Tiểu An Tử nghe xong, vội vội vàng vàng nói: "Hoàng thượng ơi, ngài có điều không biết, cái
gọi là đồng tính cũng có thể hoan ái, đám đồng tính sẽ không lôi kéo
nhau cùng đi chơi gái, nam nhân cùng nam nhân hưởng thụ tìиɧ ɖu͙©, từ
trước đến giờ đều làm từ phía sau, không cần cùng đi tìm nữ nhân để giải quyết đâu !"
"Từ phía sau ?" - Lưu Lăng hơi có vẻ giật mình.
"Đúng vậy ạ, là Hậu Đình Hoa (1), cứng rắn đâm vào từ phía sau !"
"Từ phía sau ? Vậy không phải là rất khó chịu sao? Một người đàn ông yêu
người nam nhân, thì phải chịu khổ ở phía sau sao ?" - Lưu Lăng khẽ nhíu
mày, thầm nghĩ nam nhân yêu nam nhân thì ra trả giá thật sự không nhỏ a.
Tiểu An Tử cười hì hì nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài không biết đâm từ
phía sau có khổ hay không, nhưng mà nam nam yêu nhau, quả thật đều là
tới từ phía sau . . , khi yêu một người đàn ông, tình cảm dâng cao, phát sinh một cách tự nhiên, hẳn là không khổ, còn rất hưởng thụ, nghe nói
là cực lạc !"
Chân mày Lưu Lăng chau lại thật sâu, chậm rãi
mở miệng nói: "Tiểu An Tử này, trong lòng trẫm vẫn rất nghi ngờ, ngươi
nhiều lần nhắc nhở trẫm Đổng Khanh là một phụ nữ, nhưng nàng thật sự là
nữ nhân sao ? Năm đó Đổng lão Tư Mã bị sát hại đột nhiên mất đi, đứa con thơ Đổng Chiêu tuy là thứ xuất, sau khi sinh lập tức được cho làm con
thừa tự của chính thất, coi như là con trưởng, nhưng lúc hắn còn nhỏ
dại, đứa con duy nhất trưởng thành của vợ cả chính là trưởng nữ Đổng
gia. Đổng gia thế to nghiệp lớn sao lại có thể dễ dàng đem sự hưng suy
của một dòng họ ném cho một khuê nữ chưa từng xuất đầu lộ diện ở bên
ngoài chứ ? Trẫm tin chuyện đồn đại là thật. Nghe nói Đổng lão Tư Mã lén nuôi một đứa con riêng có nhà mẹ đẻ thấp hèn, vì gia nghiệp không có
con trai nên nhận làm con thừa tự, không thể làm gì khác hơn là để cho
đứa con riêng kia giả mạo tục danh của trưởng nữ, mạo danh thế thân,
thay nàng ấy thừa kế gia nghiệp, chống đỡ cho Đổng gia, còn tiểu thư
chân chính của Đổng gia thì được đưa đến chùa miếu, cho nên, Đổng Khanh
mà chúng ta tiếp xúc cũng không phải là tiểu thư chân chính của Đổng
gia, mà là con riêngcủa Đổng lão Tư Mã ? Có lẽ hắn căn bản là nam nhân
đích thực. Nhưng sao ngươi lại cứ luôn nhắc nhở trẫm rằng Đổng Khanh là
một phụ nữ ?"
"Hoàng thượng ơi, trí tưởng tượng của ngài
thật phong phú, lời đồn đại không nên tin hoàn toàn, Đổng Khanh chính là tiểu thư mà Đổng gia cho giả thành nam !"
"Ồ, ngươi đã nhìn thấy tiểu thư Đổng gia sao?"
"Tiểu An Tử từ nhỏ lăn lộn ở trong cung, tất nhiên là đã gặp tiểu thư của
Đổng gia, nàng chính là dáng vẻ tiểu thư phú quý, mặc váy lụa, vấn búi
tóc, thoa son phấn, cử chỉ đúng là danh môn khuê tú, sau đó hơn hai năm
không gặp lại, chỉ nghe nói nàng giả nam, khi được tiên đế cho phép kế
thừa tước phong của cha, vào triều làm quan lớn, mãi cho đến sau khi
hoàng thượng tự mình chấp chính, thường xuyên triệu nàng vào hậu điện,
Tiểu An Tử mới có thể gặp được. Thoạt đầu mới gặp lại, Tiểu An Tử cảm
thấy Đổng đại nhân cao lớn không ít, dung nhan cũng không thay đổi bao
nhiêu, chẳng qua là không thoa son phấn thôi, luôn mặc một thân quan
phục của nam tử, thanh âm cũng trở nên trầm thấp chút ít, hẳn là nàng cố ý tạo ra!"
Lưu Lăng vẫn cảm thấy hoài nghi, mở miệng trầm
thấp nói: "Ồ, phải vậy không ? Dù sao vẫn là anh em ruột, nhất định là
giống nhau rồi, nói không chừng giống như lời đồn đại, con riêng của
Đổng gia lớn lên tư văn thanh tú, cho nên để cho hắn thế thân trưởng nữ, tiểu thư khuê phòng vốn có bao nhiêu người được biết, có bao nhiêu
người chân chính được gặp trưởng nữ của Đổng gia? Chỉ cần cửa nhà họ
Đổng đóng chặt một chút, người nào phát giác ra được đây ? Mà hắn vì
tránh làm cho người ta khả nghi, thỉnh thoảng lại cố ý hiển lộ dáng vẻ
nữ nhi, Đổng Khanh chính là giả gái, danh sĩ đệ tử từ trước đến giờ đều
được nâng niu từ bé, làn da được nuôi dưỡng hết sức mịn màng, hiện tại
nam tử da thịt trắng mịn lại còn thoa son phấn giả gái không ít, Đổng
Khanh dung nhan thanh tú, hòa trộn vào trong đám đó, mặc dù không thoa
phấn son, nhưngcũng khó phân biệt trống mái. Nói trở lại, trẫm lại muốn
loại trừ thói quen nam nhân thích bôi phấn chưng diện, nhìn cái đám giả
gái kia, trẫm vẫn không được tự nhiên !"
"Thói đời rất chú
trọng bề ngoài. Tiểu An Tử đã từng nghĩ tới, một nam nhân mỹ nhan lơ
đãng khẽ câu lên một nét cười, thật tà mị làm sao, phóng đãng biết bao,
mê đảo chúng sanh biết bao; nhưng nếu là một nam nhân xấu xí khẽ nhếch
cười, đó chính là bỉ ổi lại thêm ghê tởm rồi. . . Cũng khó trách cái đám thân sĩ kia liều chết chưng diện. Chẳng qua, Đổng Khanh không phải thoa phấn, huống chi nàng là nam hay là nữ căn bản không quan trọng !" - Nói tới đây, vẻ mặt Tiểu An Tử đột nhiên nghiêm túc, thấp giọng nói: "Hoàng thượng ơi, Đổng đại nhân giảo hoạt gian trá, quỷ kế đa đoan, nàng đang
muốn làm hại ngài, thừa dịp ngài không chuẩn bị, vô sỉ tới cướp sắc a. . , dọc đường, nàng và hoàng thượng chuyện trò vui vẻ, Tiểu An Tử âm thầm quan sát, nhìn rất cẩn thận, khóe miệng nàng cong lên nụ cười, độ cong
quá mức, độ cong mà khóe miệng kia phô bày ra chính là độ cong thuộc về
âm hiểm a, Tiểu An Tử có thể khẳng định nói rằng, Đổng đại nhân nàng ấy
dọc đường đi đều cười đến cực kỳ âm hiểm. . . "
Lời còn chưa nói hết, đã bị Đổng Khanh cắt đứt, nàng ở phía bên kia cây cầu, kêu một tiếng “Công tử”, sau đó chậm rãi chạy vυ't qua, Tiểu An Tử lập tức ngậm
miệng.
Đổng Khanh chắp tay thi lễ với Lưu Lăng, cười nói:
"Công tử, Đổng Khanh đã tìm được một nhà lữ điếm rồi, xin công tử vào
phòng trọ dùng bữa nghỉ ngơi thôi!"
"Ái khanh dẫn đường !"
Chỗ Đổng Khanh gọi là lữ điếm, chính là thanh lâu kỹ hộ làm ăn tốt nhất Giang Nam.
Cửa Di Hồng Viện, tiễn kẻ ra đón kẻ vào.
Lưu Lăng sống trong thâm cung, không biết thanh lâu kỹ hộ là như thế nào,
chỉ cho rằng cũng giống như lần trước ở kinh thành vậy, chẳng qua là một đám hầu gái quán rượu quán cơm đông đảo, đúng lúc đã cực kỳ đói bụng,
nghĩ đến cao lương mĩ vị, ăn no nê, cho nên mặt mày hớn hở, khóe miệng
hàm chứa nụ cười, vung tay áo, tự nhiên phóng khoáng bước vào cửa lớn
của Di Hồng Viện. Một đống cô nương quần áo hoa lệ lập tức đi qua, vây
quanh hắn, oanh oanh yến yến thật là vô cùng náo nhiệt. Tiểu An Tử vẫn
là tự làm tự chịu, trơ mắt nhìn hoàng thượng như dê vào miệng sói, lại
chỉ có thể vẻ mặt khổ sở, có miệng mà không nói ra được.
Đổng Khanh đi theo ở phía sau, liếc Tiểu An Tử ở bên cạnh khung cửa thần sắc bất an một cái, chỉ vào hoàng thượng bên trong nhà, vẻ mặt tươi cười,
rất hài lòng cười nói: "Trong vòng vây của một đám nữ sắc, nhìn một bộ
dạng sung sướиɠ của hoàng thượng, đâu chỉ là rất thích, ngươi nhìn cái
khóe miệng kia tự nhiên phát ra nụ cười đói khát kìa.. . . chính là con
mẹ nó bản sắc của Da^ʍ Quân hạng nặng mà!"
"Hừ, Gian Thần!" - Tiểu An Tử tức giận.
Ánh mắt sắc lẻm của Đổng Khanh nhẹ nhàng xẹt qua, nhưng là nhìn gã hơi hơi
mỉm cười, ngoài cười nhưng trong không cười, cảnh cáo nói: "Tiểu An Tử
này, gần đây hình như ngươi nói hơi nhiều lời thừa thì phải ?"
Nhớ tới ba con dế con, Tiểu An Tử phát ra một tiếng nuốt nghẹn, lập tức ngậm miệng lại.
"Ngươi yên tâm đi, một nhà họ Đổng trung liệt, ta tuyệt đối sẽ không làm hại
hoàng thượng, lần này xuất hành, chỉ muốn thay hoàng thượng làm phong
phú hậu cung, khai chi tán diệp (2), như thế, Thái hậu còn có khi cảm
kích Đổng Khanh ta đấy!"
Vừa nói, vừa nhẹ lay động chiếc quạt giấy, cười khanh khách tiến vào thanh lâu.
Tiểu An Tử ngây người ở cửa, ngẩn ngơ, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh
hoàng thượng đi theo một đám nữ nhân ở trong cung vui đùa, bộ dáng mười
phần da^ʍ quân, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ, đại gian thần !". Đột nhiên, lại nhớ tới con đường nịnh thần của mình còn chưa kịp
công thành danh toại, đã bị Gian Thần chân chân chính chính phá hủy
rồi.... , thực lực giữa Nịnh thần và Gian Thần chênh lệch quá xa, nhất
thời cảm thấy đau lòng.
---Chú thích------
(1) Hậu Đình Hoa
tên khúc hát làm trong buổi tiệc của vua Trần Hậu Chủ và Trương Quý Phi
thời Nam Bắc triều, lời ca ong bướm, lả lơi khêu gợi chuyện phòng the.
Vua quan say sưa bên những bản nhạc dâʍ đãиɠ. Bỏ mặc triều chính đến nỗi giặc đến sát bên kia sông mà bên này triều đình của Trần Hậu Chủ vẫn
mải mê tiếng nhạc khêu gợi đó. Nhà Hậu Trần bị diệt vong, đời sau coi
Hậu Đình Hoa là khúc ca vong quốc. Ở đây Tiểu An Tử dùng từ Hậu Đình Hoa để ám chỉ hậu môn
(2) khai chi tán diệp: vừa có nghĩa đâm chồi nảy lộc vừa có nghĩa sinh con đẻ cái