Edit: Lavender – Blue
Lại tới? có thể ngừng nghỉ một chút không? Mẹ thật là quá đáng.
Tư Đồ Đạt Viễn không nhịn được phất phất tay: "Vậy cũng tốt. Nói đi. Mẹ rất tức giận. Sau đó thì sao?"
"Hôm nay mẹ con đã đi tìm người sắp xếp xem mắt cho con." Tư Đồ Nghị chờ mặt con trai biến sắc.
Quả nhiên, Tư Đồ Đạt Viễn vừa nghe đến hai chữ xem mắt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên trên ghế: "Cha nói cái gì? Xem mắt? Có lầm hay không? Cha, con trai của cha hôm nay mới hai mươi tám tuổi 诶?"
Có phải mẹ ăn quá no rồi không?
"Cha. Cha có phải cha không thể thỏa mãn mẹ hay không? Nếu không tại sao mẽ dư sinh lực cả ngày lẫn đêm tìm con gây phiền toái? "
Thật là quá rồi, Tư Đồ Đạt Viễn anh còn phải nhờ tới xem mắt? Chỉ cần anh đồng ý. Ngoắc tay một cái là một hàng dài phụ nữ xinh đẹp chờ anh ưu ái?
"Cái thằng con thúi này." Gương mặt già nua cảu Tư Đồ Nghị đỏ bừng: "Không lớn không nhỏ. Chuyện cha với mẹ cần tới phiên con quan tâm à."
Tư Đồ Nghị nghiêm nghị: "cha tốt bụng thông báo cho con. Trong khoảng thời gian này con không được quá giới hạn. Không nên đi chọc mẹ con. Nếu không, con đừng nói ta làm cha đây không giúp con."
"A." Không có gì thành ý trả lời một câu, Tư Đồ Đạt Viễn tự nhận anh làm mà không đặc biệt: "Được rồi, cám ơn cha. Con biết nên làm thế nào rồi ạ."
"Hiểu là được rồi.Nhanh chóng tìm một cô gái ổn định đi. Để cho ta và mẹ con cũng yên tâm."
"Con biết rồi." Thật là phiền, anh còn chưa chơi đủ đâu.
Tư Đồ Nghị thấy bộ dạng này của con trai, biết nhiều lời cũng vô ích. Thôi. Con cháu đều có phúc của con cháu.
Tư Đồ Nghị đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc của con trai. Ngay tại cửa vừa đúng lúc gặp thư ký của Tư Đồ Đạt Viễn, Vương Tư Thơ bước vào đưa tài liệu.
"Chào chủ tịch." Thái độ của
Vương Tư Thơ tương đối cung kính. Tư Đồ Nghị gật đầu một cái, liền đi.
Ông vừa đi, nét cung kính trên mặt Vương Tư Thơ đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là sự tính toán.
Suy nghĩ một chút. Cô giơ tay lên, gõ cửa.
"Vào đi." Giọng Tư Đồ Đạt Viễn truyền đến. Vương Tư Thơ sửa sửa quần áo, cố ý kéo thấp cổ áo xuống một chút, mới đi vào.
"Tổng giám đốc." Hạ thấp giọng, Vương Tư Thơ tin tưởng điều kiện bên ngoài của mình tương đối tốt.
"Thư ký Vương. Có chuyện gì sao?" Mắt của Tư Đồ Đạt Viễn vẫn còn nhìn tài liệu. Không có chú ý tới góc độ cúi đặc biệt tháp của Vương Tư Thơ. Điều này làm cho Vương Tư Thơ âm thầm cắn răng, chỉ là, vẫn ưỡn ngực lên: "Tổng giám đốc. Đây là nội dung cuộc họp vừa rồi. Tôi đã sửa xong rồi. Ngài xem qua."
"Ừ." Tư Đồ Đạt Viễn ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra. Cảnh tượng Vương Tư Thơ cố ý lộ ra ngoài.
Thế nào? Thư ký này mới vào công ty ba tháng, cũng không muốn làm nữa sao? Anh thích chơi đùa, nhưng có một nguyên tắc. Không tham gia vào tình yêu nơi làm việc. Bởi vì một phụ nữ khi yêu, Chỉ số thông mình chỉ còn vụn vặt. Đây là cái nìn của Tư Đồ Đạt Viễn. Cho nên ——
"Thư ký Vương, cô còn có việc gì sao?" Cố ý, thậm chí anh biết bước kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vì loại tiết mục này. Trong phòng làm việc của anh diễn ra rất nhiều lần rồi.
"Dạ." Quả nhiên. Vương Tư Thơ bước nhanh đi tới trước mặt Tư Đồ Đạt Viễn: "Tổng giám đốc, nhà tôi thuê đã hết hạn rồi. Người ta hôm nay không có chỗ ở nữa."
Cô dựa vào người Tư Đồ Đạt Viễn. Cố ý hạ thấp góc độ để Tư Đồ Đạt Viễn dễ dàng nhìn thấy gợn sóng mãnh liệt của cô.
"Ừ, sau đó thì sao?" Tư Đồ Đạt Viễn thích chơi. Có người nguyện ý theo anh chơi, anh cũng vui vẻ vui mừng. Chuyện tốt ngày hôm qua bị mẹ quấy rầy, hôm nay anh không ngại dùng thư ký Vương làm bổ sung.