Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 167: Đại kết cục (trung)

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki

Khói đèn cuồn cuộn bốc lên

trên

Bảo Hòa Điện, ngoài điện là

một

hàng người

đang

quỳ

trên

đất trống, Trữ công công dẫn dầu, vội vàng cất to giọng hô: “Bệ hạ”.

Khi Trữ công công hoàn hồn liền kêu cung nhân và thị vệ

đang

sửng sốt đứng xung quanh: “Còn đứng đó làm cái gì? Mau mau dập lửa! Nếu Bệ hạ và nương nương xảy ra chuyện gì, các ngươi đảm đương nổi sao?”

Thị vệ và cung nhân vội vàng xách thùng gỗ vội vàng dập lửa.

Trữ công công quỳ gối trước Bảo Hòa Điện, chắp tay trước ngực, lầm bầm khẩn cầu bồ tát: “Quan thế

âm

bồ tát cứu khổ cứu nạn, cầu xin ngài phù hộ Bệ hạ và nương nương bình an, nô tài nguyện ý giảm thọ mười năm…”

Ở bên kia, Triệu Giới ôm Ngụy La

đi

tới Điện Chiêu Dương gần đó, lòng bàn tay

hắn

đổ đầy mồ hôi, thái dương giật giật, vừa đến Điện Chiêu Dương liền lạnh lùng

nói: “đi

truyền thái y!”

Cung tỳ trong Điện Chiêu Dương

không



sự

tình, nhưng thấy Tĩnh Vương vội vàng như vậy, cũng

không

dám hỏi nhiều, luống cuống tay chân chạy

đi. Chỉ có Thu ma ma còn thanh tỉnh đầu óc, thấy vẻ mặt Ngụy La

không

tốt, trong tâm bà loạn thất bát tao liền hiểu được Ngụy La muốn sinh rồi. Nếu là sinh con, truyền thái y có tác dụng gì chứ? Sợ là lúc này Tĩnh Vương quan tâm quá nên bị loạn, Thu ma ma vội vàng ra cửa ngăn lại, cản bọn cung tỳ

đi

truyền thái y, bảo bọn họ

đi

mời bà đỡ trong cung lại đây.

Cung nữ liếc mắt nhìn vào trong điện, do dự

nói: “Nhưng điện hạ

nói…”

Thu ma ma

nói: “Điện hạ

đang

bị loạn, các ngươi cũng hồ đồ theo sau! Liền theo lời ta mà làm, nhanh

đi

đi!”

Lúc này cung nữ mới tỉnh ngộ, nóng vội

không

yên chạy tới chỗ bà đỡ.

Bà đỡ ở Phủ Tĩnh Vương

không

kịp tiến cung rồi, may là ở trong cung cũng có người chuyên đỡ đẻ cho phi tần. Những bà đỡ này được dưỡng ở trong cung, đều là đỡ đẻ cho vương tôn, hậu duệ quý tộc, rất có kinh nghiệm, cũng rất chu đáo, giúp Ngụy La đỡ đẻ cũng

không

thành vấn đề gì.

Ngụy La nằm

trên

giường bằng gỗ cây hoa lê khảm tử đàn của Trần Hoàng hậu, bởi vì quá căng thẳng, ngón tay nàng gắt gao nắm lấy tay áo màu xanh sẫm của Triệu Giới. Nàng đỏ mắt, mặc dù bây giờ

không

cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn

không

áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng. Nếu bây giờ có Triệu Giới ở bên cạnh, có lẽ nàng

sẽ

cảm thấy dễ chịu hơn

một

chút.

Nhưng Thu ma ma đứng đối diện lại

nói

với Triệu Giới: “Điện hạ, phòng sinh có điềm xấu, kính xin ngài dời bước ra ngoài, chờ tin tức của Vương phi”.

Ngụy La mím môi, đầu ngón tay khẽ run, tay

đang

nắm lấy tay áo của Triệu Giới càng thêm siết chặt. Nàng

không

muốn Triệu Giới rời

đi.

Triệu Giới cảm nhận được Ngụy La sợ hãi,

hắn

cầm lấy tay nàng,

không

cho người khác có ý kiến: “không

sao, bản vương chờ ở chỗ này”.

“Cái này…” Thu ma ma khó xử nhíu mày, bà muốn khuyên nữa,

đã

thấy vẻ mặt Triệu Giới trang nghiêm,

không

giống như

đang

đùa giỡn, cũng ngại

không

dám

nói

nữa. Chỉ chốc lát sau, hai bà đỡ mặc quần áo màu đỏ tía

đi

vào, thấy Triệu Giới

đang

đoan chính ngồi ở đôn thượng bên cạnh giường,

không

khỏi ngẩn ra, liền quỳ gối hành lễ: “Điện hạ…”

Triệu Giới

không

lòng dạ nào mà lo mấy cái này, phất tay bảo bọn họ đứng lên: “Mau tới đỡ đẻ cho Vương phi”.

Hai bà đỡ còn chưa gặp qua tình huống này bao giờ, nam nhân nhìn nữ nhân sinh con chính là đại kỵ, là điềm xấu, nam tử có địa vị bình thường đều rất kiêng kỵ những thứ này. Mà vị Tĩnh Vương thân phận tôn quý này lại

không

thèm để ý, chỉ quan tâm tới tình hình của Tĩnh Vương Phi. Bà đỡ

không

dám hỏi nhiều, cũng may Triệu Giới ngồi ở

một

bên,

không

ảnh hưởng tới bọn họ đỡ đẻ, các bà vội vàng thu lại tâm tư của mình,

đi

tới trước giường kiểm tra tình hình của Ngụy La.

Ngụy La căng thẳng muốn chết, hài tử còn chưa sinh ra, nàng

đã

tự hù mình sợ chết rồi. Đôi mắt nàng ướŧ áŧ nhìn chằm chằm Triệu Giới,

không

yên lòng

nói

“Chàng đừng

đi”.

Triệu Giới xoa xoa mặt nàng, vén tóc mai lộn xộn ở hai bên tai nàng ra sau,

nói: “Ta

không

đi, ta ở đây với nàng”.

Ngụy La nghe vậy mới yên tâm.

Hai bà đỡ bị hù dọa

không

nhẹ. Nghe

nói

Tĩnh Vương tàn nhẫn, nhưng nhìn xem người này với người trong lời đồn có chỗ nào giống nhau chứ? Tĩnh Vương vậy mà

nói

chuyện rất dịu dàng đó? Nhìn xem, Tĩnh Vương nhất định vô cùng để tâm tới Tĩnh Vương Phi, bọn họ phải nâng cao tinh thần mới được, nếu Tĩnh Vương Phi có gì ngoài ý muốn, e là bọn họ cũng

không

sống nổi.

Hai bà đỡ cẩn thận chỉnh lại thân thể Ngụy La, trong tâm

âm

thầm chờ đợi bào thai trong bụng Ngụy La được thuận lợi sinh ra.

*** *** ***

Bên ngoài Bảo Hòa Điện.



ràng mới chỉ

một

phút đồng hồ trôi qua, nhưng Trữ công công lại cảm thấy như

đã

trải qua nửa đời người vậy. Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng hậu đều chưa

đi

ra ngoài, thế lửa mãnh liệt thiêu đốt mọi thứ xung quanh, vài tòa cung điện gần đó cũng

không

may mắn thoát khỏi. Cũng may mấy tòa cung điện này

không

trọng yếu lắm, sau này có thể tu sửa lại. Nhưng nếu đế hậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy cũng

không

thể nào cứu vãn được…

Trữ công công lệ rơi đầy mặt, nhiều lần dập đầu với Bảo Hòa Điện: “Bệ hạ, nương nương, các ngài mau mau ra ngoài…”

Có lẽ phật tổ nghe thấy lời khấn cầu của Trữ công công, chỉ thấy từ trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Hoàng đế chật vật ôm Hoàng hậu

đang

hôn mê

đi

ra ngoài. Triệu Chỉ Khanh mới vừa bước ra ngoài, cây cột phía sau lưng ông liền ầm ầm ngã xuống, nặng nề rơi

trên

mặt đất, suýt nữa

đã

đè cả hai người bọn họ bên dưới.

Trữ công công vui mừng tới phát khóc: “Bệ hạ, nương nương!”

nói

xong liền vội vàng chạy tới nghênh đón, kiểm tra tình hình của hai người.

trên

vai Triệu Chỉ Khanh lộ



vết bỏng lớn,

trên

tay và đùi ông cũng có những vết thương lớn

nhỏ. Lúc này, cánh thiện quan của ông nghiêng lệch, quần áo tơi tả, Đế vương vốn dĩ chú trọng dáng vẻ nay cũng chẳng thèm quan tâm hình tượng của mình, liều mạng dùng chút sức cuối cùng bế Trần Hoàng hậu để lên mặt đất, trước khi hôn mê còn khàn giọng

nói: “Cứu Vãn Vãn”.

Vãn Vãn của ông,

không

thể chết được.

Trữ công công kinh hãi, vội vàng bận rộn sai hạ nhân đưa Đế hậu tới Dưỡng Tâm Điện, lại mời tất cả thái y tới bắt mạch. Bận rộn trước sau tầm hai canh giờ, mọi thứ coi như mới ổn lại.

Vết bỏng

trên

vai Sùng Trinh Hoàng đế nghiêm trọng nhất, da thịt và y phục dính vào nhau, xử lý rất phiền toái, sau đó còn phải dùng

một

con dao

nhỏ

cạo

đi

thịt vụn

trên

vết thương mới có thể cầm máu và băng bó. Lúc này Sùng Trinh Hoàng đế

đã

tỉnh,

không

để ý thương thế của mình, bắt lấy tay của

mộtthái y trong số đó hỏi: “Vãn Vãn đâu?”

Tay thái y kia run nhè

nhẹ, nơm nớp lo sợ

nói: “Hồi bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương hít vào quá nhiều khí đặc, lúc này vẫn còn

đang

hôn mê. Lúc nãy hạ quan

đã

kiểm tra qua cho nương nương,

trênngười nương nương

không

có vết bỏng nặng, cần

một

chút thời gian nữa liền có thể tỉnh”.

Lúc này tay Sùng Trinh Hoàng đế mới buông lỏng, ông lại lần nữa nằm dựa lên gối lớn màu hồng, mặt mày cũng thả lỏng vài phần.

Thái y bôi thuốc lên vết thương của Hoàng đế, lại dặn dò mấy ngày này

không

thể đυ.ng vào nước, sau đó mới lui ra.

Sùng Trinh Hoàng đế ngồi yên

một

lát, rồi hỏi Trữ công công

đang

lẳng lặng đứng

một

bên chờ sai khiến: “Hoàng hậu ở đâu?”

Trữ công công từ lúc biết Đế hậu

không

có việc gì

không

biết

đã

cảm tạ phật tổ bao nhiêu lần, lúc này ông ta cũng

đã

bình tĩnh trở lại,

nói: “Bẩm Bệ Hạ, Nương nương nằm ở Thiên Điện của Dưỡng Tâm Điện, nô tài

đã

an bài người hầu hạ rồi”.

Sùng Trinh Hoàng đế suy nghĩ

một

lát, vén chăn đệm lên,

nói: “Trẫm

đi

qua xem

một

chút”. Ông vẫn

không

thấy yên lòng.

“Bệ hạ, thái y

nói

ngài cần nằm

trên

giường nghỉ ngơi…” Trữ công công đồng tình với Hoàng đế, khó tránh

sẽ

cảm thấy có chút đau lòng.

Nhưng Hoàng đế

không

nghe, khăng khăng choàng áo bào màu đen lên, tập tễnh

đi

tới Thiên điện.

Trữ công công nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, chỉ đành

đi

theo. Ông ta còn tưởng Đế hậu cũng chỉ như những đôi phu thê bình thường khác, tương kính như tân, cử án tề mi, nhưng chuyện hôm nay

đã

khiến ông ta thay đổi hoàn toàn cái nhìn. Hoàng đế sao lại

không

quan tâm Hoàng hậu chứ, này

thật

là quan tâm Hoàng hậu tới tận xương tủy, vì Hoàng hậu thậm chí ngay cả tính mạng cũng

không

cần, thử hỏi

trên

đời này có bao nhiêu Hoàng đế có thể làm được như thế?

Đừng

nói

là Đế vương, cho dù là dân chúng bình thường cũng khó có ai tình thâm ý trọng như vậy.

Nghĩ như thế, hình tượng Sùng Trinh Hoàng đế trong lòng Trữ công công lại to lớn thêm vài phần.

Ở Thiên điện, Sùng Trinh Hoàng đế

đi

tới đầu giường, nhìn về phía Trần Hoàng hậu vẫn còn chưa tỉnh lại. Bà

đã

được thay đổi xiêm y, nằm

trên

giường

không

nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, tóc đen tán loạn phủ

trên

đệm giường màu đỏ như tảo biển. Nếu

không

phải bà vẫn còn thở, chỉ sợ khiến cho người khác tưởng rằng bà

không

còn nữa.

Sùng Trinh Hoàng đế nắm chặt tay Trần Hoàng hậu, để nó tựa vào trán ông, cổ họng giống như bị sỏi đá chặn ngang,

nói

không

nên lời. Ông nhớ tới cảnh tượng lúc xông vào đám cháy, Trần Hoàng hậu lẳng lặng ngồi

trên

bồ đoàn, cũng nhắm mắt lại như vậy, giống như hỏa hoạn xung quanh chẳng liên quan gì tới bà, bà

không

đếm xỉa tới,

không

có gì ràng buộc bà

trên

thế gian này. Thân thể Sùng Trinh Hoàng đế khẽ run, từ trong cổ họng tràn ra

một

tiếng nghẹn ngào, vừa đau khổ vừa hối hận. Ông

không

biết bà có suy nghĩ này từ bao giờ, trận hỏa hoạn này hẳn là

đã

dự tính từ rất lâu, bà sớm

đãquyết định, là ông cưỡng chế đoạt lại bà từ Diêm Vương điện.

Vãn Vãn, ông

không

đáng để tha thứ đến vậy sao? Vì sao bà lại quyết tuyệt như vậy,

một

chút tưởng niệm cũng

không

lưu lại?

Sùng Trinh Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn Trần Hoàng hậu vẫn chưa tỉnh,

không

kìm lòng nổi đưa tay chạm vào mặt bà. Hoàng đế lẳng lặng nhìn bà, nhìn rất lâu, chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào trong tay Trần Hoàng hậu: “thật

xin lỗi…” Giọng ông khàn khàn, chắc vì hít phải

không

ít khói bụi, “Vãn Vãn, trẫm có lỗi với nàng”.

Hàng mi Trần Hoàng hậu run rẩy, vẫn

không

tỉnh lại.

Sùng Trinh Hoàng đế ngồi bên giường

nói

vài lời, chính ông cũng bị thương,

không

tiện ngồi đây quá lâu,

không

lâu sau liền bị Trữ công công khuyên về. Trước khi

đi

Hoàng đế

nói

vài lời, thần sắc nghiêm nghị dặn dò cung tỳ trong điện chăm sóc Hoàng hậu nương nương,

không

được có bất kỳ sơ suất gì.

Sùng Trinh Hoàng đế rời

đi

không

lâu, Trần Hoàng hậu nằm

trên

giường từ từ mở mắt.

Từ lúc Triệu Chỉ Khanh ngồi ở đầu giường, bà

đã

tỉnh lại, nhưng

không

có mở mắt, là vì

không

biết đối diện với ông thế nào. Lúc Trần Hoàng hậu hôn mê cũng chưa từng mất

đi

ý thức, mơ hồ nhớ chuyện gì

đã

xảy ra, cũng biết là ai bất chấp nguy hiểm tính mạng mà cứu mình ra ngoài. Sùng Trinh Hoàng đế

sẽđích thân vào cứu bà, chuyện này đúng là ngoài dự đoán, bà vốn tưởng loại người như ông, chỉ để ý tới ngôi vị Hoàng đế và quyền thế, những người bên cạnh đều có cũng được mà

không

có cũng chẳng sao.

không

ngờ bản thân bà vẫn chiếm

một

chỗ trong lòng ông. Chính vì như thế, Trần Hoàng hậu mới

không

biết nên đối mặt với Sùng Trinh Hoàng đế thế nào.

không

ngờ rằng

sẽ

nghe ông

nói

tiếng xin lỗi.

Lúc Triệu Chỉ Khanh còn trẻ, kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa còn có thân phận bày ra ở đó, muốn nghe ông

nói

một

câu xin lỗi còn khó hơn so với lên trời. Hôm nay

không

ngờ bà giả bộ ngủ, lại có thể nghe được

một

tiếng xin lỗi.

Trần Hoàng hậu mở to hai mắt, nhìn ong bướm đuổi hoa

trên

màn, nhìn rất lâu mới hoàn hồn.

Trần Hoàng hậu gọi

một

cung nữ tới hỏi: “Tình hình trong cung bây giờ thế nào?”

Động tĩnh trong cung lớn như vậy, dường như

không

ai

không

biết chuyện. Cung tỳ

nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, lúc Bảo Hòa Điện bốc cháy, tổn thất tương đối nghiêm trọng, ngay cả Điện Kim Thân gần đó cũng bị thiêu hủy…” Cung tỳ lại

nói

tiếp: “Tĩnh Vương Phi bị động thai khí, lúc này

đang

sinh nở ở Điện Chiêu Dương, Tĩnh Vương

đang

ở bên đó”.

Trần Hoàng hậu kinh ngạc, vội vàng kêu lên: “A La muốn sinh?” Sau đó bà lại hỏi: “Tình hình ra sao rồi, hài tử ra đời chưa?”

Cung nữ lắc đầu

nói: “Còn chưa, nghe

nói

Tĩnh Vương Phi còn chưa sinh xong…”

*** *** ***

Điện Chiêu Dương

Hai canh giờ sau.

Bên trong phòng lượn lờ khí lạnh, hai bà đỡ chia ra đứng ở đầu giường và cuối giường, khuyên dỗ Ngụy La dùng sức. Tóc mai của Ngụy La bị mồ hôi thấm ướt, gương mặt

nhỏ

nhắn tái nhợt, lúc này

đã

chẳng còn sức lực, kêu

không

ra tiếng, chỉ còn tiếng hít thở rất

nhỏ. Hàng mi

thật

dài của nàng rũ xuống, che

đi

đôi mắt đen láy, giống như con búp bê bị dày vò, ngay cả chút khí lực mở mắt cũng

không

có.

Ngụy La cảm thấy mệnh mình

không

xui như vậy chứ, đau quá, nàng

không

muốn sinh nữa. Nhưng nàng lại cảm thấy

không

cam lòng,

đã

tới nước này rồi, chẳng lẽ còn có thể nghẹn trở về sao? Đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển, chống lại ánh mắt của bà đỡ, giọng

nói

vì gào thét mà có chút khàn khàn: “Triệu Giới đâu?”

Nàng đau tới mức ngay cả tên cũng gọi đầy đủ ra. Bà đỡ liếc nhìn Tĩnh Vương mặt xanh mét đứng

mộtbên, bà đút cho Ngụy La miếng nhân sâm để nàng ngậm, rồi

nói: “Vương phi, ngài cắn miếng nhân sâm lấy sức, ngàn vạn lần

không

thể để mình

không

còn sức lực, hài tử vẫn còn ở trong bụng ngài…”

Triệu Giới ngồi ở đầu giường ảnh hưởng tới bà đẻ, nên họ cả gan thỉnh

hắn

đứng qua

một

bên. Kể từ lúc Ngụy La khó sinh, vẻ mặt

hắn

vẫn như vậy, khiến người trong phòng sinh càng thấy sợ hãi.

Ngụy La đau tới rơi nước mắt, những giọt nước mắt to treo

trên

hàng mi

thật

dài, bộ dáng vừa đáng thương vừa khiến người khác đau lòng. Nàng

nói: “Ngươi gọi

hắn

đến đây”.

Bà đỡ nghe vậy,

đang

muốn mở miệng gọi, Triệu Giới

đã

như cây đao lao tới ngồi ở đầu giường, gắt gao nắm tay Ngụy La. Triệu Giới đẩy tóc ướt của Ngụy La ra hai bên, gương mặt mới nãy còn hung ác bây giờ

đã

dịu dàng hơn: “A La, kiên trì

một

chút nữa, hài tử liền sinh ra”.

Ngụy La nghẹn ngào: “Đau quá, thϊếp

không

muốn sinh nữa”.

Triệu Giới xoa xoa gương mặt

nhỏ

nhắn của nàng, giọng

nói

có chút bất đắc dĩ: “Sao lại sinh được

mộtnửa rồi

nói

không

sinh nữa? Nàng ngoan, lại dùng thêm chút sức, ta ở đây với nàng, chỗ nào cũng

không

đi”.

Ngụy La còn muốn

nói

gì đó, nhưng bụng truyền tới đau nhức kịch liệt, nàng kêu đau

một

tiếng, nắm lấy tay Triệu Giới, cầm tay

hắn

đưa lên miệng cắn.

Bà đỡ thấy vậy vội vàng

đi

tới đầu giường, khích lệ Ngụy La dùng sức, hài từ liền có thể sinh ra.

Ngụy La đau tới mức cắn chặt tay Triệu Giới, chắc là

đã

quyết định, hít

một

hơi

thật

sâu, đem tất cả sức lực đều dồn xuống hạ thân, liều mạng đẩy hài tử trong bụng xuất thế ra ngoài. Trong miệng nàng nếm được mùi máu tươi, nhưng ngay cả mắt Triệu Giới cũng chẳng thèm chớp

một

tý, chứ đừng

nói

kêu đau. Ngụy La xuất thần, chỉ cảm thấy thân thể buông lỏng, bà đỡ ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: “Sinh, sinh!”

Ngụy La mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại, nàng thầm nghĩ may là sinh ra, nếu

không

ra nữa, nàng

sẽ

phải đau chết.

Triệu Giới lấy khăn tay thay Ngụy La lau mồ hồi, đôi mắt vẫn

không

rời khỏi nàng.

Bà đỡ vỗ vỗ

nhẹ

trên

mông hài tử, hài tử khóc lên “ô oa” vang dội. Bà đỡ ôm đứa

nhỏ

tới

một

bên lau sạch, sau đó mới dùng tả lót bọc lại, ôm tới trước mặt Triệu Giới và Ngụy La: “Vương gia, Vương phi”.

Cuối cùng Triệu Giới ngẩng đầu, hỏi: “Nhi tử hay là nữ nhi?”

Bà đỡ cười

nói: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi, là tiểu thế tử”.

không

trách được lại lăn qua lăn lại lâu như vậy, hóa ra là nhi tử. Ngụy La kêu bà đỡ ôm hài tử tới, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc hỏi: “Sao lại xấu như vậy?”

Bà đỡ sững sờ, sau đó cười

nói: “Hài tử vừa ra đời, phần lớn là có bộ dạng này. Đợi mấy ngày nữa nảy nở

thì

sẽ

dễ nhìn”. Mẫu thân ghét bỏ hài tử xấu, là lần đầu tiên bà được thấy đó.

Triệu Giới nhận lấy tả lót từ trong tay bà đỡ, kêu bà ta lui xuống.

hắn



một

đại nam nhân, ôm hài tử trông rất buồn cười, hóa ra đôi tay quen nắm đao kiếm cũng có thể dịu dàng ôm lấy nhi tử của mình. Triệu Giới cúi đầu nhìn tiểu tử, lại nhìn Ngụy La, sau đó cầm tay Ngụy La

nói: “Giống nàng”.

Khóe miệng Ngụy La cong xuống, thầm nghĩ nàng

không

có xấu như vậy.

Gương mặt đứa

nhỏ

hồng hồng,

thật

nhiều nếp nhăn, hiển nhiên là

một

con khỉ

nhỏ

không

có lông. Nhưng Ngụy La

không

nói

ra lời, bởi vì nàng

đã

mệt mỏi tới ngất

đi.