Tần Mục vội vàng thôi thúc Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp quan sát, nhìn thấy hai ánh đao quét ngang cũng cắt cái rương thành hai nửa. Không biết bao nhiêu cánh tay, chân, bộ phận thân thể rơi lả tả xuống đất, bay tán loạn chung quanh, bay lên không trung, lẻn vào núi rừng, trốn vào đất đai.
- Thiên Đao!
Tiếng của Tinh Ngạn truyền khắp bốn phương tám hướng:
- Ngươi sớm muộn gì cũng thành đồ sưu tầm của ta.
Một thân thể hùng tráng đi tới, giơ tay chém xuống, cũng chém nát những chi thân thể chưa kịp chạy trốn.
- Đồ gia gia, đừng thả Tinh Ngạn đi!
Tần Mục cao giọng nói.
Chẳng qua tu vi của hắn không truyền tiếng nói đi xa như vậy, Tư bà bà vội vàng truyền âm. Đồ tể quát lớn một tiếng, hắn dùng dao mổ lợn chém xuống, cắm khắp mặt đất. Đao khí từ lòng đất tỏa ra khắp nơi, ý đồ ép chặt những tàn chi của Tinh Ngạn, đồng thời một cây đao bay lên, phá không chém xuống.
Sau một lúc lâu, hai cây đao bay trở về, đồ tể cầm hai cây đao mổ lợn và lao tới, nói:
- Hắn trúng đao khí của ta, trốn không thoát cảm ứng của ta! Ta đi một chút liền quay về!
- Đám người trưởng thôn chưa quay trở về?
- Còn đang làm khách tại chỗ của Mã gia, ta lo lắng nơi này nên quay về sớm!
Tần Mục yên lòng, đột nhiên người mù lảo đảo, hắn rơi từ không trung xuống đất. Tần Mục vội vàng đuổi theo ôm người mù vào trong ngực, đột nhiên thân thể hắn nặng nề, ngay cả Long Thác Thần Thương của người mù cũng rơi xuống. Hắc Long Thần Thương cũng trọng thương giống người mù.
Nhưng cây thương này do xương Hắc Long biến thành. Rồng là Thần Long, thông linh mà có linh tính, thực sự nặng nề. Nó ép Tần Mục không ngờ rơi xuống đất.
Tư bà bà vươn tay bắt hắn lại, cũng mang hắn đáp xuống đất.
Ba người bình yên rơi xuống đất, trên người Tần Mục còn sót lại một con Giao Long cũng rơi ra ngoài. Nó như rắn chết nằm trên mặt đất, ngay cả mũi miệng đều phun ra bọt máu.
Tần Mục miễn cưỡng đứng dậy, tay chân run rẩy, thương thế của hắn cực nặng. Vài lần trở về từ cõi chết, nếu không có người mù, người què và người điếc cứu giúp kịp thời, chỉ sợ hắn đã sớm bị Tinh Ngạn bắt hoặc gϊếŧ chết.
Cho dù hắn nhờ vào mười mấy con Giao Long, cố sức chen chân vào trận chiến này nhưng bất kể chiến lực hay kinh nghiệm chiến đấu đều không đủ. Tranh đấu liều mạng với cấp bậc như Tinh Ngạn, chỉ có thể dựa vào những trò khôn vặt chèo chống mà thôi.
Cũng may hắn lật người thành công.
Hắn nhìn bốn phía, nhìn thấy trong sơn trang đều là cao thủ trọng thương nằm trên mặt đất, nội tâm hắn hoảng sợ.
Không nói đến nhân vật như người mù, người điếc, người què, Duyên Phong Đế cùng Lệ Thiên Hành. Cho dù là mười mấy con Giao Long của Tần Mục, thả bất cứ người nào trên giang hồ cũng là nhân vật cấp giáo chủ.
Nhiều cường giả như vậy, lại thêm Thái hậu nương nương và các nữ anh hào cùng Vũ Chiếu Thanh, kết cục gần như toàn quân bị diệt. Nếu như không có một viên thuốc bổ của Tần Mục, chỉ sợ mọi người đều phải chết trong tay Tinh Ngạn.
- Mạnh, khốn kiếp, hắn quá mạnh. Đau! Đau!
Tần Mục vừa mới nói như thế, đột nhiên lỗ tai tê rần, bị Tư bà bà kéo lỗ tai.
- Lại nói bậy!
Tư bà bà tức giận nói:
- Ai dạy ngươi? Đồ tể hay tổ sư? Hay ngươi đi ra ngoài kết giao bạn xấu?
- Đau! Ta không nói, bà bà nhanh buông ra!
Tư bà bà buông tay ra, Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, sờ lên lỗ tai, thử dò xét một câu:
- Bà bà, Lệ giáo chủ rời đi, ngươi hiện tại không cần đóng vai xấu nữa. Ngươi không nên đau lòng.
- Ai đau lòng?
Tư bà bà đi thẳng về phía trước, lắc đầu nói:
- Lệ Thiên Hành chết rồi, ta cũng thả được gánh nặng, ta phải vui vẻ mới đúng.
Cho dù nói thế nhưng nàng không vui mừng, ngược lại còn cảm thấy bi thương.
Nàng tránh né Tần Mục, không cho hắn nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, đám tinh quái trốn vào trong góc đại điện cũng mang người bị thương vào điện.
Tần Mục gọi tất cả Giao Long bị tổn thương tới, bảo bọn chúng mang tất cả bộ phận thân thể của Tinh Ngạn trở về, cũng ném tất cả vào trong Chân Long sào.
Chân Long sào ẩn giấu không gian, có thể che đậy cảm ứng. Hắn vẫn chưa yên tâm, lại biến Đế điệp hóa thành Chân Long chi chủ, đặt Đế điệp vào Chân Long sào. Người què ôm chân hôn mê, Tần Mục thật vất vả mới rút hai cái chân này ra, lại tìm được tranh của người điếc, hắn cũng ném vào trong Chân Long sào.
Sau khi làm xong mọi việc, Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, hắn đi vào đại điện khám bệnh cho mọi người. Người bị thương quá nhiều, có ít người thương thế cực nặng, lúc nào cũng có thể mất mạng. Nếu như hắn tốn thời gian khám bệnh cho từng người, chỉ sợ còn chưa chữa khỏi mấy người, đã có người trọng thương mà chết.
Tần Mục đành phải gọi Long Kỳ Lân tới, nói:
- Long béo, nuôi rồng ngàn ngày dùng trong chốc lát, ngươi liếʍ bọn họ một lần.
Long Kỳ Lân chần chừ, kêu khổ nói:
- Giáo chủ, ta làm gì có nhiều nước bọt như thế?
- Xuỵt, đừng nói nước bọt.
Hồ Linh Nhi vội vàng nhảy lên bên tai Long Kỳ Lân, nói nhỏ:
- Gọi là Long tiên, nói nước miếng sau này không bán ra được. Ngươi hảo hảo liếʍ bọn họ, ta sẽ bảo công tử thêm đồ ăn cho ngươi.
Long Kỳ Lân phấn chấn tinh thần, vội vàng rời đi, lại còn nói:
- Linh Nhi tỷ, ngươi không nên quên việc thêm đồ ăn.
Tần Mục lựa ra mấy người tổn thương nặng nhất và chữa trị, sử dụng ngân châm niêm phong vết thương, trấn áp thương thế. Hắn lập tức luyện đan trị liệu, tiếc rằng tay còn đang run, luyện hỏng hai lô linh đan.
Hắn lấy lại bình tĩnh, khôi phục thương thế của mình trước. Hai tay không còn run rẩy, lúc này mới có thể khám bệnh và luyện đan cho người khác.
Người bị thương rất nhiều, thương thế không giống nhau. Tần Mục trị liệu sơ qua một lúc, ngăn chặn thương thế bộc phát, tránh bọn họ mất mạng khi hắn chưa trị kịp. Lúc này mới suy nghĩ nên chữa bệnh cho bọn họ thế nào.
Thương thế của mười mấy con Giao Long rất nặng, vết thương lộ ra sẽ được Long Kỳ Lân tới liếʍ. Long Kỳ Lân không chịu được việc mất mặt như vậy, tức giận kêu “mã a mã a” chửi mắng đám Giao Long.
Linh Dục Tú, Viêm Tinh Tinh, Tư Vân Hương và Hồ Linh Nhi cũng đến giúp đỡ. Chữa trị cả buổi, Tần Mục kiệt sức, thực sự không kiên trì nổi nữa. Thương thế trên người hắn cũng chưa từng khỏi hẳn, hắn đành phải nghỉ trước.
Cũng may thương thế mọi người không có trí mạng, phần lớn người đều đã tỉnh lại. Muốn chữa khỏi thương thế, vẫn cần Tần Mục tiếp tục điều trị.
Tần Mục ngủ một đêm, hắn tỉnh lại khi trời chưa sáng. Hắn nghe thấy tiếng của Tư bà bà, bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Tư bà bà đang chỉ huy mười người cá làm cơm sáng.
Tần Mục ngồi trên thềm đá trước điện, nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh.
Chính là Tư bà bà, không phải Lệ Thiên Hành.
Lệ Thiên Hành đã chết thật.
Đối với vị tiền giáo chủ này, Tần Mục cũng không có hảo cảm gì. Với tư cách giáo chủ, Lệ Thiên Hành không phải giáo chủ hợp cách, bỏ qua bốn mươi năm phát triển của Thiên Thánh giáo. Nếu không có tổ sư làm Định Hải Thần Châm, chỉ sợ Thiên Thánh giáo sớm bị quốc sư và Duyên Phong Đế chiếm đoạt.
Hắn cuối cùng vẫn làm việc sư phụ nên làm. Hắn đã lĩnh ngộ và truyền thừa Đại Dục trong Đại Dục Thiên Ma kinh. Nhưng nhìn chung, cả đời hắn, thất bại chiếm đa số.
Tư bà bà quay đầu nhìn hắn, Tần Mục mỉm cười. Phương đông sáng rực giống như cái bụng cá chết phình lên, mặt trời mọc, cái bụng cá cũng biến thành màu đỏ rực.
Cơm sáng qua đi, Tần Mục tiếp tục điệu trị cho mình, chờ thương thế lại tốt hơn mấy phần, hắn lại đi trị liệu cho người khác.
Có các nữ tử giúp đỡ, hắn bận việc cả buổi, Tần Mục luyện không biết bao nhiêu lô đan dược, suýt chút nữa bản thân hắn mệt mỏi suy sụp. Linh dược bên trong túi Thao Thiết đã tiêu hao bảy tám phần, linh dược trong túi Thao Thiết của Hoạn Long Quân cũng gần hết.
Tần Mục muốn tiếp tục nhưng lại không còn sức lực, đành phải viết ra tên linh dược, bảo Hồ Linh Nhi cưỡi Long Kỳ Lân đến Thư châu thành bốc thuốc, nói:
- Chủ quán tiệm thuốc là người Thiên Thánh giáo. Hương thánh nữ, ngươi cũng đi cùng, bảo bọn họ chuẩn bị dược liệu thật tốt, nếu như không có cứ dùng thuyền nhanh đi các nơi thu mua. Còn nữa, chuẩn bị hai mươi nồi lớn và l*иg hấp có thể nấu người. Có một ít người thương thế rất phức tạp, cần nấu và hấp một lúc.
Viêm Tinh Tinh nhảy nhót nói:
- Ta cũng muốn đi!
Tần Mục do dự, nói:
- Hảo muội muội, ta vốn dẫn ngươi ra ngoài chơi, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này. Hiện tại ta không rảnh ra ngoài chơi với ngươi, ngươi đi đến Thư châu dạo chơi đi.
Viêm Tinh Tinh mừng rỡ, Tư Vân Hương nói:
- Nếu là sản nghiệp trong giáo cũng phải thu tiền, điều động thuyền nhanh cũng cần không ít đại phong tệ.
Tần Mục phất tay nói:
- Linh Nhi có tiền, ngươi cứ yên tâm.
Hồ Linh Nhi và Tư Vân Hương liếc nhau, trong mắt một yêu một người bắn ra tia lửa, có khí thế đại chiến căng thẳng.
Hai nữ hài ngồi trên lưng Long Kỳ Lân rời khỏi sơn trang, Hồ Linh Nhi cười lạnh nói:
- Hương thánh nữ, ngươi có thể lừa gạt công tử nhưng không thể lừa được ta, đừng hòng chiếm được chút xíu tiện nghi nào trên người ta.
Tư Vân Hương cười tủm tỉm nói:
- Ta tự nhiên biết Linh Nhi lợi hại, ta nói như vậy cũng suy nghĩ vì giáo chủ. Ngươi nghĩ xem, rất nhiều người bị thương không phải người Thánh giáo, giáo chủ bảo Thánh giáo chuẩn bị thuốc, tự nhiên phải thu tiền, thu của ai bây giờ? Không thể thu của giáo chủ, đương nhiên là thu của hoàng đế! Linh Nhi muội muội, ngươi không nên trả giá với ta, cứ nâng giá càng cao càng tốt, chúng ta lừa hoàng đế một khoản.
Hồ Linh Nhi lắc đầu:
- Thương nghiệp có thương đạo, ngươi muốn lừa gạt hoàng đế cũng không được, cần phải theo giá trị linh dược.
Tư Vân Hương tranh luận với nàng, cho dù thế nào, Hồ Linh Nhi cũng không hé miệng. Hai nữ thỏa đàm giá cả, Hồ Linh Nhi nghĩ trong lòng:
- Ta mua thuốc từ chỗ ngươi, sau đó lại báo cáo láo lên hoàng đế, khi đó có thể kiếm lời rất lớn. Nếu như cùng thông đồng làm bậy với ngươi, còn phải chia của với ngươi, chính ta độc chiếm sẽ không chia cho ngươi.
Tiệm thuốc trong Thư Châu thành chuẩn bị tất cả thuốc trị liệu cũng mất mười ngày, Tần Mục điều dưỡng thương thế xong xuôi, chỉ còn lại một ít ẩn tật chưa tiêu. Mấy ngày vô sự nhưng không thấy đồ tể quay về, đột nhiên nói thầm:
- Vương Mộc Nhiên kiến thức phi phàm, đề nghị ta liên thủ với Dục Tú muội tử khai sáng phương pháp tu luyện Lục Hợp nguyên thần, cũng soi sáng cho hậu bối. Ta bận rộn suốt mấy ngày qua, cũng quên đi việc này.
Hắn tìm Linh Dục Tú, nói việc này, Linh Dục Tú kinh ngạc, nói:
- Nếu chúng ta là người khai sáng phương pháp tu luyện Lục Hợp nguyên thần, chúng ta xem như tông sư sao?
- Tông sư?
Tần Mục bật cười nói:
- Duyên Khang quốc sư có thể xem như tông sư không?
Linh Dục Tú nhấc lên Duyên Khang quốc sư liền nổi lòng tôn kính, nói:
- Duyên Khang quốc sư đâu chỉ là tông sư? Ba chiêu kiếm thức cơ sở đủ cho hắn lưu danh vạn cổ, bất hủ tại thế!
Tần Mục mỉm cười nói:
- Công kích ba chiêu kiếm thức cơ sở của hắn còn kém hơn Lục Hợp nguyên thần một chút. Chỉ cần hoàn thành công pháp và phương pháp tu luyện Lục Hợp nguyên thần, đạo pháp thần thông sẽ tiến thêm một bước dài, ân huệ vạn cổ!
Tâm thần Linh Dục Tú chấn động, nội tâm rất khó tin:
- Chúng ta vô tình luyện được Lục Hợp nguyên thần, nó có lợi hại như vậy không? Vậy chúng ta còn chờ cái gì?
Nàng kéo tay Tần Mục, hào hứng rời khỏi đại điện.
Duyên Phong Đế, Thái hậu nương nương và các thương binh bị một đám hươu yêu nhấc lên đi phơi nắng bên ngoài. Duyên Phong Đế tổn thương rất nặng, hắn đang nói chuyện với Vũ Chiếu Thanh. Nhìn thấy một đôi thiếu niên thiếu nữ hào hứng chạy ra bên ngoài, Hoàng đế vội vàng nói:
- Tú Nhi, đi nơi nào?
- Đi luyện Lục Hợp nguyên thần!
Duyên Phong Đế ngẩn ngơ:
- Lục Hợp nguyên thần? Làm sao luyện?
Linh Dục Tú nắm tay Tần Mục đi xa, tiếng nói vọng về:
- Nguyên thần song tu nha! Hoàng huynh gọi nó là nguyên thần song tu!