Đan Nữ

Chương 10

Mặt trăng bị mây đen che khuất, bầu trời đêm tối kịt, hai bóng người dựa bên cửa sổ, ẩn vào trong bóng đêm, không nhìn kỹ căn bản không thấy được.

Một lát sau, một bóng đen, rút ra một chiếc khoan tay, xoắn một lỗ trên khung giấy cửa sổ, sau đó nhanh chóng cất đi, ghé mắt hướng qua lỗ nhìn trộm bên trong phòng Huyền Phi Tử.

Gió bỗng thổi qua, mây đen tản ra, ánh trăng đột ngột chiếu xuống, chiếu vào hai người đứng bên cửa sổ, chỉ rõ một là Huyền Vi Tử, một là Huyền Thanh Tử.

Huyền Vi Tử nhìn trộm một hồi, cảm thán, Nhị sư huynh xưa nay đều tỏ vẻ đứng đắn, không nghĩ đến nửa đêm quyến rũ cung nữ, thật sự là không có đức hạnh gì cả!

Huyền Thanh Tử không được nhìn thấy cảnh bên trong, sốt ruột vươn tay kéo kéo ống tay áo Huyền Vi Tử, ý bảo để hắn xem với.

Huyền Vi Tử lập tức tránh ra cho Huyền Thanh Tử ghé mắt vào lỗ nhỏ.

Huyền Thanh Tử nhìn một hồi, có chút thay Huyền Phi Tử vội vàng: Nhị sư huynh a, người ta cung nữ tỷ tỷ mặt hoa đều đỏ thành như vậy, rõ ràng động tình, huynh không nhanh chóng ôm đi song tu đi, còn đứng nói chuyện gì nữa!

Trong chốc lát, lại đổi cho Huyền Vi Tử xem, Huyền Vi Tử nhận ra cung nữ tỷ tỷ này là Hoài Nhạn hầu hạ bên người Nhậm Thái Hậu, không khỏi giơ ngón tay cái: Nhị sư huynh thật có mắt nhìn, trong Trường Thọ cung chỉ có mỗi tỷ tỷ này là có khí chất nhất.

Trong phòng, Hoài Nhạn đã phục hồi tinh thần, cố gắng đứng vững nhìn Huyền Phi Tử nói: "Huyền Phi Tử đạo trưởng, Thái Hậu mời Ngài qua nói chuyện!"

Huyền Phi Tử mũi thính, vừa nãy ở Ngự Thư phòng ngửi được mùi hoa câu hồn liền hít sâu mấy cái định phân biệt xem là hương gì, kết quả hắn trúng mê hương không tính ít, bảo trì được đến bây giờ thật sự đã là khó khăn, lúc này Hoài Nhạn laị lên tiếng, hơi thở như lan hương xông vào mũi hắn, nháy mắt có chút mê đắm, tay trái tay phải cùng nhau vươn đến án đài, cầm quyển sách kia lên.

Hoài Nhạn hai tay chống ở trên án đài, Huyền Phi Tử tay trái qua eo trái nàng, tay phải đi qua eo phải nàng, cầm quyển sách lên, đồng thời cũng ôm luôn nàng vào lòng.

Hoài Nhạn như mèo con kinh sợ kêu lên một tiếng, theo bản năng ngửa người ra phía sai tránh vòng tay của Huyền Phi Tử, nhưng hai tay Huyền Phi Tử lại đang cầm sách, nàng vừa như vậy, liền kéo luôn hắn về phía mình, mà Huyền Phi Tử bị nàng kéo, không đề phòng nên cũng nhào về phía trước, kết quả đè Hoài Nhạn xuống án đài, hai người hô hấp dồn dập, ánh mắt mê ly, nhìn nhau chăm chú, trong lòng cũng thanh tỉnh vài phần tự hỏi: Đây là làm sao? Chẳng lẽ mình bị người ta hạ mê hương sao?

Huyền Phi Tử cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, ngươi niệm kinh thư thử xem, xem xem có thể hay không..."

Hoài Nhạn vội vàng đọc: "Sắc cũng là không, không cũng là sắc..."

Huyền Vi Tử đứng ngoài nghe được tiếng niệm kinh, rốt cuộc nhịn không được bật cười ha hả.

Huyền Phi Tử nghe thấy tiếng cười, một nửa lý trí cũng khôi phục, buông Hoài Nhạn ra, quát: "Ai?" Vừa nói người đã lao ra ngoài cửa, đuổi theo gϊếŧ kẻ dám cười nhạo hắn.

Huyền Vi Tử cùng Huyền Thanh Tử thấy không ổn, chạy trối chết.

Huyền Phi Tử mặc quần áo dạ hành đuổi theo sau quát lớn: "Hai ngươi chạy đâu cho thoát?"

"Mau tìm Đại sư huynh cứu mạng!" Huyền Vi Tử hét lên với Huyền Thanh Tử một tiếng, hai người rẽ qua một cung điện, chạy thẳng về hướng Minh Hòa điện, trên đường vì để cắt đuôi Huyền Phi Tử, còn phải vòng quanh vài vòng.

Lúc này, ở trong Minh Hòa điện, lại là một mảnh xuân quang.

Đan Nữ nhìn Trần Thủy Hà bị ướt áo, hiện ra đường cong lồi lõm đủ cả, liền nắm luôn lấy tay nàng, diêu nói: "Hà Hoa, cởϊ áσ, cùng nhau tắm thôi!"

Trần Thủy Hà vô cùng xấu hổ, ra sức rút tay lại, thấp giọng nói: "Quý phi nương nương, Ngài buông tay nô tỳ, nô tỳ kì lưng cho Ngài."

"Không, buông ra ngươi chạy mất!" Đan Nữ trúng độc hoa câu hồn, sức lực đặc biệt lớn, lúc này dùng tay kéo Trần Thủy Hà cúi xuống, tay trái đột nhiên múc nước hắt vào ngực Trần Thủy Hà ngực, tiện tay với luôn vào cổ áo của nàng ta, cầm lấy một bên đẫy đà, không kiêng nể gì xoa nắn lên, "Chậc chậc" nói: "Woa, to thật!"

"Cứu với!" Trần Thủy Hà sợ quá hét lên.

"Không được kêu, nếu kêu, ta liền hôn miệng ngươi!" Đan Nữ lúc này tưởng tượng mình là vị biểu ca trong quyển sách hôm trước đang đùa giỡn biểu muội, trong lòng vô cùng khoái trá.

Trần Thủy Hà nghe vậy thức thời im miệng, trong bụng lại khóc thét: Quý phi nương nương nguyên lai là biếи ŧɦái!

Huyền Dương Tử vào trong điện, liền nghe được tiếng nước ào ào, cùng với tiếng cười của Đan Nữ, lại không có tiếng của Trần Thủy Hà, không khỏi kỳ quái, miệng "Khụ khụ" mấy tiếng.

Trần Thủy Hà nghe được tiếng của Huyền Dương Tử thanh âm, liền khóc òa lên, hô: "Hoàng Thượng!"

Huyền Dương Tử nghe thấy tiếng nàng, hiểu rõ có chuyện không ổn, định nhấc bình phong tiến vào, sau lại nhịn xuống hỏi: "Làm sao thế này?"

Trần Thủy Hà cắn răng, cáo trạng: "Quý phi nương nương..." Nói đến đấy lại ngừn lại, quả thực ngượng ngùng không biết nói gì thêm.

Huyền Dương Tử mặt vốn đỏ hồng, bước chân phù phiếm, trong lòng nóng nảy phiền muộn, là lúc độc hoa câu hồn phát tác nghiêm trọng, nghe Trần Thủy Hà muốn nói lại thôi, hắn nhất thời không khống chế được, cất bước đi vào phía sau bình phong.

Tận mắt chứng kiến, thật sự là kinh tâm động phách! Chỉ thấy Đan Nữ nửa mình trong thùng tắm, hai luồng tuyết trắng trước ngực đung đưa, một tay nàng kéo Trần Thủy Hà, một tay đang nắm ngực Trần Thủy Hà, miệng hừ hừ, giống như nàng mới là người bị đang nắm.

"Da^ʍ tăng, buông ra nàng!" Huyền Dương Tử tuy trúng độc, nhưng chung quy cũng đã từng thanh tu mười lăm năm, trong đầu vẫn còn một tia lý trí, bởi vậy với Đan Nữ quát một tiếng.

Đan Nữ giật mình, vội buông tay, cả người chui vài thùng tắm, để lại trên mặt một loạt bọt khí.

Trần Thủy Hà vốn hoảng không tìm được đường nhân cơ hội này chạy vội ra điện.

Huyền Dương Tử căm tức nhìn mặt nước trong thùng tắm quát: "Còn không ra?"

Đan Nữ ló đầu ra, lộ cần cổ trắng nõn, vuốt lại tóc dài che khuất mặt, cảnh giác nói: "Lão đạo, ngươi định làm cái gì?" Người ta vẫn nhớ kỹ, lần trước bị lão đạo này lôi kéo ở thùng tắm, chết sống định xem rõ ràng. Không chừng hắn lúc này, còn định làm như vậy đâu! Hừ, không cho xem, tuyệt đối không cho.

Huyền Dương Tử quả nhiên lại bắt đầu rối rắm xem Đan Nữ là nam hay là nữ, vươn tay định kéo nàng ra xác định chân tướng.

Đan Nữ hét lên một tiếng, dùng nước té Huyền Dương Tử, miệng hô lớn: "Lão đạo, ngươi còn làm như vậy, ta sẽ cắn lưỡi tự sát."

"À ha, ngươi cắn đi, cắn đi!" Huyền Dương Tử bị hắt nước lạnh, thoáng có chút thanh tỉnh, lấy tay lau nước trên mặt, nuốt nước miếng, khàn khàn nói: "Vậy chính ngươi nói đi, ngươi là nam hay là nữ?"

Đan Nữ uất ức nói: "Người ta đương nhiên là nữ."

"Nếu là nữ, vì sao còn chạm vào Trần Thủy Hà? Còn sờ say mê như vậy?" Huyền Dương Tử vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, cho rằng Đan Nữ có biến hóa, khẳng định cũng biến không hoàn toàn, bên trên là nữ mà bên dưới vẫn là nam.

Đan Nữ ngẩn ra, đúng vậy, chính mình như thế nào nhiệt tình yêu thương mĩ nữ, mà không phải là mĩ nam đâu? Không đúng không đúng, hẳn là, chính mình gần đây chỉ gặp được mấy tên đạo sĩ này, chưa từng thấy qua được mĩ nam nào khác, cho nên mới đổi khẩu vị csang mĩ nữ.

Huyền Dương Tử cười lạnh nói: "Không chối được nữa phải không?"

Đan Nữ cãi chày cãi cối nói: "Ngươi không cho nữ nhân cũng thích mĩ nữ sao?"

Huyền Dương Tử đen mặt, nhìn thùng tắm, chỉ thấy hai luồng tuyết trắng đang đung đưa không thấy gì khác, hắn cắn răng hạ quyết tâm, đem thân phận Đan Nữ xác định rõ ràng, bởi vậy vươn hai tay vào thùng tắm, ôm lấy người Đan Nữ, định bế nàng ra.

Đan Nữ giãy dụa không ngừng, cúi đầu cắn luôn mu bàn tay Huyền Dương Tử, đợi hắn bất ngờ bị đau buông tay, nàng liền chạy đến góc thùng tắm bên kia, ngửa cổ hổ lớn: "Có thích khách, người đâu tới đây nhanh lên!"

Đan Nữ vừa kêu to, Huyền Vi Tử cùng Huyền Thanh Tử cũng vừa đến, nghe tiếng hô chạy luôn vào trong điện, bước thẳng đến phía bình phong, mà Huyền Phi Tử vẫn không ngừng theo đuôi bọn hắn, theo sau chạy vào.

Huyền Dương Tử thấy có người vào, lập tức sợ Đan Nữ bị người ta thấy hết, vội cởϊ áσ khoác, chạy dọc theo thùng tắm choàng lên người Đan Nữ, vừa che kín xong đám người Huyền Vi Tử cũng xông vào, hắn không nháy mắt chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Thích khách chạy bên kia!"

Lập tức, Huyền Vi Tử cùng Huyền Thanh Tử nhảy qua cửa sổ đuổi theo cái gọi là thích khách, Huyền Phi Tử thì ở lại bảo hộ Hoàng Thượng và Quý phi nương nương.

Huyền Phi Tử thấy Huyền Dương Tử ở trần, lộ ra bộ ngực rắn chắn, hắn có chút bụng đói ăn quàng, vươn tay sừ soạng, lẩm bẩm nói: "Sư huynh của ta, dạo này huynh ngủ ít làm nhiều, như thế nào vẫn đẹp mắt vậy?"

"Cút!" Huyền Dương Tử giật mình phát hiện chính mình không ổn, lại gặp Huyền Phi Tử cũng vậy, nghĩ nói: "Chúng ta có phải hay không bị người ta tính kế?"

Huyền Phi Tử cũng tỉnh lại, từ tát cho mình một cái nói: "Đêm nay từ lúc đệ đến Ngự Thư phòng một chuyến liền bắt đầu không ổn." Nói xong nhìn về phía Đan Nữ đang bị áo choàng quấn chặt.

Huyền Dương Tử nghĩ đến đó, quay sang chất vấn Đan Nữ: "Da^ʍ tăng, ngươi đối chúng ta làm cái gì?"

Đan Nữ chớp mắt, phun một hơi nói: "Đừng có hơi tý lại đổ cho ta, ta cũng là người bị hại, không thấy ta cũng xuân tình nhộn nhạo hay sao?"

Huyền Dương Tử: "..."

Huyền Phi Tử: "..."

Lúc này, Trần Thủy Hà mang hai chén canh tỉnh rượu đi vào, đứng bên ngoài bình phong yếu ớt nói: "Hoàng Thượng, Quý phi nương nương, nô tỳ đã nấu canh tỉnh rượu."

Huyền Dương Tử cùng Huyền Phi Tử nghe nàng nói, liền bước ra khỏi bình phong, mỗi người một chén, canh tỉnh rượu này cũng có tác dụng thanh thần, uống một chén sẽ không quá mơ hồ như trước nữa.

Huyền Dương Tử uống canh xong, liếc Trần Thủy Hà, thấy quần áo của nàng còn ẩm ướt dán trên người, càng lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, vì vậy nói: "Ngươi đi thay quần áo đi!"

"Tạ Hoàng Thượng quan tâm!" Trần Thủy Hà mừng thầm, ngoan ngoãn hành lễ, vẻ hết sức mảnh mai.

Huyền Dương Tử: nàng như thế này, trách không được da^ʍ tăng sờ say mê như vậy!

Đan Nữ ngâm trong nước một lúc, cũng không quá mê mang như trước, vì vậy trèo ra, nhanh chóng mặc quần áo, sửa sang xong liền lao từ bình phong ra, giang tay ôm lấy Trần Thủy Hà nói: "Mỹ nhân, canh tỉnh rượu của ta đâu?"

"Nô tỳ không biết, chỉ làm có hai chén, để nô tỳ lại đi làm thêm một chén nữa cho Quý phi nương nương." Trần Thủy Hà muốn tránh khỏi móng vuốt của Đan Nữ nhưng không kịp, vội nhìn Huyền Dương Tử cầu cứu.

Huyền Dương Tử lông mày nhíu chặt, quát Đan Nữ: "Da^ʍ tăng, buông nàng ra!"

Trần Thủy Hà thừa dịp Đan Nữ hơi lỏng tay, lập tức lùi lại, trốn đến phía sau Huyền Dương Tử.

Đan Nữ lắc đầu nói: "Không phải nói muốn cho làm canh tỉnh rượu nữa cho ta sao?"

"Nô tỳ đi ngay." Trần Thủy Hà vội chạy ra khỏi điện.

Đan Nữ lại giương giọng nói: "Nhanh lên nhé, chúng ta còn chờ ngươi thị tẩm đấy!"