Hồ Nữ

Chương 79: Trò khôi hài sáng sớm

Liệu ta có thể té xuống không?

Ai nha, liệng liệng. Ta sắp ngã xuống rồi.

Chậm một chút, Tiên Quân ta sợ.

Tiên Quân, để ta thử lần nữa được không?

Oa~~ thật sự bay lên. Oa~~~

...

Hạ Lăng Vân định ngắm mặt trời mọc để đầu óc tỉnh táo, kết quả biến thành hắn dạy nàng phi hành.

Tảng sáng, rất nhiều tu sĩ đi ra khỏi phòng đắm chìm trong linh khí

thiên nhiên, bắt đầu tu luyện. Bỗng trên không trung truyền đến thanh âm thiếu nữ trong trẻo, bọn họ thấy được tiểu hồ ly hình người đang học

ngự kiếm.

Dạy bảo một linh sủng đáng yêu như vậy, thật sự là hạnh phúc.

Bọn họ nghĩ như vậy, nhưng chẳng có người nào nghi ngờ liệu Tiên Quân có bị thiếu nữ hồ ly mê hoặc, bởi vì lí do đầu tiên, nàng biến hóa chưa

hoàn toàn, cái đuôi có thể dấu dưới làn váy, nhưng tóc trắng và tai hồ

ly thì chứng tỏ nàng là dị loại, những người có tiêu chuẩn đạo đức

nghiêm cẩn như Tiên Quân chắc chắn không tiếp nhận dị loại, thứ hai,

Lăng Vân Tiên Quân đã trải qua vô số lần thí luyện, định lực của người

không thể bàn cãi.

Ở trên mái nhà Hỏa Phượng Lâu gần cung chủ Hỏa Vân Cung có một con hồ ly tuyết trắng đang nằm sấp, tám cái đuôi hồ ly giống như nan quạt đong

đưa phía sau lưng. Đột nhiên nó ngẩng đầu lạnh lùng nói, "Ầm ĩ... cút

sang một bên." Nói xong, cái đuôi lông xù lập tức di chuyển... đập mạnh

xuống dưới.

Hỏa Phượng Lâu bị cái đuôi của nó đánh tới mức chấn động, mái ngói kêu

"Rắc, rắc, rắc" sau đó "ầm" một thanh xà ngang bị đánh gãy, một nửa mái

nhà bị sụp xuống.

Chủ nhân Hỏa Phương Lâu- Lệ Quân Hoa lập tức nổi giận đùng đùng, "Đây là phòng của ta!"

Không để ý Thanh Đồng mạnh hơn mình, nàng tức giận túm lấy bộ lông của

nó quát: "Bảo ngươi đừng uống rượu, ngươi cố tình uống, bây giờ vẫn còn

say khướt. Người ta học ngự kiếm ngươi tức cái gì? Dám làm sụp phòng

ta!"

Tối hôm qua trên tiệc rượu Thanh Đồng uống một ít rượu hoa quế, tuy rằng ở bữa tiệc không biểu hiện say rượu, nhưng lúc theo nàng về Hỏa Phượng

Lâu thì bắt đầu nói hươu nói vượn, không chịu ở dưới phòng, mà bay lên

mái nhà hiện nguyên hình hồ ly, sau đó kêu nóng luôn mồm.

Nàng rất muốn thu Thanh Đồng vào không gian linh sủng, nhưng nó kiên

quyết không vào. Sau một hồi đọ tinh thần lực, nàng bại trận, đành phải

ngồi trên mái nhà với nó hứng gió biển. Bát vĩ thiên hồ uống rượu tới

mức lộ nguyên hình, còn say khướt sẽ gây ra đại họa, nàng là chủ nhân

của nó, không thể không nghĩ cách ngăn cản.

"Trên đời này có lẽ chỉ còn một mình ta là thiên hồ tinh khiết, ta cần

phải có hậu đại. Ta muốn tìm Lệ Nhi, ta muốn tìm Tuyết Hoa, ta còn muốn

tìm thật nhiều thật nhiều hồ ly giống cái có thể biến hóa, sinh hạ thật

nhiều tiểu thiên hồ." Thanh Đồng ở hình thái hồ ly kêu gào, tới mức một

nửa số người ở Hỏa Vân Cung đều nghe thấy.

"Ngươi câm miệng." Lệ Quân Hoa lập tức ngăn cản. Nói như vậy quả khó

nghe, chỉ cần người có chút tôn nghiêm cũng hiểu được hai tiểu hồ ly kia đều từ chối nó.

"Hừ, lúc nào cũng không biết xấu hổ như thế." Nghe được tiếng Tuyết Hoa, Lệ Nhi đi ra xem thế nào lại nghe thấy Thanh Đồng kêu gào nàng hừ lạnh

một tiếng, nhìn Tuyết Hoa phi hành khá hơn quay người trở lại phòng ngủ.

Nàng đi theo Lâm Vân Phàm, trừ một số người trong huyễn cảnh đi ra, thì

những người khác không biết nàng không kí khế ước linh sủng với Lâm vân

Phàm. Cung chủ Hỏa Vân Cung Tần Đạo Nguyên cân nhắc tình hình thực tế,

an bài nàng ở tiểu lâu của Lệ Quân Hoa, cũng không quá gần với Lâm Vân

Phàm để người ta nghị luận bất cứ điều gì.

Lỗ tai Thanh Đồng vô cùng thính, nghe được lời châm chọc của Lệ Nhi, lập tức hóa thành bóng trắng nhào đầu về phía trước, "Ta là thiên hồ vương

giả cường đại, sở hữu tất cả những ưu tú mà hồ ly giống cái mơ ước!"

Thấy Thanh Đồng ở dáng vẻ hồ ly nhào về phía trước, bốn năm tu sĩ trong nội cung lập tức đi ra.

Tu sĩ mặc cẩm bào đỏ đứng trước cửa phòng Lệ Nhi chắp tay nói: "Thanh

Đồng các hạ, xin đừng tranh chấp với một tiểu cô nương. Ta và ngươi đi

uống trà được không?" Tần Đạo Nguyên, thất phẩm tiên quân thực lực không thể khinh thường, ở đây chỉ có mình hắn miễn cưỡng cầm cự được với bát

vĩ thiên hồ Thanh Đồng.

"Lệ Nhi, đừng đấu võ mồm với hắn." Lâm Vân Phàm chạy tới bất đắc dĩ

khuyên bảo Lệ Nhi, sau đó bảo hộ nàng ở phía sau. Tiểu hồ ly này rất

thích làm loạn, lúc ở huyễn cảnh cũng không để hắn sống yên ổn.

"Hừ!" Lệ Nhi ở sau hắn, cổ tay trái khẽ động, linh quang tràn ngập vòng

tay Như Ý, một sợi dây mỏng dài hai thước màu hồng bay ra, đánh thẳng về phía Thanh Đồng.

Thanh Đồng cảm nhận được nguy hiểm, lập tức tránh sang bên trái. Dây lụa màu hồng giống như đầu du long đuổi theo Thanh Đồng, Thanh Đồng chạy

không tới 10m đã bị cuốn lấy.

"Ngao~~" Thanh Đồng gào thét, thân thể bỗng lớn hơn mười lần cái đuôi ra sức quẫy. Dây lụa vây khốn nó cũng biến lớn theo, thiên hồ Thanh Đồng

lập tức thu mình lại như ấu hồ, dây lụa cũng thu lại theo thân hình nó.

"Thu!" Lệ Nhi quát lên một tiếng.

Dây lụa siết lại, Thiên hồ Thanh Đồng bị trói kêu thảm thiết "Ah, thả ta ra!" Vì thân thể trói lại thành một đoàn, nên lục phủ ngũ tạng bị ép

lại một chỗ.

"Lệ Nhi, đừng... thô bạo với hắn như vậy. Đây là đồng bạn với ngươi."

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Lệ Quân Hoa cảm ứng được đau đớn của Thanh Đồng, mở miệng cầu tình.

Lệ Nhi một mặt bắt lấy dây lụa, một mặt nói với Tuyết Hoa đang dẫm lên

pháp kiếm bay tới: "Đây là dây trói tiên, bát phẩm Tiên Quân bị trói

chưa chắc thoát được." Phụ thân rất công bằng, lợi dụng sự bất đồng thời gian của ảo cảnh, bỏ ra gần ba mươi năm làm hai phần pháp khí cao cấp,

cho nàng và muội muội Tuyết Hoa.

Trong lòng Tuyết Hoa kêu thầm không tốt, lập tức cao giọng hỏi: "Thật là pháp khí lợi hại, nó có thể nhận chủ không?" Lệ Nhi không biết đạo lí

đồ tốt không thể lộ ra rồi. Dây trói tiên vừa xuất hiện, không biết có

bao nhiêu kẻ thèm muốn.

"Nhận chủ? Ý muội nó là ấn kí?" Nghĩ nghĩ, Lệ Nhi nói: "Những pháp khí

đỉnh cấp đều có ấn kí của chủ nhân, ngoại trừ chủ nhân không ai có thể

sử dụng."

À...

Những người có ý niệm trộm hoặc cướp đoạt lập tức bỏ đi ý niệm này.

Hạ Lăng Vân ở sau lưng Tuyết Hoa mỉm miệng cười, so với Lệ Nhi Tuyết Hoa có vẻ hiểu được che dấu, cũng biết làm sao bỏ đi ý niệm tham lam của

người khác.

Lệ Nhi thu hồi dây trói tiên, đắc ý nói với hồ ly tuyết trắng trên không trung: "Oa ô, oa ô..."

Thanh Đồng lập tức điên cuồng hét lại: "Oa ô, oa ô..."

Một hình người, một hồ ly cứ như vậy gào hét trước mặt mọi người.

Mọi người lập tức: Há hốc mồm, hai người đừng dùng tiếng hồ ly nói trước mặt chúng ta nha.

Tuyết Hoa nghe xong, lòng tràn ngập áy náy và cảm kích với phụ thân.

Lệ Nhi nói rất đúng, Thanh Đồng, phụ thân ta muốn đảm bảo sau khi ta và

Tuyết Hoa đi ra sẽ không bị người bắt nạt, không muốn chúng ta là gánh

nặng của người khác, cho nên tạo ra những pháp khí đỉnh cấp để chúng ta

tự bảo vệ mình.

Thanh Đồng thì gào hét: Tôn chủ quá bất công, ta muốn rời khỏi thì phải

kí khế ước linh sủng, hai người đi ra thì không cần kí khế ước lại còn

được mang bao nhiêu đồ quý.

Lệ Nhi kiêu ngạo nói: Cái này là khác biệt giữa nữ nhi thân sinh và hồ

ly hoang dã, ta và Tuyết Hoa có huyết thống nhân loại và hồ ly, cho nên

không cần kí khế ước linh sủng.

Thanh Đồng nổi giận đùng đùng, tức chết ta, tức chết ta rồi...

"Thanh Đồng, ngươi đừng kêu nữa, mau vào không gian linh sủng nghỉ

ngơi." Thanh Đồng vẫn còn tức Lệ Nhi bỗng nghe Lệ Quân Hoa nói, hai mắt

tối sầm, tiến vào một không gian thoải mái dễ chịu, lập tức thϊếp đi.

Thừa dịp Thanh Đồng không chú ý, Lệ Quân Hoa thu hình thái hồ ly của

Thanh Đồng vào không gian linh sủng, nói với Lệ Nhi, "Lệ Nhi, cảm ơn

muội giúp ta khống chế hắn." Trong một khoảng thời gian ngắn, nàng sẽ

không để Thanh Đồng ra khỏi không gian linh sủng.

Mọi người đáp xuống chủ cung, Lệ Quân Hoa ôm quyền thi lễ, nói: "Sư phụ, thật xin lỗi, đệ tử không chế ước được Thanh Đồng, để hắn phá hủy phòng ở."

"Không sao, ngươi cũng vất vả rồi. Chờ hừng đông, ta sẽ cho người đi

khôi phục lại Hỏa Phượng Lâu." Tần Đạo Nguyên nghĩ nghĩ, nói, "Trước khi khôi phục lại Hỏa Phượng Lâu, ngươi nghỉ tạm ở căn phòng trống cạnh Lệ

Nhi." Hai nữ hài tử ở gần, Quân Hoa có thể giúp Vân Phàm dạy bảo những

lễ nghi của nhân loại cho Lệ Nhi.

"Cảm ơn sư phụ." Lệ Quân Hoa lập tức nói.

Tần Đạo Nguyên khoát khoát tay tỏ vẻ không cần để ý. Quân Hoa và Vân

Phàm không hổ là đệ tử hắn tự tay dạy dỗ, tính cách vô cùng thẳng thắn.

Hôm trước sau khi Hạ Lăng Vân rời khỏi, hai người cũng mang đồ vật ở

trong Thái Hư Huyễn Cảnh ra.

Mặc kệ người khác có nghi ngờ họ cất giấu, hay bọn họ thật sự cất giấu,

những... bảo vật kia là của hai người, bọn họ có quyền được toàn bộ.

Triệu sư huynh, Lưu sư đệ vô cùng hài lòng, tạm thời nội bộ Hỏa Vân Cung sẽ không vì bảo vật mà tranh chấp.

Hạ Lăng Vân mang theo Tuyết Hoa chắp tay với Tần Đạo Nguyên nói: "Thật

xin lỗi, Đạo Nguyên huynh, tiếng kêu của Tuyết Hoa đã làm ảnh hưởng tới

Hỏa Vân Cung. Tuyết Hoa, tới, nhận lỗi với mọi người."

Tuyết Hoa lập tức chạy đến, ôm quyền chắp tay, nói: "Tuyết Hoa biết sai, xin nhận lỗi với mọi người."

"Ha ha ha, Tuyết Hoa, ngươi lần đầu học ngự kiếm, phi hành rất khá."

Tần Đạo Nguyên khoát tay cười, "Lần đầu tiên chúng ta thấy linh thú ngự

kiếm giống tu sĩ nhân loại. Hôm nay lại còn nhìn thấy dây trói tiên pháp khí thượng cổ trong truyền thuyết, đều nhờ hồng phúc của ngươi. Chúng

ta làm sao nỡ trách ngươi?" Linh thú tu vi đạt tới cảnh giới "Tiên" sẽ

tự học được phi hành, linh thú từ "Tiên" giai trở xuống, không hề nghĩ

tới việc học phi hành, linh sủng thì tiến vào không gian ngủ, có chủ

nhân mang đi.

Hắn cười với mọi người xung quanh, "Mọi người, đi tu luyện thôi."

Lại cười với Hạ Lăng Vân, "Lăng Vân, đã lâu chúng ta không luận đạo rồi, hay chúng ta đi tới đình Vân Mộng ăn điểm tâm. Nếu Tuyết Hoa muốn, có

thể đi cùng."

"Tiên Quân, ta muốn đi." Tuyết Hoa giật nhẹ ống tay áo Hạ Lăng Vân.

Tân Đạo Nguyên không có biểu lộ tình cảm gì ngoài tình thầy trò với Lệ

Quân Hoa, mà nàng nghe đến ba chữ đình Vân Mộng, trong lòng trào lên ý

niệm: Tần Đạo Nguyên và Hạ Lăng Vân là bạn tốt, nếu Hạ Lăng Vân từng ở

đảo Hỏa Vân hơn ba mươi năm, tình cảm của bọn họ không đơn giản là huynh đệ? Có lẽ là đoạn tụ, cho nên mới nguyện ý cùng một thê tử.

"Tuyết Hoa, phần lớn thảo luận của ta và Đạo Nguyên huynh là về vận dụng pháp thuật hỗn hợp, những nan đề trong quá trình tu luyện, nàng nghe

cũng không hiểu. Hay nàng ở đây chơi đùa với Lệ Nhi đồng thời nhờ Lệ Nhi chỉ giáo một vài vấn đề."

Hạ Lăng Vân ám chỉ nói. Chi chủ Hạo Linh Tiên Tôn cho hai nữ nhi vòng

tay Như Ý giống như đúc, chắc pháp khí cũng vậy. Hắn đoán Tuyết Hoa cũng không biết cách sử dụng những... pháp khí kia, thừa dịp hai tỉ muội ở

chung một chỗ, nàng nên hỏi Lệ Nhi.

Trong lòng Tuyết Hoa mẫu thuẫn, nói: "Ta biết, Tiên Quân." Nếu Hạ Lăng

Vân và Tần Đạo Nguyên có mối quan hệ huynh đệ đặc thù, thì cũng là rất

lâu về trước, bây giờ nàng không thể ngăn cản được. Hạ Lăng Vân còn ở

đảo Hỏa Vân là vì đợi đệ tử, nàng nên tranh thủ mấy ngày này ở cạnh Lệ

Nhi. Lệ Nhi sống ở trong huyễn cảnh, tính tình ngang ngược kiêu ngạo

nhưng rất đơn thuần, nàng phải dạy muội ấy cẩn thận đề phòng người khác.

Nghe Tuyết Hoa nói muốn ở lại với mình, Lệ Nhi tiến lên phía trước nói:

"Tuyết Hoa, chúng ta vào phòng nói chuyện." Nói xong, nàng dẵn Tuyết Hoa vào phòng, dùng chân đóng cửa lại.

Cấp bậc lễ nghĩa của Lệ Nhi thật không bằng Tuyết Hoa a.

Mọi người bất đắc dĩ nhìn Lâm Vân Phàm. Trên danh nghĩa Lệ Nhi là linh

sủng của hắn, hắn phải gánh trách nhiệm chỉ bảo linh sủng.

Lệ Quân Hoa nói với Lâm Vân Phàm, "Nhị sư huynh, Lệ Nhi rất nghe lời

huynh." Đồng dạng chủ yếu sủng cường, nàng so với nhị sư huynh còn thảm

hơn nhiều.

Lâm Vân Phàm nghe xong lập tức thấy xấu hổ.