Mục Thần Ký

Chương 30: Trả thù

Tần Mục thu hồi thỏi vàng, nói: "To con, ngươi chuyên tâm tu luyện, ngày mai ta lại tới tìm ngươi. Tuyệt đối không thể đi vào Thiên điện, ma đầu kia rất giảo hoạt!"

Ma viên gật đầu.

Tần Mục lập tức lên đường về thôn, cũng không lâu lắm hắn liền tới bên ngoài Tàn Lão thôn, xa xa chỉ thấy hai chiếc thuyền giấy đang đậu trên không trung ở cổng thôn, hạc giấy thì rơi xuống dưới cái cây ở cổng thôn, tuy nhiên trên thuyền và trên hạc giấy đều không có người, chắc là đã tiến vào làng.

Hắn đi vào thôn, chỉ thấy ông lão từng lên tiếng trên thuyền kia đang ngồi đối diện nói chuyện cùng trưởng thôn: "Nghe nói tay nghề của Tư bà bà quý thôn rất tuyệt vời, vì thế đến đây muốn mời bà bà hỗ trợ cắt vài món xiêm y."

Trưởng thôn nói: "Xin hỏi phải làm xiêm y gì, lớn nhỏ ra sao?"

Lão giả kia nói: "Muốn làm áo liệm, tổng cộng chín cái, cứ dựa theo vóc người trong thôn các ngươi mà cắt. Ta còn nghe nói nghề mộc của Mã gia rất tốt, cũng muốn phiền Mã gia làm giúp chín cái quan tài, độ lớn của quan tài cũng đóng theo dáng người của chư vị."

Đột nhiên, ông lão kia nhìn thấy Tần Mục đi tới, lộ ra vẻ kinh ngạc, sửa lời nói: "Ta nói sai, là mười cái áo liệm, mười cái quan tài. Thiên Thu, giao tiền đặt cọc lên."

Vị thanh niên tên Thiên Thu tiến lên, hơi phất tay, chỉ thấy một chiếc thuyền giấy nơi cửa thôn bay tới rơi xuống bên cạnh trưởng thôn, lập tức Tần Mục nhìn thấy hàng hóa trên thuyền này vậy mà đều là tiền giấy, nguyên bảo, đèn cầy, gậy tang, cờ trắng, toàn những loại đồ vật xúi quẩy!

Ông lão kia bảo hắn đặt thuyền giấy ở cổng thôn, nói: "Đây là tiền đặt cọc mười cái áo liệm, mười chiếc quan tài. Xin hỏi bà bà cùng Mã gia, ngày hôm nay có thể làm xong không? Thực không dám giấu giếm, bên ta muốn dùng ngay."

Vốn đám người què, thợ rèn, dược sư đều đang vội vã làm việc riêng, đột nhiên đều yên tĩnh lại. Tư bà bà run rẩy đi tới, cười nói: "Mười cái áo liệm, phải làm xong trong ngày hôm nay? Khách quan, có chút gấp."

Mã gia đi tới, lạnh như băng nói: "Tay ta nhanh, ngày hôm nay liền có thể làm xong quan tài. Lão tiên sinh có thể chờ một chút được không?"

Ông lão kia cười nói: "Đúng là có chút vội vàng, tuy nhiên chư vị đều là những người tài ba, hẳn là có thể làm kịp chứ?"

Tư bà bà liếc nhìn nguyên bảo, đèn cầy trên thuyền, cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu ngươi vội vàng muốn mặc thì bây giờ liền có thể làm được, vừa vặn mấy ngày trước ta có mua được một ít vải vóc."

Ông lão kia hạ thấp người nói: "Làm phiền bà bà."

Tư bà bà quay vào nhà, lấy ra mấy xấp vải bố, giương tay rung lên, từng xấp vải bố trôi nổi giữa không trung, tiếp theo một cái kéo từ trong rổ của bà tự động bay ra, kẽo kẹt kẽo kẹt cắt quần áo giữa không trung, cũng không lâu lắm, kiểu dáng quần áo đã thành hình.

Bên trong cái rổ nhỏ kia lại có từng cây từng cây ngân châm bay ra, đan xen qua lại, vù vù lui tới giữa không trung, rất nhanh đã may xong một bộ áo liệm.

Mà Mã gia thì lại ra ngoài thôn, đi tới dưới cây liễu thô to bên bờ sông, khí xanh lao ra khỏi ngón tay, chuyển động lung tung quanh cây liễu, cũng không lâu lắm, thân cây to lớn bị cắt thành từng cái từng cái quan tài bằng gỗ trắng.

Những quan tài bằng gỗ trắng này bay tới, rơi xuống cổng thôn.

Quần áo của Tư bà bà cũng làm xong, lão thái bà nhẹ nhàng phất tay, từng bộ từng bộ áo liệm rơi vào trên quan tài.

Mã gia cất bước đi tới, lạnh lùng nói: "Các ngươi mang theo không ít tiền, vì lẽ đó làm miễn phí cho các ngươi thêm hai cái, mười hai cái quan tài được chế tạo riêng, các ngươi nằm xuống bảo đảm không dài một tấc không ngắn một phân! Lão tiên sinh có hài lòng không?"

Tư bà bà cười nói: "Lão thân cũng miễn phí thêm hai bộ áo liệm, bảo đảm vừa vặn."

Ông lão kia cười ha ha nói: "Thoả mãn, thoả mãn."

Tần Mục thấy bầu không khí càng lúc càng kỳ lạ, lén lút đếm đếm, những người áo xanh này cùng ông lão kia tính gộp lại vừa vặn là mười hai người!

Dược sư đi tới, khuôn mặt âm u, nhưng âm thanh lại rất nhẹ nhàng: "Nghe giọng lão tiên sinh không phải người địa phương nơi đây, hình như là khẩu âm của Nam Cương."

Ông lão kia ôn hòa cười nói: "Chúng ta chính là đến từ Nam Cương, một thế hệ Ly Giang."

Người què đi tới, tỏ rõ vẻ tươi cười, nói: "Ly Giang có Ly Giang phái, nghe nói là một đại phái, ở tại bờ sông, có rất nhiều cao nhân. Ta nghe nói chưởng giáo của Ly Giang phái gọi là Mộc Bi Phong, thần thông xuất thần nhập hóa, đưa tay có thể cắt đứt dòng chảy của con sông."

Ông lão kia vội vàng nói: "Không dám nhận, không dám nhận. Lão hủ chính là Mộc Bi Phong. Kỳ thật, Ly Giang phái chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ kiếm cơm ăn qua ngày, dựa núi ăn đồ rừng, dựa sông ăn đồ biển, thường ngày làm ăn ở trên sông. Lão hủ có năm vị sư đệ, được sự nể mặt của đạo hữu các nơi, gọi là Ly Giang Ngũ lão."

Tần Mục giật mình trong lòng, sắc mặt hơi thay đổi. Ly Giang Ngũ lão chẳng phải là năm tên lão giả đã chết trong tay Tư bà bà kia sao?

Lẽ nào vị Mộc Bi Phong này mang người đến đây là muốn báo thù cho Ly Giang Ngũ lão?

Ông ta nói muốn làm mười cái quan tài, mười cái áo liệm, rõ ràng là chuẩn bị cho tất cả mọi người trong Tàn Lão thôn, sau khi gϊếŧ thôn dân, mặc áo liệm cho họ, đặt vào quan tài chôn ngay tại chỗ, sau đó đốt chút nguyên bảo, đèn cầy!

Mà những thuyền giấy hạc giấy này, cũng đều là đồ chuẩn bị hậu sự cho thôn dân Tàn Lão thôn!

Mộc Bi Phong xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, thong thả nói: "Hai năm trước, triều đình chiêu an, quốc sư tự mình mang thánh chỉ đến Ly Giang phái ta, ngồi luận đạo cùng lão hủ. Khoảng một nén nhang, lão hủ thành tâm thần phục, nhận lấy thánh chỉ, tạ chủ long ân. Ly Giang phái ta được Hoàng Đế cùng Quốc sư coi trọng, phong lão hủ làm phủ mục của Nam Cương Ngũ Miêu phủ, chức quan nhị phẩm, thống trị Ngũ Miêu. Quốc sư lại phong Ly Giang Ngũ lão làm Miêu Cương Hộ phủ Phó đô hộ, chức quan tam phẩm. Chúng ta dù sao cũng là nhàn vân dã hạc, tuy rằng được phong chức quan, nhưng vẫn thích rong ruổi."

Thôn trưởng cười nói: "Duyên Khang quốc là môn phái ngụy trang thành quốc gia, Hoàng Đế Duyên Khang có người được xưng là đệ nhất nhân dưới cấp Thần như quốc sư phụ tá, ngược lại những năm này quốc vận càng thịnh vượng, hàng phục không ít môn phái, còn để đệ tử các phái tiến vào quân đội, mở rộng biên cương bờ cõi. Mộc huynh vốn không bị ràng buộc, vào triều làm quan liền phải bị pháp luật triều đình chi phối, có chút không quá hợp tình hợp lí."

Mộc Bi Phong nói: "Vì lẽ đó, năm vị sư đệ kia của ta ngồi một chỗ không yên, muốn ra ngoài một chút, bọn họ mang theo Ly Giang Ngũ Tử tiến vào Đại Khư. Ly Giang Ngũ Tử là đệ tử của năm vị sư đệ ta thu nhận, cũng có chút bản lãnh, năm vị sư đệ của ta dự định dẫn bọn chúng học hỏi kinh nghiệm."

Người mù chống trúc trượng đi tới, nói: "Ly Giang Ngũ lão tiến vào Đại Khư rèn luyện? Còn mang theo đệ tử? Đại Khư rất hiểm ác, ta không khỏi lo lắng cho bọn họ."

Mộc Bi Phong than thở: "Đúng vậy. Đại Khư quá hiểm ác, đâu đâu cũng có hạng người hung thần ác sát. Bọn họ đi được hai tháng, ta thấy bọn họ quá lâu không trở về, trong lòng biết chỉ sợ là xảy ra tai nạn, vì lẽ đó một đường tìm kiếm, may mắn tìm được địa phương năm vị sư đệ mất mạng. Năm vị sư đệ này của ta bị chết rất thảm, từ vết thương trên xương vỡ của bọn họ đến xem thì người sát hại bọn họ hẳn là cao thủ trong Thiên Ma giáo, vóc người không cao, gần giống Tư bà bà."

Hắn lắc lắc đầu, nói: "Sau đó, ta lại tìm tới địa phương đệ tử bọn họ mất mạng, là một hẻm núi, thi thể đều bị dã thú chà đạp. Ai, bị chết thảm đấy... Từ vết thương trên hài cốt của bọn chúng đến xem, ra tay hẳn là một võ giả tuổi không lớn lắm, gần như vị tiểu ca này. Ta nghe nói trong thôn các ngươi có thợ may và thợ mộc, liền đến đây, làm áo liệm, quan tài cho hung thủ đã gϊếŧ sư đệ và sư điệt của ta, chờ đặt bọn chúng vào."

Trên mặt hắn lộ ra một chút ngạo khí: "Mặc dù ta là mệnh quan triều đình, thế nhưng dù sao cũng quen thói sơn dã thôn phu, không quen lễ nghi phiền phức của triều đình, vì lẽ đó vẫn là dựa theo quy củ giang hồ đến đây, chính mình báo thù cho sư đệ và sư điệt. Thiên Thu."

Lão giả nói tới chỗ này thì ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa.

Ở phía sau hắn, một võ giả trẻ tuổi tiến lên, nhìn về phía Tần Mục, chính là tên thanh niên trên không trung hỏi đường, ném cho Tần Mục một thỏi vàng kia, nói: "Khúc sư đệ ta bị người dùng một cây gậy gỗ triển khai đao pháp gõ chết, tiểu huynh đệ, ngươi cõng theo một thanh đao, có thể triển khai đao pháp so chiêu với ta không?"

Tần Mục do dự, nhìn về phía đám người Tư bà bà và trưởng thôn.

Tư bà bà không nhịn được nói: "Mục nhi, dân phong của Nam Cương lực lưỡng hoang dã, ra tay rất tàn nhẫn, không chút lưu tình. Hắn muốn con xuất đao, con liền triển khai... "

"Câm miệng!"

Trưởng thôn quát một tiếng, ngăn lại lời của Tư bà bà, nhàn nhạt nói: "Người ta dựa theo quy củ mà đến, không có mượn lực lượng của triều đình và quốc sư Duyên Khang để ép chúng ta, chúng ta cũng không thể phá hoại quy củ. Ai cũng không được mở miệng chỉ điểm cho Tần Mục, cũng không được hỗ trợ."

Ánh mắt của ông uy nghiêm đáng sợ, nhìn về phía Tần Mục, lạnh lùng nói: "Tần Mục, quan tài cùng áo liệm ở chỗ đó, nếu con nhân từ nhường nhịn thì một cái quan tài trong đó chính là của con! Hoặc là hắn chết, hoặc là con chết! Người ta đã khiêu chiến, con còn lo lắng cái gì mà không đi?"