Trong tiểu đội của Tần Mục này, ngoại trừ hắn là tiến sĩ thái học thì không có Quốc Tử giám, lý do của Cố Ly Noãn chính là, Tần Mục là tiến sĩ thái học, chức quan cao, nên phải tự mình mang một đội sĩ tử.
Mấy vị sĩ tử bị phân phối cho Tần Mục, tuy rằng đều là trải qua tuyển chọn, là nhân vật hàng đầu bên trong Sĩ Tử Cư, nhưng so với sĩ tử được chọn lựa từ Hoàng Tử Uyển, Thần Thông Cư vậy thì kém xa tít tắp.
Bên trong Thái học viện cường giả như rừng, người có bản lĩnh mạnh mẽ còn nhiều, Cố Ly Noãn để Tần Mục mang đội rèn luyện, hiển nhiên là việc công trả thù riêng.
Mấy vị sĩ tử theo Tần Mục đi tới tiền tuyến rèn luyện cũng đều là người quen, Thẩm Vạn Vân, hòa thượng Vân Khuyết, Việt Thanh Hồng mang theo Lang Nô, Tư Vân Hương, còn có Tần Ngọc.
Tuy nhiên Tần Ngọc là con cháu của Tần gia ở kinh thành, bối cảnh thâm hậu, tìm đến Cố Ly Noãn nói một tiếng, liền rời khỏi đội ngũ của Tần Mục, đến một đội ngũ khác do Quốc Tử giám dẫn dắt, tách khỏi cái tiểu đội chết chắc này của Tần Mục.
Tần Mục luyện xong một lò linh đan Xích Hỏa, vặn vặn eo, mấy ngày nay hắn đều luyện đan, tránh cho đến tiền tuyến Long Kỳ Lân không có gì ăn, chưa rảnh đi gặp mấy vị sĩ tử kia.
Hòa thượng Vân Khuyết tìm đến mấy người Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng thương nghị: "Lần này Đại Tế Ti để Tần tiến sĩ mang chúng ta rèn luyện, hơn nữa lại là đi nơi phản loạn, phỏng chừng là một đi không trở lại, chắc chắn phải chết. Trong đội ngũ của chúng ta liền một tên thần thông giả đều không có!"
Thẩm Vạn Vân lắc đầu nói: "Có."
Mấy người nhìn về phía hắn. Thẩm Vạn Vân lạnh nhạt nói: "Mấy ngày nay ta vẫn áp chế cảnh giới, các ngươi có thể yên tâm, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đột phá, trở thành thần thông giả cảnh giới Lục Hợp."
Việt Thanh Hồng nói: "Ta nghe nói, những giáo phái phản loạn này đang tập trung về phía nam, muốn hoàn toàn loại bỏ thế lực của Duyên Khang quốc ở phía nam, có rất nhiều thế lực tông phái nguyên bản hoạt động gần kinh thành, hiện tại đều không thấy bóng dáng. Chẳng hạn như Ngự Long môn đã di chuyển đến phía nam rồi. Hiện tại phía nam Dũng Giang đã hoàn toàn là lãnh địa của phản quân! Các môn các phái phản loạn tụ tập ở nơi đó, thần thông giả nhiều cỡ nào chứ? Một mình thần thông giả như ngươi cũng không có nửa chút tác dụng."
Thẩm Vạn Vân cau mày: "Tần tiến sĩ từng trải giang hồ quá ít, hắn mới bao tuổi, trải qua mấy lần giang hồ chứ? Để hắn dẫn dắt chúng ta lành ít dữ nhiều, cho dù ta có tu vi thực lực cao đi nữa cũng không thể làm gì. Tư sư muội, ngươi vẫn không nói gì, ngươi có ý kiến gì không?"
Tư Vân Hương ngượng ngùng cười, không nói gì.
Mọi người trầm mặc không nói.
Hòa thượng Vân Khuyết than thở: "Hay là đi vào Thiên Lục lâu lựa chọn một hai môn thần thông thoát thân đi, nói không chừng có thể dùng đến."
Cuối cùng cũng đến ngày xuất phát, trước Thái Học điện, mấy trăm vị sĩ tử tập hợp, từng vị Quốc Tử giám kiểm tra đội ngũ của mình, sau đó từng chiếc từng chiếc lâu thuyền bay tới, hạ xuống trước Thái Học điện, từng Quốc Tử giám mang đội leo lên lâu thuyền dành cho mình.
"Tần tiến sĩ, các ngươi không thuê một chiếc thuyền sao?"
Cố Ly Noãn đi tới, cười híp mắt nói: "Lần này đường xá khá xa, nếu đi tới mà nói phải mất thời gian mười mấy ngày, ngươi là tiến sĩ thái học, sẽ không phải vì chút tiền này mà không nỡ lòng bỏ ra chứ?"
Tần Mục khí định thần nhàn, cười nói: "Làm phiền Đại Tế Ti quan tâm. Ta vô cùng thừa tiền, vì lẽ đó bỏ ra giá cao thuê một chiếc tàu nhanh, rất nhanh liền đến. Lò luyện trên chiếc thuyền này là ta luyện nên rất nhanh."
Đám người Thẩm Vạn Vân liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: "Quả nhiên là keo kiệt, lò luyện đều là tự mình làm, đoán chừng là một chiếc thuyền nhỏ. Tuy nhiên, hắn vậy mà biết luyện khí? Hắn chưa từng đi Thần Công điện, học được luyện khí ở đâu?"
Bên trong Thái học viện có Thần Công điện, chính là dạy luyện khí luyện bảo, Quốc Tử giám của Thần Công điện đồng thời cũng nhậm chức tại triều đình, giám sát xưởng chế tạo thuyền, chỉ huy xưởng chế tạo võ bị đều là Quốc Tử giám của Thần công điện đảm nhiệm những chức vụ quan trọng.
Từ khi Tần Mục tiến vào Thái học viện tới nay thì chưa từng đến Thần Công điện lần nào, không thể học được kiến thức rèn, đúc.
Qua không lâu, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền bay lên, từng cái bay ra xa Thái học viện. Đám người hòa thượng Vân Khuyết chờ đến sốt ruột, đột nhiên chỉ thấy một chiếc lâu thuyền rách rách rưới rưới, loạng choà loạng choạng từ trên không trung bay tới, lảo đảo rơi vào trước Thái Học điện.
"Thuyền của chúng ta đến rồi!" Tần Mục cười nói.
Đám người Thẩm Vạn Vân, Vân Khuyết, Việt Thanh Hồng cau chặt mày, chỉ thấy chiếc thuyền này đã thủng trăm ngàn lỗ, hở khắp nơi, hơn nữa cột buồm cũng bị chém đứt, liền cánh buồm cũng mất tiêu.
Trên lâu thuyền xuất hiện một người trung niên cánh tay để trần, khuôn mặt hung ác, vừa nhìn liền biết không phải hạng người tốt lành gì, toàn thân đều là hình xăm, vẫy tay với Tần Mục, cười ha ha nói: "Tần lão đệ, đến muộn, đến muộn rồi!"
Tần Mục mang theo Hồ Linh Nhi và Long Kỳ Lân đi lên phía trước, cười nói: "Chậm một hai ngày cũng không có vấn đề gì. Chiếc thuyền này sao thế? Lần trước lúc ta thấy, nó vẫn còn lành lặn mà, vì sao mới mấy ngày liền hư hao như vậy?"
"Đừng nói nữa, chạy chuyến làm ăn, lại đυ.ng tới đám đàn bà thối của Tam Kỳ bảo thả côn trùng hại ta, tốc độ của ta quá nhanh, đυ.ng vào đám côn trùng, suýt chút nữa đánh bảo thuyền của ta thành cái sàng."
Phạm Vân Tiêu nhìn đám người Thẩm Vạn Vân một chút, cười hắc hắc nói: "Mấy vị sĩ tử, tương lai làm quan nhất định phải chiếu cố Tiểu Hào nhiều chút, gần đây bọn ta đã hoàn lương."
Vân Khuyết lẩm bẩm nói: "Chiếc thuyền này rách nát như vậy, sẽ không vừa bay đến không trung liền vỡ tan chứ?"
Tần Mục cũng có nghi ngờ này, chiếc thuyền trộm Truy Vân này thực sự quá nát, một bộ dạng lúc nào cũng có thể tan vỡ.
"Sẽ không, sẽ không!"
Phạm Vân Tiêu cực kỳ bảo đảm, dùng sức vỗ vỗ bộ ngực: "Anh em trên Tiểu Hào đã sớm dùng phù văn củng cố thân tàu, cực kỳ vững chắc. Tần lão đệ, rảnh rỗi chế tạo dùm ta một chiếc thuyền thép được không? Ngươi giúp ta luyện thêm hai cái lò luyện, dùng sắt tốt chế tạo thân thuyền chứ thực sự thì gỗ có chút dễ vỡ."
Tần Mục suy tư nói: "Vậy cần giá cao, riêng Huyền Thiết cũng giá trị không nhỏ. Quý Hào có thể lấy ra nhiều tiền như vậy sao? Hơn nữa, ngươi có bản vẽ sao?"
Phạm Vân Tiêu dùng sức xoa tay nói: "Những năm này ta cướp bóc khắp nơi... Phi phi, làm ăn khắp nơi, tích góp được không ít tiền, toàn bộ của cải tính gộp lại hẳn là có thể rèn đúc một chiếc thuyền thép. Còn bản vẽ, vậy thì không dễ làm... Mấy vị, mời lên thuyền, sau khi lên thuyền chúng ta bàn lại."
Mọi người leo lên chiếc thuyền này, Việt Thanh Hồng nhìn xung quanh, thuyền viên trên thuyền đều là hình xăm toàn thân, hung thần ác sát, có tên còn có vết đao thật dài trên người, có tên thiếu mũi thiếu mắt, một thân sát khí, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt.
Chiếc thuyền rách này chậm rãi bay lên, như là con bò già chậm rì rì kéo theo một cái xe nát chạy ra phía ngoài kinh thành.
Mọi người thấy tình hình này, càng thêm cúi đầu ủ rũ, Thẩm Vạn Vân thấp giọng nói: "Những người trên chiếc thuyền này đều không phải là người tốt, là hung đồ vào nhà cướp của, thực lực cực cao, hơn nửa đều là thần thông giả. Tần tiến sĩ ít từng trải giang hồ, phỏng chừng là trúng phải mưu kế của đạo tặc, trên đường chúng ta nhất định phải cẩn thận, tránh cho bị bọn họ đánh cướp... "
Hắn vừa mới nói tới chỗ này thì chiếc thuyền rách đột nhiên tăng tốc, phát ra tiếng rít thê thảm, phá không mà đi.
Rung động dữ dội truyền đến, tốc độ thuyền rách vượt qua âm thanh, chớp mắt là tiến vào bên trong miền đất hứa, mấy thùng rượu trên thuyền bị quật bay ra ngoài, bị không khí đập nổ tung giữa không trung.
Mọi người vội vàng ổn định thân thể, ngơ ngác nhìn chung quanh, chỉ thấy chiếc thuyền rách này rất nhanh liền vượt quá từng chiếc từng chiếc lâu thuyền gọn gàng đã bay được nửa ngày, bỏ rơi những lâu thuyền này ở phía sau xa lắc.
Tốc độ của thuyền rách này nhanh không thể tưởng, với tốc độ này thì chỉ một hai ngày là liền có thể đến Dũng Giang!
Tần Mục đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, dù sao lò luyện đan chính là do hắn luyện, không đến mức kinh ngạc.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không vỡ được."
Phạm Vân Tiêu an ủi mọi người, nói: "Ta vốn cho là sẽ vỡ tan, tuy nhiên chở mấy chuyến khách vẫn không tan vỡ. Lần này chắc cũng không vỡ được."
Vù ——
Một khối boong tàu bị cuồng phong bóc ra, ào ào ào bay về phía sau.
Phạm Vân Tiêu tràn đầy tự tin nói: "Yên tâm, không rơi được! Lão nhị, khiêng một tấm ván tới... Khiêng thêm một tấm, lại thổi bay một tấm rồi! Yên tâm, yên tâm, ta có kinh nghiệm."
Đột nhiên, lâu thuyền chạy qua một màn mưa, nơi đó chính đang mưa, chiếc thuyền này xuyên qua màn mưa như trút nước, toàn thân Phạm Vân Tiêu rực rỡ sắc màu, đâu đâu cũng có màu sắc.
Hồ Linh Nhi cả kinh kêu lên: "Lão Tiêu, hình xăm của ngươi bị mưa tạt mất!"
Những tên trộm khác trên thuyền trộm Truy Vân cũng bị giội khiến cho hình xăm trên người đều chảy ra, có một tên thuyền viên kêu lên: "Đại ca, vết sẹo của ta bị mưa giội mất!"
Phạm Vân Tiêu cũng có chút lúng túng, nói: "Đợi sau khi xuống thuyền tìm họa sĩ vẽ lại cho chúng ta. Tuy nhiên chúng ta đều hoàn lương, hình như không cần lại vẽ hình xăm. Lão nhị, bỏ trùm mắt của ngươi xuống, ngươi xem, đều doạ sợ mấy vị sĩ tử."
Thuyền phó lấy trùm mắt xuống, lộ ra con mắt hoàn hảo.
Hòa thượng Vân Khuyết lẩm bẩm nói: "Bộ dạng mấy tên thổ phỉ này dường như có chút không quá đáng tin... "
Tần Mục lại rất quen thuộc với đầu lĩnh thổ phỉ, lấy ra một quyển toán kinh, nhờ Phạm Vân Tiêu giảng giải. Hồ Linh Nhi thì lại tìm một cái khăn, chà lên đầu rồng trên lưng Phạm Vân Tiêu một chút, lập tức đầu rồng biến mất.
"Hồ ly, đừng nghịch." Phạm Vân Tiêu khoát tay áo một cái.
Hồ Linh Nhi bĩu môi: "Ta còn tưởng rằng là hình xăm thật sự, hóa ra là đồ vẽ."
Phạm Vân Tiêu cười gượng hai tiếng, lúng túng nói: "Cái kia đau cỡ nào chứ? Thân thể da tóc thuộc về cha mẹ, sao có thể vẽ linh tinh chứ?"
Tần Mục nói: "Phạm sư huynh, mấy cái chục, trăm, ngàn, vạn trong Thái Huyền toán kinh này đều dễ nói, thế nhưng ức, triệu, kinh, cai, tỷ, nhương, câu, giản, chính, tải, cực*, những chữ số này không khỏi cũng quá lớn, dùng để tính toán cái gì? Cần con số lớn như vậy sao?"
*đơn vị tính toán của người Trung Quốc cổ đại.
"Ta cũng đã từng hỏi Đạo Chủ, Đạo Chủ nói là dùng để tính toán vô lượng."
Phạm Vân Tiêu nói: "Giữa vạn và ức là những hệ thống hàng vạn, vạn vạn là ức, sau ức là hệ thống hàng ức, tỉ tỉ là triệu, trăm tỉ tỉ là kinh, ức kinh là cai. Ngoài ra, còn có phép chia không hết, số lượng sau đó chính là dùng phân, ly, hào, tia, hốt, vi, tiêm, sa, bụi, ai, miểu, mạc, mô hồ, thuân tuần, tu du, thuấn tức, đạn chỉ, sát na, lục đức, không hư, thanh tĩnh*, dùng chính là mười thoái vị. Phân là một phần mười, ly là một phần trăm, cứ thế mà suy ra."
*những đơn vị tính này mình để nguyên Hán Việt.
Tần Mục kinh ngạc, nói: "Vậy không hư, thanh tịnh lại là dùng để tính toán cái gì?"
"Dùng để tính toán hạt nguyên khí căn bản nhỏ nhất."
Phạm Vân Tiêu nói: "Phần Đạo Kiếm thứ mười bốn, cần khắc phù văn trận pháp trên hạt nguyên khí căn bản nhỏ nhất, tính không ra thì không cách nào luyện thành."
Tần Mục ngơ ngác, nhìn Thái Huyền toán kinh một chút, hơi đau đầu.
"Ngươi rèn đúc các loại bảo vật cũng cần dùng đến những phép tính này, sai một ly đi ngàn dặm."
Tần Mục nói phải, khen: "Trình độ thuật số của Đạo môn thực sự là phi phàm."
Hắn khiêm tốn học hỏi, Phạm Vân Tiêu biết gì nói nấy, Phạm Vân Tiêu đã luyện thành phần Đạo Kiếm thứ năm, trình độ thuật số cũng cực cao.