Vân Sơ Tụ hiếu kỳ vạn phần, hỏi:
- Thần Đao Lạc không có tu luyện Phi Tưởng Phi Phi Tưởng sao?
Lạc Vô Song lắc đầu nói:
- Chỉ cần trung với đao, trung với đạo, lòng ta lại không có gì phải sợ hãi, làm sao phải sợ hãi Thái Hư?
Vân Sơ Tụ khen:
- Thần Đao Lạc quả nhiên đạo tâm vĩnh viễn vững chắc, không hổ danh là đệ nhất thần đao của Thiên Đình.
Nàng quay đầu nhìn về phía Tần Mục nói:
- Thần Đao Lạc giống như ngươi, chết chắc rồi.
Tần Mục cười nói:
- Ta từ nhỏ lá gan lại quá lớn, từ trước đến nay không có sợ qua.
Vân Sơ Tụ cười lạnh nói:
- Các ngươi là con nghé mới sinh không sợ cọp, căn bản không biết được chỗ kinh khủng của Thái Hư này!
Lạc Vô Song liếc mắt nhìn nàng, sau đó lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim:
- Tiểu nữ tử căn bản không biết đạo tâm của ta là thành tâm thành ý, không sợ tất cả.
Vân Sơ Tụ chán nản.
To gan lớn mật giống như Tần Mục, từng mắng nàng tiểu nương bì, tuy nhiên Tần Mục là Mục Thiên Tôn, cũng có tư cách mắng nàng một câu này, Lạc Vô Song người này tự nhiên cũng dám khinh thường nàng, nói nàng là tiểu nữ tử.
Tuy nhiên nàng dù sao cũng là Đế Hậu nương nương, lại là Thiên Tôn, còn không đến mức vì vậy mà tính toán với hắn.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, rơi vào trên thân của Lạc Vô Song. Trong lòng Lạc Vô Song có cảm giác, hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Ở nơi đây không gϊếŧ ngươi, đến Thái Hư, ta lấy tính mạng của ngươi. Nếu như ngươi sợ, lại đi cầu tiểu nữ tử dạy ngươi Phi Tưởng Phi Phi Tưởng.
Tần Mục mỉm cười, không để ý đến hắn, ngược lại đi quan sát những người trẻ tuổi tài tuấn khác trên thuyền.
Những người tuổi trẻ này có lai lịch không tầm thường, bọn họ đều là đệ tử của Thiên Tôn và cường giả Đế Tọa, tu vi vô cùng hùng hồn.
Hắn quan sát từng người, trong lòng lại kinh sợ, mặc dù trong cải cách Duyên Khang, trẻ tuổi tài tuấn không ngừng hiện lên, nhưng trẻ tuổi tài tuấn của Thiên Đình lại nhiều như cá diếc qua sông, nhiều tới mức đếm không xuể. Từ tu vi cùng khí độ của những người này lại thấy được, mỗi người đều có bản lĩnh cực cao, không thể coi thường được.
Thiên Đình quản lý chư thiên vạn giới, từ trong những thế giới này tuyển chọn ra đệ tử xuất sắc cũng không khó khăn.
- A!
Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên, chú ý tới một nữ tử, nữ tử kia không ngờ có diện mạo có mấy phần tương tự với chân thân của tỷ muội Đế Hậu, hắn không khỏi nhìn về phía Vân Sơ Tụ nói:
- Ngươi không phải còn có một muội muội chứ?
Trong lòng Vân Sơ Tụ cảm thấy không hiểu, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, đột nhiên nhíu mày, cười lạnh một tiếng.
Nàng cũng nhìn thấy được nữ tử kia, quả thật có mấy phần tương tự với nàng và Nguyên Mỗ phu nhân, chỉ có điều nữ tử này nhìn như không lớn tuổi, giống như nàng, đều là thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp.
Vân Sơ Tụ đi về phía nữ tử kia, nụ cười lạnh trên mặt nàng biến mất, biến thành vẻ tươi cười hồn nhiên ngây thơ, đi tới bên cạnh nữ tử kia.
Nữ hài kia nhìn thấy nàng cũng không nhịn được kinh ngạc, hai nữ hài nói cái gì đó, vừa nói vừa cười, hình như rất hài lòng.
Tần Mục cảm thấy thú vị nhìn các nàng, quan hệ giữa nữ hài này cùng Vân Sơ Tụ khiến cho hắn có chút hiếu kỳ.
Nguyên Mỗ phu nhân chết ở trong tay của Đế Hậu, Đế Hậu diệt trừ Nguyên Mỗ phu nhân, mượn thân thể của Nguyên Mỗ phu nhân trở lại Thiên Đình tiếp tục làm Đế Hậu, sau đó lại hóa thành Tuyệt Vô Trần ám toán Thiên Đế.
Sau đó, Lăng Thiên Tôn ám sát nàng, một cây trâm cắm ở trên gáy của nàng, nhưng nguyên thần của Đế Hậu rời khỏi thân thể chạy trốn, thu được cuộc sống mới, lẩn vào Thiên Minh trở thành một trong mười Thiên Tôn.
Thân thể của Nguyên Mỗ phu nhân bị giam ở trong quan tài thủy tinh, quan tài thủy tinh ở trong tay của Tần Mục, nhưng bộ thân thể này hình như không chết hoàn toàn, sau khi Tần Mục nhận được quan tài thủy tinh, Nguyên Mỗ phu nhân thậm chí thi biến có ý định hại hắn, lại bị phong ấn của Ngụy Tùy Phong trấn áp.
Thiếu nữ này có tướng mạo rất giống với Đế Hậu, Nguyên Mỗ phu nhân, liệu có phải là Nguyên Mỗ phu nhân chuyển thế hay không?
- Địa Mẫu Nguyên Quân không chết hẳn, Thiên Minh không thể gϊếŧ chết nàng, Cổ Thần Thiên Đế cùng Hạo Thiên Tôn cũng không có thể hoàn toàn gϊếŧ chết nàng, Cổ Thần Thiên Đế cũng như vậy, Nguyên Mỗ phu nhân lại chết thật sự sao?
Trên mặt Tần Mục hiện ra vẻ tươi cười, nhìn Vân Sơ Tụ cùng nữ hài kia đi về phía bên này, thầm nghĩ:
- Nữ tử này rất có thể chính là Nguyên Mỗ phu nhân. Tuy nhiên Nguyên Mỗ phu nhân chết rất sớm, là ở giữa thời đại Long Hán. Nàng không có khả năng còn là một thần thông giả. Như vậy...
Nụ cười trên mặt hắn càng đậm:
- Nguyên Mỗ phu nhân có thể đã ở Thiên Minh hay không? Nàng có thể cũng trở thành Thiên Tôn hay không? Mười Thiên Tôn của Thiên Đình ngược lại càng lúc càng thú vị...
Vân Sơ Tụ cùng nữ hài kia đi tới trước người của hắn, cười tủm tỉm nói:
- Thiên Tôn, ta với ngươi giới thiệu một muội tử tốt, đây là Liên Hoa Hồn môn hạ của Hạo Thiên Tôn có bản lĩnh rất lợi hại!
Nữ hài Liên Hoa Hồn kia thành thật chào, Tần Mục cười nói:
- Muội muội tốt đừng đa lễ, mau mau đứng lên. Hoa tàn hoa bay đầy trời, đỏ mất hương ngừng có ai thương xót? Tên của Hoa Hồn muội muội đặt thật hay, người cũng thật xinh đẹp.
Hắn thật lòng tán thưởng.
Vân Sơ Tụ hừ lạnh một tiếng.
Cho dù Liên Hoa Hồn cũng rất đẹp, nhưng so với Tuyệt Vô Trần, nữ tử tập trung tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế gian để sáng tạo ra, vậy thì thua kém hơn rất nhiều.
Thân thể này của Vân Sơ Tụ chính là căn cứ vào dáng vẻ của Tuyệt Vô Trần tạo hóa thành, không nghĩ tới Tần Mục chưa từng khen ngợi nàng, trái lại khen Liên Hoa Hồn, có thể thấy được thẩm mỹ của vị Mục Thiên Tôn này đúng là có vấn đề lớn!
Liên Hoa Hồn đứng dậy, mắt đẹp chớp động, nói:
- Thiên Tôn bác học đa tài, xuất khẩu thành thơ.
Vân Sơ Tụ cười lạnh nói:
- Tên của ta cũng có lai lịch lớn, Mục Thiên Tôn có biết không?
Tần Mục thử dò xét nói:
- Nước dưới ánh trăng sáng trong thuần khiết, mây tụ lại mềm mại uyển chuyển?
Vân Sơ Tụ lắc đầu nói:
- Không phải như vậy.
Liên Hoa Hồn khẽ cắn răng, cười tủm tỉm nói:
- Mây không có lòng dạ nào tan tụ, trong trò chơi, thanh danh vang dội khắp vũ trụ. Tên Vân của tỷ tỷ hơn phân nửa là ý tứ này, thân thể này không có lòng dạ nào, hình hài phóng đãng, trò chơi nhân gian, danh tiếng chấn động vũ trụ càn khôn.
Vân Sơ Tụ vỗ tay cười nói:
- Vẫn là Liên muội muội hiểu ta! Càng thương xót hoa đế yếu, không sợ bị năm tháng chuyển đổi. Nhìn tuyết mà đố kỵ, gió lạnh đã liên tiếp thổi. Liên Hoa Hồn không có ai thương xót, mà nói nhìn tuyết đố kỵ, gió lạnh thổi hoa sớm rụng. Liên Hoa Hồn muội muội thông tuệ, dáng vẻ những nam tử ngu ngốc này, nhìn như thông minh thật ra ngu xuẩn.
Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn Tần Mục.
Tần Mục phẫn nộ không nói.
Hai nữ hài tốt giống như thân thiết, nàng một câu muội muội ta một câu muội muội, ngọt đến ngấy người.
Tần Mục rất chờ mong tới lúc hai nữ nhân này xé rách mặt xoay ra đánh nhau, nhất định sẽ nóng bỏng hơn!
- Hai nữ nhân này cười đến vui vẻ như vậy, thoạt nhìn như tỷ muội tình thâm, lúc xé rách mặt nhất định sẽ vô cùng đặc sắc!
Lâu thuyền cách hào quang do Thái Hư tản ra càng lúc càng gần, cuối cùng đi tới sát biên giới Thái Hư.
Thần quan khống chế lâu thuyền cao giọng quát:
- Các vị cẩn thận, phải phát động Phi Tưởng Phi Phi Tưởng bất kỳ lúc nào, ngàn vạn lần không nên dừng lại!
Tất cả mọi người trên thuyền đều phát động công pháp phật môn, khiến cho suy nghĩ của mình duy trì ở trong trạng thái không suy nghĩ.
Tần Mục chưa từng học qua môn công pháp này, hắn cố giữ bản tâm, khiến cho trong đầu mình là ý nghĩ thuần nhất.
Lâu thuyền thẳng bay vào trong hào quang này, ánh sáng ôn hòa rất nhanh bao phủ hơn ba trăm người trên thuyền, Tần Mục lập tức cảm giác có sóng tư duy như có như không. Những ánh sáng này không ngờ là ánh sáng tư duy ngưng tụ thành!
Tuy nhiên cổ quái chính là những tư duy này tự nhiên không có bất kỳ ý nghĩ gì, nhưng là tư duy đơn thuần, giống như là một ý thức thuần túy trống rống!
- Làm sao làm được vậy?
Hắn không nhịn được buồn bực.
Hắn có hiểu biết về phương thức tu luyện của chúa sáng thế tiền sử, thậm chí có thể nói là vượt gần như phần lớn Thiên Tôn qua, cường giả Đế Tọa của Thiên Đình, đương nhiên, hắn kém hơn chúa sáng thế như Thúc Quân.
Tuy nhiên, hắn đã hiểu rõ nguyên lý tu luyện của chúa sáng thế tiền sử, đó chính là quan sát tưởng tượng, mượn quan sát tưởng tượng tới làm lớn mạnh bản thân.
Nhưng quan sát tưởng tượng, trong thần thức lại cần phải xây dựng ra sự vật, ví dụ như tưởng tượng ra Thiên Công, tư duy xây dựng hình thái của Thiên Công, mượn điêu này tới làm lớn mạnh bản thân.
Nhưng những tư duy thuần túy trong Thái Hư ngưng tụ thành ánh sáng, trong đó lại không có bất kỳ ý nghĩ nào, cái này thật cổ quái, vượt qua nhận thức của hắn.
- Có khả năng chúa sáng thế tiền sử còn có phương thức tu luyện mà ta không rõ.
Hắn nghĩ tới đây, đột nhiên một vị người khổng lồ tiền sử xuất hiện ở phía trước lâu thuyền, bàn tay khổng lồ thò về phía chiếc thuyền này, một tay nắm lấy lâu thuyền, nâng lên, bỏ chiếc lâu thuyền này về phía trong cái miệng lớn của mình!
Tần Mục nghẹn họng nhìn trân trối, phần lớn mọi người trên thuyền đều lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lúc nhất thời hoảng hốt lo sợ.
- Ai đang suy nghĩ miên man?
Lạc Vô Song bay lên trời, thần đao phía sau đã rút ra khỏi vỏ, hắn cầm một đao ở trong tay, lại một đao chém xuống vị chúa sáng thế tiền sử này!
Đao quang kinh diễm vô song, uy lực vô cùng lớn, cứng rắn chặt đứt bàn tay của vị chúa sáng thế đang cầm lấy lâu thuyền, Lạc Vô Song lại chém xuống một đao, đao quang lướt qua cổ của vị chúa sáng thế này!
Lạc Vô Song thu đao, thân thể rơi ở đầu thuyền, xoay người lại lạnh lùng nói:
- Các ngươi tiếp tục phát động Phi Tưởng Phi Phi Tưởng, ngàn vạn lần không nên dừng lại! Nếu không sẽ có nhiều dị tượng kéo về phía chúng ta! Còn nữa, là tư duy trong đầu ai không thuần khiết vậy?
Hắn vừa mới nói tới đây, đột nhiên phía sau của hắn truyền đến âm thanh cạch cạch.
Lạc Vô Song lộ vẻ kinh ngạc, chật vật xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy trong ánh sáng Thái Hư rực rỡ, một cái rương mọc chân, cạch cạch chạy về phía lâu thuyền.
Trên cái rương có một người thiếu niên lưng cõng trường kiếm.
Đó là thiếu niên Tần Mục, hai mắt sáng ngời giống như vì sao.
Thân thể của Lạc Vô Song run rẩy, cánh tay bị cụt cũng đang run rẩy, chật vật nâng lên, nắm chuôi đao phía sau lưng.
Đây là tâm ma của hắn, là nhân vật trong lòng hắn sợ hãi nhất.
Lạc Vô Song quát to một tiếng, rút đao lao lên, bay ra lâu thuyền, nghênh đón một thiếu niên trên cái rương này.
Thiếu niên kia rút kiếm, kiếm quang nghênh đón đao quang của Lạc Vô Song!
Lạc Vô Song không hổ danh là đệ nhất thần đao cường đại của Thiên Đình, một thanh đao thiên biến vạn hóa, đạo kỳ diệu vô cùng!
Thần đao của hắn đã đạt đến tới đao đạo mười sáu tầng trời, lấy đao nhập đạo, đao pháp triển khai ra, trong lúc vung vẩy chính là đao đạo Thương Khung!
Nhưng thiếu niên trên cái rương không ngờ cũng vô cùng cường đại, một thanh kiếm ngăn cản đao pháp thiên biến vạn hóa của hắn, trực tiếp công kích vào nhược điểm đao pháp của hắn!
Rất nhanh, trên thân của Lạc Vô Song đã máu tươi đầm đìa!
Phía trên lâu thuyền, Tần Mục mờ mịt:
- Ở trong lòng Lạc Vô Song, không ngờ ta lại cường đại như vậy?
Phía trước lâu thuyền, hai bóng dáng đan xen, sáng như điện, trong không trung phát ra ánh sáng, đao pháp kiếm pháp va chạm, bắn ra ánh sáng lóa mắt. Đao đạo Thương Khung của Lạc Vô Song có uy lực càng lúc càng mạnh, một thanh thần đao lướt ngang về phía chân trời.
Nhưng thiếu niên Tần Mục kia lần nào cũng có thể tìm được sơ hở trong đao pháp của hắn, kiếm quang chỉ cần sáng lên, trên thân Lạc Vô Song lại xuất hiện thêm một vết thương!
Ở trong đạo tâm của Lạc Vô Song, Tần Mục chính là một tồn tại như vậy.
Vào đêm ở năm cuối thời đại Thượng Hoàng đó, trong bóng tối, Tần Mục đứng ở trên cái rương, một kiếm chặt đứt cánh tay hắn!
Bóng dáng Tần Mục lại in vào trong đạo tâm của hắn như vậy, mặc dù bốn vạn năm sau hắn tu thành đao thần, hơn nữa còn là thần đao độc nhất vô nhị trong Thiên Đình, thậm chí có thể cứng rắn chống lại Trảm Thần Huyền đao của Trảm Thần đài trên Thiên Đình.
Nhưng hắn trước sau không có bước ra khỏi bóng ma của Tần Mục.
Thực lực của hắn càng mạnh, đao đạo càng mạnh, tâm ma Tần Mục trong nội tâm lại càng mạnh!
Đến trong Thái Hư, ác ma trong lòng hắn liền từ trong đạo tâm của hắn đi ra, biến thành sự thật!
Vân Sơ Tụ hưng phấn nói:
- Thần Đao Lạc, ngươi chỉ có gϊếŧ chết Mục Thiên Tôn thật sự, ngươi có khả năng đi ra khỏi tâm ma!