Mục Thần Ký

Chương 734: Bảy Thiên Tôn Của Dao Trì

Trâu già đi theo sau lưng hai người, trên mặt hắn có từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng lăn xuống, khí cơ của Tần Mục cùng Khai Hoàng không ngừng biến hóa, hai người mặc dù không trực tiếp động thủ, nhưng lại ngầm tranh phong với nhau, không ai chịu nhường ai!

- Hai người này đều là đồ lừa ngang ngược thành tinh!

Trâu già không ngừng giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ:

- Ban đầu ta không nên nghe lời của lão gia, đưa Tần Mục đi gặp Thiên Âm nương nương, ban đầu ta nên ở lại bên cạnh lão gia, chậm rãi uống trà hút thuốc. Khai Hoàng thất bại, không tốt. Tần Mục thất bại, cũng không tiện. Ta trở lại cũng không tiện ăn nói! Cũng không thể nói với lão gia, ta đưa Tần Mục đến Thiên Đình của Cổ Thần, Tần Mục đánh Khai Hoàng cho một trận...

Hiện tại, hắn cũng không biết mình nên giúp đỡ ai.

Theo thân sơ, mình chắc hẳn là giúp đỡ Khai Hoàng.

Nhưng Tần Mục là thiếu niên tốt, luôn lấy lễ đối xử với mình, bao giờ cũng gọi mình là Tam Đa sư ca, từ nội tâm của mình lại thấy được mình cùng Tần Mục càng thân thiết hơn.

Hắn thực sự khó xử.

Chỉ có điều, hắn ngược lại có thể nhìn ra được, Tần Mục cùng Khai Hoàng đều là hạng người thiên tài, khí cơ của hai người thiên biến vạn hóa, bất kỳ một động tác rất nhỏ nào của thân thể, nguyên thần tư duy dao động rất nhỏ, nguyên khí biến hóa rất nhỏ, đều sẽ khiến khí cơ của đối phương giao cảm, tiến tới làm ra ứng phó.

Bọn họ cứ đi ra một bước, các loại biến hóa của bản thân lại đạt hơn hơn mười loại, chính bởi vì tầm mắt kiến thức của bọn họ rất cao, bản thân biến hóa là nhằm vào nhược điểm của đối phương, lúc này mới đưa đến bọn họ vừa dùng khí cơ va chạm, trên đường đi tới lại trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo.

Hai người đều giống như say rượu, càng đi về phía trước lại càng chật vật, nhưng lại không có cách nào dừng lại, đều có chút cảm giác đâm lao phải theo lao.

Cũng may bọn họ đã cách đầu của Đại Côn không xa, lại đi thêm hai ba dặm nữa sẽ có thể tới bên cạnh Âm Thiên Tử.

Âm Thiên Tử đang hưng phấn nhìn xa giá của Thiên Âm nương nương đi qua trước mặt, trên đầu của Đại Côn đã tập trung rất nhiều mọi người, tất cả đều đang ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên.

Tần Mục và Khai Hoàng lảo đảo đi tới, toàn thân hai người có mồ hôi bốc hơi lên, nguyên khí tràn ra bên ngoài cơ thể càng lúc càng nhiều hơn, cả hai đều giống như không chịu sự khống chế đi về phía trước.

Trong lòng Âm Thiên Tử đột nhiên có cảm giác, vội vàng quay đầu lại, đã thấy hai người Tần Mục cùng Khai Hoàng đi tới, hắn lập tức cảm giác được hai khí cơ khác nhau đang va chạm, hai khí cơ này là đến từ Tần Mục cùng Khai Hoàng.

- Hai người bọn họ sao lại đấu với nhau vậy? Hai người này đấu với nhau, đối với ta ngược lại là chuyện tốt, ta có thể qua lại thân thiết với hai bên, hai bên đều sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Âm Thiên Tử kinh ngạc, đột nhiên thấy thích thú:

- Phương thức tranh đấu của hai người này lại rất kỳ lạ, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại cách thức tranh đấu này. Không bằng ta tới tách bọn họ ra, khiến cho bọn họ cảm kích ta!

Hắn bạo phát ra khí cơ, cắt vào giữa hai người, cười nói:

- Tần huynh, Mục huynh, ta tới nói chuyện cùng các ngươi...

Khí cơ của hắn vừa xen vào giữa hai người, đột nhiên khí cơ giao chiến chém gϊếŧ của Tần Mục và Khai Hoàng giống như đại hồng thủy tìm được chỗ phát tiết, thoáng cái lao vọt về phía hắn!

Âm Thiên Tử còn chưa nói dứt lời, bị hai khí cơ này đè một cái, lập tức trong đầu hắn chợt trắng xóa, không có nổi bất kỳ ý niệm gì!

Hắn chỉ cảm thấy vị trí thiên địa của mình hình như thoáng cái vỡ tung tóe, tan rã, mình từ trên không trung bao la rơi xuống phía dưới, phía dưới lại là bóng tối, bóng tối vô cùng vô tận!

Hắn không có lực giãy dụa, chỉ có thể không ngừng rơi xuống, không ngừng trầm luân, từ từ hắn nhìn thấy được hai cái mặt đối lập với nhau trong bóng tối, đó là mặt của "Mục Thanh" và "Tần Khai", một ở bên trái, một ở bên phải.

Hai gương mặt này vô cùng khổng lồ, mình thì ở vào giữa hai người bọn họ thật sự vô cùng nhỏ bé, đang rơi về phía trong bóng tối vô tận.

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Tần Mục truyền đến:

- Âm huynh, Âm huynh!

Ảo giác trước mắt Âm Thiên Tử biến mất, dần dần hiện ra gương mặt hiền hòa của Tần Mục, Tần Mục đang đỡ lấy cánh tay trái của hắn, Khai Hoàng lại đỡ lấy cánh tay phải của hắn, để tránh hắn bị ngã nhào.

Toàn thân Âm Thiên Tử đều là mồ hôi, giống như là vừa được vớt ra từ trong nước vậy.

- Thân thể Âm huynh có khó chịu hay không?

Tần Mục ân cần nói:

- Ta tinh thông y thuật, ngược có thể giúp Âm huynh khám và chữa bệnh một chút. Cái này gọi là thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ...

Khai Hoàng mỉm cười nói:

- Âm huynh bị kẹp ở giữa chúng ta, chịu sợ hãi, cũng không phải là bệnh. Là thuốc có ba phần độc, hắn dùng thuốc của ngươi, không có bệnh cũng sẽ bị bệnh. Mục huynh...

- Đừng gọi ta là Mục huynh!

Trán của Tần Mục xuất hiện từng sợi gân xanh, cố nén kích động trong lòng. Khai Hoàng là lão tổ tông của hắn, làm sao có thể gọi hắn là huynh được?

Khai Hoàng hiểu sai ý, lạnh lùng nói:

- Ý định ban đầu của ta muốn cùng ngươi biến chiến tranh thành tơ lụa, ngươi lại không cảm kích như vậy, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao? Bản lĩnh của ngươi quả thật rất cao, nhưng cũng không có cao hơn ta!

Tần Mục cười lạnh nói:

- Bản lĩnh của ta chưa chắc cao hơn ngươi, nhưng đạo tâm của ta cao hơn ngươi. Ta sẽ không tới mức không chịu nổi giống như ngươi.

Âm Thiên Tử cực kỳ đau đầu, vội vàng nói:

- Xe của Thiên Âm nương nương giá lâm, các ngươi đừng ồn ào nữa, có lời gì từ từ nói không được sao?

Từng tiếng rồng ngâm truyền đến, chỉ thấy từng con rồng lớn kéo một bảo liễn màu xanh vô cùng hoa lệ, đang di chuyển về phía bên này, một con rồng lớn này còn muốn lớn hơn Đại Côn dưới chân bọn họ, ngồi mây cưỡi sương, lướt qua không trung phía trên bọn họ.

Trên thân của con rồng lớn khoác khôi giáp màu xanh, cũng là bảo vật sử dụng Thiên Âm kim luyện thành, toàn thân có bảo quang xông thẳng lên trời, bảo liễn cũng sử dụng Thiên Âm kim chế tạo ra bộ phận chính, lại dùng Vân Khí trang trí, dưới mui xe đính từng hạt châu, hạt châu sáng ngời chính là từng viên tinh cầu chế luyện thành, bị luyện đến mức chỉ có kích thước hơn mười trượng.

Những Vân Khí kia treo chuỗi châu buông xuống, vân khí và châu thả xuống, ngăn cản tầm mắt của mọi người, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được một vị thần nữ ngồi ở dưới mui xe.

Âm Thiên Tử trợn tròn hai mắt, nhìn tới sững sờ, mãi đến khi con rồng lớn kéo bảo liễn di chuyển về phía trung tâm Thiên Đình, lúc này hắn mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói:

- Ta khi nào mới có thể có uy phong như vậy?

Mọi người xung quanh đều mỉm cười.

Con Đại Côn dưới chân bọn họ cũng không khỏi bật cười, hơn nữa còn cười rất to.

Sắc mặt của Âm Thiên Tử đỏ lên, lắp bắp nói:

- Các ngươi đừng cười ta, tương lai ta nhất định cũng có thể uy phong như vậy, khí phách như thế! Đợi đến tương lai, hắc hắc, các ngươi đều phải bái phục ở dưới chân ta...

Mọi người cười lớn hơn nữa.

Sắc mặt Âm Thiên Tử đỏ hơn, còn muốn biện bạch, Khai Hoàng nói:

- Âm huynh, trên đời này chúng sinh vô số kể, nhưng có thể làm chuyện lớn lưu danh sử xanh cũng chỉ có ba năm người. Bọn họ không có chí hướng này, chỉ biết chế giễu có người chí hướng, huynh không cần để ở trong lòng.

Trong lòng Âm Thiên rất cảm kích, nói:

- Chim yến chim tước không biết chí lớn, ta không chấp nhặt với bọn họ.

Tần Mục liếc mắt nhìn Khai Hoàng, thầm nghĩ:

- Hắn là đang tỏ rõ chí hướng của mình, hay là suy nghĩ cho những người này, để tránh tương lai Âm Thiên Tử trả thù bọn họ? Có thể hai cái đều có. Sau khi ta trở lại quá khứ, rốt cuộc có thể gϊếŧ chết Âm Thiên Tử, thay đổi sau này hay không?

Trong lòng hắn có chút do dự.

Đại Côn chở bọn họ một đường bay nhanh, phóng qua vô số cung điện, lại gặp phải xe của mấy vị Cổ Thần khí thế không tầm thường lướt qua, khiến cho mọi người lại hâm mộ một hồi.

Cuối cùng, bọn họ đi tới Thiên Đình Dao Trì.

Thiên Đình thật sự quá rộng lớn, cho dù là lấy tốc độ của Đại Côn cũng phải bay một lúc lâu mới đến được Dao Trì.

Đại Côn từ từ dừng lại, dừng sát ở bên cạnh bạch ngọc đài gần Dao Trì, mọi người đều xuống, Âm Thiên Tử thay Tần Mục trả tiền đi đường, thanh toán thêm một ít Ngọc Long đan cho Đại Côn, Đại Côn rung đùi đắc ý, bay về phía Thiên Hà trong không trung, lao vào giữa sông, vơi về phía xa.

Dao Trì mặc dù có một hồ chữ, nhưng đối với đám người Tần Mục lại càng giống như là một mảnh biển rộng mênh mông trong Thiên Đình, ở đây có vân khí mờ ảo, trong biển có vô số tiên sơn, có con Hải Quy cực lớn cõng từng ngọn Thánh Sơn ngao du ở trong Dao Trì.

Trong biển còn có từng đóa hoa sen lớn đến không thể tưởng tượng nổi, chiếm một diện tích mấy trăm mẫu, có đóa hoa sen đang nở rộ, cánh hoa đỏ trắng giao nhau rất mê người, có đóa hoa lại vẫn còn ở dạng nụ hoa, duyên dáng yêu kiều, xanh trắng hồng phấn, trông rất đẹp mắt.

Thật nhiều thần thông giả du ngoạn ở gần Dao Trì, phần nhiều những thần thông giả này đều đến từ hạ giới, còn có vài người là Bán Thần như Âm Thiên Tử đã nói, bọn họ không có hóa thành hình người, mà lấy hình thái thần thú xuất hiện.

... Đối với người hậu thế, những Bán Thần là thần thú, mà đối với người hiện tại, bọn họ chính là Bán Thần có huyết mạch chí cao vô thượng, địa vị cực cao, thần thông giả thấy bọn họ cũng muốn tỏ ra lễ độ cung kính.

Bên Dao Trì, rất nhiều người gọi con rùa lớn trong biển, thanh toán chút linh đan, lại leo lên Thánh Sơn trên mai rùa, rùa lớn sẽ cõng từng ngọn Thánh Sơn bơi vào sâu bên trong Dao Trì.

Mà trên những đóa hoa sen trong biển này không ngờ cũng có từng quốc gia nho nhỏ, có không ít du khách đi vào trong đó chơi đùa.

- Đối với Cổ Thần, nơi này là Dao Trì, đối với chúng ta, nơi này chính là Dao Hải.

Âm Thiên Tử nói:

- Trong Thiên Đình thịnh hội lần này, rất nhiều người đều từ mỗi một chư thiên hạ giới bắt đầu tới du ngoạn, tăng thêm kinh nghiệm, những người này đều là tục nhân. Chỉ có điều Ngự Thiên Tôn cùng mấy vị đạo hữu lại khác, chí hướng của bọn họ cao xa, lần này nhân lúc Thiên Đình thịnh hội mời mọc nhân sĩ hào kiệt tổ chức Dao Trì đại hội lần này. Chúng ta tuy rằng không bằng Cổ Thần, nhưng cũng muốn làm ra một sự nghiệp!

Ánh mắt hắn sáng lấp lánh, Tần Mục nhìn thấy, trong lòng thoáng động:

- Âm Thiên Tử năm đó cũng một thiếu niên có lý tưởng có hoài bão. Chỉ có điều như vậy cũng đúng, hắn sau này có thành tựu cực cao, là cường giả Đế Tọa hiếm có tất nhiên có bản lãnh của mình.

Âm Thiên Tử gọi một con rùa lớn trong biển rộng, nói:

- Chúng ta là đáp ứng lời mời của Ngự Thiên Tôn, tới Dao Trì thịnh hội.

Con rùa già nói:

- Ngự Thiên Tôn đã phân phó, tới Dao Trì thịnh hội, không thu linh đan. Mấy vị xin mời.

Tần Mục kinh ngạc, dò hỏi:

- Ở Thiên Đình, Ngự Thiên Tôn có địa vị rất cao sao?

Âm Thiên Tử cười nói:

- Ngự Thiên Tôn là đứng đầu trong những chủng tộc thấp của chúng ta, tất nhiên có địa vị cực cao, cho dù là Cổ Thần gặp hắn cũng xem như đạo hữu ngang hàng, cho hắn là nhân vật có thể khiến cho đạo pháp thần thông phát triển.

Bọn họ leo lên Thánh Sơn trên mai rùa, con rùa già lập tức bơi đi về phía sâu bên trong Dao Trì, cảnh sắc xung quanh hợp lòng người, đẹp tới mức nói không nên lời.

- Ngự Thiên Tôn là người đầu tiên mở linh thai thần tàng, tu luyện thần tàng, chính là bắt đầu từ hắn. Sau khi hắn mở ra thần tàng, thiên địa đại đạo có chút thay đổi, điều này đã khiến cho thiên hạ phải chấn động kinh ngạc. Lúc đó lại có rất nhiều Cổ Thần hiện hình chiếu xuống, ở xung quanh hắn tán dương không dừng, tán thưởng hắn là một người mở ra thời đại vĩ đại.

Âm Thiên Tử nói:

- Thiên Công gọi hắn là Ngự Thiên Tôn, Thổ Bá ban thưởng thọ cho hắn, khiến cho hắn bất tử bất diệt. Chỉ có điều, thế gian này vẫn có người có thể cùng hắn nổi danh, ngũ diệu thần tàng chính là Hạo Thiên Tôn mở ra, hắn cũng không phải họ Hạo, mà trong tên có một chữ Hạo, bởi vậy bị Cổ Thần phong làm Hạo Thiên Tôn. Còn có Lăng Thiên Tôn khai sáng ra lục hợp thần tàng, Nguyệt Thiên Tôn mở ra thất tinh thần tàng, Hỏa Thiên Tôn mở ra Thiên Nhân thần tàng, U Thiên Tôn mở ra thần tàng sinh tử, Vân Thiên Tôn mở ra Thần Kiều thần tàng. Bọn họ được phong là bảy Thiên Tôn, sau khi thành công, thiên địa đại đạo bị biến hóa, Thiên Đế cũng đồng ý với danh hiệu của bọn họ.

Tần Mục lẩm bẩm nói:

- Thực sự là thời đại khiến cho người ta hướng tới, những người này có thể xác lập ra hệ thống tu luyện thần tàng, được gọi Thiên Tôn, là tên xứng với thực. Người hậu thế cho dù lại có sáng lập ra, cũng rất khó vượt qua bọn họ...

Trong lòng Khai Hoàng cũng đồng cảm, nói:

- Có thể nhìn thấy bảy vị Thiên Tôn, chuyến đi này không tệ.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, đột nhiên từng người đều hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Trâu già bị kẹp ở giữa bọn họ, hắn lập tức cảm áp lực, trong lòng âm thầm kêu khổ:

- Hai gia hỏa đều là đồ lừa ngang ngược thành tinh, chỉ mong các ngươi đừng chọc ra nhiều chuyện hơn, khiến cho ta không tiện làm trâu...

Phía trước là một mảnh cung điện với ánh sáng màu vàng vạn trượng, rất huy hoàng khí thế, con rùa già cõng Thánh Sơn đi tới trong dãy cung điện trước biển, nói:

- Đã đến Dao Trì bí cảnh.

Bước chân của Âm Thiên Tử bước nhanh về phía trước, cao giọng nói:

- Ngự Thiên Tôn, tiểu đệ Âm Triều Cận đến đây gặp!

Tần Mục và Khai Hoàng cũng đi về phía trước, trâu già kiên trì chen ở giữa hai người, để tránh bọn họ lại gây ra chuyện thiêu thân gì, trong lòng thầm nghĩ:

- Chỉ cần không đánh cho chảy máu đầu máu mặt, đó chính là đại công đức của ta!

Trong cung điện này có người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, số lượng người rất nhiều, tất cả đều là thần thông giả ở các giới đáp ứng lời mời đến đây gặp mặt.

Tâm thần của Tần Mục kích động:

- Trong những người này rốt cuộc sẽ sinh ra bao nhiêu hậu thế là nhân vật lớn có danh tiếng kinh thiên động địa?

Đột nhiên, hắn thoáng ngẩn người ra, hắn nhìn thấy được một hòa thượng, bên cạnh còn có một đạo sĩ.