Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Chương 158

Giới giải trí một lần nữa bị xáo trộn. Lần này, ngay cả giới kinh doanh cũng nhập cuộc. Chuyện Mạch Khê công khai thừa nhận tình cảm lập tức trở thành đề tài nóng trong xã hội. Trong một thời gian, không ai là không biết đến chuyện này. Cũng khó trách, tạm thời không nói tới Mạch Khê, chính là chỉ cần có tin tức nào liên quan đến Lôi Dận cũng đã đủ để khiến người ta phải tò mò một phen. Nguyên nhân chính là do lúc trước hắn quá mức bí ẩn.

Ví dụ tin tức đang gây làn sóng ồn ào trước mắt, trước khi công khai tình yêu, người người nhà nhà đoán già đoán non, thậm chí có vài nghi vấn ác ý đều là chuyện bình thường. Chỉ cho đến khi nào đem sự thật ‘công chư hậu thế’ (đại ý: sự thật được bày ra cho tất cả đều biết), thái độ của công chúng mới đột ngột thay đổi, ngay cả những người có ác ý trước kia cũng bắt đầu nghiêng về một phía.

Có lẽ, mọi người luôn thích nhìn những điều gì đó là tốt đẹp. Tỷ như, ‘tổ hợp’ một anh chàng đẹp trai cùng một cô nàng đẹp gái nào đó với tình yêu duy mỹ, thì tự nhiên tất cả đều cảm thấy thực lãng mạn.

“Bộp..." Fanny phẫn nộ ném tờ báo đương cầm trong tay xuống bàn trà, sau đó lại chộp mấy cuốn tạp chí quăng thẳng lên tường. Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì tức giận mà có chút nhăn nhó, hai vai run run không khó để nhìn ra nội tâm đang bất mãn của cô ả.

“Như thế nào, bảo bối?” Từ phía sau, một đôi bàn tay nhăn nheo của lão đàn ông vòng lại, ôm cô ả vào trong ngực. Lớp da nhăn nhúm như thể mất đi hết sức sống, đối lập hoàn toàn với người đàn bà xinh đẹp trong lòng.

Chân mày Fanny thoáng một chút bất mãn, nhưng rất nhanh đã bị nụ cười tươi tắn che khuất. Cô ả xoay người, nhìn James mê đắm, cố ý bày ra vẻ tủi thân, hai cánh tay ôm lấy gáy lão ta, “Cha nuôi, giới truyền thông làm sao có thể như vậy nha? Cha xem bọn họ đang viết mấy thứ nhảm nhí gì kìa, scandal giờ trở thành có lợi cho con nhỏ Mạch Khê kia hết rồi. Đáng ghét, người ta muốn gϊếŧ người rồi đó.”

James cười cười, quơ lấy một cuốn tạp chí nhìn nhìn. Trên bìa tạp chí vừa vặn là hình ảnh nắm tay đầy hạnh phúc của Lôi Dận cùng Mạch Khê trong tuyết. Bất cứ ai nhìn thấy đều cảm giác được đó là một vị vương cùng công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích, vô cùng mĩ diệu.

“Con gái ngoan, con chính là rất nóng vội. Phải biết rằng, ‘dục tốc bất đạt’, sau lưng Mạch Khê chính là Lôi Dận, nhưng sau lưng Lôi Dận là gì? Quyền lực, tiền tài, thậm chí là cánh tay che trời, che pháp luật! Muốn đạt tới mục đích, nhất định phải nghĩ tới biện pháp nào đó thật tốt, vô cùng hoàn hảo để ‘nhất châm kiến huyết’. Bằng không, thất bại sẽ thuộc về chúng ta, hiểu chưa?”

“Cha nuôi…” Fanny làm nũng, “Người ta cũng chỉ là nóng vội thôi. Chuẩn bị đến lễ trao giải rồi, con cũng không muốn nhỏ Mạch Khê kia cưỡi lên đầu mình đâu. Con mặc kệ, cha nuôi phải giúp con lấy được giải thưởng.”

James ngồi trên sofa, thuận thế kéo Fanny ngồi xuống, bàn tay già nhăn nheo tham lam vuốt ve trên da thịt mơn mởn của cô nàng, “Con là bảo bối ta yêu thương nhất, không giúp con thì giúp được ai nữa?”

“Cha nuôi, cha tốt nhất!” Có thế này Fanny mới cao hứng, chủ động ôm lấy cổ James, trên khuôn mặt lão hôn một cái, cảm giác chán ghét cũng giảm bớt không ít.

“Fanny, kỳ thực tâm tư cha nuôi giống với con. Nhưng mà, người con muốn thắng là Mạch Khê, mà cha nuôi lại chỉ muốn thắng Lôi Dận! Vậy nên, bước kế tiếp cần phải sắp xếp cẩn thận mới được.” James tận hưởng nụ hôn của người đẹp, nói ra mục đích trong lòng.

Fanny giật mình...

“Cha nuôi, cha... muốn đối phó với Lôi Dận như thế nào?”

Kỳ thực, cô ả rất muốn có cơ hội để Lôi Dận đường hoàng liếc nhìn mình một cái. Fanny thực sự không cam lòng. Cô ả tự nhận mình chả kém gì so với Mạch Khê, mà dựa vào cái gì Lôi Dận lại coi trọng con nhỏ đó hơn? Nghĩ đến dáng vẻ anh tuấn cùng sức mạnh của hắn, tim Fanny sẽ đập cuồng loạn. Lôi Dận, bây giờ Fanny muốn ôm hắn hơn so với lão gia này ngàn lần vạn lần!

James ôm thân thể Fanny, bàn tay kia đã sớm luồn vào bên trong lớp vải quần áo, đùa giỡn với bộ ngực đầy đặn, lời nói lại bắt đầu trở nên độc ác...

“Đối phó thế nào? Đương nhiên là muốn hắn ta không thể nào phản đòn được!” Lão cười ha ha, “Gần đây hắn muốn làm một kế hoạch rất lớn. Ta thực muốn xem, nếu ngay cả ‘địa bàn’ của mình cũng không có, thì hắn sẽ làm như thế nào? Đến lúc đó, hắn mới thực sự lọt lưới!”

“Cha nuôi…” Fanny không ngờ tới James đã có sự sắp xếp này, giống như thể đã bày mưu tính kế tỉ mỉ từ trước, trong lòng không khỏi hoảng hốt, “Nghe nói Lôi Dận không hề đơn giản, lần này cha nuôi có nắm chắc đến vậy không?”

“Đương nhiên! Cho tới bây giờ, cha nuôi không đánh khi không nắm chắc trận! Thằng nhãi Lôi Dận này đúng là không đơn giản, là một kỳ tài trong giới doanh nhân cũng như cách quản lý tổ chức. Nhưng đó chỉ là trước kia, bây giờ mới đúng là thời điểm đối phó hắn ta!” Khuôn mặt James đầy vẻ tự tin.

“Vì sao phải là bây giờ mới được?” Fanny khó hiểu.

James nhìn cô ả, ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt xinh đẹp kia, “Chẳng lẽ con còn không nghe qua câu, ‘nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản’ [1] sao? Cũng may mà còn có nhiều tin tức truyền thông bịa đặt đến như vậy. Tuy nói rằng bây giờ nó có lợi, nhưng mọi sự đều có hai mặt. Bây giờ Lôi Dận suốt ngày đều sa vào chuyện yêu đương cuồng nhiệt, con nghĩ sau khi bị tấn công, hắn còn biết phản đòn như thế nào sao?”

Trong lòng Fanny ê ẩm, cô nàng liếʍ liếʍ môi, “Con rốt cuộc vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sở dĩ Lôi Dận có thể hô phong hoán vũ trong hai giới hắc bạch, năng lực người này tuyệt đối không như người thường tưởng tượng được. Hơn nữa, con còn nghe nói…” Cô ả suy nghĩ một chút mới tiếp tục nói: “Kỳ thực con cũng nghe tin vỉa hè thôi. Có người nói Lôi Dận lớn lên trong bầy sói từ nhỏ. Nếu đúng là thật, vậy chứng tỏ tính cách người đàn ông này chẳng những tàn nhẫn, còn có thể cứng rắn khiến người ta không dám khinh thường.”

“Lớn lên trong bầy sói?” James như thể đương đăm chiêu nghĩ nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên, “Trách không được, từ lâu ta đã nghe nói thủ đoạn của Lôi Dận trong tổ chức cực kỳ tàn nhẫn, còn nghe nói trong lúc thẩm vấn, hắn có thể vặn gãy cổ một người. Ta vốn nghĩ mấy chuyện này chỉ là mấy lời đồn phình to ra. Bây giờ nghĩ lại cũng không phải là không có khả năng.”

“Cha nuôi…”

“Fanny, giới giải trí luôn là nơi có nhiều chuyện để nói nhất. Mấy lời đồn đại liên quan đến Lôi Dận đều nghe ngóng hết về đây, nhất định phải để cho thằng nhãi Lôi Dận kia biết, gừng càng già càng cay.”

“Nhưng mà cha nuôi, con thực sự sợ Lôi Dận sẽ phản kích không cho chúng ta đường lui…”

“Sẽ không đâu.” James cười đến ‘ý vị thâm trường. “Sở dĩ hắn ta có thể hô mưa gọi gió, bởi vì trước đó hắn chưa nếm được vị tình yêu. Con còn cho rằng, bây giờ hắn vẫn còn là một con sói hay sao?”

Nói xong, lão ta lấy cuốn tạp chí kia qua, giơ giơ bìa tạp chí lên, “Nhìn thấy ánh mắt hắn không, chính xác là đàn ông đã rơi vào bể tình! Cái này gọi là... anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân!”

Fanny nhìn chằm chằm vào bìa tạp chí, nụ cười đầy tình cảm của đôi tình nhân kia dường như đâm thủng mắt cô ả!

James thấy thế, cười lạnh một chút, ngay sau đó xoay mặt Fanny lại...

“Ta biết, trong lòng con thích Lôi Dận!”

“Cha nuôi..." Fanny kinh hãi, suýt chút nữa tim nhảy khỏi l*иg ngực, vội vàng giải thích, “Con không có, con..."

“Không cần thiết phải phủ nhận, Lôi Dận là tình nhân trong mộng của cả tá đàn bà, nhưng là..." Khuôn mặt James hiền lành cười cười, nhưng lộ ra âm mưu cùng quỷ kế, “Con gái à, con phải biết rằng, hoàn toàn có được người đàn ông như vậy thì phải tốn cực nhiều tâm tư. Ngẫm lại xem, nếu nắm được điểm yếu trí mạng của Lôi Dận trong tay, không phải là hắn sẽ thuộc về con sao? Đến lúc đó, con muốn hắn thế nào thì hắn sẽ phải thế đó. Khi nào con với hắn lăn trên giường, thân làm cha nuôi ta đây cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở. Ai bảo bảo bối của ta thích hắn cơ chứ.”

“Cha nuôi…” Trong lòng Fanny hoảng sợ, không biết nói cái gì cho phải. Cô ả chưa nghĩ đến chuyện sẽ đắc tội tới lão già này, nghĩ nghĩ một chút, nặn ra nụ cười tươi tắn, “Thiệt đáng ghét nha, cha nuôi nói cái gì vậy? Con làm sao có thể thích tên đàn ông kia chứ? Hắn ta đâu có giống cha nuôi thương con. Sao cha lại nói con gái như vậy, có phải ghét con gái rồi không?”

Vừa nói, ả vừa bày ra dáng vẻ mê hoặc dựa vào lòng James, ngón tay đầy dụ hoặc xoa xoa trên ngực hắn, đôi môi cũng chủ động dâng lên…

“Sao cha nuôi lại ghét được, cha nuôi thương con còn không hết.” James cười, đẩy thân thể của Fanny ngã xuống sofa, mê đắm nhìn cô ả.

Fanny biết lão ta muốn gì, cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng, nở nụ cười dụ hoặc, bàn tay trượt xuống quần hắn, ngại ngùng nói, “Cha nuôi thật xấu xa, nơi này là văn phòng đó…”

James nhéo khuôn mặt mềm mại kia, “Thật là, số lần ta muốn con ở trong này còn nhiều hơn mẹ con.”

“Đáng ghét…” Fanny ra vẻ hờn dỗi, chậm rãi kéo quần hắn…

James khẩn cấp áp thân mình mập mạp của mình xuống, đè lên cơ thể tươi non kia. Hắn thích chơi mấy cô gái trẻ như thế này. Chỉ có thế mới khiến hắn có cảm giác bản thân còn trẻ!

Trong văn phòng, tiếng phụ nữ thở dốc cùng dồn dập của đàn ông rất nhanh hỗn loạn…

———————————————

Trong phòng ghi âm, Mạch Khê đang thu âm ca khúc mới, khuôn mặt, thần trí của cô đều như hoàn toàn nhập tâm. Mỗi một lần xong cô sẽ nghe đi nghe lại, nếu có một đoạn nào đó không vừa ý, sẽ yêu cầu chế tác thu âm lại một lần nữa.

Bên ngoài phòng thu âm, tấm kính rộng phản chiếu thân hình cao lớn của Lôi Dận. Mỗi ngày đến DIO giờ đây đã trở thành hành trình tất yếu của hắn. Cho dù có phải bay ra nước ngoài tham dự hội nghị nào đó hắn cũng sẽ gọi điện thoại hỏi tình hình Mạch Khê.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Mạch Khê trong phòng thu âm, Lôi Dận nhịn không được mà nở nụ cười, trong đáy mắt tràn đầy tình cảm. Chính hắn cũng không biết, bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần nhìn thấy cô gái nhỏ, đáy lòng hắn sẽ có cảm giác thỏa mãn dị thường cùng cảm giác hạnh phúc. Cũng là bởi vì Mạch Khê tồn tại, hắn mới cảm nhận được mị lực của tình yêu.

Hắn hận không thể cho cô nhiều, nhiều hơn nữa! Chỉ nguyện đổi lấy nụ cười của Mạch Khê, cái gì hắn cũng không oán không hối hận.

Đương trong lúc mê mẩn, một nhân viên DIO bước đến, thấy Lôi Dận đứng ở đó, sợ tới mức vội vàng hạ thấp người, “Xin chào Lôi tiên sinh!”

Lôi Dận nghiêng đầu nhìn, khẽ gật, không nói chuyện.

“À... Lôi tiên sinh, ngài có muốn tôi vào thông báo với Mạch Khê một chút để cô ấy ra đây không?” Người nhân viên chỉ chỉ vào bên trong, hỏi ý kiến của hắn.

Trong công ty từ cao đến thấp đều biết quan hệ giữa Mạch Khê cùng ông chủ, đương nhiên cũng hiểu rõ những chuyện như thế này.

“Không nên quấy rầy cô ấy.” Lôi Dận nhìn bóng dáng Mạch Khê, cười cười.

Người nhân viên gật đầu, cầm trong tay bưu kiện chuyển phát, cẩn trọng nói, “Lôi tiên sinh, đây là bưu kiện chuyển phát của tiểu thư Mạch Khê, ngài xem..."

Đôi mày Lôi Dận nhíu lại, “Chuyển phát nhanh?”

“Ở đây ạ.”

Lôi Dận nhận lấy, suy nghĩ, sau đó khoát tay, “Tôi đưa cho cô ấy là được, cậu làm việc đi.”

“Vâng vâng, chào Lôi tiên sinh.” Người nhân viên cười rồi rời đi.

Có người nào muốn gửi đồ đến cho Mạch Khê sao? Lôi Dận luôn luôn là người cẩn thận, không nghĩ nhiều lắm, trực tiếp mở bưu kiện chuyển phát ra, sau khi thấy hồ sơ bên trong, hắn giật mình…

Phòng Tổng giám đốc hoàn toàn yên tĩnh, còn bên ngoài là cả một quang cảnh bận rộn.

Lôi Dận ngồi trên ghế cao, phía sau lưng hắn là những tòa nhà cao cùng đô thị sầm uất, cửa sổ sát đất phản chiếu bóng dáng cao ngạo. Hắn đang xem xét một chiếc chìa khóa, trong ánh mắt đầy suy tư.

Chỉ trong chốc lát, một tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, Phí Dạ bước vào.

“Lôi tiên sinh, thuộc hạ đã điều tra theo manh mối, chính xác tra được một người phụ nữ đứng tuổi, nhưng không phải là Lôi phu nhân. Ngài xem một chút..."

Phí Dạ lấy một tấm ảnh chụp ra, đặt tới trước mặt Lôi Dận.

Ánh mắt sắc bén đảo qua tấm ảnh, nháy mắt có chút gì đó nao nao, cẩn thận nhìn, “Tại sao lại có thể như vậy?”

“Thuộc hạ thực sự cũng không hiểu được. Kết quả điều tra cho thấy, người phụ nữ này có độ tuổi cùng chữ viết giống hệt Lôi phu nhân, nhưng chính xác không phải là Lôi phu nhân, ngay chính bà ta cũng phủ nhận, nói không biết Lôi phu nhân là ai.”

“Tờ giấy kia thì giải thích như thế nào?”

“Bà ta không nói rõ việc này.”

“Cậu có ý kiến gì không?” Lôi Dận thả tấm ảnh xuống. Đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, không phải là mẹ hắn!

“Xem ra người phụ nữ này không giống như đang nói dối. Vậy nên Lôi tiên sinh..." Phí Dạ lớn mật nói, “Có khả năng người khác viết tờ giấy này, mà chữ viết vừa đúng lại tương tự với Lôi phu nhân. Chính Lôi lão gia đã tận mắt nhìn thấy Lôi phu nhân ra đi, điều này làm sao có thể nhầm lẫn được?”

“Theo ý của tôi, chỉ có một khả năng mà thôi!” Lôi Dận đứng lên, đi đến trước cửa sổ, hai tay khoanh lại nhìn khung cảnh phồn hoa bên ngoài. Trên lớp kính dày, ánh mắt như chim ưng của hắn đột nhiên co rụt lại, lóe ra tia sáng sắc bén...

“Lão già kia... nói dối!”

“Làm sao có thể?” Phí Dạ giật mình, “Lôi lão gia làm như vậy không có ý nghĩa gì!”

“Cậu xem văn kiện trên bàn đi!” Lôi Dận mệnh lệnh

Phí Dạ nghi hoặc bước tới, lấy hồ sơ kia qua, vừa mới mở ra, ánh mắt tràn ngập sửng sốt, sau đó hắn nhanh chóng lật xem, trên khuôn mặt toàn là vẻ ngạc nhiên không tưởng tượng nổi.

“Bây giờ, cậu còn giữ ý nghĩ đó của mình sao?” Lôi Dận xoay người, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.

“Điều này…không thể tưởng tượng được!” Phí Dạ như thể nằm mơ, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ thấy văn kiện này. “Đây là Bạc Cơ chuyển cho Khê nhi.” Giọng nói Lôi Dận lãnh đạm. “Lúc tôi vừa nhìn thấy cũng có phản ứng như cậu! Sao Bạc Cơ lại có bảo hiểm này? Đây là bảo hiểm cho sự cố ngoài ý muốn, là một hợp đồng, mà người ký mua cũng là tên mẹ tôi! Cũng phải nói, mẹ tôi bỏ tiền mua bảo hiểm cho Bạc Cơ, mà người được nhận chính là Mạch Khê. Xem xét thời gian mua, thì đúng là trước khi Bạc Cơ chết nửa năm. Điều này càng khiến tôi phải khẳng định, mẹ tôi còn sống! Mà không những bà còn sống, thậm chí còn can thiệp vào cuộc sống của tôi!”