Hồ Nữ

Chương 92: Ghen tuông

Cảnh Thanh Viễn kể lại chuyện của mình một lần, mọi người nghe xong sợ

hãi thán phục không thôi. Tuy bọn họ sống mấy trăm năm, nhưng việc trên

đời trăm biến vạn hóa, cả đời bọn họ cũng không thể gặp hết toàn bộ,

càng không có cách nào hiểu rõ đạo lí trong đó.

Hạ Lăng Vân nói qua loa một ít chuyện của mình trong Thái Hư Huyễn Cảnh, thỏa mãn tính hiếu kì của mọi người, sau đó phân phó: "Tu sư điệt,

Thanh Viễn sư đệ của ngươi sắp thành gia lập nghiệp, không thích hợp ở

Vong Trần Cư của ta, ngươi phái ít đệ tử hỗ trợ xây cho Thanh Viễn một

tiểu viện."

"Con biết, sư thúc." Chưởng môn Hàn Tu lập tức nói với Cảnh Thanh Viễn,

"Tiểu sư đệ, đệ đi chọn chỗ, ta lập tức sai người xây dựng viện nhỏ cho

đệ."

Phần lớn tu sĩ tu luyện trong núi sâu, tìm ngoại nhân xây dựng phòng ốc

không tiện, cho nên rất nhiều tu sĩ đều tự dựng phòng ở. Bởi vì có các

pháp trận bố trí nên nhà ở dù đơn sơ nhưng đông ấm hè mắt, mấy thập niên cũng không đổ.

"Hàn sư huynh, các vị sư huynh sư tỉ, tiểu đệ làm phiền rồi." Cảnh Thanh Viễn ôm quyền hành lễ với mọi người.

Mọi người cười khoát tay tỏ ý không cần cám ơn, còn chúc mừng hắn sắp làm tân lang.

Chờ bọn họ chúc mừng xong, Hạ Lăng Vân nói: "Tu sư điệt, sau khi giúp

Cảnh Thanh Viễn, ngươi lại phái người xây dựng một viện nhỏ xinh xắn

cạnh Vong Trần Cư cho ta."

A, ai ở?

Tuyết Hoa đang ngồi ngồi trên tay ghế của Hạ Lăng Vân lập tức nhảy lên

bàn nhỏ, giơ chân trước kêu lên: "Ta không cần, ta muốn ở chỗ người."

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tuyết Hoa. Tuy tiểu hồ ly

Tuyết Hoa bởi vì tu luyện trong Thái Hư Huyễn Cảnh mà sắp trưởng thành,

nhưng cần ở một mình sao? Không phải linh sủng đều ở trong sân của chủ

nhân sao?

Vũ Đình Chân Nhân tò mò hỏi: "Sư thúc, Tuyết Hoa vẫn là tiểu hồ ly, ở

trong ổ hồ ly ở Vong Trần Cư là được rồi." Tuy là hồ ly cái, nhưng không phải là hồ ly thôi sao?

Nhìn mọi người không lí giải được, Cảnh Thanh Viễn nở nụ cười, "Vũ Đình

sư huynh, Tuyết Hoa đã biến hóa không hoàn toàn rồi, là một thiếu nữ hồ

ly." Nếu mọi người biết Tuyết Hoa thích sư phụ, mà sư phụ lại nhận nàng

làm vị hôn thê, liệu mọi người có khϊếp sợ đến mức hai mắt rớt ra ngoài? Nhưng đây là sư phụ, đánh chết hắn cũng không nói.

"Tuyết Hoa đã có thể biến hóa rồi à?" Hàn Tu lập tức ngây dại, nhìn Tuyết Hoa chăm chú.

Mặc dù linh thú sau khi tiếp nhận sự dạy bảo của tu sĩ nhân loại có thể

tiến giai nhanh, nhưng tốc độ của Tuyết Hoa thì phải nói là nhanh khủng

khϊếp, không, Tuyết Hoa mới ngũ phẩm, sao có thể biến hóa? Hỏa hồ báo

Hồng Linh cũng ngũ phẩm nhưng vẫn chưa thể biến hóa.

"Nhìn gì vậy? Không cho phép nhìn!" Tuyết Hoa nói, nhanh chóng ngồi xuống, dùng đuôi lông xù che toàn bộ thân thể.

"Tu sư điệt, Tuyết Hoa đã là thiếu nữ rồi." Hạ Lăng Vân không vui, khẽ nói.

"Thật xin lỗi, sư thúc, Tuyết Hoa, tha thứ cho ta đường đột." Hàn Tu vội nói. Chẳng trách sư thúc muốn làm một sân viện cho Tuyết Hoa, hóa ra

Tuyết Hoa đã hiểu rõ nam nữ khác biệt. Ồ, lần đầu tới Thiên Linh Môn,

cũng không cho phép người khác kiểm tra thân thể, không phải là khi đó

Tuyết Hoa đã... Linh trí của tiểu hồ ly này được khai mở thật sớm!

"Sư thúc, có phải Tuyết Hoa ăn Hóa Hình Đan trong truyền thuyết? Là

người lấy được trong Thái Hư Huyễn Cảnh sao?" Thanh Hoa nghĩ tới nói ra, bởi vì nàng vẫn luôn thu thập dược liệu để chế tạo Hóa Hình Đan cho

linh sủng Hắc Hùng.

"Tuyết Hoa tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh không lâu thì tách khỏi ta tiếp nhận thí luyện, Hóa Hình Đan là tự nàng đạt được."

Hạ Lăng Vân giải thích: "Nàng ăn hết Hóa Hình Đan đỉnh cấp, có thể biến

hóa, nhưng không hoàn toàn, không cách nào khống chế được thời gian, vẫn còn giữ lại tai và đuôi hồ ly."

"Thanh Hoa, Hóa Hình Đan trong truyền thuyết cũng không thần kì, không

thể trợ giúp tinh linh yêu quái biến hóa toàn vẹn, ngươi hay để Hắc Hùng tự tu luyện, biến hóa bình thường." Hắn đặc biệt nói với Thanh Hoa.

"Vâng, đệ tử hiểu." Thanh Hoa nói, nhìn Tuyết Hoa, "Đệ tử có thể nhìn Tuyết Hoa biến hóa được không?"

"Tự ngươi hỏi Tuyết Hoa." Hạ Lăng Vân bình thản nói. Thanh Hoa là nữ, có lẽ tương lai Tuyết Hoa cũng có vài chuyện cần thỉnh giáo với nàng.

"Biến hóa không có gì đẹp mắt." Tuyết Hoa từ chối. Nàng không muốn biến

thành đối tượng để người khác nghiên cứu, trừ phi người muốn nghiên cứu

nàng là Tiên Quân.

Vẻ mặt Thanh Hoa lộ ra thất vọng.

"Ta phải về Vong Trần Cư, các ngươi đi làm việc đi." Hạ Lăng Vân nói, Ta muốn nhanh tới chỗ tứ sư thúc, đại đồ đệ, nhị đồ đệ bế quan." Hắn không câu nệ tiểu tiết, không cần vãn bối tổ chức yến tiệc cho mình.

Cho nên, bọn họ phải nhanh chóng dựng nhà cho Cảnh Thanh Viễn, cử hành

hôn lễ. Bởi vì ba vị kia bế quan cũng đã 100 năm rồi, bọn họ cần chuẩn

bị cho tình huống xấu nhất.

Mọi người hiểu trưởng lão muốn xử lí việc vui trước tang sự, lập tức hợp mưu hợp sức, mau chóng làm tốt hôn sự.

"Tuyết Hoa, nơi này là Thiên Linh Môn, nàng thích đi chỗ nào chơi thì đi, ta về Vong Trần Cư trước."

Hạ Lăng Vân nói xong, đi về phía cửa đại điện. Mọi người cung kích tiễn hắn, Tuyết Hoa nhảy xuống bàn, chạy chậm đằng sau hắn.

Hơn mười linh sủng tập trung bên ngoài đại điện, thấy Tiên Quân đi tới

nhanh chóng lùi ra. Chúng biết ý chào hỏi Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa,

"Tiên Quân", "Tiên Quân mạnh khỏe", "Tuyết Hoa trở về rồi", "Oa, Tuyết

Hoa trưởng thành."...

Linh hồ Mị nhi tiến đến hít hít, hỏi: "Tuyết Hoa, tại sao mới hai mươi

mấy ngày ngươi đã lớn lên như vậy hả?" Tuy trên người Tuyết Hoa chưa có

mùi hồ ly trưởng thành, nhưng nàng cảm giác nguy cơ Tuyết Hoa sẽ cùng

nàng nàng tranh đoạt quyền giao phối.

Hắc Hùng dùng thân thể khổng lồ lách vào một bên tới trước mặt Tuyết Hoa nói: "Ngũ phẩm, linh lực của ngươi làm sao có thể tăng trưởng nhanh như vậy?" Nó làm một linh hổ ngũ phẩm, nên có thể đoán được trình độ tu vi

linh lực của Tuyết Hoa.

"Mị nhi, Hắc Hùng, ta gặp được kì ngộ."

Tuyết Hoa ngẩng đầu rất kiêu ngạo mà nói ra: "Ta cảm giác rất nhanh sẽ

trở thành hồ tiên." Tinh linh yêu quái tu luyện biến hóa, có thể giống

như "tiên" giai của nhân loại, chỉ cần không tổn thương nhân loại, tu sĩ nhân loại cũng sẽ gọi chúng với danh xưng, XX tiên.

"Lợi hại." Vẻ mặt Hắc Hùng bội phục nói, nó nghĩ nát óc cũng không nghĩ

ra được, dạng kì ngộ nào có thể ngắn ngủi trong hai mươi mấy ngày khiến

một tứ phẩm hồ ly tiến giai lên ngũ phẩm. Phải biết, nó từ tứ phẩm tiếng giai lên ngũ phẩm phải mất hai trăm năm.

Hồng Linh đi lên trước, nho nhã lịch sự nói: "Tuyết Hoa muội muội, đã

lâu không gặp, muội khác hơn nhiều so với trước kia." Nói xong, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ hiên ngang khí chất cao quý.

Tuyết hồ Tuyết linh xoay vòng quanh Tuyết Hoa, miệng oa oa ô ô gọi.

Hai hồ ly đực!

Gương mặt anh tuấn của Hạ Lăng Vân trầm xuống, con ngươi thâm thúy khẽ toát lên vẻ không vui.

Hàn Tu tươi cười nói với Hồng Linh: "Ngươi xem Tuyết Hoa tu luyện chăm

chỉ không? Ngươi lại cà lơ phất phơ, về sau xem người làm sao đuổi kịp"

Năm nay kì động dục của đám hồ ly đã qua, nhưng sớm bồi dưỡng tình cảm

thì về sau sẽ thuận lợi giao phối. Phù sa không chảy ruộng ngoài, đối

tượng giao phối vài năm đầu của Tuyết Hoa nhất định là Tuyết Linh, Hồng

Linh Thiên Linh Môn.

"Tuyết Hoa, nàng cũng mệt rồi, không bằng về Vong Trần Cư nghỉ ngơi cùng ta." Hạ Lăng Vân đột nhiên nói, "Ta nghĩ ổ hồ ly của nàng cũng được

Thường Hưng và Thường Đức cất giữ."

Tuyết hoa nghe vậy, lập tức nhảy lên người hắn, vui vẻ nói: "Ta phải về

đi ngủ." Tuy những... đám linh sủng này đã có linh trí, nhưng không có

tiếng nói chung với nàng, có thể thi thoảng chơi đùa, nhưng tuyệt đối

không có cách nào tiến hành trao đổi phức tạp.

Hai tay vững vàng tiếp được Tuyết Hoa nhảy lên, Hạ Lăng Vân mỉm cười

nói: "Mị nhi, Hắc Hùng, Tuyết Hoa cũng mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi, các

ngươi tìm nàng chơi sau." Mị nhi là hồ ly giống cái, Hắc Hùng tuy là

giống đực nhưng lại là hổ tinh.

Mọi người và đám linh sủng đành phải trơ mắt nhìn cả hai rời đi.

Mặc dù mới rời khỏi hồ Nữ Thần gần ba mươi ngày, nhưng bởi vì thời gian

trong Thái Hư Huyễn Cảnh chênh leehcj, hắn đã gần một trăm năm chưa nhìn thấy hồ Nữ Thần rồi.

Tất cả, vẫn tốt lắm.

Hạ Lăng Vân ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh hồ Nữ Thần, những tiểu viện phía bắc hồ, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

"Tuyết Hoa, nàng xuống đi." Hắn nói với tiểu hồ ly đang thoải mái nằm sấp trong tay mình. Vật nhỏ lười biếng!

"Không muốn." Tuyết Hoa nói, nằm trên tay hắn rất thoải mái đấy.

"Tuyết Hoa, nàng cứ để ta ôm đi, sẽ biến thành hồ ly mập đấy." Hạ Lăng

Vân cười ra tiếng, nhớ tới mùa đông hai mươi lăm năm trước, nàng bị

hắn đuổi ra ngoài giảm béo. Khi đó nàng thật sự ăn rất nhiều lại ít vận

động, thân thể mập mập tròn tròn, ôm rất mềm mại, sờ tới sờ lui toàn

thịt.

"Không vấn đề, chờ khi ta mập thì sẽ lại giảm béo." Tuyết Hoa không cho

là đúng nói. Nàng tin Hạ Lăng Vân là một sư phụ rất nghiêm khắc, sẽ

không bởi vì nàng là vị hôn thê mà buông lỏng huấn luyện với nàng.

"Tuyết Hoa?" Hạ Lăng Vân đột nhiên gọi.

"Vâng?" Tuyết Hoa ngẩng đầu nhìn hắn.

"Nàng có ngửi được mùi của Hồng Linh và Tuyết Linh?" Hạ Lăng Vân dò hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông hồ ly của nàng.

"Có a." Tuyết Hoa suy nghĩ một chút nói. Tính toán thời gian, mùa động

dục của hồ ly đã qua, nhưng trên người Tuyết Linh, Hồng Linh, Mị nhi còn lưu lại mùi lúc chúng động dục.

Hạ Lăng Vân trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Mùi của chúng, nàng cảm thấy... dễ ngửi không?" Mũi của hắn không ngửi thấy.

"Bình thường thôi." Tuyết Hoa nói.

"Ta không hiểu về mị hương của hồ ly, nàng có thể nói cho ta một chút về mùi của chúng không?" Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng hỏi.

Tuyết Hoa vò đầu bứt tai châm chước từ ngữ nói: "Lúc chúng động dục ta

đặc biệt đi ngửi mùi trên người chúng. Trên người Mị nhi có mùi hương,

loại này rất dễ ngửi, nhưng vẫn còn chút tanh nồng. Mùi trên người nàng

ta không thích, vừa rồi ngửi, thấy nhạt đi rất nhiều, nhưng ta lại càng

không thích."

Trong tự nhiên những động vật cùng loài sẽ tranh đoạt quyền giao phối.

Tuyết Hoa vốn đối xử tốt với Mị nhi, nhưng lúc này đã xuất hiện tình

trạng bài xích rồi.

Hạ Lăng Vân rủ mắt xuống suy nghĩ.

"Trên người Tuyết Linh có chút mùi... hơi hôi." Tuyết Hoa ngượng ngùng

nói, nếu nàng không ăn Tẩy Tủy Đan khẳng định mùi sẽ còn hôi hơn. Thật

khổ cho Tiên Quân nhiều lần không ngại tự tay tắm giửa còn vệ sinh cả

phía dưới cho nàng. Tiên Quân đối xử với nàng thật tốt, nàng nhất định

phải thành thê tử của hắn.

"Tuyết Linh mới được làm linh sủng năm mươi năm, chỉ ăn Tẩy Tủy Đan trung cấp, thể chất chưa cải biến được nhiều."

Hạ Lăng Vân thoáng giải thích, hỏi, "Hồng Linh thì sao, nàng có cảm giác gì với Hồng Linh?" Hồng Linh được Hàn Tu sư điệt nuôi hơn ba trăm năm,

thường xuyên ăn Tẩy Tủy Đan cao cấp, trên người đã không còn mùi hồ ly

hoang dã rồi.

"Hồng Linh cũng không tệ lắm." Tuyết Hoa nói, "Lúc trước ở Thiên Linh

Môn, mùi của Hồng Linh dễ chịu hơn Mị nhi một chút, mùi tanh nồng gần

như không ngửi thấy."

Nàng nghi ngờ hỏi, "Vừa rồi ta ngửi thấy trên người Hồng Linh có mùi rất ngọt, không biết có phải gần đây ăn được vật gì tốt." Với tư cách là

chưởng môn nhân sủng ái linh sủng, thứ Hồng Linh được ăn khẳng định tốt

hơn so với các linh sủng khác.

Mùi ngọt ngào?

Tuyết Hoa không ghét?

Đây là do hồ ly cái không bài xích hồ ly giống đực!

Hạ Lăng Vân đột ngột ôm chặt nàng. Bản năng của nàng vẫn mạnh mẽ, hắn

cần phải chú ý, nếu không... Nàng sẽ biến thành hồ ly tinh lẳиɠ ɭơ mà

thế nhân không thể nào tiếp nhận!