Mục Thần Ký

Chương 97: Tiếng ca trong nước

Phụ Giang thú một đường theo ven sông mà xuống, đi được bảy, tám trăm dặm, Tần Mục nhìn thấy bờ sông có một cái miếu thờ xây dựng ở một thôn khác, hơi run run, chỉ thấy trên tấm biển của ngôi miếu đổ nát kia có một bé gái mái tóc tết ba bím đang ngồi.

Tần Mục lập tức cho Phụ Giang thú dừng lại ven sông, để bạch hồ lại, còn mình thì lại bước lên bờ.

Hắn đi tới thôn này, chỉ thấy thôn dân ở đây sinh hoạt cũng giàu có, an cư lạc nghiệp, đang có mấy lão thái thái đến miếu dâng hương, cống phẩm là nửa con heo.

Tần Mục đi tới trước miếu, tiểu cô nương kia nhìn thấy hắn vội vã nhảy xuống, trốn vào trong miếu.

"Ngô nữ, ta thấy ngươi, ngươi không cần trốn ta?" Tần Mục cười nói.

Tiểu cô nương kia từ trong miếu đi ra, cười nói: "Ta mới không cần tránh ngươi, mà là muốn chờ ngươi vào miếu thắp hương, nói mấy lời tào lao từ nhỏ thận hư ốm yếu, sau đó người ta mới ra trào phúng ngươi đấy!"

Tần Mục dở khóc dở cười, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy ngôi miếu này được tu sửa sạch sẽ, không có nửa chút bụi bặm, chỉ có lư hương trong sân còn đang tỏa mùi thơm. Hắn đi tới trước tượng Thần được thờ phụng trong miếu, chỉ thấy tượng Thần này là một bé gái, dáng dấp giống như Tiên Thanh Nhi do Ngô nữ biến thành.

Tần Mục chuyển tới phía sau tượng Thần, không có phát hiện xương trắng, lúc này mới yên lòng lại, đi ra miếu thờ, hiếu kỳ nói: "Sao ngươi lại ở nơi này?"

Ngô nữ dương dương đắc ý: "Ta ở đây kiếm công đức đấy! Thôn này là ta che chở, người trong thôn phụng dưỡng ta, ta giúp bọn họ đánh đuổi mãnh thú, thỉnh thoảng cũng vận chuyển nước sông giúp bọn họ tưới vào lòng đất, nước mưa nhiều quá liền giúp bọn họ xua tan mây đen, lúc không có gió thì giúp bọn họ tạo gió, khi bão táp đến lại giúp bọn họ xua tan gió. Trước giờ ta cứ quẩn quanh, bắt người và thú ăn thịt, kết quả bị lão tặc ngốc bắt được trấn áp, hiện tại chính ta ở trong miếu thành Phật làm Tổ, có người phụng dưỡng, còn kiếm được công đức!"

Tần Mục cười nói: "Không phải ngươi hướng lên thượng du à? Sao lại đến nơi này?"

"Ngày đó, ta và ngươi phá tan đập băng, ta liền đi dạo chung quanh, kết quả gặp phải tiểu hòa thượng của Lôi Âm tự đánh với ta một trận, ta đánh không lại bọn hắn, liền bỏ chạy. Sau đó liền chạy tới đây, trốn trong miếu này, đúng lúc gặp phải sơn tặc xâm lấn, ta liền ăn sạch sơn tặc. Người trong thôn này nhìn thấy ta, cho rằng là Thần Tiên trong miếu hiển linh, liền đến dâng dê bò, còn dâng hương cho ta. Ta được chỗ tốt của bọn họ, có chút thật không nỡ, liền giúp bọn họ làm một ít chuyện."

Ngô nữ lại nhảy lên tấm biển, lắc gót chân nói: "Bọn họ liền đối xử tốt với ta hơn, ta càng thật không nỡ, nên liền ở lại nơi này."

Tần Mục cười ha ha nói: "Vô tâm làm thiện, lại được việc thiện, ngươi muốn thành Phật rồi." Dứt lời, xoay người rời đi.

Ngô nữ nhìn theo hắn đi xa, nhỏ giọng nói: "Ta mới không muốn biến thành hòa thượng, mỗi ngày ăn chay có cái gì vui đâu... "

Tần Mục trở lại trên lưng Phụ Giang thú, con cự thú lưng xanh này chậm rãi bơi ra khỏi khu vực nước cạn, tốc độ dần dần tăng nhanh, hướng phía hạ du mà đi. Tần Mục quay đầu lại nhìn ngôi miếu cổ kia một chút, bé gái trong miếu lắc lắc bím tóc nhỏ, tiếp nhận hương hỏa và cung phụng của thôn dân.

Dũng Giang cuồn cuộn, bọt nước cuồn cuộn.

Khi đến ụ tàu Tương Long thành, Tần Mục và Hồ Linh Nhi lên bờ, đi tới toà thành trì này.

Tòa thành này đã rơi vào tay Thiên Ma giáo, mặc dù những ngày qua Tư bà bà không có dùng khuôn mặt Phó Vân Địch lộ diện thì nơi này cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì. Dù sao thì Phó Vân Địch cũng thường xuyên bế quan tu luyện.

Tần Mục đi tới khách sạn, gọi ông chủ khách sạn, nói: "Hương chủ, có đường nào có thể né tránh Thị Kính, tiến vào Duyên Khang quốc hay không?"

Ông chủ khách sạn nói: "Gần nơi tiến vào Duyên Khang quốc có hai toà quan, một toà là Duyên Biên, một toà là Mật Thủy, Duyên Biên quan, Mật Thủy quan đều đóng rất nhiều quân sĩ, có Thị Kính treo lơ lửng ở trên thành lầu, phàm là vứt bỏ dân của Đại Khư đều sẽ bị soi sáng ra, hoặc là bị bắn gϊếŧ, hoặc là bị xem là nô ɭệ đưa tới quặng mỏ. Nếu như leo núi để qua mà nói vậy thì nguy hiểm hơn. Đại Khư liên tiếp cùng Thần Đoạn Sơn mạch, Thần Đoạn Sơn mạch vốn là dị thường hiểm trở đáng sợ, chim bay khó lọt, Duyên Khang quốc vì đề phòng bạo dân của Đại Khư, trên dãy núi này mai phục huyền cơ nỏ, nếu leo núi qua thì chỉ có thể bị huyền cơ nỏ bắn chết."

Tần Mục nhíu nhíu mày, nói: "Lẽ nào liền không có cách nào tiến vào Duyên Khang quốc?"

Ông chủ khách sạn kia cười nói: "Người khác không có, nhưng Thánh giáo ta có. Trước lúc thông thương, Thánh giáo ta vì buôn lậu hàng hóa, liền âm thầm phá hoại hai cái huyền cơ nỏ trên Thần Đoạn Sơn mạch, vượt qua Thần Đoạn Sơn mạch, đến hẻm núi Khô Tịch lĩnh, sau đó tiến vào Đại Khư. Hiện nay Đại Khư và Duyên Khang đã thông thương, con đường này liền bỏ đi, bởi vì tiến vào Duyên Khang dễ dàng hơn rồi. Công tử muốn tiến vào Duyên Khang, có thể đi Mật Thủy quan. Rất nhiều tướng canh giữ Mật Thủy quan đều là người của Thánh giáo chúng ta."

Biểu hiện của Tần Mục khẽ nhúc nhích, thế lực của Thiên Ma giáo thực sự là quá khổng lồ, không hổ là môn phái đệ nhất của ma đạo!

Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi đi chuẩn bị bản đồ Duyên Khang, ta ở trên đường xem, trước tiên làm quen địa lý núi sông Duyên Khang quốc một chút."

"Vâng."

Ông chủ khách sạn kia lui ra, Tần Mục, Hồ Linh Nhi ăn cơm tối xong, rửa ráy rồi từng người đi ngủ.

Ngày thứ hai, ông chủ khách sạn mang tới một xấp công văn dày đặc, có toàn bộ bản đồ chi tiết Duyên Khang quốc và các quận huyện. Tần Mục đặt những bản đồ này vào trong bao quần áo, nói: "Ai mang ta đi Mật Thủy quan?"

Ông chủ khách sạn cười nói: "Công tử yên tâm. Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, kính xin công tử dùng bữa, đến bờ sông, tự nhiên có huynh đệ Thánh giáo đưa đón công tử."

Tần Mục và Hồ Linh Nhi ăn điểm tâm, đi tới Dũng Giang, chỉ thấy một chiếc lâu thuyền ngừng ở bên bờ, một thiếu nữ mặc áo xanh đứng trên thuyền, chân thành chào, ôn nhu nói: "Thϊếp thân ra mắt công tử. Kính xin công tử dời bước."

"Không cần đa lễ."

Tần Mục mang theo Hồ Linh Nhi lên thuyền, nói với thiếu nữ mặc áo xanh kia: "Tỷ tỷ có thể mang ta vào thành, giấu diếm được Thị Kính?"

Thiếu nữ mặc áo xanh cười nói: "Thϊếp thân tự nhiên không gạt được Thị Kính. Tuy nhiên thϊếp thân chính là Thiên hộ Phong Tú Vân của Mật Thủy quan, phụ trách kiểm tra các loại người ra vào thành quan, tự nhiên có thể mang theo công tử vào thành, cũng có thể mang công tử ra khỏi thành."

Tần Mục kinh ngạc không thôi, thiếu nữ này xem ra tuổi không lớn lắm, lại đã làm Thiên hộ trấn thủ biên quan, liền nói ngay: "Làm phiền Phong tỷ tỷ."

Dưới lâu thuyền, một con cự thú nổi lên mặt nước, theo ven sông mà xuống. Đi được không biết bao xa, mặt sông càng lúc càng rộng, dần dần nổi lên sương mù.

Lâu thuyền mới vừa tiến vào trong sương mù thì cự thú kéo thuyền kia liền nôn nóng bất an, tốc độ dần dần chậm lại, tựa hồ dưới đáy sông có thứ gì đó khiến nó sợ hãi.

Phong Tú Vân buồn bực nói: "Sao đột nhiên cái con thú này lại giở chứng, không muốn kéo thuyền?"

Lập tức Hồ Linh Nhi cũng sốt sắng lên, thấp giọng nói: "Công tử, ta cảm giác được có một luồng khí tức đang đến gần chúng ta, khí tức này rất âm lãnh... "

Nhưng vào lúc này, Tần Mục đột nhiên mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chăm chú vào mình, Ngư Long sau lưng nhảy ra, há mồm phun ra nửa đoạn Thiếu Bảo kiếm.

Sắc mặt Phong Tú Vân nghiêm nghị, lắc mình chắn trước mặt Tần Mục, đột nhiên đáy nước có bọt khí xông ra, bọt khí càng lúc càng nhiều, sương mù cũng càng ngày càng đậm.

Tuy nhiên ngoài ra cũng không có gì khác thường.

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, dòng sông này quá rộng lớn, sương trắng dần dần tăng thêm, khiến bọn họ không phân biệt được phương hướng, tiểu bạch hồ triển khai pháp thuật, muốn điều động yêu phong, yêu phong cũng hoàn toàn mất đi tác dụng, căn bản thổi không tan sương mù.

Phong Tú Vân lấy ra một cái cây quạt, rung lên, cây quạt đột nhiên biến thành cao hơn một người, thiếu nữ này vung quạt về phía trước, lập tức cuồng phong gào thét, càng mạnh hơn yêu phong, thế nhưng nàng cũng không cách nào quạt bay sương trắng.

Nước sông mang theo lâu thuyền nhẹ nhàng hướng phía dưới vòng quanh, con cự thú kéo thuyền kia đã núp xuống đáy thuyền, run lập cập không dám ra, chỉ có thể để nước sông tự chảy mang thuyền tiến lên.

Phong Tú Vân căng thẳng vạn phần, nhưng vào lúc này, trong nước có tiếng ca truyền đến, uyển chuyển mềm mại, như là khúc hát êm ái ru con của người mẹ, chỉ có âm điệu không có ca từ.

Tần Mục ngơ ngẩn, trong cơn mông lung cảm thấy tiếng ca này có chút quen thuộc.

"Minh đã nghe qua khúc ca này!"

Hắn đứng đó, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới nước có một cô gái áo trắng tóc dài, đang đồng thời trôi về hạ du cùng lâu thuyền.

Thuyền đang đi về phía trước, cô gái trong nước cũng như cái bóng đi theo, tiếng ca tựa hồ là phát ra từ trong miệng của cô gái đó.

"Mình thật sự đã nghe qua khúc ca này, tuy nhiên trước đây khi Tư bà bà ru mình ngủ thì cũng không phải hát bài hát này... "

Tần Mục nghe tiếng ca trong nước liền cảm thấy được đáy lòng có chút thân thiết, có chút lo lắng, tựa hồ có ký ức chôn sâu nào đó muốn từ trong đầu của hắn lao ra.

Đột nhiên hắn nhún người nhảy ra lâu thuyền, rơi trên mặt nước, Phong Tú Vân đưa tay chộp tới nhưng không nắm được hắn, Hồ Linh Nhi cũng nhảy ra ngoài, lập tức nhìn thấy cô gái trong nước, không khỏi nổi cả da gà, vội vã nhảy tung tăng theo hắn, tiểu hồ ly đạp lên mặt nước lao nhanh, đạp ra từng luồng từng luồng gợn sóng.

"Công tử, chậm một chút! Ta sợ... "

Tiếng ca kia vẫn còn tiếp tục, bất kể hắn đi nhanh cỡ nào vẫn không cách nào đuổi kịp cô gái trong nước.

Trong lòng Tần Mục càng lúc càng loạn, đang muốn trở lại trên thuyền, đột nhiên hắn nhận ra ngọc bội trước ngực nhẹ nhàng bay lên.

Tần Mục ngẩn ngơ, dừng bước, nhìn gương mặt cô gái trong nước.

Cô gái trong nước cũng ngừng lại, tựa hồ không phải Tần Mục đang đuổi theo nàng, mà là nàng đang chạy theo Tần Mục.

Phù phù.

Thiếu niên Tàn Lão thôn quỳ trên mặt nước, bàn tay run rẩy duỗi ra, muốn xoa xoa khuôn mặt cô gái trong nước, nước mắt từ trong vành mắt rơi ra, nhỏ xuống mặt sông phẳng lặng.

"Là ngươi sao? Là ngươi đưa ta đến Tàn Lão thôn sao... "