thiên địch, kẻ nào có thể phá vỡ kết giới của chàng đây, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có mỗi tên ý sinh thân kia.

Lệnh chủ cúi đầu xắn ống tay áo lên, pháp ấn trên cánh tay nổi lên, dần trở nên rõ ràng hơn. Còn cả Tàng Thần tiễn nữa, đêm qua cứ kêu *vù vù*, nó cũng có dự cảm, đã đến lúc nó định quốc an bang bình thiên hạ rồi.

Mọi thứ đang âm thầm thay đổi, chàng cũng không nói toạc ra hết trước mặt Vô Phương. Lần trước đằng yêu đánh cắp Tàng Thần tiễn là chàng đã biết có bẫy rồi. Một đằng yêu tiểu tốt lấy nó thì có ích gì chứ, chẳng thể đổi tiền mà còn phải phòng ngừa bị tiễn khí đánh ngược lại. Đằng yêu chỉ là lớp vỏ ngụy trang, trước khi bọn họ chạy đến núi Vạn Tượng thì kẻ giật dây thực sự đã rời đi. Kẻ đó muốn kiểm định cái gì chắc hẳn cũng xác minh xong rồi, việc có thể giương Tàng Thần tiễn đã chứng minh ngôi vị chân mệnh thiên tử của hắn, cho nên hắn mới quay về Trung Thổ đoạt vị lên ngôi, sau đó lẳng lặng đợi kỳ lân đến cửa bảo vệ.

Vậy rốt cuộc Minh Huyền là ai, chàng mơ hồ có chút manh mối rồi. Chẳng hiểu nổi minh quân thịnh thế kiểu gì mà hành động chẳng quang minh lỗi lạc tí nào, trừ tên họ của kẻ đó ra, còn lại đều là một mảng màu đen.

Lệnh chủ ủ rũ cúi đầu quay về Yểm Đô, đứng trên đài ngắm trăng trước đại điện nói lời từ giã tạm thời với đám con của mình: “Bổn đại vương có việc, phải rời khỏi Yểm Đô khoảng một trăm tám mươi năm. Trong thời gian ta không có ở đây, các ngươi phải tự thu xếp ổn thỏa, đừng có chạy lung tung với đám nữ yêu, chạy đi rồi cũng không có phúc hưởng thụ, trái lại còn vô duyên mất toi cái mạng nhỏ.”

Chàng nói mình phải đi, chúng tượng lập tức luống cuống, “Chúa thượng muốn đi đâu? Vì sao lại đi lâu vậy?”

Chàng thở dài, “Nam giới mà, luôn có sự nghiệp mình muốn theo đuổi. Các ngươi chớ hoảng, ta để lại cho các ngươi một viên đan châu, linh lực chứa bên trong nó đủ chống đỡ cả thành được hai trăm năm.” Vừa nói chàng vừa chỉ tay, “Tất cả nghe kỹ cho ta đây, phải giữ gìn nó tử tế, đó là thứ các ngươi phải dựa vào để sinh tồn đấy, nếu vất đi thì ba tháng sau các ngươi sẽ tiêu tùng cả đám. Tốt nhất là đừng đứa nào có ý định độc chiếm, vì ham muốn cá nhân mà hại chết đồng bào cả thành, nếu để bổn đại vương biết được thì dù có đào ba thước cũng sẽ đưa hắn về lại trong lò lần nữa, nhớ chưa?”

Dưới đài im phăng phắc, toàn bộ tượng đất đều á khẩu, không một tên nào có thể mở miệng trả lời chàng.

Lệnh chủ bỏ thành rồi, đây là tin dữ kinh thiên động địa đấy, còn tàn khốc gấp mấy vạn lần so với việc không nặn tượng nữ cho họ. Bây giờ họ như những đứa trẻ bị vứt bỏ, con đường phía trước bỗng trở nên mờ mịt, không tìm được phương hướng. Hai trăm năm… lệnh chủ sẽ quay về nội trong vòng hai trăm năm ư? Nếu như không về kịp, vậy kết cuộc của bọn họ là biến trở về đống bùn nhão sao?

Một đứa nhỏ lên tiếng đầu tiên, thút thít nói: “Con đã không có mẹ… Giờ ngay cả cha cũng không còn.”

Sau đó cả thành liền chìm trong tiếng khóc than, âm lượng lớn đến đinh tai nhức óc. Lệnh chủ không hiểu vì sao mình lại nặn ra một đám không tiền đồ như thế nữa, “Ta không có ở đây thì các ngươi không thể tự lực cánh sinh được à?” Kết quả giọng gào thét oang oang của chàng vang tới tới đâu vẫn bị tiếng khóc lóc nuốt mất.

Đại quản gia leo lên từ dưới đài, chụp lấy ống quần lệnh chủ, “Chúa thượng…”

“Chiếu Thị à,” Lệnh chủ ngồi xổm xuống, ghé vào bên tai y dặn dò: “Bổn đại vương không có ở đây, ngươi phải dẫn dắt cả thành thật tốt đấy.”

Đại quản gia gạt đi ngay: “Đồ đệ của thuộc hạ hoàn toàn có thể thay thế thuộc hạ quản lý thành, thuộc hạ muốn đi theo chúa thượng, đời đời kiếp kiếp không xa không rời.”

Lệnh chủ khó xử bảo: “Ta tin tưởng ngươi…”

Trên mặt đại quản gia hiện vẻ cố chấp, “Chúa thượng chớ quên mình còn nợ thuộc hạ sáu trăm tám mươi năm tiền công, con số lớn như vậy, thuộc hạ nhất định phải đi theo ngài.”

Lần này lệnh chủ bó tay thật, dù mạng của y là do chàng cho, nhưng lệnh chủ vốn khá chính trực, luôn coi đám tượng là cá thể độc lập chứ không phụ thuộc vào chàng. Chủ nợ đuổi theo là lẽ bất di bất dịch, lệnh chủ hết cách, đành phải gật đầu đồng ý.

“Có chuyện gì cứ nói, khóc không giải quyết được vấn đề.” Lệnh chủ vung tay lên hô, rốt cuộc đám tượng cũng im lặng, đợi chàng đưa ra phương án mà mọi người có thể chấp nhận được. Ánh mắt chàng quét qua từng khuôn mặt đang đầy mong đợi, miệng nở nụ cười hiền hòa, “Ta sẽ thường xuyên viết thư cho các ngươi.”

Chỉ thế thôi sao? Tập thể chúng tượng trợn tròn mắt, còn đang tính òa lên khóc thì trên chóp đài ngắm trăng bỗng bắn ra vạn tia sáng. Giữa quầng sáng, Tàng Thần tiễn từ từ hạ xuống rồi dừng trước mặt lệnh chủ. Lớp áo choàng đen đơn điệu nặng nề của lệnh chủ tan ra như băng tuyết, để lộ cơ thể cường tráng khôi ngô cùng gương mặt đẹp đến giật mình. Chàng xoay người, hóa ra một tấm áo choàng lộng lẫy khoác vào, dải tua buộc tóc bay phấp phới theo suối tóc đen mượt, làm tất cả không dám nhìn thẳng.

Lệnh chủ không phải là lão yêu quái, chúng tượng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ lệnh chủ cũng chính là ngày chàng từ giã Yểm Đô. Tất cả còn chưa kịp ca ngợi chàng thì chàng đã hóa thành một luồng sáng, biến mất ở cuối chân trời, để lại chúng tượng khắp thành khóc lóc như cha chết mẹ chết, đau đến đứt ruột.