Editor: Thơ Thơ
Lấy thế cục trước mắt đến xem, thế lực sau lưng thái tử, quả thật không nên quá lớn, cha nàng Đậu thừa tướng ở trên triều đình cơ hồ như mặt trời ban trưa rồi, lại thêm thái tử nữa, khó bảo đảm tương lai hoàng thượng sẽ không lo lắng xảy ra loạn tử, Thừa Tướng lập trữ quân bức vị.
Chỉ là....... Lần này Hoàng thượng mạnh mẽ cất nhắc thế lực của Đổng Tư Mã, phụ thân của nàng Đậu thừa tướng sẽ cam tâm sao?
Những năm gần đây, ông mong đợi cũng không phải là tương lai ngoại tôn của mình lên làm Hoàng đế.
Bắt đầu từ bây giờ, nàng phải cẩn thận đề phòng phụ thân của mình mới được.
Vũ Thái phi lạnh lùng liếc hai gò má Đậu Nguyên Nguyên ửng hồng một cái, hừ một tiếng, thầm nghĩ, khuê nữ chưa từng trải việc đời, chưa đi qua sóng gió, chính là chỗ này y hệt ngớ ngẩn, nàng còn chưa có mang thai long chủng, nhi tử cũng chưa có sinh mệnh, thế lực của phụ thân bị áp chế lại rồi, ngôi vị hoàng hậu của nàng còn có thể an ổn sao? Thotho_
Trừ phi, nàng đã biết kế hoạch của Đậu thừa tướng rồi.......
Nhưng không thể để cho nha đầu ích kỷ này phá hư đại kế.
Vũ Thái phi nâng chung trà lên, khẽ nhấm một hớp trà, ra vẻ thờ ơ nói: "Hôm nay đại hôn
sắp tới, trong cung quy củ phức tạp, tương lai không khỏi làm trò cười cho cho thiên hạ, thất lễ, Nguyên Nguyên cũng nên bắt đầu học tập lễ nghi trong cung rồi."
Đậu phu nhân nói: "Nương nương có điều không biết, từ khi đính hôn cùng hoàng gia tới nay, Đậu phủ đã sớm mời tới giáo tịch, tỉ mỉ dạy Nguyên Nguyên các loại lễ nghi trong cung rồi."
Vũ Thái phi nói: "Giáo tịch còn không bằng nhóm người cô cô trong cung đâu, sao lại không để cho Nguyên Nguyên vào cung học tập, hoặc là dứt khoát vào ở trong cung, điện các trong cung này rất nhiều, trống đi một chỗ, không thành vấn đề."
Lúc này, Lâm Dương nhi lại đặt ly trà xuống, mở miệng nói: "Thái phi nương nương, xin cho Dương nhi lớn mật chen vào miệng một câu, coi như địa vị hoàng hậu tôn sư cao quý, nơi nào có cô nương chưa xuất giá, trước khi xuất giá vào ở phu gia hay sao? Hành động lần này. Không hợp lễ nghĩa!"
Thái hậu và hoàng thượng cố ý cất nhắc thế lực của Đổng Tư Mã, nàng còn có thể hiểu dụng ý trong đó, Vũ Thái phi lại yêu cầu Đậu Nguyên Nguyên vào ở trong hoàng cung, chuyện này khó có thể suy đoán dụng tâm của bà. Về chuyện quyền thế trong triều, Đậu thừa tướng nhất định là không cam lòng bị áp chế ở dưới đại mã tư, rõ ràng nàng lợi dụng xung đột giữa hai cha con Đậu thị, như thế này khiến cho Đậu Nguyên Nguyên vào cung, không phải để cho nàng khẳng định ngôi vị hoàng hậu rồi sao? Thotho_
Bên Vệ tướng quân hình như còn không có động tĩnh lớn, nàng cũng không thể dằn tính tình tiếp tục chờ nữa rồi, nàng phải ngầm giúp đỡ hắn một tay. Nghĩ cách khiến cho nữ nhân ở trong tư trạch quậy lật trời mới được.
Thái hậu nghe Lâm Dương nhi nói, thậm chí cảm thấy được có đạo lý, gật đầu nói: "Đúng vậy, quả thật cô nương chưa xuất giá không thích hợp vào ở phu gia, như vậy đi, ai gia phái mấy cô cô thâm niên đi theo bên cạnh hầu hạ Nguyên Nguyên, tùy thời dạy nàng lễ nghi, cứ như vậy được chứ."
Đậu Nguyên Nguyên nghe xong. Chậm rãi quỳ xuống nói: "Nguyên Nguyên, cám ơn Thái hậu."
Vũ Thái phi cười nhạt vài tiếng, thầm nghĩ, hay cho Lâm Dương nhi, ngươi cứ như vậy trăm phương ngàn kế muốn lấy được ngôi vị hoàng hậu sao? Như vậy, tính tình nàng có thù phải trả. Tất nhiên sẽ thành toàn nàng. Nàng nghĩ một chút, đột nhiên đem lời nói xoay chuyển, nói: "Như đã nói qua, Hoàng đế sắp đại hôn, điều này làm cho Bổn cung nhớ tới Trường An, có nên thay nàng tìm một phu gia hay không?"
Nhắc tới hôn sự của Trường An, Thái hậu đặt ly trà xuống nói: "Đây cũng phải, Trường An đã mười sáu. Nên thay nàng an bài hôn sự. Vũ Thái phi có người tốt để chọn rồi sao?"
Người bà nói ra, Thái hậu há có thể đồng ý sao? Còn không bằng lấy lui làm tiến. Vũ Thái phi cười nói: "Trường An là nữ nhi của Thái hậu. Chuyện này dựa vào Thái hậu làm chủ, hôn sự của công chúa, nơi nào có chỗ cho ta nói chuyện đây?" Thotho_
Thái hậu nghe bà nói lời uyển chuyển như vậy, liền từ từ mở miệng nói: "Ai gia biết, trải qua thời gian dài, ở bên trong lòng của ngươi vẫn luôn có một cổ oán khí, cho nên chưa bao giờ xem Trường An thành nữ nhi của mình mà đối đãi. Đã nhiều năm như vậy, hài tử cũng đã lớn, cũng mau xuất giá, ngươi cũng nên buông xuống, hay là thế này đi, vị hôn phu của Trường An do ngươi là mẫu thân ruột làm chủ đi."
"Nói đi, nhân tuyển trong lòng ngươi là ai?"
Vũ Thái phi nói: "Diệp Toàn con lớn nhất của Lệnh Thượng Thư dung nhan tuấn tú, tài trí hơn người, ta nhìn, trái lại rất thích hợp với Trường An."
Nghe Vũ Thái phi tính toán thay Trường An thành lập hôn sự, đối tượng còn là một người rõ ràng Trường An sẽ không thích, rốt cuộc Đổng Khanh cũng không nhịn được nữa, nàng không nhanh không chậm nói: "Đô Úy Diệp Toàn còn trẻ anh tuấn, người này tốt thì tốt, nhưng Công chúa Trường An tính tình cố chấp, nếu nàng không vui, sợ rằng sẽ sanh ra rắc rối, hạ thần xem ra, chuyện này hay là hỏi Trường An trước đã, rồi mới quyết định chứ?"
"Hả?" Vũ Thái phi nhướng mi, một đôi con mắt linh lợi nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: "Đổng Đại Tư Mã được Thái hậu và hoàng đế coi trọng, hiện giờ đúng là đắc ý vênh váo rồi hả? Hôn sự của công chúa, khi nào tới lược Ngoại Thần ngươi tới chen miệng vào?"
Đổng Khanh vội vàng thở dài nói: "Vi thần, không dám."
Lưu Lăng nói: "Thái phi đừng giận, trẫm cũng cảm thấy chuyện này hỏi qua Trường An trước sẽ khá ổn thỏa." Thotho_
Vũ Thái phi lạnh lùng nói: "hoàng đế đã mở miệng nói chuyện rồi, Bổn cung còn có thể nói gì đây? Mọi người nói, chuyện hôn nhân, lệnh của phụ mẫu, xem ra ta đây khổ cực hoài thai mười tháng sinh ra nữ nhi, cuối cùng còn không phải là thân mẫu thân sinh có thể làm chủ được chứ?"
Vũ Thái phi nói chuyện nặng như vậy, cộng thêm mẫu hậu hứa hẹn, Lưu Lăng không kiên trì quá mức, nhưng lại lo lắng cho Trường An, vì vậy từ từ nói: "Nếu Thái hậu đã hứa hẹn rồi, trẫm cũng không đối ý, trẫm chỉ hi vọng là Thái phi trước khi lập thành cửa hôn sự này, trước hết để cho Trường An gặp Đô Úy Diệp Toàn một lần."
"Đô Úy Diệp Toàn nhậm chức ở Kinh châu, đường xá xa xôi không nói, coi như Trường An thấy thì sao? Không thấy thì như thế nào? Có thể thay đổi được cái gì không? Trước khi thành hôn, có bao nhiêu nữ nhân sẽ gặp qua chồng hay sao? Trước đây bổn cung gả cho tiên đế, nhưng chưa từng thấy qua hắn đấy."
Xem ra Vũ Thái phi rất là kiên trì, Lưu Lăng không nói gì nữa.
Trường An luôn luôn e ngại Thái phi, nói không chừng sẽ ngoan ngoãn
thuận theo. Chỉ là muội muội duy nhất có thể nào lấy chồng ở xa? Tính tình nàng kiêu ngạo hắn thật không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là cho điều Nhi tử của Lệnh Thượng Thư Diệp Đô Úy trở về Hoàng Thành rồi.
Mọi người không hề nữa nói, uống một chút trà, ở thời khắc hoàng hôn liền giải tán. Thotho_
***
Trời chiều ngã về tây, hoàng hôn mênh mông, Đổng Khanh ở dưới sắc trời đỏ rực, ngồi kiệu trở lại trong phủ, mới trở về đến hậu viện, liền thấy Ninh Vương vòng quanh vai, tựa bên cạnh cây Phong ở cửa thư phòng của nàng, mặt lười biếng chờ nàng.
Một thân nhẹ nhàng, tóc đen như mực rối loạn tùy ý cột lên, bộ dáng giao phó lạnh nhạt, xem ra là vô cùng anh tuấn tiêu sái.
Nàng mới vào cửa, liền nghe Triệu di nương nói đến, Ninh Vương ở cửa đối diện lại qua tới, đã đợi ước chừng một canh giờ rồi.
Đổng Khanh thấy hắn đợi trong sân, lập tức tiến lên thở dài nói: "sao hôm nay Ninh Vương Điện hạ tới đây? Nếu Ngài muốn thấy Đổng Khanh mà nói, truyền một lời, hạ quan sẽ lập tức tới cửa bái kiến, ngài thật sự không cần chờ đợi ở tại đây."
Khóe miệng Lưu Ký chứa đựng nụ cười nói: "Ngươi biết rất rõ ràng, ta ghét nhất thái độ ngươi kính cẩn như vậy, ta sắp ra khỏi thành, ước chừng mấy ngày nữa mới có thể trở lại, cho nên đặc biệt tới xem ngươi một chút thôi."
"Hả, Điện hạ tính toán đi xa sao? Đi đâu?" Nghe nói hắn sắp xuất thành, đáy mắt Đổng Khanh nhanh chóng thoáng qua vẻ nghi hoặc, lại biến mất.
"Chỉ là một cuộc đi săn mùa thu thôi." Lưu Ký nhẹ nhàng nói, "Chỉ là, chuyện điều động quan viên triều đình, ta đã nghe nói, khiến nữ nhi lên làm hoàng hậu, lại biến thành rút ra thế lực của ngươi, hành động lần này chẳng khác gì nhân cơ hội cắt giảm thế lực của Đậu thừa tướng, Thotho_ mặc dù Thái hậu nói rõ khiến ngoại tôn chưa ra đời làm hoàng đế, ngươi cho là lời như thế, trấn an được Đậu thừa tướng sao?"
Đổng Khanh cười lạnh nói: "Trong mắt của ta, căn bản không cần trấn an Đậu thừa tướng, nữ nhi của hắn lên làm hoàng hậu, bao nhiêu vinh dự, nhưng hắn là quốc trượng, nhạc phụ đại nhân của hoàng thượng, còn có cái gì chưa đủ hay sao?"
Lưu Ký nhìn nàng, đột nhiên che giấu tươi cười, nghiêm sắc mặt nói: "Uyển Nhi, ngươi hãy nghe ta nói, sắp tới khả năng Đậu thừa tướng có thể có hành động, đoạn thời gian ta ra khỏi thành này, ngươi ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện gì cũng chớ làm, ngươi chờ ta trở lại; nếu như giữa ngươi và Đậu thừa tướng có thù gì, trở lại ta báo cho ngươi là được."
Ninh Vương ra khỏi thành, quả nhiên không phải cuộc đi săn mùa thu, cuộc đi săn mùa thu chỉ là che giấu tai mắt người, hắn có kế hoạch khác.......
Nàng chưa kịp mở miệng, thì thấy mày kiếm hắn nhíu một cái nói: "Thời gian đã không còn sớm, ta phải đi, Đổng Uyển, nhớ lấy! Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ lời của ta!"
Dứt lời, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Xem ra, thời gian của hắn tương đối cấp bách, lại đặc biệt đi tới nơi nàng, chờ nàng trở lại, chỉ là vì phân phó nàng những lời này.
Ninh Vương là cố ý nhắc nhở nàng, sợ rằng Hoàng Thành sắp sửa xảy ra chuyện lớn, nàng không rõ liền để ý, tìm không ra được manh mối, trước mắt phương thức duy nhất chính là dự phòng vạn nhất. Thotho_
*
Đêm khuya, ánh trăng mờ mờ, trên đường cái Hoàng Thành im ắng yên tĩnh, phu canh xách theo đèn, gõ mõ cầm canh dọc theo phố, dẫn cổ họng hô to báo giờ, ánh đèn yếu ớt, ở trong bóng tối lúc sáng lúc tối.
Cố Tử Khâm ngồi lắc lư ở trong xe ngựa, duỗi cái lưng mỏi một cái, ngáp một cái, sau đó, mở rèm, thò đầu ra bên ngoài, phát hiện một trận gió lạnh nghênh đón, hắn run lẩy bẩy, ngước mắt về phía phu xe hỏi "sao thời tiết đột nhiên trở nên lạnh như thế hả? Còn bao lâu mới có thể về nhà vậy?"
Phu xe quay đầu lại cười nói: "Nhanh! Nhanh! Chưa tới ba con phố nữa trở về đến dinh thự lớn của thiếu gia rồi."
Cố Tử Khâm tức giận nói: "Khiến ngựa chạy nhanh lên một chút, bản đại gia mệt nhọc."
Dứt lời, cái đầu dài lùi về bên trong xe ngựa, đang định để rèm xuống, lại đột nhiên liếc thấy bên góc đường, một nữ tử bước chân lảo đảo vịn tường mà đi lại, tay trái còn nắm lấy một thanh trường kiếm, mặc cho mũi kiếm rủ xuống trên mặt đất, trong bóng tối, bước đi của nàng không yên, lảo đảo, dáng dấp nhìn hết sức chật vật.
"Mỹ nhân kia là sao? Sẽ không phải là bị kẻ thù đuổi gϊếŧ đi?" từ trước đến giờ Cố Tử Khâm vô cùng tốt với mỹ nhân, thấy nữ nhân kia nhếch nhác, nhất thời chạm vào lòng thuơng hương tiếc ngọc, liền nói với phu xe: "Dừng xe!"
Phu xe nghe thấy được, cũng cau mày nói: "Thiếu gia, đừng xen vào việc của người khác đi, một nữ nhân đơn độc lang thang trên đường phố vào đêm khuya, chuyện này rất không tầm thường, huống chi trong tay nàng còn nắm một thanh trường kiếm, vẫn nên cách xa một chút, ngàn vạn đừng rước họa vào thân rồi."