Edit: Lavender - Blue
Lúc hai người đang kí©ɧ ŧìиɧ, không phát hiện. Cửa phòng khác được người ta hé mở. Một cô nhóc đang tò mò nhìn từng cử động của hai người.
Tư Đồ Đạt Viễn nhìn cô cởϊ qυầи áo của mình ra, cũng nhanh chóng lột qυầи ɭóŧ của cô xuống. Thậm chí động tác của anh không hề dịu dàng vuốt ve nơi mềm mại của cô. Tay chuyển xuống dưới, dao động trên người cô.Tới giữa hai chân Vương Tư Thơ, anh phát hiện bên dưới của Vương Tư Thơ đã sớm ướt đẫm.
"Thế nào? Gấp gáp như vậy rồi sao?" Trong giọng nói của anh có một chút đùa cợt, đáng tiếc, Vương Tư Thơ quá gấp gáp nên không nghe được.
"Đạt Viễn. Bởi ví đó là anh, Người ta mới như vậy." Từ ngày vào công ty cô đã yêu Tư Đồ Đạt Viễn ngay lập tức. Anh còn trẻ, đẹp trai, quan trọng nhất là anh rất giàu có. Là ông chồng trong mơ ước cùa rất nhiều phụ nữ.
"Thật sao?" Tư Đồ Đạt Viễn cúi đầu. Dùng sức gặm cắn đỉnh cao nhọn của cô: "Anh thật là được yêu quý mà lo lắng đấy."
"A ——" Vương Tư Thơ bởi vì động tác của anh mà rên lên: "Chính là như vậy, Đạt Viễn. Nhanh hơn chút nữa."
"Nhanh?" Tư Đồ Đạt Viễn chỉ lấy tay trêu chọc giữa hai ch6an cô: "Nếu như mà anh quá nhanh. Anh sợ em sẽ trách anh đó."
Có thể thấy rằng Vương Tư Thơ này là cao thủ trong tình trường. Nếu như vậy, anh cũng không cần thương hoa tiếc ngọc. Anh dùng một ngón tay thăm dò vào hoa tâm của cô không chút dịu dàng.
"A, chính là như vậy." Bởi vì động tác của anh Vương Tư Thơ rêи ɾỉ ra tiếng. Cô đã sớm không còn trinh nữa rồi. Động tác của Tư Đồ Đạt Viễn lập tức liền gợi lên ham muốn của cô.
"Thật sao? Anh sẽ làm cho em thấy anh còn lợi hại hơn nữa." Tư Đồ Đạt Viễn không ngừng trêu chọc vùng mẫn cảm của cô, cũng không dễ dàng để cho cô thỏa mãn. Vương Tư Thơ càng thêm khó chịu. Cả người cô không ngừng lay động. Không ngừng vuốt ve l*иg ngừng đầy đặn của Tư Đồ Đạt Viễn.
"Em nóng quá, Đạt Viễn. Nhanh lên một chút giúp em. A ——"
"Sẽ cho em, bảo bối."
Lúc này, Tư Đồ Đạt Viễn cảm thấy mình đang bùng nổ. Đè người Vương Tư Thơ xuống, tiến vào trong cơ thể cô.
"A ——" Cảm giác được lấp đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến Vương Tư Thơ rên ra tiếng. Sau đó khóe miệng Tư Đồ Đạt Viễn nhếch lên, ra vào trong cơ thể cô không hề dịu dàng.
Nhưng Vương Tư Thơ lại còn phối hợp quàng chân lên người anh. Đôi tay choàng lên cổ Tư Đồ Đạt Viễn. Nghênh đón sự di chuyển của anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng thở dốc của hai người vang lên trong phòng khách. Mà Vương Tư Thơ càng thêm khoa trương rêи ɾỉ. Thậm chí đong đưa cơ thể, đột nhiên ánh mắt quét thấy một người, điều này làm cho Vương Tư Thơ ngây người.
"A ——" đẩy Tư Đồ Đạt Viễn ra. Vương Tư Thơ chỉ người đứng đó không biết nhìn được bao lâu rồi.
"Đạt, Đạt Viễn. Cô, cô ấy là ai?" Cô chưa bao giờ nghĩ đến, toàn bộ màn trình diễn của hai người vừa rồi đã bị người ta nhìn thấy hết rồi. Nhanh chóng nhặt quần áo lên. Cô che kín cơ thể mình, Núp người trên ghế sofa, mặt hoảng hốt nhìn cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện này.
Cô gái này xem ra chỉ có mười hai, mười ba tuổi, cô bé rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở trong phòng của Tư Đồ Đạt Viễn?
Tư Đồ Đạt Viễn không có thời gian trả lời câu hỏi của Vương Tư Thơ, anh bị Vương Tư Thơ đẩy ra, hạ thân kiên đĩnh cứ như vậy bại lộ trong không khí. Nhưng càng làm cho anh khϊếp sợ là bé gái trước mắt.
Tại sao con nhóc lại ở chỗ này?
Trong đầu nhanh chóng nghĩ tới, ngày hôm qua. Anh gặp cô nhóc này trên đường về nhà. Sau đó mang nhóc về đây.
Sơ suất mà. Làm sao anh lại quên mất nhóc chứ?
"Đạt Viễn" Phát hiện Tư Đồ Đạt Viễn còn đang ngẩn người. Vương Tư Thơ nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng, kéo tay anh một cái.
Bởi vì động tác của cô, Tư Đồ Đạt Viễn phản ứng lại. Nhặt quần áo dưới đất lên. Nhanh chóng mặc vào. Lúc này Tư Đồ Đạt Viễn mới có thời gian nhìn cô gái nhỏ vẫn đứng im chỗ đó.