Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 95: Ngụy La, ta muốn ngươi!

Huân hương lượn lờ trong phòng, từ từ truyền tới mùi thơm ngọt tới phát ngấy.

Lý Tụng chỉ cảm thấy bụng dưới như bị lửa đốt, đem toàn thân hắn đốt đến cháy sạch, muốn làm gì đó để giải nhiệt. Hôm nay hắn cũng có uống rượu, nhưng tửu lượng của hắn từ trước đến nay vốn không tệ, mấy chén rượu

nhẹ kia căn bản không đủ khiến hắn say. Nhưng vừa bước vào phòng, nhìn

thấy thân thể của Ngụy La, hắn liền không tự chủ được trở nên kỳ quái.

Thân thể mềm mại không xương của nàng quấn lên người hắn, ghé vào bên

tai hắn phát ra âm thanh nũng nịu, khiến hắn không khống chế được ôm

chặt nàng, sít sao kề sát.

Ngụy La, Ngụy La… Hắn gọi cái tên này không biết bao nhiêu lần, vừa yêu

vừa hận. Nàng làm ra nhiều chuyện quá đáng với hắn như vậy, hết lần này

tới lần khác, hắn lại không thể chân chính chán ghét nàng. Có đôi khi

hắn thấy thật hận nàng, thật ra lại càng hận chính mình nhiều hơn, nhiều nữ nhân như vậy, vì sao lại động tâm với nàng?

Lý Tụng không nghĩ được tại sao hôm nay Ngụy La lại thay đổi thái độ với hắn, đại khái là vì quá khát khao nàng sẽ cười với hắn, làm nũng với

hắn, thế nên chỉ cần nàng đáng thương nói một câu: “Ta lạnh quá”, hắn

liền kìm lòng không được mà ôm chặt nàng hơn. Hôm nay là nàng tới trêu

chọc hắn, cho dù lát nữa nàng hối hận, hắn cũng sẽ không dừng tay!

Lý Tụng xoay người đè nàng dưới thân, hung hăng gặm cắn môi nàng, giống

như lang sói không chờ đợi được cắn nuốt con mồi, cùng nàng hòa thành

một thể. Thân thể mềm mại dưới thân không ngừng run rẩy, nhưng hắn lại

không muốn đối với nàng ôn nhu, càng lúc càng dùng sức, như vậy nàng mới không thể quên hắn… Lúc này Lý Tụng đã không thể nghĩ được gì khác, chỉ muốn bắt nạt nàng, hung hăng khi dễ nàng, để nàng ở trong lòng hắn khóc thút thít cầu xin tha thứ.

Màn đầu giường rơi xuống, che khuất cảnh xuân bên trong.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc vội vàng xao động của nam nhân và

tiếng than nhẹ yêu kiều của nữ nhân, thanh âm sột soạt, không lâu sau

liền có xiêm y từ bên trong ném ra, lộn xộn rơi đầy đất. Cô gái quá nhỏ, tiếng kêu có vài phần quá sức. Tiếng ưm kiều mỵ truyền tới bên cửa rồi

dần tiêu tán trong không khí.

Một đêm xuân tình, hai người dị mộng.

Giờ dần ngày hôm sau, chân trời thoáng chút ánh sáng, những tia nắng ban mai dần hé lộ nơi chân trời. Một con chim sẻ đậu lên hành lang nhỏ, ríu rít kêu, rồi vỗ cánh phành phạch bay đi mất. Lúc này, các vị tiểu thư

còn chưa thức giấc, chỉ có vài nha hoàn vội vã đi trên hành lang, vội

vội vàng vàng chuẩn bị nước nóng và khăn mặt cho tiểu thư nhà mình.

Ngân Lâu đứng trước cửa gian phòng Ngụy Tranh, ban đầu nghiêng tai lắng

nghe động tĩnh trong phòng, mãi một lúc không nghe được âm thanh gì, mới dám gõ cửa đi vào.

Nàng ta bưng thau đồng tiến vào, vòng qua bình phong bốn phiến họa cảnh sơn thủy, đi tới bên giường.

Dưới đất đầu giường là y phục tán loạn, nàng ta che miệng cười ái muội,

đi vòng qua một bên, nhấc màn thêu lên. Ngân Lâu đang chuẩn bị gọi người bên trong dậy, nhưng lúc nhìn thấy rõ nam nhân đang nằm trên giường,

hai mắt trợn tròn, sợ tới mức lùi về sau mấy bước. Thau đồng đựng nước

rơi xuống đất, phát ra tiếng “đông” chói tai, nước nóng lập tức đổ lênh

láng.

Nam nhân bị một tiếng “đông” này đánh thức, nhíu mày, mở mắt.

Đầu Lý Tụng đau như muốn nứt ra, thường ngày hắn uống rượu say cũng

không bị như vậy, hôm nay không biết tại sao lại đau đầu kịch liệt,

giống như bị ai đó cầm đồ đυ.c não mở nó ra. Hắn ngồi dậy nửa người, nhớ

lại hình ảnh tối qua, đôi mắt đen láy không tự chủ ôn hòa hơn nhiều. Tối qua hắn cực lực khi dễ Ngụy La, nàng nhỏ như vậy, căn bản không chịu

nổi hắn. Nhưng hắn vẫn không dừng lại, nhẫn tâm tiến vào chỗ sâu nhất…

Không biết bây giờ nàng có còn đau hay không?

Lý Tụng nghĩ, nếu Ngụy La đã là người của hắn, cho dù trước kia bọn họ

có bao nhiêu thâm thù đại hận, hắn đều nguyện ý bỏ hết hiềm khích lúc

trước, chịu trách nhiệm với nàng, không để nàng bị ủy khuất. Sau khi trở về hắn liền nói chuyện này với phụ mẫu, tới Phủ Anh Quốc Công cầu hôn…

Lý Tụng cúi đầu, nhìn tiểu cô nương trong lòng, vẻ mặt vui vẻ bỗng nhiên đông cứng lại.

Sắc mặt Lý Tụng từ từ thay đổi, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ, trong chớp mắt liền kết thành một tầng băng!

Bởi vì người trong ngực hắn không phải Ngụy La, mà là muội muội của nàng – Ngụy Tranh!

Không phải Ngụy La, vậy người tối qua hắn yêu thương là…

Lý Tụng nắm chặt quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi cả lên, ngước mắt nhìn nha hoàn đang đứng đầu giường, qua kẽ răng rít gào một câu:

“Chuyện gì xảy ra?”

Ngân Lâu bị ánh mắt Lý Tụng dọa sợ, há miệng, run rẩy đứng tại chỗ, một câu đầy đủ cũng không nói được.

Làm sao nàng ta biết có chuyện gì chứ? Bản thân nàng ta cũng muốn hỏi,

không phải là Tống Huy thiếu gia đi vào sao? Tại sao lại biến thành

người này?

Ngân Lâu không biết phải làm sao, ngay cả chậu đồng cũng quên không nhặt lên. ở Thịnh Kinh Thành ai mà không biết Lý Tụng nổi tiếng là một tiểu

bá vương, ương bướng phản nghịch, ngang ngược vô lý, trêu chọc tới hắn

thì cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt. Tiểu thư vậy mà lại cùng hắn ta nằm

chung trên một giường, sắc mặt hắn còn khó coi như vậy, lúc này nên làm

cái gì bây giờ…

Ngụy Tranh bị động tĩnh của hai người đánh thức, gò má cọ cọ trên gối,

khẽ ừm một tiếng. Hai gò má nàng phiếm hồng, trên người ngập tràn dấu

vết yêu thương tối qua, có chỗ vẫn còn đau, nhất là ở giữa hai chân…

Nhưng mà nàng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần là Tống Huy ca ca, nàng liền

không oán không hối. Tối hôm qua Tống Huy ca ca cũng thật mạnh mẽ, không nghĩ tới một người thoạt nhìn ôn hòa nho nhã như vậy, lúc làm chuyện đó lại kịch liệt đến thế, nàng cơ hồ bị đυ.ng tới hư luôn.

Ngụy Tranh nghĩ sẵn trong đầu lý do thật tốt, chuẩn bị chỉ cần mở mắt

liền làm ra vẻ mặt khϊếp sợ kinh ngạc, chỉ là không nghĩ tới, căn bản

không cần chuẩn bị - -

Người trước mặt không phải là Tống Huy, mà là thế tử Nhữ Dương Vương – Lý Tụng.

Ngụy Tranh bỗng nhiên cứng đờ người, nhìn ánh mắt thâm trầm dọa người

của Lý Tụng, nàng chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều sôi sục, khϊếp sợ vô cùng: “Ngươi… tại sao là ngươi…?”

Lý Tụng cũng muốn hỏi câu này.

Tại sao là nàng ta?

Cùng hắn hoan hảo, không phải là Ngụy La?

Hắn nhớ ngày hôm qua nha hoàn nói đây là phòng của Ngụy La, còn có hương hoa mai lượn lờ như có như không trong phòng, hắn đưa tay ra bóp cổ

Ngụy Tranh, năm ngón tay khép chặt, độc ác hỏi: “Có phải ngươi thiết kế

không?”

Nàng ta cố ý giả làm Ngụy La, khiến hắn hiểu lầm, còn bỏ thêm huân hương thúc tình trong phòng! Lý Tụng hận không thể một chưởng đánh chết nàng

ta, xong hết mọi chuyện.

Ngụy Tranh muốn đẩy tay hắn ra, nhưng khí lực nam nữ vốn dĩ cách biệt,

nàng căn bản không lay chuyển được hắn ta. Nàng thở không nổi, gần như

trợn tròn mắt: “Thả ta ra…”

Giờ khắc này, tâm nàng như tro tàn, trong đầu chỉ có hai chữ - - xong rồi.

*** *** ***

Ngụy La ngủ rất ngon, vùng núi mát mẻ, buổi tối lại có gió lùa qua cửa sổ, quả thật thoải mái khoan khoái hơn ở nhà nhiều.

Nàng tỉnh giấc từ sáng sớm, chọn bộ xiêm y đỏ nhạt thêu phù dung bằng

kim sa, lại mặc váy lụa trắng, ngồi trước gương đồng bắt đầu chải tóc,

rồi đi tới chậu đồng rửa mặt. Ngụy La mới vừa lau mặt xong, còn chưa kịp dùng điểm tâm, một nha hoàn từ bên ngoài vào, ấp úng nói với nàng: “Tứ

tiểu thư, xin ngài… xin ngài đi qua một chuyến…”

Đúng là nha hoàn Ngân Lâu của Ngụy Tranh.

Ngụy La cầm khăn nhỏ lau lau bọt nước trên mặt, bình tĩnh hỏi: “Có việc gì?”

Ngân Lâu khó xử gật đầu, nhìn xung quanh một chút, đại khái là không

muốn nói ra, chỉ nhỏ giọng nói: “Cầu xin Tứ tiểu thư đi cùng nô tỳ”.

Ngụy La khó mà tưởng tượng được Ngụy Tranh lại tìm nàng có việc, nàng

đặt khăn nhỏ xuống, không nhanh không chậm đi tới: “Có việc gì? Nói cho

rõ”.

Ngân Lâu tất nhiên không mở miệng được, sốt ruột tới mức muốn khóc, nàng ta “bịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Ngụy La.

Việc liên quan tới danh dự của Ngụy Tranh, nếu Ngụy Tranh xảy ra chuyện gì, một đứa nô tỳ như nàng ta cũng không có gì tốt.

Ngụy La kinh ngạc nhướng mày, thật sự hiếu kỳ rốt cuộc chuyện gì có thể

khiến nô tỳ này sợ tới như vậy, liền đáp ứng cùng nàng ta đi một chuyến. Ngân Lâu một đường dẫn Ngụy La tới trước cửa phòng Ngụy Tranh, gian

phòng đóng chặt, Ngụy La đẩy cửa vào, bên trong lạnh ngắt như tờ. Ngụy

La đi vào trong, bên ngoài cũng không có gì lạ thường, vừa đi vào nội

thất, lúc nhìn thấy hai người bên trong, nàng nhất thời dừng bước.

Ngụy Tranh mặc xiêm y màu vàng nhạt thêu hoa mai, mang giầy vải bồi ngồi trên giường, nàng ta cúi đầu, hai tay nắm chặt chăn trên giường, đầu

ngón tay nắm tới trắng bệch.

Bên kia, Lý Tụng đứng cạnh cửa sổ, vẫn mặc cẩm bào xanh đen hôm qua, sắc mặt âm trầm, quanh người bao phủ một cỗ khí lạnh lẽo khiến người sợ

hãi.

Ngụy La tái mặt, liếc mắt liền thấy vết hồng hồng ứ đọng trên cổ Ngụy

Tranh, lại nghe được vẻ ái muội kiều diễm trong không khí, lập tức hiểu

được chuyện gì đã xảy ra. Nàng nhíu mày, cái gì cũng không hỏi, xoay

người muốn đi ra ngoài.

Ngân Lâu gấp gáp ngăn nàng lại: “Tứ tiểu thư, ngài hãy làm chủ cho tiểu thư nô tỳ… cầu xin ngài đừng đi!”

Ngụy La quay đầu liếc nhìn Ngân Lâu một cái, ngữ khí không có gì thay

đổi, nhưng lời nói lại rất tàn nhẫn: “Nàng ta đắm mình, làm nhục bản

thân, ta có thể giúp gì? Có liên quan gì tới ta sao?”

Ngân Lâu không phản bác được, nghẹn không nói được lời nào.

Ngụy Tranh ở phía sau nghe vậy, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Ngụy

La, hốc mắt phiếm hồng, cố ý cắn răn nói: “Sao không liên quan tới

ngươi? Hắn coi ta thành ngươi, mới đối với ta…”

Ngụy La quả thật dừng bước, xoay người nhìn Ngụy Tranh, lại nhìn Lý Tụng đứng bên cửa sổ. Ánh mắt nàng lộ vẻ chán ghét không chút che giấu,

khiến tâm Lý Tụng như rơi xuống đáy cốc, đau nhức vô cùng, nhưng lại

không muốn biểu hiện ra trước mặt nàng. Hắn cong môi trào phúng cười:

“Là vì ta nhận sai người, hay là vì có người dùng tâm thuật bất chính?

Đường đường là cô nương Phủ Anh Quốc Công, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi đó để bắt người, không sợ ta nói ra sao?”

Sắc mặt Ngụy Tranh trắng nhợt, trừng mắt nhìn Lý Tụng: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Rõ ràng là ngươi…”

Lý Tụng đi tới bên cạnh Ngụy Tranh, giơ tay lên. Ngụy Tranh cho rằng hắn lại muốn bóp chết nàng như lúc nãy, vô thức trốn sang bên cạnh. Nhưng

hắn chỉ cúi người xuống, tìm một bình sứ trắng nhỏ ở dưới gối, cầm trên

tay xoay xoay, vừa chán ghét vừa khinh miệt nhìn Ngụy Tranh: “Đây là cái gì? Ngươi không phải là không biết chứ?”

Ngụy Tranh cắn chặt răng, không trả lời.

Lý Tụng lùi về sau, nắm chặt bình sứ nhỏ, thiếu chút nữa bóp nát nó.

Nhưng hắn không làm vậy, hắn ném bình sứ xuống dưới chân Ngụy La, cái gì cũng không nói.

Ngụy La khom lưng nhặt bình sứ lên, cầm trong tay nhìn nhìn, dưới đáy

bình có ghi một chữ “Xuân”, nàng liền biết rõ là chuyện gì. Không nghĩ

tới Ngụy Tranh sẽ làm ra chuyện như vậy, nàng ta không thể nào lại thích Lý Tụng, vậy vật này vốn dùng cho ai? Tống Huy sao? Nhìn kết quả bây

giờ, rất có thể là Tống Huy rời đi, Lý Tụng không biết tại sao lại tới,

trong lúc vô tình mắc bẫy của nàng ta, mới tạo thành cục diện này.

Ngụy Tranh thật khiến cho nàng mở rộng tầm mắt. Vốn cho rằng nàng ta chỉ ngu xuẩn, không ngờ còn bỉ ối hạ lưu như vậy.

Ngụy La chậm rãi nói: “Ta sẽ đem việc này nói cho phụ thân cùng tổ phụ

tổ mẫu, bọn họ muốn xử trí ngươi như thế nào… Liền xem ý họ vậy”.

Nói xong, nàng xoay người đi ra khỏi phòng, quả nhiên một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn lại.

Ngụy La vừa đi vừa dặn Kim Lũ: “Lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuống núi hồi phủ”.

Kim Lũ vội vàng vâng dạ.

Ngụy Tranh ngây ngốc ngồi trên giường, nghĩ tới phản ứng của Ngụy Côn và tổ phụ tổ mẫu khi biết chuyện này, nàng ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh

buốt, sắc mặt trắng bệch.

Lý Tụng đứng im lặng rất lâu, cho tới khi người kia đi xa, hắn mới sải

bước theo sau. Ngụy La đi cũng không nhanh lắm, hắn rất nhanh ở hành

lang liền đuổi kịp, cản trước mặt nàng: “Chờ một chút”.

Ngụy La lui về sau nửa bước, mở mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Lý Tụng cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt kia đen nhánh thâm trầm, đem tất cả

kiêu ngạo và bất tuân giấu đi. Rất lâu hắn mới thong thả cười, gần như

tự mình cam chịu hỏi: “Ngươi không hỏi tại sao ta lại ở trong gian phòng đó?”

Ngụy La nhìn hắn, không nói lời nào.

Hắn khàn giọng nói: “Ta nghe nói ngươi bị bệnh, cho rằng đó là phòng của ngươi, nên mới vào thăm…”

Hắn nhìn nàng, từng chữ từng chữ, tàn nhẫn nói: “Ngụy La, người ta muốn là ngươi”.

Sắc mặt Ngụy La liền thay đổi, cắn chặt môi phấn hồng, đưa tay lên dùng sức tát cho hắn một cái.