Ngụy La xấu hổ chất vấn: “Huynh mở rương của muội làm gì?”
Một tay Triệu Giới ôm nàng, nhìn như không dùng sức, lại khiến nàng sao
cũng không thoát ra được. Hắn cười nói: “Lúc nãy nha hoàn cầm xiêm y đưa cho muội, đã quên đóng rương lại, bản vương liền thuận tay mở ra, không nghĩ tới sẽ thấy quyển sách này”.
Ngụy La cứng miệng không trả lời được. Vừa rồi lúc nàng tắm rửa lại quên chuẩn bị xiêm y, sau đó quả thật kêu Bạch Lam mang vào, chỉ không nghĩ
tới tâm tư Bạch Lam không kín đáo, thế mà lại để xảy ra sơ suất này!
Ngụy La nghĩ lát nữa nàng phải tính sổ với Bạch Lam, nàng đang chuẩn bị
đứng lên khỏi đùi Triệu Giới, lại bị Triệu Giới ấn về lần nữa. Nàng
nghiêng đầu nhìn Triệu Giới, thấy bộ dáng chờ nàng giải thích của hắn,
đành mấp máy môi, không tự nhiên nói: “Đây là Tứ bá mẫu cho, ta chỉ nhìn hai trang”.
Lông mày Triệu Giới nhếch lên, không có ý định buông tha nàng: “Hai trang nào?”
Ngụy La nghiêng đầu, không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này.
Triệu Giới đem quyển sách để lên bàn nhỏ sơn son khảm trai trước mặt hai người, chỉ một trang trong đó nói: “Là cái này sao?”
Ngụy La căn bản không nhìn, nói lảng sang chuyện khác: “Quần áo ngày mai muội mặc còn chưa xông hương đâu, muội đi gọi Kim Lũ”.
Triệu Giới không nhúc nhích, cánh tay giống như kìm sắt, "Không cần gấp, sáng mai xông vẫn kịp. Cho dù không xông hương, thân thể của muội cũng
rất thơm”. Hắn lật một trang khác, chỉ hai người trên đó nói: “A La,
muội xem, không phải tối qua chúng ta dùng tư thế này sao?”
Hai gò má Ngụy La ửng đỏ, hai tay nhào tới che đi trang sách kia: “Không cho nhìn!”
Triệu Giới cười ra tiếng, ghé sát bên tai nàng nói: “Đêm nay chúng ta thử “Lão thụ bàn căn” được không?”
Ngụy La không rõ lắm loại tư thế này, nghe tên cũng rất bẩn, nàng lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn…”
Triệu Giới cắn nhẹ lên lỗ tai nàng, dụ dỗ nói: “Vậy muội cùng ta xem
xong quyển sách này, đêm nay ta liền bỏ qua cho muội, được không?”
Ngụy La không tin hắn, nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”
Triệu Giới gật gật đầu, quả nhiên vô cùng thẳng thắn: “Thật!”
Ngụy La bán tín bán nghi nhìn hắn, thấy hắn không có vẻ nói dối, vì thế
nàng cân nhắc trái phải một phen, chần chờ gật đầu: “Vậy… được rồi”. Dù
sao thân mình nàng vẫn chưa khỏi hẳn, chỗ kia vẫn có chút đau, nếu như
có thể nghỉ ngơi cả đêm, nàng nhắm mắt cùng hắn xem hết quyển này không
phải không thể.
Cố tình, Triệu Giới dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn bóp nhẹ
cằm nàng nói: “Không được nhắm mắt, nếu để ta phát hiện muội nhắm mắt,
liền thu hồi lời nói lúc nãy”.
Ngụy La tức giận: "Huynh..."
Triệu Giới mỉm cười: “A La, đây là giao dịch vô cùng công bằng”.
Ngụy La bất đắc dĩ bĩu môi: “Muội biết rồi”.
Triệu Giới đóng quyển sách kia lại, lại lần nửa mở tờ đầu tiên ra, cùng
nàng coi tranh vẽ bên trong, vừa xem vừa giảng giải nói: “Cái này gọi là “Hạc giao gáy”, tối qua chúng ta dùng tư thế này…”
Ngụy La càng nghe lỗ tai càng hồng, nàng vốn muốn liếc vội một cái thì
xong rồi, không nghĩ tới hắn lại ở bên giải thích cặn kẽ, cho dù nằng
nhắm mắt lại, tai vẫn có thể nghe thấy. Cuối cùng Ngụy La thật sự nghe
không nổi, ngẩng đầu chặn miệng hắn lại, cắn cắn miệng Triệu Giới, nỉ
non nói: “Đừng nói nữa, chúng ta lật trang kế đi”.
Triệu Giới cười ra tiếng, ngược lại vô cùng hưởng thụ sự chủ động của nàng.
Xem được một nửa, màn đêm đã buông xuống, bên ngoài tối thui, trên hành
lang nhỏ treo vài chén đèn dầu bằng gỗ để trong đèn l*иg khắc long
phượng song hỷ, ánh sáng le lói xuyên qua tơ mỏng, chiếu vào trên giường gần cửa sổ. Nam nhân ôm lấy cô nương nũng nịu, bàn tay to mở trường sam đi vào, ngậm môi nàng hỏi: “Còn xem sao?”
Ngụy La quả thật muốn khóc, quả quyết lắc lắc đầu: “Không xem”.
Ai biết trong sách đó có nhiều tư thế như vậy! Bọn họ đều đã xem nửa
canh giờ, mới xem hết nửa quyển, não nàng cũng nhanh bị Triệu Giới tẩy
rồi, trong đầu đều là hình ảnh dơ bẩn kia, đêm nay nàng nhất định phải
nhân lúc Triệu Giới ngủ đốt quyển sách này đi, Ngụy La nghĩ như vậy.
Triệu Giới trầm ngâm nói: “Không xem cũng được, chúng ta thử “Lão thụ bàn căn” vừa rồi đi”.
Ngụy La kinh ngạc: “Huynh không phải vừa nói…” Nói tha nàng sao?
Triệu Giới dõng dạc nói: “Muội không xem hết với ta, câu nói đó tất nhiên không tính”.
Ngụy La đứng thẳng, thẹn quá hóa giận đẩy hắn lên giường la hán, thở phì phò nói: “Triệu Giới, huynh không cần quá phận!”
Đây là lần đầu tiên nàng nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn, con thỏ nhỏ bị chọc nóng cũng sẽ cắn người. Huống gì Ngụy La cũng không phải con
thỏ dễ bị trêu chọc, nàng là tiểu hồ ly giảo hoạt lại gian trá. Triệu
Giới cười ra tiếng, nắm tay nàng nói: “Binh bất yếm trá, A La, chẳng lẽ
muội chưa từng nghe qua sao?”
Ngụy La thành thật nói: “Đã nghe qua binh bất yếm trá, nhưng chưa thấy ai gian trá như huynh”.
Buổi tối hôm đó, Triệu Giới dẫn Ngụy La cùng nhau thử “Lão thụ bàn căn”, sáng ngày hôm sau lúc Ngụy La rời giường lưng thật đau, đem vai Triệu
Giới cắn toàn vết răng. Hai ngày sau, Ngụy La bị buộc cùng Triệu Giới
thử rất nhiều tư thế trong sách, buổi tối thì thôi đi, có đôi khi ngay
cả ban ngày hắn cũng không tha cho nàng, quả thật không có lúc nào không dính cùng một chỗ. Hai ngày nay Ngụy La quả thật không dám nhìn ánh mắt hạ nhân, sợ nhìn thấy trêu ghẹo và chế nhạo trong mắt họ, vì thế không
biết nàng đã oán hận Triệu Giới biết bao nhiêu lần. Mỗi lần Triệu Giới
đều nói sẽ thu liễm một chút, nhưng đến trên giường, những lời đã nói
đều thành gió bay.
Ngày thứ ba lúc lại mặt, Ngụy La ngồi trên xe ngựa về Phủ Anh Quốc Công, nàng nằm trên đệm thêu chim khách đậu cành, nói với Kim Lũ và Bạch Lam
đang xoa bóp cho nàng: “Xuống một chút, thắt lưng của ta…”
Kim Lũ và Bạch Lam ngoan ngoãn ấn xuống, một người bóp eo cho nàng, một người xoa chân, lực đạo vừa phải rất tốt.
Nếu không phải hôm nay phải về Phủ Anh Quốc Công, ngàn vạn lần Ngụy La
cũng sẽ không nói hai người họ bóp eo xoa chân cho nàng, quá mất mặt,
nàng cảm thấy uy nghiêm nàng gầy dựng nhiều năm qua đều mất hết, đều là
do Triệu Giới không biết tiết chế… Ngụy La nghiêng đầu, hung dữ trừng
mắt nhìn Triệu Giới một cái, nhưng Triệu Giới da mặt dày, không hề bị
dọa sợ, chủ động sờ sờ đầu nàng: “Nếu muội mệt mỏi quá, hôm nay chúng ta không ở Phủ Anh Quốc Công dùng cơm trưa, về nhà sớm một chút.”
Thật ra hôm qua Triệu Giới đã thu liễm rất nhiều rồi, tối hôm qua mới
chỉ làm một lần, vì hắn nghĩ tới hôm nay phải lại mặt, không nên khiến
Ngụy La quá mệt mỏi. Có điều Ngụy La thật sự quá yếu ớt, hai ngày nay
mệt mỏi vô cùng, chậm chạp trì hoãn. Cũng khó trách Triệu Giới không
nhẫn nại được, hắn vốn đang độ tuổi như lang như hổ, lại là với cô nương hắn thích, ai còn muốn làm Liễu Hạ Huệ chứ?
Đến Phủ Anh Quốc Công, Triệu Giới đỡ Ngụy La xuống xe ngựa, Anh Quốc
Công và thái phu nhân dẫn mọi người trong phủ ra nghênh đón: “Tham kiến
vương gia, vương phi!”
Ngụy La không chịu nhận lễ của bọn họ, vội vàng đi lên đỡ mọi người dậy: “Tổ phụ, tổ mẫu, mọi người mau đứng lên”. Rồi nàng quay đầu nói với
Ngụy Côn: “Phụ thân”.
Triệu Giới cũng vô cùng quy củ, nho nhã lễ độ gọi: “Nhạc phụ”.
Ngụy Côn nhẹ gật đầu, nghiêng người đưa bọn họ vào trong phủ.
Đến chính phòng, gặp qua những người khác trong nhà, Ngụy La liền cùng
mấy vị phu nhân đi phòng khách. Tứ phu nhân Tần Thị vẫn không yên tâm,
nắm tay nàng hỏi: “A La, Tĩnh Vương điện hạ đối với con tốt không?”
Ngụy La suy nghĩ một chút, ngoại trừ lúc nào cũng ở trên giường bắt nạt
nàng, lúc khác Triệu Giới đối với nàng rất tốt, vì vậy gật đầu nói: “Tứ
bá mẫu yên tâm, hắn đối với con rất tốt”.
Tần Thị vẫn cho rằng Triệu Giới là người bạo ngược tàn nhẫn, lo lắng
Ngụy La gả cho hắn sẽ chịu ủy khuất, nhân tiện nói: “Nếu Tĩnh Vương điện hạ đối với con không tốt, cứ nói với Tứ bá mẫu. Tứ bá mẫu mặc dù không
giúp được gì cho con, nhưng tóm lại cũng không thể nhìn con bị bắt nạt”.
Ngụy La rất cảm động, gật đầu nói được.
Sau đó, Đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng lần lượt quan tâm hỏi han vài
câu, Ngụy La đều đáp lại. Kể từ sau khi mẫu thân Ngụy Nha vào trong
miếu, tính cách nàng ta ngược lại thay đổi không ít so với vẻ hào phóng
trước kia, cũng chịu hỏi Ngụy La một số vấn đề, ví như phương pháp chăm
sóc da và tóc, hoặc như cách ăn mặc thế nào. Ngụy La không phải người
nhỏ mọn, chỉ điểm cho nàng ấy một chút, nàng ấy cũng cười nói cảm tạ với Ngụy La.
Đợi tới lúc dùng cơm trưa, Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân ra phòng khách trước, Ngụy La giữ chặt Tứ phu nhân chuẩn bị ra ngoài, ngập ngừng nói:
“Tứ bá mẫu, con có chuyện muốn thỉnh giáo ngài”.
Tần Thị lại lần nữa ngồi trên giường la hán: “Có chuyện con? Con cứ nói đi”.
Ngụy La trầm ngâm một lúc, mới ấp a ấp úng đem chuyện trong phòng nói với Tần Thị, hỏi bà có cách nào để giảm bớt số lần.
Ai ngờ Tần Thị nghe vậy, thế mà yên tâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười
nói: “Mới nãy nhìn bộ dáng con nghiêm túc như vậy, ta còn tưởng Triệu
Giới khinh khi con. Đứa nhỏ ngốc, nam nhân để ý con, thích con, mới cùng con làm chuyện đó…” Dừng một chút, bà lại nói: “Có điều nếu con đã thấy khó xử, Tứ bá mẫu cũng có một cách”.
Sau đó, bà ghé vào tai Ngụy La nói một lúc.
Ngụy La nghe mấy lời này, gương mặt nhỏ cứng lại, hai gò má dần nóng lên.
Cho đến khi ra tới phòng khách, mặt nàng vẫn còn ửng hồng.
Phủ Anh Quốc Công dùng cơm cũng không chú ý nhiều tới các nghi thức xã
giao, tuy nói nam nữ phân chỗ, nhưng ở giữa cũng không dựng bình phong,
nữ quyến bên này có thể nhìn nam nhân bên kia uống rượu mua vui, nam
nhân cũng có thể thấy nữ quyến chuyện trò vui vẻ. Triệu Giới nhìn Ngụy
La mấy lần, chỉ thấy nàng cúi đầu, lo ăn món trước mặt, ngẫu nhiên nói
vài câu với Tứ phu nhân và Ngụy Nha, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Giới thu hồi ánh mắt, nắm chén rượu trong tay nghĩ nghĩ, không
biết các phu nhân trong Phủ Anh Quốc Công nói gì với nàng, mặt Ngụy La
hồng tới không nói ra lời.
Anh Quốc Công và Ngụy Côn vô cùng cao hứng, kêu hạ nhân lấy rượu Trần
Phong lâu năm của Thiệu Hưng, mở niêm phong ra, rót cho Triệu Giới một
chén đầy. Triệu Giới không từ chối được, liền kính Anh Quốc Công và Ngụy Côn mỗi người một chén, có mở đầu này, hắn liền không tiện từ chối mọi
người. Chỉ chốc lát sau, Triệu Giới liền uống rất nhiều, cũng may tửu
lượng hắn tốt, ngoại trừ đầu có chút choáng, thần trí vẫn thanh tỉnh.
Dùng xong cơm trưa, cũng không nghỉ lại bao lâu, Triệu Giới và Ngụy La liền phải về.
Mọi người đưa họ ra tới cửa, Ngụy Thường Hoằng nghe nói Ngụy La bọn họ
không về Phủ Tĩnh Vương, mà muốn đi phố Tây mua hương liệu, hắn liền dắt một con ngựa ra nói: “Đệ cũng muốn đi phố Tây, vừa vặn thuận đường, mọi người cùng đi”.
Triệu Giới nghe vậy, không nói lời nào liếc nhìn Thường Hoằng một cái, khom lưng đi vào trong xe.
Ngụy La tất nhiên không có ý kiến gì: “Thật tốt, vừa vặn làm bạn cùng đi”.
Thường Hoằng nhẹ gật đầu, phi thân lên ngựa.
Ngụy La cũng xoay người đi lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi khởi hành, rời khỏi Phủ Anh Quốc Công.
Triệu Giới uống rượu vào cũng không nói chuyện yêu đương, chỉ ôm Ngụy La nhắm mắt dưỡng thần. Trong lúc Ngụy La cho rằng hắn ngủ rồi, hắn đột
nhiên mở miệng hỏi: “Hôm nay Tứ phu nhân nói với muội cái gì?”
Ngụy La không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Triệu Giới nắm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay nàng, hỏi: “Trước khi ăn cơm, ở trong phòng khách, mọi người nói gì?”
Ngụy La nhớ lại một chút, nghĩ tới biện pháp Tứ phu nhân dạy nàng, nàng
lập tức cứng đờ, lên tiếng phủ nhận: “Không có gì, Tứ bá mẫu hỏi muội có tốt không, có bị bắt nạt không, Tứ bá mẫu vô cùng không yên tâm với
huynh…”
Triệu Giới thấp giọng cười cười, "Vậy muội trả lời thế nào?”
Ngụy La ngẫm nghĩ nói: “Muội nói…”
Lời còn chưa dứt, xe ngựa đột nhiên lắc lư, sau đó thắng gấp lại.
Triệu Giới mở mắt, hỏi: “Có chuyện gì?”
Giọng của phu xe truyền vào: “Bẩm vương gia, Đại Âm Tự ở phía trước đang phát cháo bố thí, trên đường có đoàn người chặn lại. Xe ngựa chúng ta
và xe ngựa đối diện đυ.ng vào nhau.
Mùng mười mỗi tháng Đại Âm Tự sẽ phát cháo ở trước cửa chùa, mỗi lần tới ngày này đều có rất nhiền nạn dân không có ăn và ăn mày tới đây nhận
cháo, tạo thành hỗn loạn, khiến đường chật như nêm. Vốn là về Phủ Tĩnh
Vương sẽ không đi qua đường này, nhưng Ngụy La muốn đi Hương Mãn Lâu mua hương liệu phải đi qua đây. Không nghĩ tới đúng lúc Đại Âm Tự phát
cháo, phu xe không cẩn thận liền va chạm với xe ngựa khác.
Ngụy La nghe vậy, chui ra khỏi lòng Triệu Giới, nhấc màn xe lên nhìn ra
bên ngoài, quả nhiên thấy trên đường có hàng người xếp thật dài, người
chen người, tình cảnh hết sức hỗn loạn.
Ngụy La đang muốn nói với Triệu Giới không bằng ngày khác lại đi mua
hương liệu, nhưng ánh mắt nàng khẽ chuyển, thấy xe ngựa đối diện có một
người đang đứng, nàng hơi khựng lại, dáng vè tươi cười trên khóe miệng
cứng lại.
Người ở đối diện không phải ai khác, đúng là Khương Diệu Lan và Phó Hành Vân.
Ngụy Thường Hoằng cưỡi ngựa từ đằng sau đi lên, hỏi: “A La, xảy ra chuyện gì?”