Editor: Thơ Thơ
"Chuyện cho tới bây giờ, Bổn cung còn có cái gì cố giấu diếm hay sao? Lưu Lăng, ngươi thật không hỗ là Nhi tử của tiên đế. Khi tiên đế còn tại thế thì thường khen ngợi ngươi anh minh, hết sức thông tuệ, lúc ấy, Bổn cung cho rằng ngươi chỉ là thái tử kiêu ngạo tự mãn quá nặng, từ nhỏ sống an nhàn sung sướиɠ, nhiều lắm cũng là thông minh được chút thôi, tiên đế lại ôm trong ngực kỳ vọng lớn lao với ngươi, hôm nay...... Bổn cung không thể không thừa nhận, là Vũ Vi ta nhìn lầm!"
Những lời này, rõ ràng tính toán là thừa nhận tất cả tội.
Lưu Hâm nghe xong, sắc mặt đại biến, vội vàng lôi kéo Hoàng Thái Phi nói: "Mẫu thân, ngươi điên rồi sao?"
"Không! Ta không điên, ta chỉ là quá rõ ràng thế cục bây giờ thôi!" Hoàng Thái Phi tiếp tục nói với Lưu Lăng; "Từ khi ngươi mang chiếc nhẫn, sau một chiêu biểu diễn đổi trắng thay đen, Bổn cung cũng đã hoàn toàn hiểu, Vũ Vi ta thua, đại thế đã qua, bỗng giãy giụa chỉ là để cho thể diện mình càng thêm khó coi thôi."
"Thân mẫu, ngươi điên rồi, Lưu Hâm ta cũng không điên khùng!" Lưu Hâm cất giọng nói với Lưu Lăng: "bớt phía sau lưng Kim thị rõ ràng cùng bớt trên người Lưu Lăng giống nhau như đúc, trẫm tận mắt nhìn thấy, không chỉ có như thế, rất nhiều người cũng nhìn thấy! Chẳng lẽ đây cũng là làm giả sao?" Thotho_
Lúc này, Đổng Khanh tiến lên phía trước nói: "Liên quan đến chuyện Kim thị, ta đã điều tra kỹ, bớt phía sau lưng bà ta đúng là làm giả không thể nghi ngờ."
Lưu Hâm lườm nàng một cái, lạnh lùng nói: "Làm giả? Hừ, ngươi cho rằng trẫm có tin hay không?"
Đổng Khanh nói: "Thi thể Kim thị giờ phút này ở tại phía Nam Hoàng Lăng
cách đó không xa, Chư Vương đối với chuyện này, trong lòng vẫn ôm nghi ngờ trong ngực, ta lập tức có thể chứng minh, bớt phía sau lưng bà ta đúng là làm giả không có lầm."
Hoàng Thái Thúc nghe xong. Giơ tay lên nói: "Đi đi! Đi lấy thi thể bà ta tới, khiến mọi người coi trộm một chút, một sự việc đến tột cùng là làm sao vậy chứ? Chuyện này ta cũng nghi hoặc không thôi?"
"Vâng" sau khi Đổng Khanh tuân mệnh, liền nhanh chóng lui xuống.
Ước chừng thời gian qua một chén trà. Thấy nàng dẫn Cố Tử Khâm kéo một chiếc xe con trở lại trong sân trước mặt hoàng từ.
Hoàng Thành Tây Giao là một mảng cỏ lớn, nếu có người theo dõi, rất nhanh sẽ có phát giác, thế là nàng liền cầu xin Cố Tử Khâm giấu Kim thị ở Tây Giao, một là không dễ dàng bị theo gót, thứ hai khoảng cách gần hoàng từ.
Bây giờ Thi thể Kim thị đang nằm ở trên xe. Thotho_
Cố Tử Khâm thấy chư vị hoàng tộc tụ tập nơi này, thế là nói với mọi người: "Cố mỗ vốn định sử dụng nước hóa cốt, hóa đi thịt thối trên người Kim thị, chỉ là, vì để tránh cho dẫn tới tranh cãi. Bị người có lòng chất vấn hiềm nghi là ăn gian. Thế là ta quyết định sử dụng phương pháp tự nhiên nhất."
Hoàng Thái Thúc giơ tay lên nói: "Chỉ cần ngươi làm được. Nơi này có vài tên thái y đang ngó chừng đây."
Lời tuy nói như thế, Cố Tử Khâm vẫn muốn một nồi sắt lớn, bên trong nước trắng nấu tới sôi trào. Sau đó sử dụng nước nóng bỏng sôi trào, bằng phương pháp tự nhiên, từ từ xóa thối rữa phía sau lưng Kim thị, cho đến khi xương trắng hoàn toàn hiển lộ mới thôi......
Trước đó, Đổng Khanh đã cẩn thận thông báo, phòng tiểu nhân, không đề phòng quân tử, nếu như dùng nước hóa cốt, sợ rằng lại rước lấy tranh cãi, ngược lại sẽ để cho mình hiềm nghi làm giả trên lưng.
Không bao lâu sau. Cố Tử Khâm lấy ra một khối xương trắng trên người Kim thị, chỉ vào hắc ấn hình nửa vòng tròn nói: "bớt phía sau lưng Kim thị vì giống như hìnhbớt phía sau lưng tốn đế Lưu Lăng, lấy Chu Sa cho con thằn lằn ăn, cho đến khi triệt thể đỏ bừng, sau đó bỏ thuốc vào trong bát đập nát, lại thêm vào những thứ dược vật khác, là nguyên liệu, sau đó ngày ngày đem nó vẽ ở sau lưng Kim thị, dần dà, thuốc màu thấm vào trong da thịt, liền trở thành một bớt mô phỏng rồi. Sử dụng bất kỳ phương pháp nào đều không thể loại trừ nó, nếu như đánh tráo......, bởi vì hàng năm thẩm thấu, nguyên liệu không chỉ có thẩm thấu vào da thịt, thậm chí ngay cả xương cũng lưu lại ấn ký rồi."
Chúng Hoàng tộc nghe vậy, nếu không trợn to cặp mắt, đi qua cẩn thận nhìn lên cái ấn ký đó trên xương Kim thị, trừ màu sắc đã hiện ra màu đen, hình dáng quả nhiên là cùng với bớt phía sau lưng Lưu Lăng, giống nhau như đúc.
Thotho_
Đến đây, chân tướng mọi chuyện đã rõ ràng, rất dễ nhận thấy, ngay từ lúc thật là nhiều năm trước kia, liền có người trăm phương ngàn kế, âm mưu đưa ra tất cả quỷ kế; bớt phía sau lưng Kim thị, cùng với cái nhẫn lớn của Hoàng Thái Phi giấu giếm huyền cơ, mục đích chính là âm mưu hại trưởng tử Lưu Lăng của tiên đế,
bức cho Hoàng đế xuống ngôi vị.
Giờ khắc này chân tướng rõ ràng, nếu Chúng Hoàng tộc không quay đầu nhìn Hoàng Thái Phi, trong ánh mắt tràn đầy chỉ trích.
"Hãm hại, đây là hãm hại!"Lưu Hâm nhìn thấy ấn ký lên xương Kim thị, chợt cả kinh thất sắc, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Đổng Khanh, lộ ra bộ dáng muốn ăn sống nuốt tươi nàng, hung thần ác sát nổi giận mắng: "Lại là ngươi! Ngươi mau thành thực khai báo, ngươi lại đang bộ dạng này động tay chân gì lên xương người chết? Ngươi đừng mơ tưởng hãm hại mẫu thân ta!"
Đổng Khanh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Lưu Hâm, nghiêm nghị nói: "người táy máy tay chân ở trên người Kim thị, sự thật chứng minh là Hoàng Thái Phi, cũng không phải là ta, mà Đậu thừa tướng còn là đồng lõa chủ yếu nhất, sao hắn mặc kệ tất cả giúp ngươi chứ? Bây giờ ta lại có một đề nghị, nếu Đậu thừa tướng cũng ở nơi đây, sao lại không để cho hắn cùng với ngươi tới diễn một tuồng rỉ máu nhận thân đấy."
Lưu Hâm nghe nói thế, trong nháy mắt sắc mặt vô cùng trắng bệch, thân thể lại hơi phát run.
"Câm mồm! Ngươi chớ có ngậm máu phun người!" sắc mặt Đậu thừa tướng tái xanh, nhanh chóng chạy tới, vung tay lên liền hung hăng tát Đổng Khanh một cái tát, nổi giận mắng: "Ngươi chớ có nói xằng nói bậy!" Thotho_
Đổng Khanh "Ai yêu" Hí một tiếng, té ngã trên đất.
"Càn rỡ!" Lưu Lăng thấy Đổng Khanh bị đánh, lập tức rống giận một tiếng, bước nhanh qua đỡ lấy nàng lên.
Đậu thừa tướng hành động lần này ngược lại đưa đến mọi người ghé mắt, từ trước đến giờ cầm chắc Đậu thừa tướng lại có thể luống cuống trước mặt của mọi người hoàng tộc.
"Đậu thừa tướng xảy ra chuyện gì?" Chúng Hoàng tộc lại bắt đầu châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ỉ.
Đối mặt ánh mắt mọi người kinh ngạc, lúc này Đậu thừa tướng mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng thầm kêu không ổn, hắn nhất thời kinh hoảng, lại có thể phạm vào sai lầm lớn rồi.
Vô luận ra sao, tất nhiên Lưu Hâm không thể nào biết cùng hắn rỉ máu nhận thân, hắn cũng sẽ không đồng ý, chỉ cần đường hoàng trách cứ trở về là được, giận đánh Đổng Khanh, ngược lại chính hắn đem chuyện làm cho lớn, đưa tới đám hoàng tộc bọn chúng hoài nghi.
Đậu thừa tướng nhanh chóng thu tâm thần lại, thở dài nói với mọi người: "Là lão phu quá đáng, không nên trước mặt mọi người đánh người, nhưng Đổng Khanh lại có thể vu oan như thế, lão phu vừa nóng vừa giận, nhất thời không nhịn được tài trí như thế." Thotho_
Đổng Khanh lạnh lùng mở miệng nói: "Thừa Tướng thân là phụ quốc đại nhân, từ trước đến giờ trầm ổn, cũng không phải người dễ dàng luống cuống như vậy, chẳng lẽ là ngươi chột dạ chứ?"
"Ngươi câm mồm!" Đậu thừa tướng cả giận nói. Đổng Khanh rõ ràng là đang cố ý chọc giận hắn.
Lúc này, lại thấy Hoàng Thái Phi lại đột nhiên cười lớn tiếng lên. "Ha ha ha ha ha!"
Mắt thấy bà lại mất khống chế, Lưu Hâm trầm mặt, cau mày nói: "Thân mẫu, ngươi vừa xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Thái Phi lại lôi kéo tay của hắn, đáy mắt lộ ra một tia quan ái, hơi mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, ta không sao, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy việc đời vạn biến, lại là nhanh chóng mà mãnh liệt như thế! Vào thời khắc này Vũ Vi ta cuối cùng cũng khắc sâu cảm nhận của vệ Thái hậu lúc ấy, đau khổ nén lệ lại trăm miệng cũng không thể bào chữa......, nàng là bị hãm hại, mà ta cũng là tự làm tự chịu, quả thật là rất châm chọc."
Lưu Hâm buồn bực nói: "Thân mẫu, đến tột cùng ngươi nói bậy cái gì à?"
"hài tử đáng thương của ta, là thân mẫu làm hại một đời ngươi!" Hoàng Thái Phi ngước mắt nhìn Nhi tử ruột của mình, lại đột nhiên rơi lệ, chốc lát, bà nhanh chóng lau sạch nước mắt, sau đó quay đầu lại đối với Lưu Lăng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Hôm nay, ngươi đã trở về hoàng quyền lần nữa rồi, ngươi tính toán xử trí chúng ta sao vậy?" Thotho_
Bà làm như vậy, hoàn toàn là vì giữ được tánh mạng Nhi tử mình.
Lưu Hâm nghe xong, vội vàng lôi kéo Hoàng Thái Phi, trầm giọng chỉ trích: "Thân mẫu, ngươi ở đây làm cái gì? Sao ngươi có thể vì vậy dễ dàng chịu thua đây? Trong tay ta nắm giữ đại quân, hoàng quyền vẫn nắm thật chặt ở trong tay, chúng ta không được ở đây sao dễ dàng bỏ qua!"
Chỉ cần có đại quân, hắn thuận tiện có một tia hi vọng. Dù là hoàng tộc không chịu ủng hộ hắn, vậy thì sao?
Có lẽ hắn có thể không quản chế bọn họ.
Đậu thừa tướng dẫn tới đại quân vẫn còn ở bên ngoài Hoàng Lăng, chỉ cần cứng rắn một cuộc, đến tột cùng là ai làm rơi người nào, thắng bại còn chưa biết được đâu?
Hoàng Thái Phi đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt của Nhi tử, nhỏ giọng nói: "Đứa nhỏ ngốc, đại thế đã qua, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra được sao? Người tôn thất Hoàng tộc bây giờ ủng hộ cũng không phải ngươi, ta đã thành tội nhân, đối với bọn họ mà nói, có lẽ ngươi cũng có tội, dù là tay ngươi cầm đại quân cũng vô ích, chỉ là tăng thêm chém gϊếŧ. Hôm nay ngươi gϊếŧ chết Chư Vương, ngày mai ngay cả binh mã đất phong bọn họ cùng với người trong thiên hạ cùng đánh dẹp ngươi... Ngôi vị Hoàng đế ngươi còn có thể ngồi mấy ngày?"
"Không! Ta không tin!"Lưu Hâm lắc đầu một cái, vẫn không chịu khuất phục.
Lúc này, Hoàng Thái Thúc lại thở thật dài một cái, sau đó nghiêm nghị nói với Lưu Hâm: "Lưu Hâm, giao binh phù ra đây đi! Chớ mắc thêm lỗi lầm nữa rồi."
"Lưu Hâm? Ngươi gọi thẳng tục danh trẫm rồi hả?" Nghe vậy khuôn mặt Lưu Hâm hốt hoảng, nhanh chóng quay đầu nhìn Chúng Hoàng tộc. Thotho_
Bọn họ...... Thật đã không thừa nhận hắn là Hoàng thượng rồi hả?
Chẳng lẽ, bọn họ thật cho là ngay cả hắn cũng có tội? Lúc ấy niên kỷ hắn còn nhỏ, sao có thể bày ra âm mưu, khống chế huyết thống Hoàng thất của Lưu Lăng, chuyện này...... Không khỏi cũng quá buồn cười đi!
Mắt thấy đại thế đã qua, vậy mà hắn lại giữ binh phù thật chặt trong tay áo.
Lúc này, lại thấy Hoàng Thái Phi nhỏ giọng nói với Hoàng Thái Thúc: "Chuyện này, kính xin Thái Thúc Công làm chủ, hay là tất cả trở về cung xử trí thêm thôi. Binh phù Bổn cung nhất định sẽ khuyên nhi tử giao ra."
Hoàng Thái Thúc quay đầu nhìn Lưu Lăng.
Lưu Lăng trầm giọng nói: "Chuyện liên quan đến mặt mũi phụ hoàng, chuyện này lén lút xử trí thôi."
"Cũng tốt!" Hoàng Thái Thúc nhíu lông mày xám trắng, quay đầu lại nói với Chúng Hoàng tộc: "Tế Tự đã hoàn thành nghi thức, chư vị nên giải tán đi, xin trở lại đất phong của mình đi." Thotho_
Thế là Chư Vương cùng vương phi, các hoàng tử rối rít rời đi. Hoàng Lăng rất lớn, trở lại thanh tĩnh vốn có lần nữa.
Trước khi đi, Lưu Lăng ngưng thần, thật chặt lôi kéo Đổng Khanh, nghiêm chỉnh phân phó nói với nàng: "Ngươi trở về phủ trước đi, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, nhớ! Đừng có chạy lung tung."