Trên bàn ăn, Lý Tương không thể né tránh việc nhắc tới kê lễ của Triệu Lưu Ly.
“Thật không rõ Ngụy La có gì tốt, khiến Hoàng Hậu Nương Nương xem trọng
nàng ta như vậy…” Lý Tương uống xong một chén canh đậu phụ nấu với gạch
cua (1), có chút căm giận bất bình, lầu bầu lẩm bẩm oán hận.
Cao Dương Trưởng Công Chúa tất nhiên không ngừng an ủi nữ nhi, lo lắng
nàng ăn không đủ no, lại đẩy một đĩa bánh phục linh (2) tới trước mặt
nàng, dịu giọng nói: “Đừng nghĩ nữa, con ăn no bụng trước rồi nói sau.
Học bài cả đêm, bây giờ chắc là đói không chịu được rồi”.
Lúc vừa trở về Lý Tương quả thật rất đói, nhưng nãy giờ cũng ăn không
ít, nàng lắc đầu nói: “Con no rồi, nương”. Nàng nghiêng đầu nhìn thấy Lý Tụng đang cầm đũa, hắn ngồi đối diện hình như đang đăm chiêu suy nghĩ
gì đó, bộ dáng không tập trung, Lý Tương liền hỏi: “Ca ca, ca ca đang
suy nghĩ cái gì? Muội thấy ca ca cứ ngồi đó không ăn gì cả”.
Lý Tụng hoàn hồn, trên mặt không có chút biến hóa, bình tĩnh gắp một cái bánh cải ngọt (3), cắn một cái, lãnh đạm nói: “Không nghĩ gì cả”.
Cao Dương Trưởng Công Chúa thấy hắn như vậy, nhịn không được mà quan
tâm: “Có phải tay lại bị đau không? Vài ngày này rãnh rỗi con dùng tay
trái luyện võ đi? Mấy lời đại phu nói có nhớ kỹ không, phải dưỡng thật
tốt, không thể gấp gáp trong chốc lát được”.
Lý Tụng dạ một tiếng: “Con đều nhớ kỹ”.
Từ sau khi ở Phủ Định Quốc Công về, tay Lý Tụng bị thương, thời gian này cũng không ra ngoài mà thành thành thật thật ở trong phủ dưỡng thương.
Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa một lòng muốn điều tra ra
hung thủ hại nhi tử của họ, nhưng tra xét hơn một tháng vẫn không có kết quả gì.
Bởi vì gặp chuyện không may ở Phủ Định Quốc Công, Định Quốc Công cũng
thấy xấu hổ, một tháng này tới thăm Lý Tụng tới bốn, năm lần, còn cùng
Phủ Nhữ Dương Vương điều tra những người ra vào rừng trúc ngày hôm đó.
Đáng tiếc, hôm đó có quá nhiều người, muốn tra ra thật không dễ, hơn nữa rừng trúc lại ở chỗ hẻo lánh, căn bản không ai chú ý tới, vậy nên cho
tới bây giờ vẫn không điều tra ra được rốt cuộc là do ai gây ra.
Cao Dương Trưởng Công Chúa từng hỏi Lý Tụng một lần, hắn lại không chịu nói lời nào.
Trưởng Công Chúa hỏi mãi, thật sự không hỏi được gì từ hắn, đành phải bỏ qua, coi như Lý Tụng không biết người đánh hắn là ai.
Chuyện kéo tới bây giờ vẫn không có manh mối nào.
Cũng may đại phu nói thương thế của hắn không quá nghiêm trọng, chỉ cần
dưỡng thương thật tốt, hoàn toàn có thể khôi phục lại như trước. Nếu
không phục hồi được, chỉ sợ Cao Dương Trưởng Công Chúa cũng không bình
tĩnh được như bây giờ. Nghĩ vậy, Cao Dương Trưởng Công Chúa múc một chén canh gà ác hầm nhân sâm đưa tới trước mặt Lý Tụng, dặn dò nói: “Lát nữa con đem chén canh này uống hết đi, có lợi cho tay con. Con đừng chê
nương dài dòng, ta cũng là vì muốn tốt cho con thôi”.
Cuối cùng Lý Tụng nhếch môi cười, dùng tay phải nhận lấy chén men xanh:
“Nhi tử nói lời này khi nào? Nương không cần vu oan cho con!”. Hắn dùng
muỗng đảo đảo canh gà, rồi bưng lên uống một hơi cạn sạch, để chén
xuống, nói: “Con ăn no rồi, ra ngoài đi dạo một chút”.
Nói xong, cũng không đợi ai đáp lại, liền xoay người đi ra khỏi phòng.
Cao Dương Trưởng Công Chúa nhìn bóng lưng Lý Tụng, cho tới khi hắn biến
mất ở cửa, mới bất đắc dĩ thở dài một hồi: “Không biết Tụng Nhi đang
nghĩ cái gì, suốt ngày mất hồn mất vía. Hỏi hắn có chuyện gì hắn cũng
không nói, giống như không muốn để chúng ta biết qua nhiều, làm cho lòng ta thật không dễ chịu”.
Nhữ Dương Vương không muốn kiều thê khổ sở, vỗ vỗ tay bà, trấn an:
“Không phải nó luôn như vậy sao? Tính tình kỳ quái, nàng đừng nghĩ
nhiều. Hài tử đã trưởng thành, dù sao cũng sẽ có tâm tư của mình”.
Tuy nói như vậy, nhưng tâm tình của Cao Dương Trưởng Công Chúa cũng
không tốt lên được, nhìn một bàn đồ ăn mà không có chút khẩu vị nào.
Bên kia, Lý Tương cắn cắn chiếc đũa, tâm tư xoay chuyển, nói: “Con biết ca ca đang nghĩ gì…”
Cao Dương Trưởng Công Chúa kinh ngạc a một tiếng, lập tức nhìn nàng: “Con nói lại xem, ca ca con nghĩ gì? Làm sao con biết?”
Lý Tương trầm ngâm một lát, chậm chạp nói: “Hôm đó ca ca từ Phủ Định Quốc Công về, trong tay có cầm một cây trâm phỉ thúy…”
Lý Tương nói việc mình thấy ngày hôm đó ra cho phụ mẫu nghe một lần, còn nói lúc đó Lý Tụng nắm cây trâm rất chặt, không chịu buông ra. Tiếp đó
lại nói: “Vài ngày nay, lúc con đi tìm ca ca, cũng thường thấy ca ca cầm cây trâm lên xem… Chắc là cô nương nào đó đưa cho ca ca! Có điều ca ca
không chịu nói, con cũng không dám hỏi nhiều”.
Cao Dương Trưởng Công Chúa vừa nghe liền sửng sốt, nhi tử trưởng thành,
chẳng lẽ thích cô nương nào rồi? Đây là chuyện tốt nha, vì sao nó không
nói cho bọn họ? Nếu hai nhà môn đăng hộ đối, vừa ý lẫn nhau, kết làm
thông gia, sớm định chuyện chung thân đại sự cũng không phải không thể!
Nhi tử sắp mười sáu, cũng đến tuổi thành thân rồi. Bà suy nghĩ một chút
lại hỏi: “Tương nhi, con có biết là cô nương nhà nào không? Có thể làm
ca ca con để ý, chắc hẳn vô cùng xuất chúng?”
Lý Tương lắc đầu, nói thật: “Con cũng không biết, nhìn bộ dáng cây trâm
thì chắc không phải cô nương nhà bình thường, chắc cũng là thiên kim thế gia. Nếu nương hiếu kỳ, vậy tự mình đi hỏi ca ca là được!”
Trong lòng Cao Dương Trưởng Công Chúa lại lo âu: “Mẫu thân lo nó không chịu nói cho mẫu thân biết…”
Lo lắng của Cao Dương Trưởng Công Chúa không phải không có lý, Lý Tụng
quả thật sẽ không nói, bởi vì chính hắn còn không thừa nhận tình cảm ái
mộ của mình đối với Ngụy La.
Lý Tụng rời khỏi phòng khách, trở về sân nhỏ của mình, không về phòng, mà đứng dưới gốc đa lớn, rất lâu cũng không động.
Gốc đa to lớn, rất giống gốc cây trong viện hắn ở tại Cảnh Hòa Sơn Trang.
Khi đó, hắn và Ngụy La đứng dưới tán cây, nàng không chút do dự cầm cây
trâm đâm vào l*иg ngực hắn, khiến hắn tới nay vẫn còn đau. Vừa nhìn cây
trâm phỉ thúy trong tay, ngực hắn không tự chủ mà đau nhói.
Tuy là như thế, hắn vẫn không kìm lòng được lấy ra xem.
Có gì tốt để xem? Không phải chỉ là của Ngụy La thôi sao?
Lý Tụng nhìn xa xăm, lòng bàn tay khép lại, nắm chặt thứ trong tay. Hắn
thật muốn đâm tiểu cô nương một nhát, để cho nàng nếm được tư vị của hắn lúc này. Vết thương bên ngoài khép lại, nhưng bên trong vết thương lại
không tốt lên được, từng ngày từng ngày, dần trở nên thối rữa, không
biết khi nào mới có thể khỏi hẳn.
Trong lòng hắn cất giấu một người, bỏ không được, dứt không xong, lại
không thể để người khác nhìn thấy. Chỉ có thể đem nàng giấu vào sâu
trong lòng, để nó biến chất, chỉ có mình hắn tự biết.
*** *** ***
Hai ngày sau, Triệu Giới rời kinh đi Thiểm Tây.
Trước khi đi Triệu Giới cũng không từ biệt Ngụy La, không biết là vì bận rộn, hay là vì đã đồng ý cho Ngụy La thời gian suy nghĩ thật kỹ. Hắn
đáp ứng nàng, trước khi nàng nghĩ thông suốt, sẽ không động tay động
chân với nàng. Triệu Giới lại không phải Liễu Hạ Huệ, nếu cô nương hắn
yêu thích đã hiểu ý hắn, hắn liền nhịn không được muốn thân mật với
nàng. Như vậy nếu gặp mặt mà không khống chế nổi bản thân, chi bằng tạm
thời không gặp.
Lúc Triệu Giới rời kinh, Ngụy La còn ở vườn hoa trong hậu viện tưới nước, căn bản không biết hắn đã đi cứu nạn rồi.
Lúc này, mùa xuân đã qua, phần lớn hoa đã héo tàn, chỉ còn mẫu đơn và thược dược nở bừng.
Hàn Thị điều chế ra một loại son mới, đặt tên là Vi hồng nhan phú, màu
sắc tự nhiên, nếu gương mặt tiều tụy mà thoa lên, lập tức rạng rỡ có sức sống, nhìn không ra vẻ tái nhợt. Mặc dù Ngụy La không thường dùng son,
nhưng thấy vật này rất hay, liền muốn Hàn Thị làm cho mình một bình, đặt ở bàn trang điểm, lúc nào cần liền có để dùng,
Loại son này dùng một loài hoa mẫu đơn - - Chu sa lũy chế thành.
Ngụy La tưới hoa xong, nhận giỏ trúc trong tay Bạch Lam, lúc chuẩn bị
hái cánh hoa, không biết một thân ảnh nho nhỏ từ đâu nhảy ra, đoạt lấy
rổ hoa trong tay nàng, giơ lên thật cao, nói: “A La tỷ tỷ, tỷ muốn hái
hoa sao? Đệ giúp tỷ”.
Ngụy La cúi đầu, nhìn thấy Ngụy Thường Di mặc áo màu xanh ngọc thêu kỳ
lân, gương mặt tròn tròn nhỏ nhắn tươi cười, đôi mắt trong suốt sáng
long lanh nhìn nàng.
Từ lần Ngụy La bảo vệ Ngụy Thường Di trước mặt Lý Tương, sau này hắn
nhìn thấy nàng hắn lại càng thân cận với nàng hơn. Nhỏ như vậy, đã biết
rõ ai đối tốt với hắn, ai không.
Ngụy La kinh ngạc a lên một tiếng: “Đệ biết ta muốn hái hoa gì sao? Không phải tới cho ta thêm phiền chứ?”
Ngụy Thường Di liên tục lắc đầu, tỏ vẻ bản thân rất nghiêm túc: “Đệ
không làm phiền, A La tỷ tỷ, tỷ muốn hái hoa nào, đệ hái cho tỷ”.
Bộ dáng Ngụy Thường Di nghiêm trang, Ngụy La nhịn không được cười lên.
Thấy hắn vô cùng hào hứng, cũng không từ chối, kêu hắn hái hoa giúp
mình. Đáng tiếc tiểu tử này còn quá nhỏ, không biết phải hái thế nào,
một đôi tay nhỏ mập mạp giơ lên, liền làm cả một đóa hoa đang nở rơi
xuống, căn bản không dùng được nữa.
Sau cùng, Ngụy La quả thật chịu không nổi, đành phải bảo hắn đứng ở một
bên nhìn nàng làm. Hắn lại không chịu ngồi yên, liền ở một bên cầm giỏ
trúc giúp nàng, cũng may giỏ không nặng, hắn dư sức.
Không lâu sau, một lớn một nhỏ hái xong nửa rổ cánh hoa thật lớn, đưa đi Lan Viên cho Hàn Thị.
Trên đường về, vừa lúc gặp ngoại thất nữ Ngụy Bảo San của nhị phòng. Từ
trước đến nay nhị phu nhân vẫn không công nhận nàng ta là tiểu thư Phủ
Anh Quốc Công, cho nên hiện giờ nàng ta chỉ có họ Ngụy, nhưng lại không
đổi tên theo quy củ của cô nương Ngụy Gia, vẫn dùng tên cũ. Hơn nữa, mặc dù nàng ta ở Phủ Anh Quốc Công, nhưng lại không được coi là tiểu thư
chính thống của Phủ Anh Quốc Công, không có thứ bậc, hạ nhân nhìn thấy
nàng ta, cũng chỉ khách khí gọi một tiếng “tiểu thư”. Địa vị của nàng ta ở Phủ Anh Quốc Công vô cùng khó xử.
Ngụy Bảo San mặc áo màu xanh nhạt thêu hoa mai, bên dưới là váy màu san
hô thêu trăm bướm thành đoàn đi theo phía sau là một nha hoàn mặc bối tử màu xanh lam, đại khái là do nàng ta dẫn từ bên ngoài vào. Bước chân
nàng ta nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, như liễu yếu đu đưa theo gió, có vẻ quyến rũ mê người.
Nàng ta lớn hơn Ngụy La một tuổi, bởi vì gầy yếu, vóc người không lộ
hẳn. Tuy đẹp, nhưng lại thiếu vẻ kiều mỵ của nữ nhân, nhìn nhiều dễ cảm
thấy nhàm chán.
Ngụy Bảo San thấy Ngụy La, mặc dù lớn hơn Ngụy La một tuổi, nhưng vẫn quỳ gối hành lễ: “Gặp qua Tứ tiểu thư”.
Ngụy La dừng bước, nhìn nàng ta một cái. Có lẽ bởi vì Đỗ Thị và Ngụy
Tranh, nàng không có chút cảm tình nào đối với kẻ thứ ba cũng như nữ nhi của kẻ đó, nàng dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Không cần khách khí,
đứng lên đi”.
Nói xong, Ngụy La cũng không có ý muốn ở lại hàn huyên, liền dẫn Ngụy Thường Di rời đi.
Ngụy Bảo San từ từ đứng dậy, nhìn bóng lưng hai người một lát, mới xoay người đi tiếp đường của mình.
----------------------
(1)canh đậu phụ nấu với gạch cua: một trong những món thuộc về ẩm thực Bắc Kinh. Thành phần gồm có: Đậu hũ, cua, trứng, tôm