Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 119: Ngâm ôn tuyền

Một trận tuyết rơi khiến toàn bộ Thịnh Kinh Thành như được bao trùm bởi

một tầng trắng xóa, tựa như thay một bộ y phục, từ hồng trần vạn trượng

đi vào thế giới lưu ly. Phóng mắt nhìn ra, trên nóc nhà đều là những

mảng tuyết trắng đọng lại, lấp lánh dưới ánh mặt trời, óng ánh trong

suốt.

Ngụy La dẫn Bạch Lam ra Mai Viên phía sau quét đi những bông tuyết còn

đọng lại trên những cánh mai, nước tuyết có thể pha trà, hương vị ngon

miệng hơn so với nước suối thông thường. Ngụy La cầm theo cái đấu màu

hồng khắc hoa đi qua những cây mai, vừa tỉ mỉ thu thập bông tuyết trên

cánh mai, vừa nghe Bạch Lam thao thao bất tuyệt: “Thái phu nhân tìm được vị đại phu tên Phó Hành Vân rồi, vô cùng vui mừng, mới sáng sớm đã mời

đại phu tới giúp đại thiếu gia xem bệnh…”

Động tác của Ngụy La hơi chậm lại, nàng nhớ tới người ở Tú Xuân Cư,

người Khương Diệu Lan gả cho, tên là Phó Hành Vân, không nghĩ tới lại là người Đại bá mẫu cần tìm. Cũng không biết Phó Hành Vân là do Đại bá mẫu tự mình tìm được, hay là Khương Diệu Lan vì muốn trả ân tình cho Phủ

Anh Quốc Công? Mặc kệ là loại nào, chỉ cần Phó Hành Vân có thể trị khỏi

bệnh cho Đại ca là tốt rồi. Ngụy La nhìn Bạch Lam: “Phó đại phu nói thế

nào, chân đại ca có thể chữa được không?”

Còn nhớ lúc xin quẻ ở Thiên Phật Tự, Thanh Vọng đại sư từng nói, trên

đời này chỉ có một người có thể trị được bệnh chân cho Ngụy Thường Dẫn,

người đó là Phó Hành Vân.

Bạch Lam hưng trí bừng bừng nói: “Phó đại phu đi Dung Viện Đại phòng,

sau khi khám chân cho Đại thiếu gia xong, chỉ nói vỏn vẹn hai chữ, nghe

xong Đại phu nhân cũng khóc lên”.

Ngụy La tò mò “A” một tiếng: “Hai chữ gì?”

Bạch Lam cố ý lấp lửng, lại nhìn thấy gương mặt đanh lại của Ngụy La,

nàng ấy mới cười híp mắt nói: “Phó đại phu nói: chữa được”.

Ngụy La cũng thở phào nhẹ nhõm, chữa được là tốt rồi, như vậy nhân duyên của Đại ca và Lương Ngọc Dung mới có đường tiến, ít nhất đời này cũng

không cần vì chân Ngụy Thường Dẫn mà cứng rắn chia rẽ đôi uyên ương khổ

mệnh.

Bạch Lam thay Ngụy La đẩy ra cành cây cản đường phía trước, đem mọi

chuyện mình nghe được kể lại: “Phó đại phu còn nói chân đại thiếu gia đã thương tật mười mấy năm, muốn đứng lên đi lại cũng không phải dễ như

vậy, cần rất nhiều loại thuốc dẫn, còn phải đi ôn tuyền trên núi Thiên

Thiền phối hợp trị liệu, từ đó mới có thể chữa khỏi hẳn”.

Có điều núi Thiên Thiền cách Thịnh Kinh Thành mấy trăm dặm đường, địa

thế lại hiểm trở, là khu vực hẻo lánh, muốn ở lại ôn tuyền sơn trang một thời gian sợ không dễ như vậy. Chỉ là bình thường nước trong ôn tuyền ở núi Thiên Thiền có tác dụng trị bệnh rất tốt, nhất là đối với bệnh của

Ngụy Thường Dẫn, chỉ sợ cho dù thế nào Đại phu nhân cũng muốn thử một

lần.

Ngụy La dùng ống hoa tiếp tục thu lấy tuyết trên cánh mai: “Đại bá mẫu và Đại ca định khi nào thì xuất phát?”

Bạch Lam cũng không rõ chuyện này: “Chắc là cũng phải mấy ngày nữa, Đại

phu nhân trông bộ dạng rất gấp gáp… Tiểu thư, lúc ấy ngài không thấy

đâu, vị Phó đại phu kia chỉ dùng vài cây kim châm lên chân Đại thiếu

gia, chân Đại thiếu gia liền có cảm giác, ngài nói có thần kỳ không?”

Ngụy La cười thành tiếng, cho dù y thuật Phó Hành Vân vi diệu, nhưng

nàng cũng không tin mấy lời khen khoa trương như vậy: “Nói giống như

ngươi tận mắt nhìn thấy vậy!”

Bạch Lam bĩu môi: “Nô tỳ nghe nha hoàn Hạnh Cô ở Dung Viện kể lại”.

Cho dù là thế nào, tâm tình Ngụy La cũng không tệ, nàng nhìn ống hoa

trong tay cũng được hơn phân nửa rồi, liền cười nói với Bạch lam: “Đi,

hôm nay để các ngươi nếm thử trà ta pha”.

Trà nghệ của Ngụy La khá tốt, là vì từ nhỏ theo học Hàn Thị. Trà Ngụy La pha có một mùi thơm thanh đạm, giống như hương vị của cánh hoa, cụ thể

là gì thì không nói rõ được, tóm lại rất nhã nhặn lại trong veo, uống

xong hương thơm còn lưu lại trong miệng, rất thích hợp với các cô nương.

Bạch Lam lập tức cao hứng, ân cần thay Ngụy La cầm ống hoa, mấy năm nay

tính tình nàng ấy hoạt bát lên không ít, nói cũng nhiều hơn: “Tiểu thư,

nghe nói nước ở ôn tuyền có thể dưỡng nhan mỹ dung, khiến làn da trở nên trắng sáng lại trơn mềm, đối với thân thể cũng có ích, tiểu thư có muốn đi không?”

Ngụy La suy nghĩ một chút: “Có thể đi tất nhiên là tốt, nhưng phụ thân

đồng ý sao? Hơn nữa còn phải xem Đại bá mẫu có thể cùng Thôn Trang chỗ

ôn tuyền chào hỏi thế nào, còn chưa chắc chắn đâu”. Dù sao ôn tuyền đối

với mỗi cô nương mà nói, đều là mê hoặc không cách nào kháng cự, vả lại

mùa đông vừa đến, một bên ngắm tuyết một bên ngâm mình trong nước ấm,

quả thật là thoải mái không gì bằng.

*** *** ***

Đến ngày 11 tháng này, Đại lão gia Ngụy Mân và người trong trang ở ôn

tuyền núi Thiên Thiền chào hỏi tốt, đối phương nguyện ý dọn khỏi thôn

trang ba tháng, để Ngụy Thường Dẫn tới trị bệnh. Ngọn núi đó là sản

nghiệp của Tĩnh Vương Triệu Giới, Ngụy Mân vì chuyện này tới nhờ Triệu

Giới, vốn tưởng hắn sẽ khó xử ông một phen, không nghĩ tới lại dễ dàng

đồng ý.

Vì thế cái nhìn của Ngụy Mân đối với Triệu Giới thay đổi rất lớn, xem ra hắn cũng không phải không có tình người như lời đồn.

Ngụy Là không biết những chuyện này, nàng chỉ biết có thể đi núi Thiên

Thiền trú đông, lập tức dẫn Bạch Làm đi xin Ngụy Côn, Ngụy Côn gật đầu

đồng ý. Ngụy Là lại để Kim Lũ tới Phủ Bình Viễn Hầu mới Lương Ngọc Dung

cùng đi, dù sao thôn trang khá lớn, ở thêm một người cũng không có vấn

đề gì.

Ngoại trừ Ngụy La, nhị phòng Tứ phu nhân cũng đi, Ngụy Bảo San cũng nằm

trong số đó, một nhà vô cùng náo nhiệt đi núi Thiên Thiền.

Đường đi lên núi Thiên Thiền đọng đầy tuyết, xe ngựa không đi nhanh được, mất bảy tám ngày mới tới nơi.

Xe ngựa dừng lại dưới chân núi Thiên Thiền, lại dùng thêm nửa ngày đi

lên sơn trang trên đỉnh núi, lúc này sắc trời đã tối, Đại phu nhân phân

chia phòng cho mọi người, mấy ngày nay đi đường quá mức mệt mỏi, đoàn

người dùng xong cơm tối liền chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ngụy La và Lương Ngọc Dung ở cách vách nhau, hai gian phòng dùng chung

một tịnh phòng, trong tịnh phòng là một hồ tắm, dẫn nước từ ôn tuyền

vào, lúc này vẫn đang bốc khói nghi ngút trông rất mê người. Xung quanh

hồ tắm được lát đá cẩm thạch, giữa hồ còn được điêu khắc một đóa hoa

sen, mặt cánh hoa bị khí nóng nung bốc lên một tầng bọt nước, giống như

hoa thật vậy.

Lúc này điều Ngụy La muốn làm nhất không phải là đi ngủ, mà là tới suối

nước nóng ngâm mình giải trừ mệt mỏi, sau đó ngủ một giấc thật ngon đến

khi thức giấc.

Lương Ngọc Dung đã vội vàng rửa mặt đi ngủ, Ngụy La kêu Kim Lũ chuẩn bị

xiêm y sạch sẽ treo ở bình phong thêu tranh mỹ nhân, sau đó nói: “Nếu

các ngươi mệt mỏi thì đi ngủ trước đi, ta tắm rửa sạch sẽ xong sẽ ngủ,

mấy ngày nay đều cực khổ rồi, đêm nay không cần phải trực đêm đâu”.

Kim Lũ và Bạch Lam mới đầu không chịu đi nghỉ, nhưng thấy Ngụy La có vẻ

không giống nói đùa, liền ríu rít cảm tạ: “Đa tạ tiểu thư thông cảm”.

Nhìn ra được hai người bọn họ thật sự mệt mỏi, có chủ tử như vậy, làm

nha hoàn cũng không tính là vất vả.

Ngụy La cởi y phục xuống, tiện tay để một bên trên sạp mĩ nhân, ngồi vào ôn tuyền, nhắm mắt, thoải mái là thở dài một hơi.

Toàn thân đều được nước hồ ấm áp vây quanh, hơn nữa đây không phải nước

tĩnh, mà là nước suối lưu động. Nước nóng từ ôn tuyền lưu động xung

quanh, cọ rửa thân thể nàng, nước chảy chầm chậm, như một đôi tay ôn nhu ôm lấy nàng, phủ lên toàn bộ thân thể, Ngụy La lập tức cảm thấy mấy

ngày ngồi xe vất vả đều xứng đáng.

Ngụy La tựa lên cẩm thạch bên cạnh ao, lấy xuống cây trâm trên đầu, suối tóc đen như thác rơi xuống, thả vào trong nước, liền biến thành rong

rêu. Tóc của nàng vừa đen vừa sáng, vừa nhìn liền biết là được chăm sóc

kỹ càng, không giống như các cô nương khác, trên mặt tô son điểm phấn,

cách ăn mặc rực rỡ chói lọi, nhưng đầu tóc lại vàng khô, ảnh hưởng tới

mỹ cảm. Ngụy La cực kỳ chú trọng từng chỗ trên người, chỗ nào cũng được

chăm sóc bảo dưỡng sao cho thật xinh đẹp, hơn nữa nàng còn theo Hàn Thị

học rất nhiều cách chăm sóc cơ thể, vì thế mới dưỡng được làn da trắng

mịn như tuyết, khiến người mê đảo.

Ngụy La lấy ra một bình sứ nhỏ vẽ hoa lan, nhỏ vào lòng bàn tay hai giọt tinh dầu trong suốt, chà nóng, xoa bóp từ cổ đến hai tay. Tinh dầu này

có thể làm da trơn mềm, mỹ nhân ngoại trừ mặt ra, gáy tuyết và tay sen

cũng cần coi trọng, không thể bỏ qua.

Ngâm mình thật thoải mái, Ngụy La bị khí nóng trong hồ làm mặt phiếm

hồng, nàng lười biếng nằm dựa vào gạch tráng men cẩm thạch, thoải mái hừ hừ một tiếng. Ngụy La hình như nghe thấy tiếng bước chân phía sau, còn

tưởng rằng Kim Lũ hay Bạch Lam: “Không phải kêu các ngươi đi nghỉ rồi

sao, sao lại tới?”

Không có ai trả lời.

Ngụy La lặng lẽ mở mắt, cảm thấy không thích hợp, cả người vội vã co lại giấu dưới nước, xoay người nhìn lại phía sau.

---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Về nam số 4 mà chương trước nói tới… bởi vì lúc trước có nhiều người đã

nói qua =.= số lần Tĩnh cục cưng xuất hiện quả thật quá ít, so với nam

hai nam ba còn không bằng… Cho nên hắn chỉ có thể xếp thứ tư…