Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 97: Không cần, ném đi

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki

Mùng một tháng tám là ngày Ngụy Tranh lại mặt.

Tuy Ngụy Côn đối với người con rể này không quá hài lòng, nhưng lễ tiết

vẫn phải đầy đủ. Ông dậy từ sớm rửa mặt một lát, thay áo bào đen viền

hoa văn chim liền cành, đi đến tiền thính, hành lễ với Anh Quốc Công và

Thái phu nhân, rồi ngồi xuống ghế thiết mộc bên dưới.

Lúc này trong phòng đã có không ít người, người đại phòng, nhị phòng,

tam phòng và tứ phòng đều đã tới, ai nấy đều mỉm cười chờ nhân vật chính vào cửa.

Khoảng giờ Thìn, hạ nhân vào bẩm báo xe ngựa Phủ Nhữ Dương Vương tới.

Không lâu sau, Lý Tụng và Ngụy Tranh cũng vào tới cửa. Lý Tụng mặc áo

bào màu tím thêu hoa văn báo tướng, chân mang ủng tiến vào phòng khách,

hành lễ với Anh Quốc Công và Thái Phu nhân. Bộ dáng của hắn trái lại rất có quy củ, thu lại vẻ giương cung bạt kiếm mọi khi, cũng biết ngoan

ngoãn, gọi Ngụy Côn một tiếng “Nhạc phụ”.

Thật khiến Ngụy Côn quá mức kinh sợ.

Ngụy Côn biết tính tình Lý Tụng không dễ chọc vào, ông vốn chuẩn bị để

hôm nay hắn nháo một trận, không nghĩ tới hắn cư nhiên lại thuận theo,

ngược lại khiến mọi người cả kinh! Ngụy Côn đứng dậy, đỡ nhẹ cánh tay Lý Tụng cho hắn đứng dậy bảo:”Được, được rồi, hiền tế ngồi đi”.

Lý Tụng gật đầu, ngồi xuống ghế thiết mộc.

Ngụy Tranh ở một bên mặc áo kép mỏng màu xanh nhạt, bên dưới là la quần

màu đỏ tươi, tóc búi kiểu vọng tiên kế, trên đầu cài trâm uyên ương.

Nàng ta mỉm cười, hai gò má phần hồng, so với lúc chưa xuất giá khác

biệt rõ rệt. Thiếu nữ đã xuất giá, mắt ngọc mày ngài, trẻ trung mang

theo một chút kiều vũ, giơ tay nhấc chân đều đậm phong tình. Nàng ta cúi người, nhất nhất hành lễ với trưởng bối, lại lần lượt kính trà: “Tổ

phụ, tổ mẫu, mời dùng trà”.

Anh Quốc Công vẫn còn chưa hết tức giận Ngụy Tranh, cho dù nhận trà cũng không cho nàng ta sắc mặt tốt. Ngược lại thái độ Thái phu nhân La thị

nhu hòa hơn trước, không muốn quá cương, vỗ vỗ tay Ngụy Tranh nói: “Ngồi đi, đừng đứng nhiều sẽ mệt”.

Sắc mặt Ngụy Tranh hơi khựng lại, rất nhanh liền gật đầu đồng ý. Nàng ta đi về phía ghế tựa bên cạnh Lý Tụng, bước chân rất chậm, ngồi xuống ghế thân thể vẫn cứng ngắc.

Anh Quốc Công và Thái phu nhân nói vài lời, sau đó muốn Lý Tụng và Ngụy Tranh ở lại dùng cơm. Lý Tụng không từ chối mà đồng ý.

Trước giờ cơm trưa một chút, Lý Tụng và Anh Quốc Công cùng mấy người

Ngụy Côn ở lại tiền thính, còn vài vị phu nhân lại dẫn Ngụy Tranh đến

phòng khách bên cạnh nói chuyện.

Đỗ Thị không có ở đây, vài vị phu nhân có mặt cũng ngượng ngùng không

nói được gì nhiều, chỉ thoáng chỉ điểm cho Ngụy Tranh vài đạo lý chung

đυ.ng giữa hai phu thê, giữa mẹ chồng và con dâu, dạy bảo nàng ta về nhà

chồng phải sống thế nào. Ngụy Tranh cúi đầu, không đáp lại, có chút bộ

dáng lơ đãng không tập trung. Đại phu nhân và Tứ phu nhân biết rõ tính

cách Ngụy Tranh như vậy, cũng không nói gì thêm. Nhị phu nhân gần đây

bởi vì hôn sự của nữ nhi, bản thân còn quản không được, càng không có

công phu đi quản người khác. Chỉ có Tam phu nhân là kẻ ba hoa, trong

lòng không ngừng tính toán, kéo tay Ngụy Tranh hỏi: “Lý gia đối với con

thế nào?”

Tay Ngụy Tranh lạnh buốt, nàng ta cố nén xúc động muốn rút tay ra khỏi

tay Liễu Thị, mím môi cười một tiếng, ngữ điệu thoải mái nói: “Trưởng

Công Chúa và Nhữ Dương Vương đối với con rất tốt, Tam bá mẫu không cần

lo lắng”.

Liễu Thị à một tiếng, vừa có chút ngoài ý muốn, lại có chút an lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy… con và Lý Tụng thì sao?”

Mặt Ngụy Tranh không chút biến sắc rút tay ra, sợ bị Liễu Thị phát hiện

nàng ta đang run rẩy, nàng ta cầm chén trà bằng sứ trắng khắc hoa hồng

lên, nhấp một ngụm, cười cười nói: “Hắn rất quan tâm tới phụ thân, nghe

nói gần đây thân thể phụ thân không tốt, sáng sớm lúc ra cửa còn mang

theo nhân sâm và linh chi”. Dừng một lát, Ngụy Tranh lại sợ Liễu Thị

không tin, liễm mắt, tỏ ra một chút ngượng ngùng nói: “Lý Tụng không

tồi, chỉ là có đôi khi hơi thô lỗ…”

Liễu Thị nghe xong tất nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói của Ngụy Tranh, cười cười ái muội, cũng không hỏi gì nữa.

Nhữ Dương Vương là võ tướng, nhi tử của ông ta cũng tập võ từ nhỏ. Người tập võ sao có thể ôn nhu chứ? Thô lỗ một chút cũng có thể hiểu được.

*** *** ***

Buổi trưa, người một nhà cùng dùng bữa ở tiền thính.

Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng cũng bị Ngụy Côn gọi tới, mọi người ngồi chung một bàn.

Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng vốn đang ở hậu viện hái sen trong ao, sắc

sen hồng đậm, dùng để làm son môi rất tốt. Thường Hoằng ngồi phía sau

chèo thuyền, nàng ngồi đằng trước hái một bông lại một bông, giữa ngày

hè nóng nực nên toàn thân đều là mồ hôi. Lúc bọn họ từ trong ao sen ra,

trên trán và chóp mũi nàng đều là mồ hôi. Ngụy La nghe Kim Lũ báo lại,

không khỏi tò mò: “Phụ thân bảo chúng ta qua làm gì, không phải có

trưởng bối là được rồi sao?”

Kim Lũ cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Ngụy La, tay giơ ra một nửa đã bị

Ngụy Thường Hoằng lấy mất khăn, đành ngượng ngùng nói: “Lão gia chỉ nói

là tới dùng cơm trưa”.

Ngụy Thường Hoằng cầm khăn lụa trên tay, lau đi mồ hôi trên mặt Ngụy La, suy nghĩ một chút lại nói: “Vậy thì đi qua thôi”.

Ngụy La không có thời gian để tắm rửa, đành đổi thành bối tử thêu linh

chi khảm thạch lựu hồng, đi theo Thường Hoằng tới tiền thính.

Lúc tới nơi, người trong phòng đã ngồi xuống cả. Ngụy La hành lễ với Anh Quốc Công và Thái phu nhân, Tứ phu nhân Tần Thị liền kêu nàng tới bên

cạnh: “A La và Thường Hoằng tới rồi, ngồi bên cạnh Tứ bá mẫu đi. Hôm nay là ngày Ngũ muội của hai đứa lại mặt, dù thế nào cũng nên gặp một lần…” Nói xong bà lại nhìn Ngụy La một lần, ồ lên một tiếng: “Hai đứa đã đi

đâu, sao đầu đầy mồ hôi thế này?”

Ngụy La nhìn thoáng qua Lý Tụng và Ngụy Tranh ở đối diện, nàng nhìn lướt qua, trong mắt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào. Ngụy La lại nhìn Tần

Thị, híp mắt nói: “Con và Thường Hoằng hái sen ở hậu viện. Thường Hoằng

chèo thuyền, con phụ trách hái sen, chốc lát đã hái được nửa thuyền. Chỉ là thời tiết quá nóng, hái một hồi liền đầy mồ hôi, lần tới con sẽ

không đi nữa đâu”.

Tần Thị bất đắc dĩ nói: “Con cũng thật là, nóng như vậy còn đi chỗ đó làm gì? Như vậy sao có thể không ra mồ hôi chứ?”

Ngụy La nhu thuận tươi cười: “Hoa sen có thể làm phấn hồng và son môi,

màu sắc rất đẹp. Đến lúc Hàn di làm xong, con liền đưa qua tặng các vị

bá mẫu một ít, đảm bảo mọi người đều trẻ ra mười tuổi”.

Bầu không khí lúc này tốt hơn hẳn, vài vị phu nhân rối rít mỉm cười, tâm tình vui vẻ.

Tần Thị thấy thời gian vừa đúng, liền nói với Ngụy La và Ngụy Thường

Hoằng: “Thường Hoằng đã từng gặp Lý thế tử, A La chắc là chưa có gặp

qua? Vị này là muội phu của con, thế tử Phủ Nhữ Dương Vương”.

Ngụy La không thể không nhìn Lý Tụng, nụ cười bên môi từ từ phai nhạt,

cánh môi cong lên thành một đường cong có lễ nhưng xa cách: “Chào thế tử gia”.

Lý Tụng không cười, mí mắt cụp xuống, nhìn không ra vẻ mặt của hắn, cũng không đoán được tâm tình, rất lâu cũng không trả lời.

Tần Thị có chút lúng túng.

Ngụy La cũng không để ý, lại ngồi vào chỗ, tiếp tục nói về chuyện làm

phấn son bằng hoa sen với mọi người. Không lâu sau, đồ ăn cũng lục tục

được bưng lên, mọi người liền quên việc mới nãy, mời Anh Quốc Công gắp

miếng đầu tiên mới bắt đầu dùng bữa.

Toàn bộ quá trình này mắt Lý Tụng đều cụp xuống, không nhìn phía đối

diện lấy một cái. Giống như thể hắn không biết người tên Ngụy La này,

cũng chưa từng động tâm tư không nên có với nàng.

*** *** ***

Cơm trưa dùng được một nửa, Ngụy La xoa xoa mũi, hắt xì một cái.

Lúc nãy nàng ra một thân mồ hôi, lại không thay xiêm y liền tới đây. Tần Thị lo lắng nàng bị phong hàn, quan tâm hỏi: “Có phải bị lạnh không?

Không bằng con về thay đổi xiêm y trước, miễn cho lát nữa lại bị lạnh”.

Thật ra Ngụy La cũng không phải cảm thấy không thoải mái chỗ nào, có

điều nàng không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với Lý Tụng, liền biết thời

biết thế đồng ý, cáo từ mọi người rồi cất bước đi về phòng.

Ngụy La đi trên hành lang, Kim Lũ đi theo sau thao thao bất tuyệt nói:

“Tiểu thư, thế tử Nhữ Dương Vương có phải không coi ai ra gì rồi không…

Lúc nãy tiểu thư chào hỏi ngài ấy, vậy mà ngài ấy một câu cũng không

nói, nô tỳ thấy sắc mặt Ngũ lão gia không tốt lắm. Nô tỳ nghe nói trước

kia thế tử Nhữ Dương Vương vô cùng bá đạo, trong Thịnh Kinh Thành không

ai dám trêu chọc, Ngũ tiểu thư gả qua đó không biết có ngày tháng tốt

lành không…”

Ngụy La không tiếp lời.

Nàng đối với chuyện của hai người kia không có hứng thú, Ngụy Tranh có

tốt hay không, cũng không liên quan gì tới nàng. Nàng chỉ cảm thấy nhân

duyên quả thật kỳ diệu, hai người họ vậy mà lại hợp thành một khối. Đây

là con đường Ngụy Tranh tự chọn, Lý Tụng này không trêu vào được, đắng

cay ngọt bùi trong đó, chỉ có thể để mình nàng ta tự cảm nhận.

Ai cũng không giúp được.

Ngụy La vén tóc mai đang rũ xuống ra sau tai, chậm chạp hỏi: “Từ khi nào ngươi cũng thích mấy thứ bát quái này?”

Kim Lũ lập tức im lặng, nàng ta biết mình nói quá nhiều, liền ngoan ngoãn đi sau lưng Ngụy La không lên tiếng nữa.

Đi tới khúc quanh cuối hàng lang, qua cửa tròn sẽ có một con đường nhỏ

đi vào bên trong. Ngụy La cất bước đang muốn đi vào trong, đột nhiên có

thứ gì đó bắn tới với tốc độ cực nhanh! Thứ đó rơi xuống trước mũi giày

thêu của nàng, ngăn trở đường nàng đi. Ngụy La cúi đầu nhìn, là một cây

trâm ngọc điệp kim thiền bằng ngọc bích, có chút quen mắt.

Kim Lũ đứng bên cạnh kinh ngạc hô lên: “Đây là gì? Là ai ném?”

Ngụy La nhìn nó một hồi lâu, lại quay người nhìn về phía sau.

Quả nhiên, Lý Tụng đứng trên hành lang nhỏ cách đó không xa, vẻ mặt

không chút biểu tình, vẫn bộ cẩm bào đó, cao lớn vững chãi. Gương mặt

công tử trong trẻo lạnh lùng của hắn lúc nào cũng gắn với hàng mi nhíu

lại, thần sắc lạnh lùng khiến cho người ta có cảm giác hắn không có tình người. Mặc dù Lý Tụng đang nhìn Ngụy La, nhưng một câu cũng không nói.

Kim Lũ muốn khom lưng nhặt cây trâm lên, Ngụy La liền giữ lấy bả vai nàng ấy, không để nàng ấy động.

Nàng biết cây trâm này là gì rồi, lần trước nàng dùng cây trâm này đâm

hắn bị thương, cũng không lấy lại, không nghĩ tới hắn sẽ giữ đến bây

giờ.

Lúc này Lý Tụng không ở tiền thính dùng bữa, chạy tới đây làm gì?

Lý Tụng đứng im nhìn Ngụy La, ngay lúc Ngụy La cho rằng hắn định mở

miệng nói gì đó, hắn lại xoay người rời đi, không nói lời nào.

Không bao lâu sau, bóng dáng hắn liền biết mất khỏi tầm mắt Ngụy La.

Kim Lũ đối với một màn này rất khó hiểu, nhìn nhìn Lý Tụng, lại nhìn

Ngụy La: “Tiểu thư, có phải người ném cây trâm kia đi không? Sao lại ở

trong tay Lý thế tử?”

Ngụy La không trả lời, xoay người đi vào cửa tròn.

Kim Lũ vẫn kiên nhẫn hỏi: “Tiểu thư, cây trâm này ngài còn cần không…”

Ngụy La nhàn nhạt nói: “Không cần, ném đi”.

*** *** ***

Ngũ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công xuất giá, Tứ tiểu thư lại không có hôn

ước trong người, trong giới quý nữ Thịnh Kinh Thành có không ít người

trong tối ngoài sáng thăm dò hôn sự của Ngụy La. Dù sao danh tiếng của

Ngụy La rất tốt, bộ dáng lại là nhất đẳng, trước kia có chỉ phúc vi hôn

với Tống Huy nên người khác không dám nghĩ tới, bây giờ hôn ước đã không còn, những người có tâm tình tìm mối cho nhi tử của mình ánh mắt đều

đặt trên người Ngụy La.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của phụ thân Tần Thị - An Lăng Hầu, mời một nhà Anh Quốc Công cùng qua đó.

Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng tất nhiên cũng cùng đi.

Chỉ là Ngụy La đi với Tần Thị, mỗi khi gặp một mệnh phụ phu nhân nào đó, ánh mắt đối phương hoặc vô tình hoặc cố ý đều rơi trên người nàng, muốn nói lại thôi, khiến toàn thân nàng không được tự nhiên. Ngụy La biết rõ ý của họ, Tần Thị từng nói với nàng, hỏi nàng có nhìn trúng ai không,

nàng đều lắc đầu từ chối.

Ngụy La nàng đã có người mình thích, người kia còn mỏi mắt chờ mong nàng gật đầu, sau đó tới cửa cầu hôn.

Ngụy La tìm cớ rời đi, dẫn Ngụy Thường Di tới hậu viện chơi.

Ngụy Thường Di đã tới đây mấy lần, coi như quen thuộc với nơi này, lại

không có người lớn quản thúc, liền hoan hỉ nắm tay Ngụy La băng băng về

phía trước: “A La tỷ, đệ biết phía trước có một cái xích đu, là tiểu cữu cữu đặc biệt làm cho đệ, nói đệ lúc nào cũng có thể tới chơi!”

Tiểu cữu cữu trong miệng Ngụy Thường Di là tiểu nhi tử của An Lăng Hầu – Tần Sách, năm nay hai mươi tư tuổi. Tần Sách trước đây là một người rất nghịch ngợm, khi trưởng thành cũng dần biết thu liễm tính tình, bắt đầu nghiên cứu binh thư, miễn cưỡng coi như có tiền đồ.

Ngụy La đi theo sau Thường Di, thấy hắn chạy nhanh như vậy liền nhíu mày nhắc nhở: “Ngụy Thường Di, chạy chậm một chút, coi chừng té…”

Ngụy Thường Di vô cùng nghe lời Ngụy La, quả thật dừng lại, đi từng bước thật nhanh tới phía trước.

Ngụy La “Xì” một tiếng, dở khóc dở cười.

Vòng qua một hành lang dài, không gian trước mặt liền rộng mở, trong sân là cây dong xanh rì, giữa những cây dong thật sự có một cái xích đu. Từ nơi này đi lên phía trước không xa là tiền viện, đó là chỗ An Lăng Hầu

đãi khách, bên trong đều là khách nam.

Ngụy Thường Di kéo Ngụy La tới chỗ xích đu, đi được một nửa hắn đột nhiên dừng lại, nhìn phía trước, vui vẻ nói: “Tiểu cữu cữu!”

Ngụy La dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Hành lang nhỏ trước mặt có hai người đang đứng, một người mặc cẩm bào

màu trắng thêu thị đế khoa văn, có chút lạ mặt, gương mặt cùng Tần Thị

có bốn năm phần giống nhau, có lẽ là tiểu cữu cữu trong miệng Ngụy

Thường Di. Một người khác mặt cẩm bào màu xanh sẫm thêu mãng xà, gò má

anh tuấn, thân thể cao ngất, hắn chỉ cần đứng ở đó, liền tỏa ra vẻ quý

khí nói không nên lời…

Ngụy La dừng bước, sao Triệu Giới lại ở chỗ này?

Triệu Giới không thấy nàng, mắt phượng thâm thúy nhìn về phía trước, không biết đang phân cao thấp với ai.

Ngụy La bị Ngụy Thường Di kéo đi qua, dừng cách đó vài bước, cuối cùng thấy rõ người đối diện Triệu Giới - -

Trong lòng Ngụy La run rẩy, người này sáng sớm nay còn cùng nàng ăn cơm, cùng nàng xuất môn… Ngụy Thường Di không chờ được kêu lên: “Ồ, Thường

Hoằng ca ca cũng ở đây sao?”

Ngụy Thường Hoằng đứng đối diện Triệu Giới, hắn thấp hơn Triệu Giới nửa

cái đầu, nhưng khí thế trên người tuyệt không thua Triệu Giới. Môi mỏng

của hắn mím lại, mặt nhăn nhó, không chớp mắt nhìn chằm chằm ngọc kê

thượng hạng trên đầu Triệu Giới, tay trong tay áo không tự chủ nắm lại

thành quyền.