Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Tiền thính chật cứng người, tân khách như mây. Quảng Tín Hầu nhiệt tình chiêu đãi Triệu Giới ngồi ở thượng vị, nâng chén rượu bạc lên, có chút nịnh hót
nói: “Thần kính Vương gia môt ly. Hôm nay Vương gia nể mặt tới Hầu phủ, chính là vinh hạnh lớn lao của Hầu phủ”.
Triệu Giới cầm chén rượu, chẳng có chút hứng thú cười cười: “Hầu gia khách khí, Bản vương chỉ là
đicùng Vương phi thôi”.
Ý là,
hắn
căn bản
không
đem Quảng Tín Hầu cho vào mắt, nếu
không
phải vì Vương phi cũng
sẽ
khôngtới đây. Mặt Quảng Tín Hầu cứng đờ, gượng gạo cười cười
nói: “Vương gia và Vương phi
thật
sự
là kiêm điệp tình thâm”. Nhưng trong lòng ông thầm nghĩ Tĩnh Vương này quả
thật
giống như bên ngoài đồn đãi, ở chung chẳng tốt chút nào. Vốn ông ta đánh chủ ý tỏ lòng quy phục
hắn, hy vọng sau này Triệu Giới có thể quan tâm đến con đường làm quan của con cháu ông sau này
một
chút, bây giờ xem ra, chuyện này có chút khó giải quyết.
Triệu Giới chẳng
nói
đúng sai, cầm chén rượu chạm trổ hình hoa trong tay uống
một
hơi cạn sạch.
hắnnhìn sắc trời, thấy cũng
không
còn sớm nữa, liền muốn dẫn Ngụy La cáo từ ra về. Tiệc đầy tháng hôm nay
hắn
vốn cũng
không
muốn Ngụy La tới, Trần gia mặc dù là họ Trần, nhưng
thật
ra cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ với Trần Hoàng hậu, lão Quảng Tín Hầu và tổ phụ Trần Hoàng hậu từ vài chục năm trước
đã
sớm phân nhà, đến nay cũng chẳng còn lui tới bao nhiêu. Quảng Tín Hầu này chỉ là
một
tên nịnh hót, ngay cả Trần Hoàng hậu cũng chẳng thích, Triệu Giới tới chỗ này, ngay cả ứng phó cho qua cũng thấy lười.
Chu Cảnh từ ngoài cửa
đi
vào, sắc mặt hơi phức tạp
đi
tới bên cạnh Triệu Giới, cúi người ghé vào tai
hắn
nói
mấy câu.
Triệu Giới lập tức giận tới tái mặt, đứng lên
nói: “Dẫn bản vương qua đó”.
Quảng Tín Hầu
đi
theo phía sau,
không
rõ
sự
việc hỏi lại: “Vương gia,
đã
xảy ra chuyện gì?”
Triệu Giới chẳng quan tâm tới ông ta, bước nhanh tới hậu viện.
Để lại Quảng Tín Hầu đứng đó
không
hiểu chuyện gì, còn phải chống đỡ những ánh mắt hoang mang của tân khách, chỉ có thể cười cười
nói
rằng
không
có gì, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng. Mới vừa tới cửa, ông ta liền gặp
một
tên hạ nhân của Hầu phủ chạy tới, ghé vào tai ông ta
thì
thầm vài câu.
Ngay sau đó, sắc mặt Quảng Tín Hầu cũng biến sắc, vội vàng
nói: “Mau dẫn bổn Hầu
đi
qua đó”.
Hạ nhân dẫn ông ta tới hậu viện.
Phòng khách hậu viện, Ngụy La từ từ tỉnh lại, dựa vào gối lớn thêu hoa
trên
giường, hồi phục thần trí, nhớ lại lúc trước khi nàng hôn mê. Nàng mở mắt nhìn ra ngoài, Đại thiếu phu nhân Hoàng thị đứng ở đầu giường, Ngụy Bảo San đứng ở trước ngăn tủ, Trần nhị gia chẳng biết
đã
đi
nơi nào, chắc là tránh
đirồi. Kim Lũ và Bạch Lam thủ ở bên giường, vừa thấy nàng tỉnh lại liền gấp gáp gọi: “Nương nương, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi”.
Hoàng thị thấy thế liền thở phào
nhẹ
nhõm, tiến lên trước
nói: “Vương phi đột nhiên hôn mê bất tỉnh, thần
đã
sai người thỉnh đại phu, đại phu
một
lát
sẽ
tới ngay. Vương phi có cảm thấy
không
khỏe chỗ nào
không?”
Ngoại trừ có chút choáng váng, nàng cũng
không
cảm thấy khó chịu gì. Ngụy La nhớ tới trước khi hôn mê Ngụy Bảo San đυ.ng vào nàng, mi nhíu lại,
đang
muốn mở miệng,
đã
thấy Nhị thiếu nãi nãi Phủ Quảng Tín Hầu – Lâm Thị từ bên ngoài
đi
vào, vẻ mặt lo lắng, vừa vào liền quỳ xuống, “Bịch”
một
tiếng thỉnh tội với Ngụy La: “Thần thϊếp chiêu đãi
không
chu toàn, khiến Vương phi bị kinh sợ, kính mong Vương phi thứ tội”.
Ngụy La xoa xoa mi tâm, cả
một
phòng đầy người đều quỳ xuống
thật
khiến nàng đau đầu: “Đều đứng lên
đi”.
Quảng Tín Hầu Nhị thiếu nãi nãi dẫn
một
đám nha hoàn đứng lên, còn chưa đứng vững
thì
đã
nghe được nha hoàn ngoài cửa
nói: “Tham kiến Tĩnh Vương”.
Người Trần gia nhìn nhau, đều thấy
trên
mặt đối phương là vẻ sợ hãi. Chuyện gì cần tới cũng
sẽ
tới.
Chớp mắt tiếp theo, Triệu Giới
đi
vào trong phòng. Ngũ quan
hắn
lạnh lùng,
trên
người trời sinh
đã
có khí thế
không
giận mà uy, bây giờ lông mày nhíu lại, vẻ mặt lãnh túc.
hắn
không
mở miệng
nói
chuyện, chỉ lạnh lùng nghiêm nghị nhìn lướt qua mọi người, đầu gối họ mới đứng thẳng lại tiếp tục mềm nhũn, run run rẩy rẩy
nói: “Tham kiến Tĩnh Vương”.
Triệu Giới coi như
không
thấy, trực tiếp
đi
tới bên giường Ngụy La, cầm tay nàng hỏi: “Nghe Chu Cảnh
nói
nàng ngất xỉu, có chuyện gì?”
Ngụy La
nói: “Thϊếp cũng
không
biết chuyện gì xảy ra, hôm nay đầu óc có chút choáng váng”.
Bạch Lam đứng ở cuối giường
không
nhịn được, đôi mắt đỏ hồng, giọng
nói
căm giận: “Vương gia
không
biết, nương nương vốn dĩ ổn lắm, nhưng bị Ngụy di nương đυ.ng phải, mới té
trên
mặt đất bất tỉnh nhân
sự”.
Triệu Giới nhìn Bạch Lam, hai hàng mi nhíu lại
thật
chặt, thong thả nghiền ngẫm ba chữ: “Ngụy di nương?”
Ngụy Bảo San quỳ trong đám người thầm biết
không
tốt rồi, nàng ta quỳ gập gối, cái trán dính sát vào mặt đất: “Đều do thần thϊếp vô ý, mới đυ.ng phải Tĩnh Vương Phi, thỉnh Tĩnh Vương điện hạ thứ tội”. Nàng ta tuyệt đối
không
đoán được, chỉ là đυ.ng
nhẹ
vào, Ngụy La thế nhưng lại yếu ớt, chỉ như vậy thôi mà ngất xỉu. Nếu nàng ta biết
sẽ
gây ra chuyện lớn như vậy, lúc ấy chắc chắn
sẽ
nhịn cơn tức này,
không
xung đột chính diện với Ngụy La. Ngụy Bảo San lại nhớ tới danh tiếng của Triệu Giới, thấp thỏm giải thích: “Cách đây
không
lâu thần thϊếp được chẩn đoán có thai, vì thế thường hoa đầu choáng váng, lúc
đi
ngang qua vương phi mới bị ngã
một
chút, lại
không
ngờ đυ.ng phải Vương phi, cầu xin Vương gia thứ tội”.
“Vậy sao?” Sắc mặt Triệu Giới
không
đổi, mắt xếch lên,
trên
môi phun ra những lời tàn nhẫn: “Nếu Vương phi bản vương có chuyện gì
không
hay, vậy hài tử trong bụng ngươi cũng
không
cần lưu lại. Nếu nó
đã
khiến ngươi thường mệt mỏi,
không
đánh rớt luôn”.
Sắc mặt Ngụy Bảo San trắng bệch, vừa hoảng sợ vừa kinh hãi nhìn Triệu Giới.
Triệu Giới dường như
không
cảm thấy lời
nói
của mình có gì tàn nhẫn, nhưng cũng
không
tỏ vẻ gì là
nóiđùa.
hắn
nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nắm lấy tay Ngụy La cầm trong lòng, bộ dáng vô cùng trân quý, khác hẳn gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng của
hắn.
một
nén nhang sau, đại phu cũng tới. Mọi người trong phòng đều lặng lẽ toát mồ hôi lạnh, chỉ cầu Vương phi
không
xảy ra chuyện gì, nếu
không
cả nhà bọn họ từ
trên
xuống dưới trăm miệng ăn đều
không
giữ được.
Đại phu nhìn thấy rất nhiều người quỳ trong phòng, liền biết người ở
trên
giường là quý nhân,
khôngdám qua loa, nâng cao tinh thần bắt mạch cho Ngụy La.
một
lát sau, mi tâm đại phu cau lại, buông tay, lại đổi tay phải bắt mạch
một
lần nữa, sợ bản thân chẩn sai.
Triệu Giới nhíu mày hỏi: “Chẩn ra chưa?”
Hồi lâu sau, đại phu cuối cùng cũng thu tay lại, hỏi Ngụy La: “Gần đây phu nhân có thói quen thích ngủ sao?”
Ngụy La
không
rõ
ý đại phu, chỉ
nói: “thật
sự
ngủ nhiều hơn bình thường”. Nàng cho rằng là do gần đây thời tiết chuyển lạnh, năm xưa nàng cũng cứ trời vừa lạnh là muốn ngủ gật, vì thế cũng
không
để chuyện này trong lòng.
Nào biết
trên
mặt đại phu lại vì lời này của nàng mà lộ ra vui vẻ, đứng lên chắp tay
nói
với Triệu Giới và Ngụy La: “Chúc mừng nhị vị, phu nhân chẩn ra hỉ mạch, nhưng mới chỉ nửa tháng, mạch tượng chưa
rõràng lắm, vì thế mới cần nhiều thời gian để chẩn đoán”.
Giọng
nói
của đại phu vừa dứt, cả phòng người đều trở nên yên tĩnh. Ngụy La chớp mắt mấy cái, rất có chút
không
tin được, hỏi lại: “Đại phu, ông
nói
gì? Ông
nói
lại lần nữa?”
Đại phu cười tủm tỉm, kiên nhẫn lập lại: “Bẩm phu nhân, ngài
đã
có thai nửa tháng”.
Những người có liên quan trong phòng đều thấy có thể yên tâm được rồi, Vương phi
không
có việc gì, còn chẩn ra
đã
có thai, đây chính là hỷ
sự
lớn. Tính mạng của bọn họ cũng có thể được bảo vệ rồi.
Nào biết câu tiếp theo của đại phu lại khiến
sự
tình chuyển biến: “Nhưng mà mạch tượng của phu nhân
không
ổn định, giống như động thai khí, e là phải cẩn trọng hơn, sau này phải chú ý nghỉ ngơi để phòng ngừa phát sinh vấn đề ngoài ý muốn”.
Tâm tình của Ngụy La
thật
sự
thay đổi rất nhanh, nhưng nghe đại phu
nói
nghỉ ngơi
thật
tốt là
không
có việc gì cũng yên tâm hơn, khóe miệng cũng
không
nhịn được mà vểnh lên cao. Đại phu
nói
gì nàng cũng gật đầu, lại kêu Kim Lũ thanh toán phí chẩn bệnh gấp ba, lúc này mới tiễn đại phu ra về.
Đại phu
đi
rồi, phu nhân Quảng Tín Hầu cùng hai vị thiếu phu nhân vội vàng
đi
tới chúc mừng Ngụy La, nàng để cho bọn họ đều lui xuống.
Trong phòng nhiều người
thật
sự
rất ồn ào. Triệu Giới ở bên kia giường cuối cùng cũng hoàn hồn, mở miệng đuổi tất cả ra ngoài, cũng
không
quên dặn dò Chu Cảnh: “Để ý di nương kia”. Ý
nói
Ngụy Bảo San.
Chu Cảnh gật đầu nhận việc.
Lúc mọi người rời
đi, trong phòng chỉ còn lại mình Triệu Giới và Ngụy La, Triệu Giới ngồi bên mép giường, nhìn gương mặt
nhỏ
nhắn của Ngụy La.
Ngụy La cười, lúm đồng tiền dịu dàng,
không
kìm nén được vui mừng. Nàng kéo tay Triệu Giới, đặt tay
hắn
trên
cái bụng bằng phẳng của mình: “Đại ca ca, chúng ta có hài tử. Chàng xem, ba tháng này thϊếp
không
có ăn
không
thuốc bổ”.
Khóe môi Triệu Giới mỉm cười,
nhẹ
nhàng xoa xoa mặt nàng; “Ừ,
không
có ăn
không”. Cuối cùng cũng là đút cho con bọn họ ăn, công lao của tiểu
cô
nương
không
thể bỏ qua.
Ngụy La cười ngây ngô: “Thϊếp có thể sinh”.
Triệu Giới vươn tay dài ra, khắc chế
không
được ôm nàng vào lòng, trong lòng vừa trìu mến lại vừa vui vẻ.