Editor: Thơ Thơ
Lưu Ký rút kiếm xẹt qua ngón tay của hắn chỉ ở trong nháy mắt, ngắn ngủi khiến cho mọi người xử lý không kịp, ngay cả một chút bối rối cũng không kịp phát ra tới, đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã thu hồi trường kiếm.
Lưu Ký lại dám huy kiếm lấy máu đối với Hoàng thượng.
Nhưng thấy Lưu Ký lập tức huy trường kiếm, ánh mắt dời đi tới mũi kiếm trong tay, phía trên ngón tay Lưu Lăng đang dính một giọt máu, ở dưới kiếm quang chiếu rọi, phát ra màu đỏ thấu quang.
Lúc này, Vũ Thái phi vội vàng lệnh nói: "Mau! Lấy nước tới đây!"
Lưu Hâm lập tức đưa tới ly trà đã sớm chuẩn bị tốt trên bàn nhỏ, đặt ở trên bàn thờ. Gương mặt Lưu Ký lạnh lùng, đem trường kiếm nghiêng về mép ly trà, khoảnh khắc, giọt máu trên mũi kiếm như hạt châu liền kéo dài lăn xuống theo trường kiếm sắc bén, cuối cùng rơi xuống, rơi vào trong ly trà, sắp tiếp xúc mặt nước, phát ra tiếng vang nhỏ.
Vũ Thái phi tự nhiên cũng không còn nhàn rỗi, ở trong thời gian cực nhanh, bà đã kéo mạnh lấy Kim thị, kề bên cạnh ly trà, ngay sau đó nhanh chóng rút ra trâm cài trên búi tóc của mình, đâm đi xuống ngón tay Kim thị, Kim thị đau đến kêu lên một tiếng. Thotho_
Chốc lát, một giọt máu tươi, đi theo nhỏ xuống trong ly trà......
Mọi người ngoài kinh ngạc, cũng không kịp truy cứu chuyện này có hợp lễ tiết hay không, rối rít chạy tới bên cạnh bàn thờ, nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm hai giọt máu đỏ tươi trong nước chậm rãi di động trong ly trà.
Dòng máu màu đỏ đang trong lúc ánh mắt mọi người kinh hãi cùng trợn mắt há hốc mồm, thế nhưng chậm rãi dung hợp.
Giọt máu này, liền đủ để đảo ngược thân phận của Hoàng thượng.
"Dung hợp! Máu Hoàng huynh và Kim thị dung hợp cùng một chỗ rồi!"Lưu Hâm vui mừng kêu lên.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Lưu Lăng bị tình cảnh này chấn kinh đến tột đỉnh, hai mắt của hắn giật mình, thân thể khẽ run, nước mắt theo gương mặt tuấn mỹ kia trượt xuống, lắc đầu một cái, trong miệng không ngừng thì thầm nói: "Không thể nào........, tuyệt đối không thể nào.......... Điều này sao có thể?"
Hắn rõ ràng là nhi tử của phụ hoàng và mẫu hậu!
"Như vậy sao có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Máu của bà ta sao cùng máu hoàng nhi dung hợp với nhau? Ai gia mới là thân mẫu ruột!" Thái hậu thấy máu nhi tử của mình lại có thể cùng dòng máu Kim thị dung hợp. Bà cực kỳ không dám tin, bị sợ đến lập tức chạy tới cạnh bàn nhỏ, nhanh chóng nhổ hết trâm cài trên búi tóc mình, đâm trên ngón trỏ mình một vết thương, nhỏ một giọt máu tươi tới trong ly trà, ngay sau đó kéo Lưu Lăng đi qua, trên ngón tay hắn bị kiếm thương, nặn ra một giọt máu tươi, nhỏ tới trong chén.
Mẫu tử chí thân, đây là chuyện kiên trì. Tất nhiên máu của bà sẽ cùng máu nhi tử, dung hợp lẫn nhau.
Nhưng thấy hai giọt máu tươi trong ly trà, ở trong nước trong chậm rãi dời xuống. Cho đến đáy chén.......
Khoảnh khắc, Vũ Thái phi kêu lên một tiếng, ngay sau đó cất giọng nói: "máu Thái hậu và máu hoàng thượng, thế nhưng không cách nào dung hợp!"
Thái hậu vừa kinh hãi vừa khϊếp sợ, một đôi con mắt hạnh mở thật to. Sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng liền lùi lại mấy bước, hét lên: "Điều này sao có thể? Cõi đời này vì sao lại có chuyện như vậy? Hoàng nhi rõ ràng là ta thân sinh! Ta mang thai mấy tháng, chảy máu, khó sanh sinh ra! Hắn xác thật là con ruột của ta và tiên đế! Máu này tới cùng là việc gì xảy ra?! Vì sao hắn cùng máu Kim thị không hề có liên hệ máu mủ sẽ dung hợpvới nhau, mà máu cùng thân mẫu ruột là ta lại tương khắc rồi hả?"
Chư Vương có thể cũng nhận được khϊếp sợ không nhỏ. Bị tình hình này tất cả đều giương miệng cả kinh, sửng sốt hồi lâu, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại. Châu đầu ghé tai tiếp, lại nghị luận ầm ĩ.
"Nước này, nhất định là có vấn đề!" Đổng Khanh trầm mặt, cắn răng nói.
Vũ Thái phi liếc xéo nàng một cái, hả hê lạnh lùng nói: "nếu Đại Tư Mã không tin. Sao không tìm đại phu tới đây, cẩn thận nghiệm chứng đây?"
"Nghiệm chứng tự nhiên phải nghiệm chứng!"
Nếu như nước thật có vấn đề. Bị động qua tay chân, như vậy chén trên bàn thờ, tất cả máu nhỏ vào trong nước cũng có thể dung hợp; mà cái chén trên bàn nhỏ kia, tất cả máu nhỏ vào trong nước, cũng sẽ bài xích lẫn nhau, Logic đã là như thế.
Đổng Khanh nhanh chóng cắn đứt ngón tay của mình, nhỏ máu tươi vào trong ly trà trên bàn thờ, nhưng thấy máu màu đỏ tươi chậm rãi đi xuống đáy chén, sau đó cũng không động đậy nữa. Ngay sau đó, nàng vội vã đi thử cái chén trên bàn nhỏ kia, tình hình cũng giống nhau, dòng máu trong nước trong hai chén, đều không liên quan cùng với dòng máu của nàng.
Nàng không chết tâm chút nào, kéo nhị tổng quản cùng Thái hậu đi tới trước, đâm rách đầu ngón tay hắn, thử lại một lần, đều là tình cảnh giống nhau.
Hiển nhiên, nước không có vấn đề.
Vấn đề không phải xuất hiện ở trong nước. Như vậy, đến tột cùng bọn họ dùng phương pháp gì, mới để cho dòng máu hoàng thượng và Kim thị dung hợp với nhau, mà với Thái hậu không cách nào dung hợp? Thotho_
"Ngươi lừa ta! Không! Ta không tin......, ta không tin! Ta không tin!"
Lưu Lăng bị đả kích lớn, hắn thất thần, khuôn mặt mê loạn, chạy tới trước mặt Thái hậu, lôi kéo tay của bà hỏi "Mẫu hậu, người nói cho nhi tử, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Không phải người nói như đinh chém sắt, nhi tử đúng là người thân sinh sao? Từ trước tới nay nhi tử luôn rất tin tưởng người không hề nghi ngờ đó!"
"Vâng! Hoàng nhi quả thật là mẫu hậu thân sinh!" Thái hậu khẳng định nói: "Ngươi ngàn vạn lần chớ bị gian nhân lừa gạt, ngươi đúng là Nhi tử ruột của ai gia và tiên đế!"
Bà đúng là vẫn còn ngộ nhập bên trong bẫy rập của địch nhân, Thái hậu hận đến cắn răng nghiến lợi nói: "Ở trong tòa miếu này, Vệ Cơ ta dám đối với Thần linh cùng ông trời thề, nếu Hoàng thượng Lưu Lăng không phải ta cùng với tiên đế Lưu Khang sở sinh, ta lập tức chịu khổ Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, không chết tử tế được!"
"Chỉ sợ Thái hậu thề độc, ngay cả ông trời cùng Thần linh cũng sẽ không tin, ngươi cho rằng phát một thề, chư vị Vương Hầu sẽ tin tưởng ngươi rồi, mà không đi tin tưởng sự thật trước mắt sao?" Dứt lời, Vũ Thái phi hướng tượng Thái Bá, ngửa đầu nhìn hương khói lượn lờ bay lên, lạnh lùng nói: "Tiên đế coi giang sơn như rác, còn có tổ tiên Lưu thị, cũng toàn bộ thành coi giang sơn như rác rồi. Thái Tổ mang theo huynh đệ cùng các hài tử, tự nhiên nhiệt huyết, chấp nhất qua, cả ngày ở trên yên ngựa vứt bỏ tánh mạng, đánh trận giành thiên hạ, thật vất vả mới lấy được giang sơn, sau ba đời, rơi vào trong tay con của một nông phu, nếu ông trên trời có linh, biết được chuyện này, còn có thể an bình sao?"
"con của Nông phu sao?!"
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt Lưu Lăng tái đi, nhất thời cấp hỏa công tâm, "Oa" Một tiếng, trong khoảnh khắc lại phun ra một miệng lớn máu. Thotho_
"Hoàng thượng!"
Từ khi Lưu Lăng nhận thức cuộc đời này, đột nhiên chịu khổ đến đảo ngược mãnh liệt, hắn rất đả kích, nhất thời chống đỡ không nổi liền phun ra một miệng lớn máu, Đổng Khanh vội vàng đỡ lấy hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, thân thể quan trọng hơn."
"Hoàng nhi!" Mắt thấy đại thế đã mất, Thái hậu nước mắt lã chã chảy xuống nói: "Ngươi nhất định phải tin tưởng mẫu hậu! Ngươi thật sự là nhi tử ruột của mẫu hậu!"
Lúc này, Kim thị lại đột nhiên bưng lên ly trà trên bàn thờ, xông lại, lôi kéo tay Lưu Lăng, Y Y a a, nói không rõ.
"Ngươi cút ngay!" Lưu Lăng giận dữ, đẩy bà ra.
Kim thị vốn gầy yếu, trải qua hắn đẩy mãnh liệt, bước chân mất thăng bằng, lảo đảo té xuống, ngã nhào trên đất, ly trà trong tay rơi xuống, tan nát dưới đất, phát ra một tiếng vang vỡ vụn.
Vũ Thái phi thấy hoàng thượng đẩy Kim thị ngã xuống đất, lúc này bỗng dưng nhớ lại, tiên đế là thiên vị ưu ái trưởng tử Lưu Lăng ra sao, lạnh nhạt con thứ Lưu Hâm bà sở sinh, cơn giận này, bà nhịn nhiều năm, đã sớm không kịp đợi bỏ đá xuống giếng. Thotho_
Hôm nay, Lưu Lăng ở ngôi cửu ngũ chí tôn đã bị kéo đến chỗ tận cùng, bà xoay người lại, cười lạnh nói với Lưu Lăng: "Chà chà! Thật là đại nghịch bất đạo, vị kia là thân mẫu ruột của ngươi, đẩy ngã thân mẫu ruột của mình, kế tiếp thì sao? Trực tiếp gϊếŧ chết bà sao? Gϊếŧ bà cũng không cải biến được sự thật bên trong cơ thể ngươi chảy huyết dịch trên người bà!"
"Tiện nhân, ngươi câm mồm!" Thái hậu cực kỳ tức giận, lớn tiếng mắng: "Ngươi cho rằng độc kế của ngươi thật có thể được như ý sao? Tiên đế ở trên trời có linh thiêng nhìn rồi, dung mạo tài nghệ của ngươi đều ở trên ta, thế nhưng hắn lại chuyên sủng ta, không phải bởi vì ta là chánh thê hắn mới được cưng chiều, mà bởi vì ngươi thường để cho hắn cảm thấy chán ghét, hắn mới cảm thấy ta tốt. Cho nên hắn cũng lạnh nhạt với Nhi tử của ngươi sở sinh, ngay cả nữ nhi Trường An cũng cho ta làm con thừa tự, tiên đế cũng không chờ nhìn, nữ nhi của ngươi không được sủng ái, tất cả đều bởi vì duyên cớ loại mẫu thân như ngươi!"
Một câu ngay giữa tâm bệnh của Vũ Thái phi nhiều năm qua, mặt của bà thoắt đỏ, thoắt trắng, đáy mắt nhất thời doanh lên một tầng hơi nước, lại không có cam lòng trợn mắt nhìn chằm chằm Thái hậu.
"Hoàng thượng, thí nghiệm một lần nữa đi!" trực giác của Đổng Khanh, Kim thị có lời muốn nói, bà không cách nào nói, vì vậy liền bưng ly trà tới đây.
Hoàng thượng cùng dòng máu bà có thể dung hợp với nhau, nhất định là có vấn đề, mà Kim thị biết vấn đề xuất hiện ở nơi đó, cho nên bà mới có thể bưng ly trà tới đây.
"thí nghiệm một lần nữa sao? Ngươi còn muốn khiến trẫm chịu đựng nhục nhã một lần nữa sao?" nội tâm Lưu Lăng đau đớn rơi lệ nói: "Ngươi khiến trẫm sao chịu đựng nổi sự thật tàn nhẫn này?"
Hoàng thượng bị đả kích lớn, càng cảm thấy chịu nhục, hắn quả quyết không chịu nghiệm chứng một lần nữa.
Đổng Khanh quay đầu lại nói với Kim thị: "Ta hỏi ngươi, ngươi đến cùng đúng là thân mẫu của hoàng thượng hay không? Nếu không phải, ngươi liền dập đầu với hắn đi!"
Lời vừa mới dứt, lại thấy Kim thị quả thật từ trên mặt đất nửa bò dậy, lại dập đầu về phía hoàng thượng.
Đổng Khanh thấy thế, lập tức nghiêm sắc mặt, quay đầu lại nói với Chư Vương: "Cõi đời này, há có mẫu thân sẽ dập đầu đối với chính nhi tử mình sanh, đạo lý giảm tuổi thọ của hắn. Kim thị đang nói cho mọi người, bà cũng không phải thân mẫu của hoàng thượng!"
Vũ Thái phi nói: "Nhi tử giả mạo hoàng tử, tội lớn tày trời, mắt thấy mệnh đã ở sớm tối, khiến một mẫu thân nóng lòng hộ tử dập đầu tính là gì? Cho dù để cho bà đi chết, bà đều cam nguyện!"
Đang nói, bà cố ý đi qua bên cạnh Kim thị, liếc xéo bà, bất động thanh sắc lấy tay áo dài che, trên ngón trỏ tay trái mang nhẫn lớn khảm bảo thạch vụиɠ ŧяộʍ tới Kim thị sáng lên.
Kim thị nhìn thấy nhẫn lớn này, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp lên.........