Đan Nữ

Chương 25

"Aiiii, đau đầu quá!" Đan Nữ ôm đầu rêи ɾỉ, chậm rãi mở mắt ra, trong phòng một mảnh tối đen, không khỏi hô lên mấy tiếng: "Có ai không, đây là đâu? Lão đạo, Thái Bạch sư huynh!"

Nàng vừa mở miệng nói liền cảm giác có cái gì đó không ổn, vội đứng lên thử hô thêm một tiếng: "Hồng Liên!"

Thanh âm vừa vang lên, Đan Nữ lập tức biết chỗ nào không ổn. Giọng của nàng, như thế nào, như thế nào lại giống Niêm Hoa Tăng?

Chuyện gì thế này? Đan Nữ sợ hãi hoảng hốt, vươn tay sờ mặt, lại hoang mang rối loạn sờ ngực, nháy mắt hét lên: "Ta đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ đi?"

Ngực nàng trước kia vốn đẫy đà, mà nay phẳng lỳ thế này, rõ ràng là ngực nam nhân.

"Hồng Liên, Hồng Liên!" Đan Nữ cắn ngón tay đến độ chảy máu, cảm giác đau đớn vô cùng chân thật, lại vẫn không chịu tin đây là sự thật, chỉ mải miết gọi tên Hồng Liên.

Nàng hô một hồi cũng không có ai tiến vào, trong lòng hoảng sợ cực điểm, cuối cùng quyết định nhảy xuống giường, đựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ lần mò đến trước bàn thắp nến, run run cầm nhìn xem cảnh vật xung quanh.

Đây là một gian phòng cực đơn sơ, giường dùng mấy tấm ván gỗ ghép lại, chăn màn cũ, trên án đặt một bộ một ấm một chén, còn có mồi lửa cùng ngọn nến, bên dưới có mấy thứ quần áo mũ tất, ngoài ra không còn gì khác.

Chỗ này tuyệt đối không phải là Noãn các nàng ở. Đan Nữ xem quần áo mặc trên người, là một bộ quần áo nam nhân màu xám, xem thế nào cũng thấy giống tăng y Niêm Hoa Tăng hay mặc.

Gặp quỷ a? Đan Nữ đem tay cắn chảy máu lúc nãy cho vào miệng cắn lần nữa, máu tươi lập tức chảy đầy trong miệng, nàng òa lên khóc, ta không cần biến thành Niêm Hoa Tăng a! Lúc trước lão đạo nhầm nàng là Niêm Hoa Tăng, nên nay liền biến thành Niêm Hoa Tăng thật sao?

Nàng cầm siêu đổ chén nước, dựa vào ánh nến mập mờ cố gắng xem hình ảnh phản chiếu trong chén trà, tuy chỉ là một cái bóng dáng mơ hồ, nhưng cũng đủ cho nàng thấy rõ, bóng trong chén nước cũng không phải là nàng, mà là Niêm Hoa Tăng.

Nhất định là nằm mơ, đúng vậy, ngủ tiếp một giấc là được! Đan Nữ tắt đèn, sờ soạng bò lên giường, lôi chăn đắp lên người rồi nhắm nghiền mắt lại ngủ. Ngủ nhanh ngủ nhanh, tỉnh dậy sẽ vô sự.

Không chờ nàng kịp ngủ, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa, Huyền Tùy Tử đứng ngoài hô lớn: "Hoa tăng, hoa tăng."

Huyền Tùy Tử làm người phúc hậu, không muốn gọi Niêm Hoa Tăng là da^ʍ tăng, nhưng cũng không muốn gọi pháp hào của hắn, vì thế đổi thành hoa tăng.

"A, Huyền Tùy Tử!" Nghe được tiếng người quen, Đan Nữ vội kéo chăn ngồi dậy trả lời, nhanh chóng mở cửa, buột miệng thân thiết hỏi: "Sao đệ lại tới đây?"

Huyền Tùy Tử cầm đèn l*иg, vẻ không kiên nhẫn, "Đan Nữ bị ngã, tỉnh lại lại mất trí nhớ, lần này thực nghiêm trọng, có một số việc thì nhớ rõ, có một số lại không, trí nhớ lộn xộn. Nhưng nàng nhất định muốn gặp ngươi, nhanh chóng đi theo ta!"

Đan Nữ nghe vậy, vươn tay chạm vào vai Huyền Tùy Tử, lẩm bẩm nói: "Không phải nằm mơ?"

"Bỏ cái móng giò của ngươi ra!" Huyền Tùy Tử đi theo Đan Nữ cũng học một ít từ mới, lúc này đánh tay Đan Nữ, giọng điệu có chút hung dữ nói: "Còn không đi?"

Huyền Tùy Tử vung tay lực đạo không nhỏ, Đan Nữ vội rụt tay về, lại lẩm bẩm nói: "Ta thật đúng là, thật sự là biến thành Niêm Hoa Tăng!"

"Nói thầm cái gì?" Huyền Tùy Tử biết được Niêm Hoa Tăng thật sự làm hại nỡ nhân xong, đối với hắn không hề có hảo cảm, lúc này lấy tay đẩy, quát: "Đi nhanh!"

Đan Nữ bị đẩy một cái rúi rụi, khó khăn lắm mới ổn định lại thân hình, lúc này mới xoay người đóng cửa, đi theo Huyền Tùy Tử, vừa đi vừa kinh sợ, nàng biến thành Niêm Hoa tăng, vậy một "Đan Nữ" khác, "Đan Nữ" té ngã kia là ai đây?

Mà ở trong Noãn các, Niêm Hoa Tăng giơ gương, nhìn chính hắn hai mắt ngập nước, má hồng phấn nộn, cũng là khóc không ra nước mắt, hắn chẳng qua lở mình ngã từ trên giường xuống dưới đất, như thế nào vừa tỉnh dậy liền biến thành Quý phi nương nương a? Lúc trước đúng là hắn có tạo một ít nghiệt, thế nhưng ông trời cũng không thể phạt biến hắn thành nữ nhân a!

Huyền Dương Tử cùng Thái Bạch chân nhân vẫn đứng ở bên cạnh, thấy Niêm Hoa Tăng giơ gương soi không ngừng, không khỏi nhìn nhau lo lắng.

Ngự y thấy vậy, lại bẩm một lần nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Quý phi nương nương chỉ là tạm thời mất trí nhớ, chữa trị một thời gian hản sẽ bình thường trở lại."

"Bình thường trở lại?" Niêm Hoa Tăng rống giận, "Ta là Niêm Hoa Tăng, không phải Quý phi nương nương cái gì."

Lại nữa! Ngự y than thở, vội trấn an nói: "Quý phi nương nương ngã đập đầu xuống đất nên trí nhớ có chút loạn, chỉ cần cẩn thận nghỉ ngơi sẽ ổn thôi."

"Ngươi có biết bắt mạch không vậy, ngươi có phải là Ngự y không hả?" Niêm Hoa Tăng nửa đời trước vẫn kiêu ngạo, chính là hắn có một cái túi da anh tuấn, miệng mỉm cười khiến biết bao nhiêu cô gái mê say. Nhưng giờ...

"Ngươi đi xuống đi!" Huyền Dương Tử thở dài, cho Ngự y lui xuống, quay đầu nói với Thái Bạch chân nhân: "Cũng là tại ta, trước kia vẫn hiểu lầm nàng là Niêm Hoa Tăng, còn gọi nàng là tiểu da^ʍ tăng hơn nửa năm. Nay đầu nàng bị chấn động, trí nhớ lộn xộn, liền cho rằng chính mình là Niêm Hoa Tăng."

Thái Bạch chân nhân cũng hiểu được một ít y thuật, lúc trước đọc ở sách thuốc cũng xem qua loại bệnh này, nghe vậy nói: "Loại bệnh này, chỉ có thể quan tâm chăm sóc tỉ mỉ, nàng cảm nhận được yêu cùng ấm áp, chậm rãi sẽ liền khôi phục lại bình thường."

Huyền Dương Tử gật đầu đồng ý Thái Bạch chân nhân, đang định tiến lên trấn an nữ nhân trên giường, Huyền Tùy Tử đã tiến vào bẩm: "Đại sư huynh, Niêm Hoa Tăng đến!"

Trên giường "Đan Nữ" vội hét lớn: "Mau mời hắn vào!"

Mà ở bên ngoài Đan Nữ nghe được tiếng nói của chính mình, quả thực muốn té xỉu, trời ạ, chẳng lẽ là nàng biến thành Niêm Hoa Tăng, mà Niêm Hoa Tăng lại biến thành nàng?

Huyền Tùy Tử đi ra kéo Đan Nữ vào phòng, đem hắn kéo đến trước mặt mọi người: "Sư huynh, gã này còn cứ lần chần lừng khừng, không chịu đến đây đâu!"

Đan Nữ vừa thấy "nữ nhân" trên giường, hai mắt trợn tròn, thốt lên hỏi: "Ngươi đến tột cùng là ai?"

Niêm Hoa Tăng cũng ngây ngốc nhìn Đan Nữ, lẩm bẩm nói: "Ngươi là ai?"

Đan Nữ quát to: "Ngươi có phải là Niêm Hoa Tăng không?"

Niêm Hoa Tăng vội gật đầu, "Ngươi, ngươi là Đan Nữ?"

"Hai người đều bị bệnh sao?" Huyền Dương Tử cùng Thái Bạch chân nhân lúc này ngược lại là hồ đồ.

"Lão đạo, ta mới là Đan Nữ!" Đan Nữ vội quay sang Huyền Dương Tử, cắn môi nói.

Huyền Dương Tử nghe nàng nói chuyện ngữ điệu cùng động tác, quả thật giống hệt Đan Nữ, không khỏi cũng có chút nghi ngờ.

Đan Nữ thành khẩn nói: "Lão đạo, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Nói xong đẩy cửa đi ra.

Huyền Dương Tử liếc Thái Bạch chân nhân, ý bảo hắn để ý nữ nhân trên giường tự xưng là Niêm Hoa Tăng kia, sau đó vội ra cửa điện, đi đến chỗ yên lặng, cùng Đan Nữ đối mặt.

Đan Nữ cân nhắc một hồi, kể lại chuyện bắt đầu từ lúc nàng tỉnh lại ở Tam Thanh Quán, sau đó lại,cùng Huyền Dương Tử ở chung, mọi chuyện lớn nhỏ đều chi tiết kể rõ, lại nói thêm mấy chuyện tư mật chỉ hai người biết rõ chỉ ra. Nói xong nói: "Lão đạo, huynh tin sao? Ta mới là Đan Nữ."

Huyền Dương Tử lúc này sợ ngây người, người trước mắt này kể ra những chuyện chỉ có là Đan Nữ mới có thể biết được chi tiết, vậy hắn chẳng lẽ?

Đan Nữ gật đầu nói: "Ta cũng không biết là chuyện gì nữa, vừa tỉnh đến liền phát hiện chính mình thành Niêm Hoa Tăng. Mà hiện nay vị trong Noãn các kia mới là chân chính Niêm Hoa Tăng."

Thấy Huyền Dương Tử còn nghi hoặc, Đan Nữ khẽ cắn môi, lại nói: "Lão đạo, trên mông huynh có một cái bớt hình con chó nhỏ, còn có..."

"Được rồi, ta tin tưởng ngươi!" Huyền Dương Tử định vươn tay ôm lấy Đan Nữ, lại thấy bộ dáng hiện tại của nàng lại rụt về vỗ trán nói: "Chuyện như vậy, ngoại trừ sư phụ cùng Thái Bạch chân nhân, nàng không được cùng ai nói, miễn cho bị kẻ khác cho là yêu nghiệt đem thiêu chết."

Đan Nữ thả lỏng, cắn môi nói: "Các huynh còn phải giúp ta cùng Niêm Hoa Tăng đổi lại mới được."

Huyền Dương Tử gật đầu nói: "Ta lại sẽ viết một bức thư mời Quan chủ Văn Hòa quan cuống núi một chuyến xem sao. Sư tổ của Ngài ấy trước kia cũng gặp vô số chuyện quỷ dị, mà đến Quan chủ đời này, nghe nói cũng thấy được vài sự kiện kì quái, không chừng Ngài ấy có biện pháp giúp nàng."

Đan Nữ nức nở nói: "Lão đạo, ta đột nhiên thành cái dạng này, rất sợ hãi a!"

Đan Nữ mang mặt Niêm Hoa Tăng, lại tỏ vẻ "Điềm đạm đáng yêu", Huyền Dương Tử có chút không đành lòng nhìn thẳng, không khỏi quay mặt đi.

Đan Nữ nức nở nói: "Lão đạo, huynh không thích ta?"

Huyền Dương Tử nhắm ánh mắt, bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ của lưng nàng nói: "Đừng sợ, còn có ta!"

"Lão đạo, ngươi thật tốt!" Đan Nữ tựa vào l*иg ngực rắn chắc của Huyền Dương Tử, nói yếu ớt, "Nếu biến trở lại, ta nhất định sẽ chọn huynh, không chọn Thái Bạch chân nhân."

"Ừ!" Huyền Dương Tử ngửi được mùi hôi trên người Đan Nữ, đột nhiên nói: "Sau này nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, nhớ không?" Nói xong lại nghĩ đến một chuyện, Đan Nữ tắm rửa, chẳng phải là mang thân thể của Niêm Hoa Tăng tắm rửa, cái gì đều thấy được với đυ.ng đến hay sao?

Đan Nữ cũng nghĩ đến vấn đề này, vội nói: "Ta liền nhắm mắt lại tắm, không xem."

Huyền Dương Tử buồn bực, lại nghĩ đến lúc Niêm Hoa Tăng tắm rửa, chẳng phải cũng là xem hết thân thể của Đan Nữ? Không được, về sau bọn họ đổi lại, nhất định phải khiến Niêm Hoa Tăng triệt để thành thái giám.

Đợi bọn hắn vào Noãn các, Niêm Hoa Tăng cũng đã nói hết với Thái Bạch chân nhân từ đầu đến cuối về hai người gặp nhau ra sao, lên kinh thế nào, trong đó rất nhiều chi tiết chỉ có đương sự mới biết được.

Thái Bạch chân nhân nghe xong, cũng tin hơn nửa. Đợi Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ đi vào, hắn hỏi một lần nữa, không khỏi thở dài nói: "Nói như vậy, Đan Nữ cùng hoa tăng, lại là đổi linh hồn? Loại sự tình này tuy có nghe nói, nhưng là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy."

Đan Nữ thấy bọn họ tin thân phận của nàng, lau nước mắt, quay đầu dặn dò Niêm Hoa Tăng: "Lúc tắm rửa người phải nhắm chặt mắt, cấm loạn xem, biết không?"

Niêm Hoa Tăng vội gật đầu, lúc này cũng không quên vì chính mình mưu lợi, nói với Thái Bạch chân nhân: "Chân nhân, cơ thể của ta trúng độc, nhưng hiện nay là Đan Nữ dùng, nàng mảnh mai, sợ không chịu nổi tra tấn đâu!"

Thái Bạch chân nhân mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đổ ra hai viên thuốc đưa cho Đan Nữ nói: "Uống với nước ấm!"

Huyền Dương Tử đã sớm lấy nước đặt vào tay Đan Nữ, thấy nàng uống xong liền ôn hòa nói: "Trời cũng đã muộn, nàng theo ta về điện nghỉ ngơi thôi!"

Thái Bạch chân nhân cũng không cam tâm nói: "Nàng là đan đồng của ta, tất nhiên là phải theo ta về ngủ chứ."

Hai người nói, lại đồng loạt quat sang nhìn Đan Nữ nói: "Nàng/ muội nói, chọn ai?"