Thiếu niên Tổ sư cũng lấy một cái xương cá, vẽ lên mặt đất đồ hình hành công cảnh giới Ngũ Diệu chính mình nhìn thấy bên trong di tích, có điều cũng là tàn khuyết không đầy đủ, nói: "Ta chỉ thấy được bây nhiêu, bởi vì đồ hình này thực sự quá tổn hại, vì thế nên không khắc vào Thanh Dương điện."
Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, vẽ ra đồ hình hành công cảnh giới Ngũ Diệu thiếu sót mà mình nhìn thấy ở Trấn Ương Cung, đối chiếu với bức vẽ của thiếu niên Tổ sư, hai tấm tàn đồ không trọn vẹn có nhiều vị trí khác nhau, nếu hợp lại, cũng có thể bù đắp một vài vị trí thiếu hụt!
Tần Mục lại vẽ một đồ hình mới bên cạnh, bên trong đồ hình mới này chỉ thiếu hụt vài vị trí, chính là xương quai xanh nơi vai trái!
Tuy nhiên, mặc dù công pháp tu luyện thiếu hụt vị trí xương quai xanh ở vai trái nhưng hắn cũng hoàn toàn có thể khống chế Bá thể Tam đan công để tiếp tục tu luyện rồi!
Thiếu niên Tổ sư cẩn thận đánh giá đồ hình mới mà hắn vẽ ra này, trầm ngâm một lúc lâu, dùng xương cá vẽ vài đường bên vai trái, nói: "Ta bằng vào lý giải của mình trước tiên sửa chữa cho ngươi đồ hình hành công này, chỉ là sự tu bổ của ta chưa hẳn đã đúng, chắc chắn có sai lệch với nguyên bản. Khi ngươi quyết đấu cùng người khác và vận hành nguyên khí thì chỉ sợ chỗ vai trái này vẫn có một chút kẽ hở, nếu bản lĩnh của đối thủ tương đương ngươi thì sẽ không phát hiện được kẽ hở của ngươi. Nếu nhãn lực của đối thủ rất cao thì chỉ sợ vai trái sẽ là nhược điểm trí mạng của ngươi."
Tần Mục tập trung tinh thần cao độ, vội vàng hỏi: "Tổ sư, nhãn lực của đối phương cao bao nhiêu mới có thể nhìn thấu kẽ hở này?"
Thiếu niên Tổ sư trầm ngâm chốc lát, nói: "Cảnh giới Thiên Nhân hoặc là Sinh Tử."
Tần Mục yên lòng, cười nói: "Nhóm cường giả này, ta nơi nào sẽ đi trêu chọc?"
"Còn có vài người trẻ tuổi, tuy rằng cảnh giới không cao, thế nhưng nhãn lực lại rất cao."
Thiếu niên Tổ sư lạnh nhạt nói: "Ví như bên trong Thái học viện liền có người trẻ tuổi như vậy. Ngươi không nên đưa mình lên quá cao, hiện nay đã không phải là thời đại chỉ dựa vào một hai môn công pháp của lão tổ tông truyền xuống liền có thể hô mây gọi gió. Đạo pháp thần thông, nếu không tiến lên mà chỉ dựa vào hai tay tổ tông truyền thụ kia thì, khà khà, sớm muộn cũng bị những người khác tiêu diệt. Ngươi có biết vì sao ta phải làm Đại Tế Ti của Thái học viện không? Đó chính là ta muốn đọc hết sở học trong thiên hạ, cũng chính là chứng kiến một thời đại mới."
Trong ánh mắt của ông có một tia bi ai, thấp giọng nói: "Đáng tiếc, chỉ sợ ta không cách nào nhìn thấy... "
Tuy ông coi nhẹ chuyện sống chết, không vì giờ chết của mình sắp tới mà bi ai, thế nhưng lại vì việc mình không cách nào chứng kiến một thời đại mới mà bi thương, bởi vì cái thời đại mới này là do một tay ông thúc đẩy.
"Ta không nhìn thấy cũng không quan hệ."
Tinh thần thiếu niên Tổ sư phấn chấn lại, cười nói: "Thế nhưng ngươi lại có thể nhìn thấy. Thiếu giáo chủ, không nên bảo thủ, tầm mắt nhất định phải rộng rãi, lòng dạ nhất định phải rộng rãi!"
Tần Mục từ biệt thiếu niên Tổ sư, ấn tượng ông lão này mang lại cho hắn không giống những người khác trong thôn.
Ấn tượng mà thôn dân Tàn Lão thôn mang đến cho người ta chính là một đám lão tiên sinh tốt bụng, tuy rằng đều là hung thần ác sát, nhưng tiếp xúc lâu liền phát hiện kỳ thực bọn họ đều rất hiền lành. Bọn họ dạy cho Tần Mục đạo lý làm người, dạy cho Tần Mục thủ đoạn tiếp tục sinh sống.
Mà thiếu niên Tổ sư không có dạy cho hắn những thứ này, thiếu niên Tổ sư chính là dùng thủ đoạn dụ dỗ từng bước, cho hắn đứng ở vị trí càng cao hơn đển nhìn thế giới này.
Đứng ở độ cao khác nhau, thế giới nhìn thấy được cũng không giống nhau.
Gà và chim tước bay thấp, chỉ nhìn thấy những thứ như chuồng gà lợp cỏ, chỉ có thể bắt côn trùng, mổ thóc trên đất.
Hùng ưng giương cánh, mắt nhìn ngàn dặm, đất đai ngàn dặm đều là lãnh địa săn mồi của nó.
Muốn trở thành Thánh giáo chủ của Thiên Ma giáo, cần phải có khí phách và ánh mắt ngàn dặm.
Đối với Tần Mục mà nói thì thu hoạch thực tế nhất của lần này vẫn là đồ hình hành công của Bá thể Tam đan công cảnh giới Ngũ Diệu, có đồ hình này, hắn mới có thể tiếp tục tu luyện, bằng không tu vi sẽ bị vây ở cảnh giới Ngũ Diệu, không thể tiến thêm.
Hắn trở lại Sĩ Tử Cư, thử khống chế Bá thể Tam đan công, dựa theo đồ hình hành công đã được tu bổ kia khống chế nguyên khí. Con đường hành công của Bá thể Tam đan công cảnh giới Ngũ Diệu phức tạp hơn nhiều trước đó, là ở trên Đạo Dẫn Công, công pháp cơ sở của Linh Thai cảnh, lại bao trùm thêm một tầng công pháp nữa.
Tần Mục đọc xong toàn bộ công pháp trong Đại Dục Thiên Ma kinh, tuy bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh có rất nhiều công pháp rất là thần kỳ, thế nhưng con đường hành công có thể sánh ngang Bá thể Tam đan công cảnh giới Ngũ Diệu, cũng ít khi thấy.
Con đường hành công của Bá thể Tam đan công cảnh giới Ngũ Diệu như là cùng một lúc khống chế ba tầng công pháp, khống chế Đạo Dẫn Công đơn giản nhất, Đạo Dẫn Công kéo con đường hành công của Linh Thai cảnh, sau đó Linh Thai cảnh lại kéo con đường hành công Ngũ Diệu cảnh, có thể nói rất phức tạp.
Lần này, nguyên khí của hắn bừng bừng phát ra, dựa theo đồ hình hành công mà vận chuyển, đột nhiên ý thức của hắn chia thành năm phần, cùng nguyên khí cuồn cuộn đồng thời tràn vào bên trong Ngũ Diệu Thần tàng.
Bên trong Ngũ Diệu Thần Tàng, năm ngôi sao lớn đột nhiên toả sáng!
Bất quá lần này chưa hề xuất hiện tình huống Ngũ hành hỗn loạn rồi dập tắt lẫn nhau, mà là một luồng sáng vàng từ Kim Diệu Tinh bắn xuống dung hợp cùng một luồng ý thức của hắn, hóa thành một vị Kim Thần, tai trái đeo một con rắn, chân đạp song long, vuốt hổ trắng tinh, cầm trong tay một cái búa lớn (giống thần Thor quá).
Tần Mục cẩn thận từng li từng tí một khống chế đường đi của nguyên khí, để hư ảnh Kim Thần không ngừng rút lấy ánh sáng từ Kim Diệu Tinh.
Tinh quang tạo thành hư ảnh Kim Thần, loại tinh quang này liền gọi là tinh lực, là sức mạnh của ngôi sao.
Cùng lúc đó, bên trong Mộc Diệu Tinh cũng có một luồng tinh quang bắn xuống, tương dung cùng một luồng ý thức của hắn, hóa thành một vị Mộc Thần, đầu người, thân chim, chân chim, chân đạp song long, cầm trong tay một cây roi liễu.
Bên trong Thủy Diệu Tinh cũng có một luồng tinh quang bắn xuống, dung hợp cùng luồng ý thức thứ ba của hắn, hóa thành hư ảnh Thủy Thần đầu người, tóc đỏ, thân rắn, cầm trong tay Tam Xoa kích.
Ánh sáng bắn ra từ Hỏa Diệu Tinh dung hợp cùng luồng ý thức thứ tư của hắn, hóa thành hư ảnh Hỏa Thần thân thú mặt người, chân đạp song long, cầm trong tay hồ lô lửa.
Ánh sáng phóng ra từ Thổ Diệu Tinh dung hợp cùng luồng ý thức cuối cùng của hắn, hóa thành hư ảnh Thổ Thần đầu người mình rắn, sau lưng có hai cánh cửa, trên cánh cửa kia còn có chữ viết, có điều bởi vì là hư ảnh nên mơ hồ không rõ, không nhìn ra là viết cái gì.
Nguyên khí của hắn dung hợp cùng hư ảnh năm vị Thần này, giữa nguyên khí và tinh lực vậy mà đang từ từ chuyển đổi qua lại, tình huống này làm cho hắn không rõ.
"Nguyên khí chuyển đổi thành tinh lực, tinh lực chuyển đổi thành nguyên khí, chuyển đổi lẫn nhau, có không có biến hóa gì đó hay không đây?"
Tần Mục buồn bực, tinh tế lĩnh hội, vẫn chưa phát hiện ra có gì khác trong này, chẳng qua là cảm thấy khi nguyên khí chuyển hóa thành tinh lực thì chính mình mơ hồ cảm giác được trong tinh không có một sức mạnh không tên đang rục rà rục rịch, nhưng cụ thể là sức mạnh nào thì hắn không biết được.
Mà khi tinh lực chuyển hóa thành nguyên khí thì hắn phát hiện tu vi của mình tăng lên không ít.
"Không phải là chuyện xấu."
Hắn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đồ hình hành công cảnh giới Ngũ Diệu còn có một chút kẽ hở, nhưng cũng may là có thể tu luyện, sẽ không động một chút liền tẩu hỏa nhập ma.
"Bây giờ cách thời gian nhập học của Thái học viện còn có một quãng thời gian, nên trở về Thính Vũ các một chuyến, đón Hồ Linh Nhi tới nơi này. Hơn nữa ta còn đáp ứng phải tiếp tục trị liệu cho người trong hẻm Hoa."
Tần Mục đi ra ngoài khỏi chỗ ở, liền thấy trước mặt có một đám sĩ tử đang đi tới.
Khu vực chỗ hắn ở này tách biệt với thần thông giả, là nơi ở của sĩ tử cảnh giới Linh Thai và cảnh giới Ngũ Diệu, những sĩ tử trong Thái học viện thấp hơn cảnh giới Lục Hợp đều ở nơi này. Thái học viện mở ra, rất nhiều sĩ tử khóa trước từ nơi khác trở về, bọn họ nhập học sớm hơn Tần Mục mấy năm, tu vi thâm hậu, nhưng chỉ cần chưa đột phá đến cảnh giới Lục Hợp, liền vẫn ở lại nơi này.
Hàng năm, Thái học viện đều cho sĩ tử tiểu học mười tiêu chuẩn, sĩ tử tiểu học muốn trong ba năm rưỡi đột phá đến cảnh giới Lục Hợp là rất khó, bởi vậy bên trong Thái học viện số lượng sĩ tử tiểu học cũng không ít.
Những sĩ tử này lướt qua bên người Tần Mục, một sĩ tử trong đó đánh giá Tần Mục một chút, nói: "Vị sư đệ này, nghe nói trong viện đã đến một tên vứt bỏ dân của Đại Khư, ngươi biết hắn ở nơi nào không?"
Tần Mục ngơ ngác, nói: "Sư huynh tìm vứt bỏ dân kia có chuyện gì?"
Sĩ tử kia nói: "Vứt bỏ dân là tiện dân chỉ có thể làm nô ɭệ, không nghĩ tới Hoàng Đế vậy mà để vứt bỏ dân trở thành sĩ tử của Thái học viện ta, đây là bôi nhọ chúng ta. Chúng ta nghe được chuyện này, sục sôi căm phẫn, dự định để hắn biết khó mà lui, không nên ở lại Thái học viện. Hắn ở lại, chúng ta còn mặt mũi nào?"
Ánh mắt Tần Mục lấp lóe: "Thì ra là như vậy. Ta đã từng thấy vứt bỏ dân kia, liền ở gần đây. Không bằng ta dẫn các ngươi qua đó?"
Hơn mười tên sĩ tử này không khỏi vui vẻ, dồn dập chắp tay cười nói: "Làm phiền sư đệ!"
"Mấy vị sư huynh khách sáo rồi."
Tần Mục nói: "Ta cũng xuất thân từ danh môn, gia tộc quyền quý, nhưng lại học chung cùng vứt bỏ dân, xấu hổ đến hận không thể đào một cái động chui vào. Đúng rồi, ta họ Tần."
"Họ Tần?"
Những sĩ tử này đều kinh ngạc, trong đó có một vị sĩ tử khách sáo nói: "Hóa ra là huynh đệ Tần gia. Tần gia kinh thành, quả thực là danh môn vọng tộc, học chung cùng vứt bỏ dân thật là nhục nhã cửa nhà. Tần gia nhiều tướng tài, cả nhà trung nghĩa, tuy ta nhập học trước ngươi hai năm, nhưng không dám tự xưng là sư huynh, ngươi ta gọi nhau là huynh đệ."
Một vị sĩ tử khác cười nói: "Cha ta khai thác mỏ ở Hổ Hành sơn, hàng năm đều phải chở tới đây mấy trăm vứt bỏ dân mua được từ biên quan, năm nào cũng đều chết đi mấy trăm, không thể không tiếp tục mua. Khà khà, không nghĩ tới ta vậy mà học chung một viện với vứt bỏ dân, cha ta mà biết, nhất định sẽ rất là tức giận, nói ta làm bạn cùng nô ɭệ."
Một cô gái nói: "Chuyện lần này ta cũng nghe nói, Hoàng Đế mượn cơ hội gõ quần thần, vì lẽ đó để vứt bỏ dân tiến vào Thái học viện, kỳ thực cũng có ý chiếm đoạt Đại Khư. Hoàng Đế thừa nhận vứt bỏ dân là con dân của Duyên Khang quốc, chẳng phải thừa nhận Đại Khư cũng là đất đai của Duyên Khang quốc sao? Chỉ là Hoàng Đế cân nhắc không chu đáo, đưa vứt bỏ dân vào Thái học viện, bỏ qua cảm nhận của những sĩ tử chúng ta."
Tần Mục cùng những sĩ tử này một đường đi tới phần cuối của Sĩ Tử Cư, một đường tán dóc, tới gần một căn phòng có tường vây bao quanh ở phần cuối Sĩ Tử Cư, rất là yên tĩnh, Tần Mục cười nói: "Mấy vị sư huynh, nơi này là chỗ ở của vứt bỏ dân kia, các ngươi chờ một chút."
Hắn tiến lên gõ cửa, sau một lát, cửa phòng mở ra, từ sau cửa thò ra một khuôn mặt tròn vo, nhìn thấy Tần Mục thì hơi run run, cười nói: "Tần huynh đệ... "
Tần Mục đẩy cửa đi vào, mọi người nối đuôi nhau cùng vào, đẩy sĩ tử thân thể mập ú kia vào giữa phòng.
Tần Mục đóng cửa phòng lại, cài then cửa, khuôn mặt phẳng lặng như mặt nước: "Đúng rồi, mấy vị sư huynh, Thái học viện cho phép gϊếŧ người không?"
Những sĩ tử kia đều ngơ ngác, một vị sĩ tử bật cười nói: "Tần huynh đệ, chúng ta chỉ là muốn dạy dỗ tên vứt bỏ dân này một chút, đuổi hắn ra khỏi Thái học viện mà thôi. Còn như gϊếŧ người hả? Nếu gϊếŧ hắn, chúng ta đều sẽ bị đuổi ra Thái học viện, đánh hắn một trận là tốt rồi!"
Tần Mục có chút không vui, phẫn nộ nói: "Kinh thành thật nhiều quy củ, lại không thể tùy tiện gϊếŧ người. Nếu là ở Đại Khư chúng ta mà gϊếŧ mười mấy người thì căn bản là không ai hỏi đến... "